Chương 50: Từ hôm nay là người phàm
- Trang Chủ
- Nếu Còn Không Được Thì Ta Sẽ Đi Ngay Đấy - Sơn Hữu Thanh Mộc (full)
- Chương 50: Từ hôm nay là người phàm
Khu rừng xa xôi yên ắng, có ánh nắng mờ ảo xuyên qua tầng tầng lớp lá, tạo thành vầng sáng nhỏ trên mặt đất.
Mộ Hòa cúi đầu khảy khảy bụi cỏ, bắt được một con sâu béo ú bằng ngón tay liền nuốt xuống, sau đó tiếp tục tìm đồ ăn ngon. Thần Thanh luôn uống sương sớm, ghét nhất là đám sâu dơ đó, đứng bên cạnh tỏ vẻ ghét bỏ.
Đột nhiên trong bụi gai truyền đến tiếng cười khẽ của Thịnh Ý, Mộ Hòa lập tức tỉnh táo lại, dang cánh định đi tìm cô thì bị Thần Thanh bắt lại, lập tức đưa đi.
Thịnh Ý không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đứng trong suối nước nóng cười Hề Khanh Trần đang không biết làm sao.
Mặt Hề Khanh Trần ửng hồng, vẫn tốt tính duỗi tay với cô: “Ta đứng không vững, nàng đỡ ta với.”
“Chàng là tiên sĩ trong trời đất này không gì là không làm được, sao lại không đứng vững chứ.” Thịnh Ý vẫn đang cười, lại ngoan ngoãn đến đỡ chàng.
“Phong ấn linh lực không khác gì người phàm, đúng là không giữ cân bằng tốt.” Hề Khanh Trần kiên nhẫn giải thích.
Thịnh Ý nhìn chàng cười khanh khách, lập tức duỗi hai tay về phía chàng.
“Cảm ơn.” Hề Khanh Trần nắm tay nàng, cuối cùng mất tự nhiên bước đến từng bước.
Không có linh lực, cũng không có pháp ý ngăn cách, dòng nước ấm áp ma sát chân chàng theo từng bước đi, cảm giác thật kì diệu. Hề Khanh Trần nhìn chằm chằm làn nước gợn sóng, đang nghiêm túc cảm nhận sự kì diệu này thì cằm bỗng bị một bàn tay nâng lên.
Chàng đối mặt với Thịnh Ý, dùng ánh mắt hỏi cô có chuyện gì.
“Nhìn chằm chằm mặt nước lâu sẽ chóng mặt đó.” Thịnh Ý nhắc nhở xong, đột nhiên cười: “Chẳng bằng nhìn ta.”
Hề Khanh Trần cong môi: “Được.”
Hai người nắm tay dạo quanh suối nước nóng một vòng, tìm một nơi khá yên bình ngồi xuống.
Trưa đến ánh mặt trời càng gắt hơn, chiếu vào mặt nước tạo vầng sáng. Thịnh Ý ở trong nước nóng đến mặt ửng hồng, dựa vào người Hề Khanh Trần như không xương. Còn Hề Khanh Trần lưng vẫn thẳng tắp, nếu không phải chỉ mặc áo lót thì quả thật nghiêm túc như đang họp.
“Tiên sĩ, thả lỏng chút đi.” Thịnh Ý cười nói.
Hề Khanh Trần khựng lại: “Thả lỏng thế nào?”
Tiếng nước róc rách, Thịnh Ý ngồi dậy khỏi người chàng, đẩy vai chàng ra sau. Vừa nãy lúc chàng mới ngồi xuống không rõ sau lưng là gì, nhưng vẫn không chút do dự dựa ra sau theo lực đẩy của nàng, nhanh chóng đụng phải mặt cỏ mềm mại.
“Như này.” Thịnh Ý nói.
Cô cũng chỉ mặc lớp áo lót, chất vải hơi mỏng dính nước trở nên trong suốt, dính sát vào người nàng. Hề Khanh Trần nhìn đường cong lả lướt của cô, yết hầu giật giật.
“Sau này chàng không phải là sư tổ Phùng Nguyên tông, cũng chẳng phải Cửu Khư tiên tôn trong lời đồn, chàng là chàng, muốn thoải mái như nào thì cứ như thế, không cần lúc nào cũng gồng mình.”
Thịnh Ý không để ý đến tâm trạng của chàng, vẫn tự nói chuyện, nói đến mức nóng muốn đứng dậy lại bị chàng đột ngột ôm vào lòng.
Môi chạm môi, thế giới lại yên tĩnh lần nữa. Thịnh Ý đặt tay lên vai chàng, vô thức ngồi lên đùi chàng, nụ hôn càng sâu hơn.
Nụ hôn kết thức, Thịnh Ý cũng nhận ra bất thường dưới nước, không khỏi nhướng mày nhìn Hề Khanh Trần.
Ánh mắt Hề Khanh Trần lập tức có vẻ hơi chột dạ, ra vẻ bình tĩnh quay mặt đi: “Ta biết, nhiều ngày nay nghỉ ngơi lấy lại sức, không được vận động mạnh.”
Thịnh Ý bật cười, dựa vào lòng ngực chàng: “Ngoan quá.”
Hề Khanh Trần ngửi mùi hương đặc trưng trên người cô, thầm thở phào, đang định nói thì đột nhiên nhận ra gì đó, cơ thể bỗng cứng đờ.
Thịnh Ý cong môi, nháy mắt với chàng: “Đừng nhúc nhích kẻo mệt.”
Hề Khanh Trần: “…”
Ba mươi phút sau, Thịnh Ý xoa cánh tay mỏi nhừ, bước ra khỏi nước với Hề Khanh Trần.
Khóe mắt Hề Khanh Trần đỏ ửng như say rượu, ra khỏi nước còn không nhịn được quay đầu nhìn mặt hồ đầy sương khói lượn lờ.
“Nước suối là vật sống, đã đẩy thứ dơ đi rồi.” Thịnh Ý như đọc được suy nghĩ của chàng, lập tức trấn án.
Yết hầu Hề Khanh Trần giật giật, lúc lâu sau mới nói: “Sau này không được…”
Không được cái gì? Không nói nên lời.
Thịnh Ý cười cười: “Biết rồi.”
Dễ đồng ý vậy ư? Hề Khanh Trần liếc cô một cái, bỗng dưng thấy hơi mất mái. Thịnh Ý bỗng tiến lên một bước, nhón chân nói bên tai chàng: “Không thể dễ dàng buông tha cho chàng.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, mặt Hề Khanh Trần càng đỏ hơn, chỉ biết im lặng cầm tay cô.
Cơn gió thổi qua, xiêm y ướt lạnh dán lên người, tức khắc hơi khó chịu. Hề Khanh Trần giơ tay muốn dùng phép làm sạch quần áo thì bị Thịnh Ý đưa tay ngăn lại: “Chàng không được dùng linh lực, sẽ đau.”
Hề Khanh Trần im lặng một chút, nói: “Vậy chỉ đành nhờ nàng.”
Chàng biết Thịnh Ý có thể dùng gió.
Quả nhiên Thịnh Ý nhắm mắt ngưng thần tĩnh khí, ngón tay nhanh chóng tạo gió. Gió không thể nhìn thấy, nhưng góc áo tung bay, lá cây xao động và không khí không ngừng bốc hơi có thể chứng minh sự tồn tại của gió.
Hề Khanh Trần cảm thấy không khí dần nóng lên, sau đó có cơn gió nóng cuốn vào người chàng, nhanh chóng làm khô y phục.
Y phục khô rất nhanh, chỉ là hơi lộn xộn, không có hiệu quả tốt bằng thuật làm sạch. Thịnh Ý nhìn xiêm y Hề Khanh Trần nhăn nhúm, bỗng hơi ngượng ngùng: “Chàng cứ mặc tạm vậy đi, lát nữa trở về rồi thay.”
“Vậy cũng rất tốt.” Hề Khanh Trần cúi đầu, nghiêm túc vuốt ve xiêm y trên người.
Mặc dù chẳng khá hơn, thậm chí càng nhăn nhúm, nhưng trong mắt chàng lại tốt nhất, dù sao… Cũng là cô ra tay sấy khô cho chàng.
Thịnh Ý không để ý ánh mắt vui sướng của chàng, chỉ thúc giục chàng nhanh mặc xiêm y rồi đi tìm Thần Thanh.
Hai người hai hạc chơi bên ngoài một ngày một đêm mới về, vừa vào cửa đã thấy Chử Phi vội vã cầm linh thảo đi ra từ đan phòng, vừa chạm mắt hắn đã châm chọc: “A, biết về rồi à?”
“Chử tiên tử, ta giúp huynh nhé?” Thịnh Ý lập tức lấy lòng.
Chử Phi lười so đo xưng hô kì quái của cô, cười khẩy từ chối: “Không cần, cô là tu giả cấp thấp cả người ô uế, chỉ muốn làm bẩn linh dược của ta.”
Nói xong nghĩ đến gì đó, bỗng khựng lại: “Cô, có Vô Nguyệt?”
“Có.” Thịnh Ý vội lấy miếng sắt trong ngực ra.
Chử Phi cầm trong tay ước lượng, ghét bỏ: “Đã nói quanh người cô đầy khí ô uế mà, tra tấn thần khí thượng cổ đến mức mất hết ánh sáng.”
Thịnh Ý sờ mũi, vẻ mặt vô tội.
“Thôi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tác dụng.” Chử Phi nói xong vội rời đi.
Thịnh Ý nhìn hắn đi xa, lúc này mới cúi đầu ngửi mùi trên người mình.
“Có chút mùi lưu huỳnh nhưng đâu hôi.” Thịnh Ý cảm thấy mình rất vô tội.
Hề Khanh Trần nắm tay cô trấn an: “Nàng rất thơm.”
Thịnh Ý lại vui vẻ, kéo chàng vào phòng ngủ bù.
Hai người chơi bên ngoài đã lâu mà chưa nghỉ ngơi, Thịnh Ý vừa vào lòng đã không chịu nổi, ngáp lên ngáp xuống, vừa nằm xuống đã ngủ say.
Không biết ngủ bao lâu, cuối cùng nàng cũng mơ màng tỉnh, chưa mở mắt thì một bàn tay đã che mắt cô.
“Đừng nhìn.”
Giọng Hề Khanh Trần vang lên bên tai, Thịnh Ý khựng lại: “Sao thế?”
“Đi với ta.” Hề Khanh Trần không giải thích nhiều, một tay khác kéo nàng xuống giường.
Trước mắt Thịnh Ý đen như mực, chỉ đành nắm góc áo rũ xuống của chàng, từ từ theo chàng ra ngoài.
Bước qua ngạch cửa, xuống bậc thang, trong không khí ấm áp có mùi hoa sen thoang thoảng, tựa như mùa hè im lặng ùa đến. Cô đi về trước theo Hề Khanh Trần, đột nhiên phát hiện ý ức của mình về nơi này còn sâu hơn nơi cô ở lâu nhất là Phùng Nguyên tông.
… Nếu Chử Phi biết lời này không biết sẽ bực bội chừng nào. Nhận ra chuyện ấy, Thịnh Ý im lặng cong môi.
“Cười gì thế?” Hề Khanh Trần đột nhiên hỏi.
Thịnh Ý chớp mắt, lông mi rậm quét qua lòng bàn tay chàng: “Tiên sĩ, chàng có thể dẫn đường tử tế được không, đừng nhìn ta chằm chằm vậy chứ.”
Hề Khanh Trần bị vạch trần, im lặng đi về trước, không hỏi nàng gì nữa.
Thịnh Ý đỡ tay chàng từ từ đi về phía trước, cuối cùng rẽ mấy lần mới ngừng lại, cẩn thận nghe tiếng nước nhỏ bên tai, cô đoán nơi này là nhà thủy tạ, nơi Chử Phi và Hề Khanh Trần thường ngồi uống trà cùng nhau.
Tuy hai ông bạn già này tính tình khác biệt, nhưng lại khá tương đồng, thường ngồi ở đây. Nếu tìm câu nói hình dung bọn họ, thì đại khái là… Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?
Khóe môi Thịnh Ý lại cong lên, đang định lên tiếng thì bàn tay che trước mắt bỗng hạ xuống.
Mở mắt ra quả nhiên là ở nhà thủy tạ, trăng rằm treo trên trời, bóng trăng dưới nước trôi chảy, đám hoa sáng xung quanh đua nhau nở rộ, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Đẹp đến mức không giống thế gian.
Thịnh Ý nhìn cảnh đẹp không biết bao nhiêu lần, sau một lúc lâu mới hỏi Hề Khanh Trần: “Chàng dẫn ta đến đây… Là vì những thứ này à?”
“Không đẹp sao?” Hề Khanh Trần hỏi lại.
Thịnh Ý dở khóc dở cười: “Đẹp thì đẹp, chỉ là đã nhìn quá nhiều lần, không cần phải đến mức tỏ vẻ thần bí vậy chứ? Ta còn tưởng có gì bất ngờ.”
Làm cô phối hợp lâu thế, không ngờ Hề Khanh Trần thật sự chỉ đưa cô đến ngắm cảnh.
“Ta không biết nên chuẩn bị bất ngờ gì.” Hề Khanh Trần cụp mắt nói.
Thịnh Ý xoay người vuốt ve mặt chàng: “Chàng không chuẩn bị bất ngờ gì ta cũng vui.”
Bóp bóp, xúc cảm tốt thật, không ngờ vẻ ngoài chàng lạnh lùng, mặt lại mềm như vậy.
“Nhưng rõ ràng nàng vừa thất vọng.” Đáy mắt Hề Khanh Trần hiện lên tia châm chọc, hiển nhiên không mắc lừa.”
Vẻ mặt Thịnh Ý vô tội: “Ta chỉ phán đoán theo lẽ thường, sao lại nói là thất vojg chứ?”
“Nói vậy dù ta chuẩn bị gì nàng cũng sẽ không thất vọng?” Hề Khanh Trần lại hỏi.
Thịnh Ý: “Đương nhiên, chàng biết ta thích nhất…”
Lời còn chưa dứt, đầu đã bị Hề Khanh Trần xoay về phía nhà thủy tạ, chỉ thấy phong cảnh không khác gì thường ngày bỗng hiện ra đầy sứa con, lúc này tỏa đầy ánh sáng xanh bơi lội khắp nơi, biến không trung thành biển cả, át cả biển hoa tươi đẹp dưới đất.
Thịnh Ý bị cảnh đẹp trước mắt chấn động đến thất thần, lúc phản ứng lại vội ngăn Hề Khanh Trần: “Nhanh làm chúng biến mất đi!”
“Nàng không thích?” Hề Khanh Trần nhíu mày.
“Thích… Nhưng bây giờ không phải chuyện có thích hay không, chàng dùng linh lực sẽ đau!” Thịnh Ý nói, quả nhiên thấy môi chàng hơi trắng bệch, chóp mũi đổ mồ hôi, bỗng chốc càng nóng nảy.
Hề Khanh Trần vô tội giải thích: “Nhưng đã dùng rồi.”
Đó là sự thật, dù nàng muốn ngắm hay không thì đã biến ra rồi.
Thịnh Ý cũng hiểu ý chàng, lập tức hung dữ liếc chàng một cái, lại nhìn mấy bé sứa xinh đẹp, bỗng chốc không còn thích nữa.”
“Đúng là ta không biết chuẩn bị bất ngờ gì.” Hề Khanh Trần nhỏ giọng nói: “Lúc trước nàng từng nói thích sứa, ta cũng chỉ biết dùng sữa dỗ nàng. Đến sáng mai ta cắt linh căn sẽ không làm vậy được nữa, nên đêm nay xem như lần cuối, nàng cứ chơi thật vui, đừng cứ giận như vậy.”
Khóe mắt Thịnh Ý cay cay: “Sao chàng lại…”
Hề Khanh Trần ôm nàng từ sau lưng, cằm chống lên đầu nàng, cùng nàng ngắm nhìn mấy con vật nhỏ bơi lội giữa bầu trời.
“Thích không?” Chàng hỏi.
Thịnh Ý im lặng nhìn cảnh đẹp trước mặt, lúc lâu sau mới đáp: “Thích.”
Hề Khanh Trần im lặng cong môi, cụp mắt che giấu sự mệt mỏi: “Vậy là được rồi.”
Hai người đồng thời im lặng, dựa nào nhau đứng đó một lúc lâu, Thịnh Ý vươn tay ra, sứa như sống lại, lập tức vây quanh tay cô.
Một, hai rồi lại ba con, nhanh chóng hội tụ thành một dải ngân hà xán lạn màu xanh lam chuyển động theo tay Thịnh Ý. Cuối cùng gương mặt trầm tĩnh của cô cũng nở nụ cười, ngước mắt nhìn cằm Hề Khanh Trần: “Tiên sĩ, ta đang điều khiển ngôi sao này.”
“Thịnh cô nương giỏi quá.” Hề Khanh Trần cổ vũ.
Thịnh Ý đẩy cánh tay đang ôm mình của chàng xuống, dẫn theo đám sứa chạy nhanh, chiếu quế nhảy lên lá sen, dùng cái lưỡi dài bắt sứa. Thần Thanh Mộ Hòa nghe tiếng chạy đến, cũng gia nhập đội ngũ điều khiển ngôi sao, chơi vui vẻ vô cùng.
Hề Khanh Trần vẫn luôn nở nụ cười nhìn bọn họ chơi trong nhà thủy tạ.
Chử Phi đi qua đã thấy nụ cười trên mặt chàng, không hỏi hừ một tiếng.
Sứa được ngưng tụ từ linh lực rồi sẽ về với trời đất, lúc con cuối cùng “bùm” biến mất trong lòng bàn tay Thịnh Ý, cô và Hề Khanh Trần đều nhìn nhau không nói lời nào.
Lúc lâu sau, cô vươn tay với chàng: “Về ngủ thôi.”
Hề Khanh Trần gật đầu, mười ngón tay đan vào nhau.
Vì khung cảnh đầy sứa này mà Hề Khanh Trần tốn rất nhiều linh lực, vừa vào phòng đã mệt mỏi ngủ say, mà Thịnh Ý ngủ cả ngày giờ đây lại không chút buồn chỉ, chỉ im lặng nằm bên cạnh càng.
Xung quanh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hơi thở mỏng manh của chàng. Dường như trong mơ chàng vẫn còn đau, lông mày nhíu chạy chưa từng thả lỏng.
Thịnh Ý duỗi tay vuốt lông mày chàng, lui ra khỏi lồng ngực chàng, nhẹ nhàng bước ra cửa.
Chỉ là cô không ngủ được, cũng không muốn nằm ườn trên giường, sau khi ra cửa cũng không biết nên đi đâu. Thịnh Ý rối rắm đứng trước cửa hồi lâu, cuối cùng chọn đi dạo vô định.
Đã là đầu hạ, sao mọc đầy trời, đập vào mắt là cảnh tượng phồn hoa, thế gian được bao cảnh đẹp như thế. Thịnh Ý sau khi xem cảnh ngân hà vừa rồi đã không còn thấy thú vị, chỉ cụp mắt bỏ qua.
Cô đi lại đi, càng đi càng thấy vô vị, đang lúc định về phòng với Hề Khanh Trần lại phát hiện trước mặt mình hình như là đan phòng của Chử Phi.
Lúc này trong đan phòng đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy bóng người mờ mờ chuyển động. Thịnh Ý do dự trong chớp mắt rồi nhấc chân đi vào.
Chử Phi đang vội luyện dược, nhận thấy hơi thở sau lưng cũng không quay đầu lại: “Hắn ngủ rồi?”
“Ừ.” Thịnh Ý trả lời, nhìn cái chai đựng sinh hồn của Cố Kinh Thời trên bệ cửa sổ, lúc này đang hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Chử Phi hừ: “Cô không ở bên hắn, còn chạy lung tung làm gì?”
“Ta không ngủ được.” Thịnh Ý nói, ngồi xuống cạnh hắn: “Chử tiên tử, huynh đừng mặt sưng mày xỉa với ta mãi như vậy được không? Ta không ngại, nhưng tiên sĩ sẽ để ý.”
“Lấy hắn uy hiếp ta?” Chử Phi nheo mắt.
Thịnh Ý bật cười: “Sao có thể chứ, chỉ là ta không muốn chàng không vui, huynh là người bạn tốt nhất của chàng, ta lại là đạo lữ của chàng, chàng bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử.”
“Lúc trước khi cô vứt bỏ hắn sao không nghĩ đến ngày hôm nay.” Chử Phi không chút khách sáo.
Thịnh Ý mặt dày: “Không phải tôi đã quay lại rồi sao?”
“… Cô còn mặt dày vậy à?”
“Ây, cũng hết cách, ai bảo tiên sĩ thích ta chứ.” Câu này của cô là thật sự cảm thán: “Nếu chàng không thích ta, chàng sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy, ta cũng không rối rắm giữa lương tâm và lợi ích, cũng không mất nhiều thời gian vô duyên vô cớ như vậy.”
Đời này của cô chưa từng được người ta theo đuổi kiên định như vậy, bây giờ đã chọn rồi, dù thế nào nàng cũng không nỡ buông tay.
Chử Phi nhìn cô chằm chằm như gặp quỷ, hiển nhiên không rõ cô mặt dày đến mức nào mới có thể thốt ra lời như vậy.
“Ý của cô là vì hắn thích cô nên cô mới chọn lại… Tóm lại cô chỉ cân nhắc lợi hại chứ không phải thật lòng thích hắn.” Chử Phi lập tức nổi giận.
Thịnh Ý im lặng một lúc, thật lòng hỏi lại: “Tiên tử, có phải huynh chưa từng yêu đương không?”
“Yêu đương có gì tốt chứ?” Nhớ lại Hề Khanh Trần dây dưa không dứt với nữ nhân này, cái dáng vẻ tệ mạt kia, Chử Phi lập tức tỏ vẻ chê bai: “Chó cũng không yêu!”
Thịnh Ý bật cười: “Vậy nếu ta nguyện trả giá hết thảy vì huynh, huynh có muốn ở bên ta không?”
“Không.” Chử Phi biết cô đang đặt giả thiết, lập tức cho đáp án.
Thịnh Ý nhún vai: “Đó, ta và Hề Khanh Trần cũng như vậy. Nếu không phải trong lòng ta có chàng thì dùng chàng làm gì ta cũng sẽ không quay về.”
Với cô, Hề Khanh Trần luôn là ngoại lệ.
Chử Phi nhìn dáng vẻ lão làng của cô, hình như hiểu ra gì đó, lại như chẳng hiểu gì.
Lửa trong lò luyện đang vẫn đang cháy hừng hực, ngọn rửa chiếu rọi gương mặt hai người.
Hồi lâu, Thịnh Ý đột nhiên hỏi: “Có phải mai sẽ rất nguy hiểm không?”
“Cắt linh căn mà thôi, nguy hiểm gì chứ.” Chử Phi nhíu mày: “Cùng lắm hơi đau mà thôi.”
Thịnh Ý liếc hắn: “Chỉ là hơi đau?”
“Cô muốn biết chuyện gì?” Chử Phi nhìn cô: “Biết hắn sẽ đau vô cùng, đau đến mức không chịu nổi ư? Linh căn của người bình thường như cây mười năm tuổi, nhổ tận gốc sẽ để lại khoảng trống rất lớn. Hắn lại khác, hắn là cổ thụ trăm năm tuổi, bộ rễ đã đâm sâu vào thức hải, một khi rút ra sẽ để lại khoảng trống rất lớn, vết thương cũng lớn hơn người bình thường.”
“Đương nhiên vết thương trong thức hải không phải thực thể, khép lại cũng không khó, nhưng chuyện nhổ linh căn này phải chịu nỗi đau hơn người bình thường trăm ngàn lần, vậy nên gần đây ta vẫn luôn nghiên cứu đan dược giảm đau, để hắn bớt đau hơn một chút, giờ cô đã hiểu chưa?”
Chử Phi biết mình không nên giận chó đánh mèo với Thịnh Ý, dù sao không có nàng ta, với tính nết của Hề Khanh Trần không chừng sau khi linh căn bị thương tổn cũng nhận định là thiên đạo sai bảo rồi quy tịch. Hơn nữa Hề Khanh Trần đã sống ngàn năm, mặc dù hơi đơn thuần nhưng cũng suy nghĩ cặn kẽ hơn cô nương mới mười mấy tuổi là nàng ta, không nên đổ hết quyết định của hắn lên đầu Thịnh Ý.
Nhưng con người thường thiên vị người thân mình hơn, hắn nghĩ đến cơn đau ngày mai Hề Khanh Trần phải chịu thì không nhịn được bực bội.
Thịnh Ý ngây người hồi lâu mới hỏi: “Vậy đã luyện chế xong đan dược giảm đau chưa?”
Chử Phi khựng lại, nhìn đôi mắt phiếm đỏ của cô, bỗng hết giận: “Có chút hiệu quả, nhưng không nhiều lắm.”
“… Chàng ấy có đau chết không?” Thịnh Ý lại hỏi.
“Không, có ta ở đây.” Chử Phi đáp.
Thịnh Ý gật đầu không nói gì. Chử Phi nhìn nàng một cái, tiếp tục nghiên cứu đan dược, Thịnh Ý thấy hắn vội đến vội đi, mãi đến khi ra một mẻ đan dược cô mới xoay người rời đi.
Đến cửa cô dừng bước, quay đầu nhìn Chử Phi cẩn thận để đan dược vào lọ: “Tiên tử, huynh có thể giúp ta một chuyện không?”
Chử Phi hơi sửng sốt, mày dần nhíu lại.
Chẳng mấy chóng mặt trời lên cao, đã đến lúc nhổ linh căn Hề Khanh Trần.
“Sẵn sàng chưa?” Chử Phi hỏi.
Hề Khanh Trần gật đầu, nhìn Thịnh Ý: “Sau khi ta tỉnh lại muốn ăn chén cháo trân bảo*.”
*Search thì kiểu như cháo đậu đỏ, đủ loại hạt ấy.
“Muốn nấu cháo trân bảo cũng mất ba bốn canh giờ, phải rời đi một lúc, nàng muốn đuổi khéo ta ư?” Thịnh Ý cạn lời.
Hề Khanh Trần cười cười: “Vậy nàng sẽ nấu chứ?”
“Nấu! Chàng muốn ăn gì ta cũng nấu.” Thịnh Ý ôm chàng: “Nhưng bây giờ sẽ rất vất vả, không có ta chàng có thể kiên trì không?”
“Có thể.” Hề Khanh Trần gật đầu.
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Thịnh Ý kiễng chân hôn lên mặt chàng một cái liền xoay người rời đi.
Hề Khanh Trần nhìn theo bóng cô ra cửa, lúc này mới nhìn Chử Phi: “Bắt đầu đi.”
Chử Phi hừ một tiếng, cho chàng một viên đan dược: “Ăn này đi, ngủ một giấc là xong.”
Hề Khanh Trần biết những lời này của hắn chỉ là trấn an, nhổ linh căn đau thấu thần hồn, mặc dù uống thuốc ngủ gì cũng sẽ nhanh tỉnh lại, hầu như không chút tác dụng. Nhưng dù biết vô dụng chàng vẫn uống.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến, chàng đến bên giường nằm xuống, lúc mơ màng sắp vào giấc thì nghe thấy Chử Phi nói: “Trận pháp này ta tạo nên vì ngươi, đường chống cự.”
Trước khi nhổ linh căn cần trận pháp gì ư? Hề Khanh Trần khó hiểu trong lòng, nhưng chưa kịp hỏi đã thiếp đi.
Chàng cảm thấy giấc ngủ này thật lâu, trong lúc ngủ mơ màng cảm nhận được có thứ gì đó đang rời khỏi thần thức của mình, vậy mà đau đớn trong tưởng tượng lại không xuất hiện, chỉ có khoảng trống đang không ngừng lớn dần.
Hề Khanh Trần cảm thấy mình như tách khỏi cơ thể, nhẹ nhàng trôi nổi trong mây mù, tay chân khó chịu, cảm giác không dễ chịu gì.
May mà cảm giác khó chịu này không kéo dài lâu đã có thứ gì đó tiến vào thức hải. Hề Khanh Trần ngửi được mùi hương quen thuộc, dần ngủ say.
Khi tỉnh lại mặt trời đã ngả về tây, chàng từ từ mở to hai mắt, vừa thoáng động đậy đã cảm nhận được cơn đau tê tái.
Cơ thể người phàm đương nhiên phải chịu nỗi khổ người phàm. Chàng từ từ chớp mắt, vừa định đứng dậy đã bị một bàn tay ấn nằm xuống giường.
“Nằm.” Chử Phi liếc chàng, cắt ngang hư không lấy một viên thuốc.
Yết hầu Hề Khanh Trần giật giật, lúc lâu sau mới khàn giọng hỏi: “Thịnh cô nương đâu.”
Bàn tay lấy thuốc của Chử Phi khựng lại, thản nhiên nói: “Ngươi ngủ hơn mười ngày, nàng ta cứ ầm ĩ không thôi, ta bảo nàng ta đi đào linh thảo cho ngươi rồi.”
Hề Khanh Trần nghe vậy tựa như có thể thấy được dáng vẻ hì hục lấy thuốc của Thịnh Ý, phản đối nói: “Cơ thể nàng không khoẻ.”
“Đâu bảo nàng ta đi đào thật, cái đồ não yêu đương nhà ngươi.” Chử Phi lập tức nhét thuốc vào miệng chàng.