Chương 7: Cảm giác xa lạ
- Trang Chủ
- Nàng Mang Rượu Đến, Ta Say Không Muốn Tỉnh - An Đảo
- Chương 7: Cảm giác xa lạ
Nàng ngã úp người xuống đệm giường êm ái, vung loạn tay chân, sầu não khóc ròng:”Ôi… ôi, tiền của ta…”
Yên Hà nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của nàng thì nhíu chặt mày lại, nhắc nhở:”Tiểu thư à, người như vậy thật là không đoan trang! Không có bộ dáng của tiểu thư khuê các chút nào! Khi ở nhà thì còn có thể thông cảm bỏ qua, nhưng nếu sau này về nhà cô gia thì phải làm sao đây? Cô gia nhìn thấy bộ dáng này của người, sẽ đánh giá người như thế nào đây chứ?”
Mục Phi Yến ngước mắt nhìn nàng ta, phản bác:”Cái gì mà đoan trang cao nhã chứ! Sống quá khuôn phép, không phải là tự làm khổ chính mình sao? Còn cô gia gì gì đó, ta mặc kệ!”
Yên Hà đưa tay chống hông, chỉ tiếc sắt không thể rèn thành thép:”Tiểu tổ tông của nô tỳ ơi, nữ nhi phải e thẹn chú ý tới hình tượng của bản thân mình nhiều hơn chứ, có khuê tú nhà nào lại có tư thế nằm giống như người không?” Mục Phi Yến cười ngả ngớn:”Ha ha ha, chẳng phải ở đây chỉ có ta và ngươi thôi à? Nếu ngươi dám nói ra ngoài, ta cho người đánh chết ngươi cũng không muộn.”
Xe
Yên Hà lại đưa tay lên xoa lồng ngực, cố gắng kìm nén cơn tức giận, hạ ôn tồn khuyên nhủ:”Vậy sau này về nhà cô gia, tiểu thư vẫn muốn tiếp tục như thế này sao? Ngọc không mài làm sao mà sáng, nếu thay đổi từ bây giờ, đợi một, hai năm nữa hãng gả đi thì vẫn còn kịp đấy! Còn nữa, phu nhân giảm bớt tiền tiêu vặt hàng tháng của tiểu thư còn không phải bởi vì muốn người bớt tuỳ hứng hành xử đi hay sao? Nếu người chịu thay đổi bản thân để có dáng vẻ và khí độ của một tiểu thư khuê các hơn, biết chừng đâu phu nhân trong lúc cao hứng mừng rỡ, tăng tiền tiêu vặt lên cho người, thậm chí còn có thể cho phép người muốn dùng bao nhiêu tiền tùy thích giống như trước đây thì sao!”
Dường như những lời Yên Hà nói đã thấm vào não của Mục Phi Yến, nàng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng tình:”Ngươi nói đúng. Ta sẽ cố gắng thay đổi.” Ánh mắt của Yên Hà lập tức phát sáng lấp lánh, nàng nhân cơ hội này nói thêm:”Ai dô, chỉ nói thôi thì không có được đâu, phải hành động thực tế chứ!” Mục Phi Yến uể oải xoay người, chỉnh dáng nằm thẳng tắp.
Yên Hà rất là hài lòng, công tác thuyết phục đã thành công!
Nhớ tới cái gì, Mục Phi Yến bỗng cất tiếng hỏi:”À này, trên thiếp mời của Lưu phủ, mời ta bao giờ tới tham dự tiệc sinh thần của nàng ấy vậy nhỉ?”
“Ách việc này…” Yên Hà luống cuống, sợ hãi mà quỳ sụp xuống sàn, “Thiếp mời này đã gửi từ sáu, bảy ngày trước đó, dạo này lại nhiều việc quá nên nô tỳ quên béng mất, vốn định lát nữa sẽ đi xem lại thiếp mời… Xin tiểu thư tha tội!” Nàng chỉ liếc Yên Hà một cái, không có ý tứ tính toán, chỉ xua xua tay:”Được rồi, được rồi…”
Nàng mau chóng đứng dậy đi lấy ra một phong thư, nhìn chữ trên đó rồi dường như có chút bất ngờ, hướng Mục Phi Yến đáp:”Tiểu thư, người không thể tới Lưu phủ tham gia tiệc sinh thần của Hoà An Huyện chúa được! Bởi vì đó là ngày mai.” Mục Phi Yến nhíu mày lại. Ngày mai là ngày giỗ của Tần Thị, nàng thực sự không thể đi.
“Cũng làm khó cho ngươi rồi,” Nàng cất giọng trong trẻo, “một mình ngươi thì đúng là không thể quán xuyến được nhiều chuyện như vậy được. Ta sẽ cân nhắc nâng thêm một người lên làm nha hoàn nhất đẳng, ngươi có muốn tiến cử ai không?”
Yên Hà trầm mặc một hồi rồi mới đáp:”Nô tỳ thấy hai nha đầu Nghênh Xuân và Minh Châu không tệ đâu. Tuy cả hai đều mới có mười ba, mười bốn tuổi nhưng tác phong làm việc đều nhanh nhẹn chu đáo, lại biết đoán ý người khác, Minh Châu so với Nghênh Xuân thì hoạt bát hơn, Nghênh Xuân so với Minh Châu thì trầm ổn hơn. Dù sao thì quan trọng nhất là tiểu thư thích ai hơn.”
“Ta sẽ cân nhắc.” Nàng gật gật đầu.
…
Thời tiết ngày càng ấm lên.
Mặc dù bản thân nàng bình thường rất thích ăn mặc lộng lẫy nhưng vào những ngày như thế này, nàng cũng không dám tùy hứng làm càn. Yên Hà chỉ dám trang điểm nhẹ nhàng cho nàng, trên trán càng không điểm chu sa hay vẽ đoá hoa gì, mái tóc không cài cắm bất luận cái trang sức vàng bạc, chỉ có hai chiếc trâm bạch ngọc giản đơn, thân mình khoác váy áo trắng thuần thêu lá trúc đúng mực, eo nhỏ đung đưa rời khỏi Thính Vũ các.
“Lão gia, Tam tiểu thư tới!”
Lúc nàng tiến vào đại sảnh đã thấy hầu hết mọi người đều tập trung ở đây. Chép miệng một cái, xem ra nàng không phải là người cuối cùng đến, nhưng cũng chưa có đến giờ xuất phát. Không vội, không vội.
Mục Phi Yến nhún gối thỉnh an theo lễ tiết.
Mục Ngôn ngồi ở thượng toạ cùng với Tề Thị, phất tay:”Ngươi đứng dậy đi.” Mục Phi Yến lui xuống chọn một chỗ ngồi, đối diện nàng chính là Mục Giản Hành một thân hắc y quen thuộc và Mục Lăng Phỉ trang điểm mộc mạc, váy áo màu trắng thuần thêu chỉ bạc đơn giản. Tâm trạng của bọn họ lúc này hiển nhiên là chẳng tốt đẹp gì, chỉ là nàng mặc kệ.
Mục Phi Yến có để ý đến Tề Thị, nàng thấy bà từ đầu tới cuối đều gắt gao cúi gằm mặt xuống, từ khi nàng tiến vào phòng cũng không cho nàng được một cái liếc mắt.
Nàng chỉ đơn thuần cho rằng mẫu thân khó chịu trong lòng, không nghĩ gì nhiều.
Nữ tỳ lập tức bưng trà lên. Cầm lấy nắp chén trà khẽ gạt mặt nước, lại ngẩng đầu chăm chú quan sát Mục Ngôn, nàng liền phát hiện ánh mắt của phụ thân đã không còn mười phần nghiêm nghị như ngày thường, rõ ràng là ở đó đã có một tia rạn nứt, ẩn ẩn vài phần ủ dột ưu thương.
Dường như phát giác ra có người nhìn mình chằm chằm, Mục Ngôn lập tức chuyển dời ánh mắt, liền thấy Yến nha đầu. Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Một hồi thấy Mục Phi Yến còn chưa có chuyển dời tầm mắt, Mục Thái phó khó hiểu hỏi:”Yến nha đầu, chẳng lẽ trên mặt vi phụ dính cái gì?” Nàng quay đầu đi, tựa tiếu phi tiếu:”Không có dính gì cả.” Mục Ngôn lười hỏi nữa.
Đúng lúc này, người ở bên ngoài thông báo:”Nhị thiếu gia tới!”
So với những quan viên lớn nhỏ khác ở trên triều đình nhiều phòng thiếp thất, Mục Ngôn được tính là sạch sẽ hơn nhiều, ngoại trừ nguyên phối và kế phối, chỉ từng có duy nhất một cái nữ tỳ thông phòng. Dù cho nhiều năm nay Tô Thị cùng Tề Thị khuyên nhủ ông nạp thêm mấy phòng thiếp thất để khai chi tán diệp cho Mục gia thì ông vẫn luôn miệng từ chối, nói là mình không có nhiều hứng thú đối với nữ sắc, thanh tâm quả dục.
Chính vì thế nên nhân khẩu của phủ Thái phó khá đơn bạc, chỉ có hai nữ, hai nam, do vậy mà khi biết tin Tề Thị ngoài ba mươi lại có hỷ, lão phu nhân Tô thị đã vui mừng khôn xiết.
Ngoại trừ Nhị thiếu gia Mục Vọng là dòng thứ do một nha hoàn thông phòng sinh ra, những huynh đệ tỷ muội còn lại trong nhà đều là dòng chính, đích mẫu thân sinh. Khác biệt một trời một vực.
Đích thứ khác biệt, dù cho Mục Vọng có là huynh trưởng của Mục Phi Yến và nàng cũng chưa bao giờ từng hành lễ qua với hắn.
Thậm chí, khi không có người ngoài hoặc là các trưởng bối chứng kiến, Mục Phi Yến còn lười, không thèm hành lễ với Mục Lăng Phỉ và Mục Giản Hành.
Mục Vọng bước vào trong phòng đưa mắt quét một vòng thấy mọi người đều đã đến hết, cũng không có biểu hiện gì khác thường. Hắn chỉ hơi hơi cúi người, cung kính hành lễ:”Phụ thân, mẫu thân và đại ca an.”
Nàng liếc hắn một cái, chỉ thấy Mục Vọng ăn mặc tối giản đúng mực, chân đi ủng da hươu, bên hông còn đeo một tấm ngọc bội tròn dẹt khắc hình mây xoắn, thắt lưng bằng ngọc bó sát eo, trên khuôn mặt trắng nõn khôi ngô không có bất kì một biểu cảm dư thừa nào.
Chậc chậc. Nhị ca ca này của nàng là người trầm tính, không thích giao lưu với bên ngoài, suốt ngày ru rú ở trong viện, da thật là trắng, chẳng kém nàng bao nhiêu đâu!
Mục Ngôn thấy hắn đã đến thì liền đứng dậy, nói:”Nếu mọi người đã đến đủ rồi thì chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi.”
…
Nghĩa trang của Mục gia được xây tại một trang viên nhỏ có phong thủy tốt ở phía Nam đế đô.
Xe ngựa xuất phát từ phủ Thái phó, hơn một canh giờ sau thì tới nơi.
Mục gia dùng tiền để mướn người trông coi mộ tổ, vì thế nên mỗi ngôi mộ đều được quét tước lau dọn sạch sẽ.
Tề Thị đã sai người mang tế phẩm chuẩn bị từ trước từ trên xe ngựa xuống. Từng người từng người một đều tế bái qua Tần Thị, rồi cũng thuận tiện tế bái qua tổ tiên Mục gia.
Tế bái xong, Mục Phi Yến không rảnh quan tâm những người khác, trực tiếp đỡ Tề Thị đi vào trong phòng, kêu người pha trà.
Nàng đưa tách trà còn đang bốc hơi lên cho Tề Thị, nói:”Chất lượng trà ở đăy không được tốt cho lắm, mẫu thân hãy cố uống tạm.”
Tề Thị gật đầu nhận lấy, nhìn hình ảnh phiền muộn của bản thân mình thông qua mặt nước trà sóng sánh trong tay, mệt mỏi nói:”Tiền ma ma, cả Yến Yến nữa, hai người ra ngoài đi, ta muốn được yên tĩnh.”
Tiền ma ma hiểu được tâm sự của Tề Thị, cũng chỉ nói:”Vâng, lão nô và tiểu thư sẽ lui xuống. Phu nhân nếu cần hầu hạ hãy gọi lão nô, người hãy bảo trọng chính mình và hài tử trong bụng, đừng như lần trước…” Bà khôn ngoan chỉ nói đến đây là đủ hiểu. Lời này là nhắc nhở: nếu không nghĩ được cho bản thân mình thì cũng hãy nghĩ cho hài tử trong bụng, đừng ưu thương quá độ.
Mục Phi Yến cũng không nói gì nhiều, hành lễ cáo lui rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Ra khỏi phòng, tâm tình nàng đột nhiên trở nên buồn bực, trong khi khung cảnh bên ngoài vẫn như trước đó, làn gió ấm áp lướt qua bờ má, chim đậu trên cành ríu rít hót những tiếng kêu lanh lảnh và nắng vàng ươm bao trùm lên vạn vật.
Đang lúc này, Mục Vọng đột nhiên xuất hiện làm Mục Phi Yến khẽ giật mình.
“Nhị ca.” Nàng khách sáo. Mục Vọng dừng bước, khẽ gật đầu:”Tam muội.”
“Nghe nói người mang thai thường cảm thấy trong người bức bối, khó chịu. Ban nãy ta quan sát thấy sắc mặt mẫu thân không được tốt lắm, người vẫn ổn chứ?” Hắn hỏi.
“Mẫu thân muốn ở một mình.” Nàng chỉ nói có thế, hắn hiểu chuyện, không nói thêm gì nữa.
Thật ra thì Mục Vọng cũng thấy được, Tề Thị dường như đang đau lòng, còn đau lòng vì cái gì thì ai mà biết được chứ.
Trong lòng hắn có chút đánh giá.
Hắn không biết đích thê của phụ thân trước đó – Tần Thị là người như thế nào, bất quá chỉ là có sự trói buộc trên danh nghĩa. Nhưng hắn lại biết về cách làm người của Tề Thị. Bà giống như là một chủ mẫu xé sách bước ra, ôn nhu hiền huệ, minh bạch lý lẽ, mọi chuyện đều có chừng mực, mặc dù bà luôn yêu thương Mục Phi Yến hơn nhưng luôn đối xử với hai nhi tử và một nữ nhi nữa thật ra không tệ. Thêm vào, tính tình của Mục Phi Yến mặc dù kiêu căng nóng nảy nhưng cũng không chủ động đi gây rắc rối cho ai bao giờ, còn khá dễ mềm lòng, thế nên ấn tượng của hắn đối với đôi mẫu nữ này khá tốt.
Còn về Mục Giản Hành và Mục Lăng Phỉ, hai người này có lẽ vì từ nhỏ đã không chấp nhận kế mẫu là Tề Thị, lại thiếu đi tình yêu thương của mẫu thân, do vậy mà tính cách trưởng thành hơn so với Mục Phi Yến được yêu thương cưng chiều, cũng… tàn nhẫn hơn.
Lúc này, Mục Vọng đột nhiên nghe thấy nàng nói:”Nhị ca, ngươi biết không, không hiểu vì sao mà ngay từ đầu muội đã luôn có cảm giác xa lạ đối với đại ca và nhị tỷ, nó không giống với những người thân khác…”
“Chắc là do không cùng một nương sinh ra?” Hắn nhíu mày, cảm thấy kì quái khi nàng tự dưng nói về loại chuyện này, dù sao hai người cũng không thân.
Nàng nhìn hắn nhún vai, nói tiếp:”Muội và huynh cũng đâu có cùng một nương sinh ra? Hơn nữa, bình thường chúng ta cũng ít nói chuyện qua lại, nhưng muội lại không có cái cảm giác này với huynh.”
Mục Vọng:”…?”
“Vậy hẳn là do muội không thích đại ca cùng nhị tỷ đi.”
Mục Phi Yến cũng nghĩ chỉ có cái lí do này. Chắc chắn là do bọn họ quá đáng ghét.
*
Quang cảnh nơi đây vắng vẻ hiu quạnh, văng vẳng lên tiếng kêu đều đều, man mác của chim chóc trong ánh nắng vàng, trước một ngôi mô nhỏ khắc tên ba chữ “Tần Nhạn Nhạn”, hương khói nghi ngút lượn lờ, Mục Thái phó thẫn thờ đứng ở đó, từng nét nhăn trên khuôn mặt cũng nhuốm màu ưu thương, nào còn đâu bộ dáng lạnh lùng uy nghiêm thường ngày.
“Sột soạt”. Tiếng bước chân giẫm lên cỏ làm ông khẽ giật mình, như chợt bừng tỉnh khỏi một giấc mộng mê man. Mục Ngôn quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn.
Người kia bỗng dưng dừng lại, khoảng cách giữa hai người lúc này chừng hai thước. Không còn có tiếng “sột soạt” vang vọng nữa, khung cảnh hoàn toàn trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng cỏ cây “xào xạc” va chạm vào nhau trong gió.
Mục Ngôn chỉ cảm thấy, hình ảnh ngay trước mắt mình giờ đây so với những kí ức của mình về dáng vẻ của người ấy nhiều năm về trước còn sống động hơn cả, được tái hiện lại một cách chân thực nhất, cứ như… nàng ấy đã quay trở về.
Tóc đen, da trắng như tuyết, lông mày nở dài như liễu, sống mũi vừa cao vừa thẳng, dáng người mảnh khảnh thướt tha dễ khiến người ta thương nhớ, thực hợp với trang phục trắng thuần trên thân nàng, làn váy hơi lay động, gió thổi hương thơm đi thoang thoảng.
Một khi cười lên thì tươi thắm hơn hoa, một khi cất giọng thì thanh tao hơn ngọc.
“Phụ thân,” Mục Lăng Phỉ khẽ gọi, “chúng ta trở về đi, ở lại chỉ khiến cho bản thân mình đau thương hơn mà thôi.”