Chương 99 - Được giải vây
Nghe có người gọi mình, Liễu Hiên quay đầu nhìn lại…thấy người đến là Doãn Đình Vân thì khẽ cười “đúng là âm hồn không tan”.
‘Giữa chúng ta cũng nên giải quyết vấn đề một cách rõ ràng đi nhỉ!’
– Giải quyết?
‘Phải, cô đã xen vào chuyện của tôi quá nhiều rồi, đến lúc cần tiễn cô một đoạn’.
Doãn Duyệt lạnh lùng nhìn Doãn Đình Vân “vậy sao?”
Liễu Hiên dựa vào ngực Doãn Duyệt và khẽ lên tiếng “Duyệt, anh đừng xen vào chuyện này!”
“Bảo anh đứng như trời trồng nhìn bà xã mình bị ức hiếp à? Đừng có mơ…
Doãn Đình Vân liền rút súng ra và chĩa về phía Doãn Duyệt và Liễu Hiên “vậy thì hôm nay không ai được sống sót rời khỏi đây!”
Lúc bấy giờ người của Doãn Đình Vân càng lúc càng kéo đến đông, bọn họ đều giương súng lên chờ hạ lệnh.
– Đừng làm hại đến người vô tội, ân oán giữa tôi và anh…cũng nên kết thúc sớm. Tôi không thể đấu lại anh, hôm nay rơi vào tay anh…tuỳ ý ra tay, không cần phải nhiều lời.
Doãn Duyệt nhíu mày, lòng thầm nghĩ ngợi “sao bà xã của mình hôm nay có vẻ như rất dễ thương lượng vậy nhỉ!”
Cộp…cộp…
Nghe có tiếng bước chân dồn dập, tất cả quay đầu lại nhìn.
Doãn Đình Vân nheo mắt “là cảnh sát sao?”
Doãn Duyệt cũng không khỏi ngạc nhiên “sao lại có nhiều cảnh sát đến như vậy chứ?”
Thấy có người đàn ông tuổi trung niên đang đi về phía mình, Liễu Hiên nhìn chăm chú không chớp mắt “người này là ai vậy chứ?”
Bên cạnh ông còn có Thẩm Phu…
*Tiểu Hiên sao rồi?
Liễu Hiên “cháu không sao ạ!”
Doãn Đình Vân lạnh giọng lên tiếng hỏi “các người là ai?”
*Chúng tôi là ai thì liên quan gì đến cậu…điều cậu cần phải làm là hãy buông súng đầu hàng.
Doãn Đình Vân cười lạnh “bắt anh buông súng xin hàng à? Chắc họ đang mơ!”
Thứ trên tay Doãn Đình Vân đang cầm là súng, anh được xếp vào thành phần khủng bố.
Vài viên cảnh sát tấn công Doãn Đình Vân, lần này nếu như anh đánh trả sẽ chết chắc, mà không đánh trả thì cũng sẽ chết.
Hai bên đánh nhau, chỉ sau một lúc nhóm người của Doãn Đình Vân bị tóm gọn không sót một ai.
Doãn Duyệt định bẻ Liễu Hiên lên xe…
Thẩm Phu chợt ôn tồn lên tiếng “cháu hãy yên tâm trị thương cho tốt vào, bác sẽ giúp cháu một tay”.
– Cháu thật lòng cảm ơn bác Thẩm!
Liễu Hiên nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Phu, cũng tầm tuổi với Thẩm Phu, từ đầu đến giờ không thấy ông lên tiếng.
Thẩm Phu khẽ cười “đây mới thật sự là luật sư Lê, người nắm giữ bản di chúc!”
– Chào bác Lê!
Luật sư Lê cười hiền hoà “tốt…cháu là một cô gái rất tốt!”
‘Hãy dưỡng thương đi, việc còn lại cứ để ta và lão Thẩm giúp cháu vậy’.
Thẩm Phu cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của luật sư Lê.
– Cảm ơn hai bác nhiều lắm, vậy cháu yên tâm rồi.
– Không còn gì nữa, cháu trở về đây. Chuyện của bản di chúc làm phiền hai bác rồi.
Luật sư Lê khẽ cười “nhưng trong khoảng thời gian này, cháu nên có mặt trong nước…ngày công bố di chúc, cháu nhất định phải có mặt!”
– Dạ! Cháu biết rồi à.
Doãn Duyệt vội bước…đưa Liễu Hiên lên xe, lòng anh có chút buồn phiền. Suốt cả chặng đường trở về nhà, anh không hề lên tiếng.
Liễu Hiên ngồi nhìn Doãn Duyệt chằm chằm không chớp mắt suốt đoạn đường về “anh ấy đang buồn chuyện gì sao?”
– Duyệt!
“Hửm?”
– Anh đang buồn chuyện gì?
Doãn Duyệt lắc đầu “không phải anh đang buồn, mà là anh suy nghĩ không thông!”
– Suy nghĩ không thông?
“Đúng vậy!”
– Tại sao? Và chuyện gì?
Doãn Duyệt thở dài nhưng không trả lời câu hỏi của Liễu Hiên.
Cả hai lại tiếp tục im lặng.