Chương 72: Doãn Duyệt gặp nguy hiểm
Liễu Hiên nhíu mày, cô chòm người nhìn về phía gốc cây một lần nữa, thấy đúng là hình bóng người mình vừa đoán trong lòng, cô khẽ gọi “Duyệt…”
Pằng…
Á…
– Duyệt!
Vừa rồi là tiếng nổ lớn, xé toạc cả đất trời, nó như nổ tung màn nhĩ Liễu Hiên, khiến cô phải hốt hoảng hét to.
– Duyệt!
Liễu Hiên khóc đến nôn ra máu!
Khụ…khụ…
Lúc này Doãn Lục Lang cũng vừa kịp chạy đến, sau khi nghe tiếng nổ lớn, anh thấy Liễu Hiên đang ôm lấy cơ thể đầy máu của Doãn Duyệt, cô đã khóc đến mức sắp ngất đi.
Doãn Lục Lang lo lắng hỏi “Tiểu Hiên Hiên em có sao không?”
Liễu Hiên ngước nhìn Doãn Lục Lang đang đứng trước mặt mình “Lục Lang, có phải là anh đã ra tay sát hại Duyệt không?”
Doãn Lục Lang ngờ nghệch khi nghe Liễu Hiên hỏi câu này!
“Tiểu Hiên Hiên, sao em lại nghĩ là anh đã ra tay?”
– Cứu người với!
Bỏ mặc Doãn Lục Lang lẩn quẩn trong sự ngỡ ngàng, Liễu Hiên vì quá lo lắng nên lớn tiếng gọi người cứu.
Bàng Ngọc Quý vừa rời khỏi phòng mổ, anh nghe có tiếng gào khóc thì liền nhanh chanh chạy ra sân. Thấy sự việc xảy ra trước mắt, lòng bàng hoàng vô kể “Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi tôi nghe như có tiếng nổ?”
Doãn Lục Lang khẽ bảo “cứu người trước đã!”
Vài y tá cũng vừa kịp đẩy băng ca đến. Mọi người cùng hợp sức đặt Doãn Duyệt nằm lên băng ca. Với thân hình cao lớn của Doãn Duyệt, cũng phải bốn người mới nâng anh lên nổi.
Doãn Lục Lang dịu dàng dìu Liễu Hiên đứng lên “Tiểu Hiên Hiên, em đừng quá đau lòng mà ảnh hưởng đến sức khỏe của em, tình trạng sức khỏe của em hiện tại đã quá kém rồi!”
Liễu Hiên nhìn chằm chằm vào mắt Doãn Lục Lang “thật sự không phải là anh làm?”
Doãn Lục Lang lắc đầu “Tiểu Hiên Hiên, đó không phải là cách hành xử của anh”.
Doãn Lục Lang nói không sai, con người của anh không được gì ngoài chính trực. Những việc làm lén lút này, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.
Liễu Hiên cúi mặt, cô cũng không hiểu tại sao hôm nay cô lại nghi ngờ Doãn Lục Lang.
“Được rồi, em đừng quá đau lòng mà. Em như vậy sẽ khiến anh ghen đấy!”
Liễu Hiên quay mặt đi, cô thật sự không còn tâm trạng để đùa. Cô nhìn theo chiếc băng ca đang được đẩy về phía phòng cấp cứu. Trên tay cô y tá còn cầm bình oxy mini.
Doãn Lục Lang khom người xuống bế Liễu Hiên lên và đi về phía phòng bệnh của cô, đó là khu cách biệt với các khu bệnh khác.
– Không! Em muốn đến phòng cấp cứu.
Doãn Lục Lang không hài lòng, với tình hình sức khỏe hiện tại của Liễu Hiên, nên để cô nghỉ ngơi thì hơn “Tiểu Hiên Hiên, em phải nghe anh”.
– Lục Lang, em xin anh!
“Thôi được rồi!”
Doãn Lục Lang đành phải bế Liễu Hiên đến phòng cấp cứu. Anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu.
Ngồi đợi rất lâu, nhưng cánh cửa phòng cấp cứu vẫn không có động tĩnh gì.
Doãn Lục Lang ôm lấy Liễu Hiên, kéo đầu cô tựa vào bờ vai rắn rỏi của mình “Không sao đâu, em đừng lo lắng quá!”
Liễu Hiên hai hàng lệ rơi, mắt nhìn đăm đăm vào cánh cửa, nhìn như sắp xuyên thủng cánh cửa đang đóng chặt.
Kẹt…
Nghe có tiếng mở cửa, Doãn Lục Lang và Liễu Hiên đều nhìn người đang bước ra. Thấy Bàng Ngọc Quý vội vã bước ra, hai tay dính đầy máu tươi.
Liễu Hiên dịu dàng hỏi “Bác sĩ Bàng, thế nào rồi?”
Bàng Ngọc Quý khẽ bảo “cần phải làm phẫu thuật ngay, nhưng mất máu quá nhiều nên cần phải truyền máu”.
Liễu Hiên nhìn Bàng Ngọc Quý và dịu dàng lên tiếng “vậy thì truyền máu cho anh ấy!”
Bàng Ngọc Quý lắc đầu “Rất tiếc, Cậu ấy thuộc nhóm máu hiếm”.
Liễu Hiên thấy lòng bàng hoàng trong cơn mơ hồ “Duyệt thuộc nhóm máu hiếm sao?”
Doãn Lục Lang tức giận lên tiếng “Máu hiếm? Hiếm đến mức nào đây? Chẳng lẽ là máu rồng?”
Bàng Ngọc Quý lớn tiếng quát lên “chuyện này không hề đơn giản như cậu nghĩ đâu Lục Lang, bệnh viện của tôi là nơi tương đối an ninh, vậy mà hôm nay có khách quý không mời mà ghé. Toàn bộ máu trong kho đã bị tiêu hủy cả rồi!”
Doãn Lục Lang nắm tay thành nắm đấm “là kẻ nào?”
Liễu Hiên thấy hai người đàn ông trước mặt mình cứ lời qua tiếng lại, sợ kéo dài thời gian thì Doãn Duyệt sẽ thêm nguy hiểm, cô dịu giọng hơn “Hai người đừng tránh cải nữa, hãy tìm cách cứu Duyệt!”
“Cậu nói xem, giờ phải làm sao đây?”
‘Tôi đã liên hệ với các bệnh viện khác rồi, nhưng tất cả đều hết loại máu này!’
Cả nước hết máu sao?
Bàng Ngọc Quý thở dài “ùm”
Doãn Lục Lang im bặt, anh biết…có kẻ đang muốn dồn Doãn Duyệt vào đường cùng. Anh liếc nhìn Liễu Hiên, thấy cô đang rất lo lắng nên chạnh lòng hơn.
Giọng Doãn Lục Lang hoà hoãn hơn “vậy còn cách nào khác không?”
Bàng Ngọc Quý gật đầu “còn!”
“Nói!”
‘Không có máu dự trữ thì dùng máu của người sống…chỉ là…’
“Chỉ là thế nào?”
“Chỉ là sẽ gây nguy hiểm cho người hiến máu”
Doãn Lục Lang liền hỏi “vậy máu của tôi có được không?”
Bàng Ngọc Quý giật giật mi mắt “chuyện này…”
/Bác sĩ Bàng!
Cô y tá đang hốt hoảng chạy đến “Bác sĩ Bàng!”
Xảy ra chuyện gì?? (cả ba cùng lên tiếng hỏi)
/Tim nạn nhân đã ngừng đập.
Liễu Hiên liền ngất đi!
Doãn Lục Lang đỡ lấy và bế cô lên chạy như bay về phòng cấp cứu.
Bàng Ngọc Quý cũng nhanh chóng chạy theo…