Chương 105 - Sự kết thúc và bắt đầu
- Trang Chủ
- Nàng Dâu Nhà Họ Doãn - Hoa Liễm Ngọc
- Chương 105 - Sự kết thúc và bắt đầu
Liễu Hiên ngồi vắt vẻo trên phiến đá, mắt chăm chú nhìn ra sông. Lòng thấy thoải mái đến lạ, không bị ai làm phiền thì đúng là thiên đường của cuộc sống. Cứ như này mãi cũng tốt, yên tĩnh và an nhàn.
Bình minh tìm đến nhân gian, như mang theo mầm sống đến cho vạn vật…từng lộc non trên canh như hé mở hứng lấy những giọt sương mai dịu ngọt, những đóa hoa xinh khoe sắc thắm…tất cả như góp phần tạo nên cảnh sắc thiên nhiên hoàn mĩ đến không thể chê vào đâu được.
Liễu Hiên quyết định sẽ ở lại đây mãi mãi, ít nhất thì sau này sẽ không còn gặp lại Doãn Lục Lang và Doãn Duyệt nữa.
…………
– Bác sĩ, mặt tôi còn có thể cứu chữa được nữa không?
Bác sĩ gật đầu “cô đã bị tổn thương nửa khuôn mặt bao lâu rồi?”
– Dạ, cũng năm năm rồi ạ!
Nhìn mặt Liễu Hiên thì bác sĩ cũng đoán được cô đã làm phẫu thuật loại bỏ sẹo không ít lần. Nhìn thôi đã thấy đau lòng dùm cô, bác sĩ quan sát một luôn rồi mới mời cô đến phòng kiểm tra lại giúp cô.
Liễu Hiên lo lắng, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn thẳng vào mắt bác sĩ…cô không chớp, dù chỉ một cái rung nhẹ nhàng.
Bác sĩ mỉm cười “thời gian qua, da mặt của cô đã tái tạo rất tốt…những vết sẹo lồi lõm này có thể sẽ được loại bỏ hoàn toàn sau một lần phẫu thuật!”
Liễu Hiên trợn tròn đôi mắt “bác sĩ nói thật sao?”
Vị bác sĩ nhún vai “đi đùa với bệnh nhân làm gì chứ!”
Liễu Hiên mừng rơi nước mắt “cuối cùng thì mình có thể phục hồi lại dung mạo”.
Bao nhiêu năm qua, nói không để tâm…đó là dối lòng, khi nhìn thấy mình trong gương mà không khỏi nghẹn ngào. Giờ thì tốt rồi, có thể phục hồi.
Bác đặt lịch phẫu thuật cho Liễu Hiên…
Cô ôm chặt tờ lấy, lòng dâng trào bao cảm xúc. Không bao lâu nữa thì mình sẽ rời khỏi khuôn mặt biến dạng này.
…—————-…
Hoa Hạ!
//Ông chủ, có người đến tìm ông.
Doãn Duyệt ngước nhìn anh thư ký “mời họ vào phòng tiếp khách đợi tôi một lúc, xong việc thì tôi sẽ sang”.
//Dạ!
Doãn Lục Lang ngồi đợi khá lâu nhưng vẫn chưa thấy Doãn Duyệt xuất hiện. Anh có chút khó chịu…
Reng…
“Alo!”
‘Doãn gia, chúng tôi đã tra ra được hành tung của Liễu tiểu thư rồi!’
“Cô ấy đang ở đâu thế?”
‘Colombia!’
Doãn Lục Lang lạnh mặt “để xem lần này em chạy đâu cho thoát…”
Doãn Lục Lang không thèm ngồi đợi Doãn Duyệt nữa, anh đứng lên ra về “hừ…đúng là tên cà chớn, bắt Doãn Lục Lang ta ngồi đợi cả tiếng đồng hồ…đúng là lãng phí thời gian mà”.
//Ờ…ngài Doãn không đợi nữa sao? Ông chủ chúng tôi sắp xong việc rồi.
“Doãn Lục Lang ta mới không thèm đợi anh ta. Hơn nữa thì cách chăm sóc khách hàng của các người quá tệ!”
Thư ký của Doãn Duyệt há hốc mồm…”ngài Doãn nói gì cơ?”
“Nghe không hiểu tiếng người…đúng là chủ nào tớ nấy!”
*Nhóc con, cậu vừa nói gì thế?
“Hừ…tôi bận rồi, không rảnh nói với anh nữa!”
*Ơ…không phải đã đợi cả tiếng rồi sao?
Doãn Lục Lang vội vã rời đi, mặc kệ Doãn Duyệt thắc với mắc.
Doãn Duyệt nhíu mày nhìn theo…
//Ông chủ, vừa nãy nghe ngài Doãn nói chuyện điện thoại…như là drn Colombia để tìm ai đó.
Doãn Duyệt trầm ngâm một lúc rồi cũng rời đi…anh cũng phải đến Colombia.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Cốc…cốc…
Liễu Hiên thoáng ngạc nhiên “Sao lại có người gõ cửa chứ? Ở đây mình có quen với ai đâu!”
Cốc…cốc…
Suy nghĩ một lúc, cô bước ra mở cửa! Rồi không khỏi hốt hoảng khi trước mặt mình là hai tên đàn ông đáng ghét “Doãn Lục Lang và Doãn Duyệt”.
Trên tay cả hai đều ôm bó hoa hồng, tuy nhiên thì cả hai bó hoa hồng có màu sắc khác nhau.
Trên tay Doãn Lục Lang là bó hoa hồng màu đỏ, trên tay Doãn Duyệt là bó hoa hồng màu vàng, Liễu Hiên nhìn qua rồi quay mặt đi.
Trong lúc này đây, cô chỉ thấy thương cho Doãn Duyệt…có lẽ một lần nữa anh muốn lui, bó hoa hồng màu vàng trên tay anh cho thấy, anh muốn làm bạn thân của cô.
Liễu Hiên nhận lấy bó hoa trên tay Doãn Duyệt, nửa vui nửa buồn…nửa ngưỡng mộ, cô thấy được Doãn Duyệt là người biết hy sinh vì người khác “cảm ơn anh Doãn Duyệt!”
– Bảo trọng!
*Được…chỉ cần em hạnh phúc…và em cũng phải nhớ rằng “anh luôn đứng sau lưng em, để mỗi khi em quay đầu nhìn lại, sẽ luôn thấy anh mỉm cười cùng em”.
Liễu Hiên rơi nước mắt!
Doãn Duyệt dứt khoát quay lưng rời đi, lòng anh cũng nghẹn ngào nhưng anh cố gắng kiềm nén…anh đau một mình là đủ, để người mình yêu thương được hạnh phúc, thanh xuân của người con gái được bao nhiêu năm, anh không muốn Liễu Hiên tiếp tục lãng phí.
Doãn Lục Lang ôm lấy Liễu Hiên vào lòng “Tiểu Hiên Hiên…gả cho anh nhé em!”
Liễu Hiên bật khóc, lần này cô đã khóc thật to…cô từng tưởng rằng cô và Doãn Lục Lang đã kết thúc, vì giữa họ còn có Doãn Duyệt, đối với Doãn Duyệt cô cảm thấy bỏ thì thương vương thì tội, đã rất nhiều lần cô không nỡ từ bỏ. Nay Doãn Duyệt đã bằng lòng từ bỏ…tuy cô thấy nhẹ lòng nhưng nghe nhiều nỗi xót xa.
“Tiểu Hiên Hiên hãy gả cho anh”
– Em đồng ý!
Doãn Lục Lang cười tươi, anh một lần nữa ôm chặt Liễu Hiên…như sợ cô chạy mất vậy.
Liễu Hiên u buồn nhìn theo bóng lưng Doãn Duyệt, cô sẽ sống thật hạnh phúc để không phụ lòng Doãn Duyệt và không làm uổng phí sự hy sinh của anh…cô biết Doãn Duyệt vẫn còn yêu cô rất nhiều.
Doãn Duyệt ngước mặt lên nhìn trời cao, hôm nay anh thấy lòng mình rất nhẹ nhõm, một sự kết thúc êm đẹp, được thay vào đó là một sự bắt đầu êm ái!
* Tiểu Hiên, anh chúc em được hạnh phúc bên người mình yêu thương. Từ đây, ngày ngày anh sẽ đều chúc phúc cho em, đừng khiến anh thất vọng.
…—————-…
Ngày hôn lễ của Doãn Lục Lang và Liễu Hiên được tổ chức long trọng, tầm cỡ quốc tế. Hai người nhận được nhiều lời chúc phúc từ bạn bè.
Doãn Duyệt đứng trong góc khuất nhìn cô lâu rồi mỉm cười, lần này cô mặc áo cưới cũng đẹp như lần đứng bên anh nhưng cô đẹp hơn vì trên môi cô có được nụ cười hạnh phúc và mãn nguyện.
Ba cô bạn thân “Lâm An An, Công Tôn Ái Linh, Tây Ngọc Liêu cũng đến dự”. Ai cũng vui mừng cho Liễu Hiên.
Cả ba cô bạn ôm chặt Liễu Hiên và khóc “bà được hạnh phúc, bọn tôi vui lắm!”
Doãn Lục Lang tiếp khách tối mặt tối mũi, anh vui lắm, vì cuối cùng anh cũng được sống bên cạnh người mình yêu thương.
…..
Sau tiệc cưới là những ngày tháng hạnh phúc của Doãn Lục Lang và Liễu Hiên, họ đã về với nhau quá trễ, họ đã phải lãng phí quá nhiều thời gian. Giữa họ đã xảy ra biết bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống. Giờ nghĩ đến những việc đã qua vẫn còn thấy ám ảnh.