Chương 12: Mộng đẹp
Đường Mẫn sắp xếp xong từ sớm, giục Nghiêm Tầm ra ngoài để nhanh được lái chiếc xe điện cậu vẫn ngày nhớ đêm mong.
Ngay bên cạnh homestay của Đường Mẫn là một tuyến đường ven biển dài gần 200 km. Một bên là những ngôi nhà đậm chất bản địa nằm xen lẫn cây cối, một bên là biển cả tĩnh lặng tưởng như kéo dài đến vô tận. Màu xanh nước biển nối tiếp xanh lá, tựa như hình ảnh phản chiếu mơ hồ của bầu trời.
Đường Mẫn chọn chiếc xe điện màu xanh nước biển, còn không đợi Nghiêm Tầm trả tiền xong đã ngồi lên xe phi ra ngoài. Nghiêm Tầm đứng sau hoảng sợ, vớ bừa một chiếc xe khác đuổi theo bóng dáng tung tăng phía trước, kêu to: “Đường Mẫn! Đội mũ bảo hiểm vào đi!”
Hắn rất ít khi gọi cả họ cả tên cậu như vậy. Huống chi còn đang nôn nóng, sợ Đường Mẫn không nghe thấy, vì thế giọng lại càng nghiêm khắc. Đường Mẫn dừng xe ở lề đường, quyết định đánh đòn phủ đầu: “Cậu quát làm tớ giật cả mình! Suýt thì mất tay lái.”
Nghiêm Tầm quả thật y như cung phụng một ông trời con. Nói không được, mắng cũng không được, còn liên tục nơm nớp lo cậu gặp chuyện. Giờ phút này tim hắn đập thình thịch, đưa tay đội mũ bảo hiểm màu xanh biển cho Đường Mẫn, không nói một câu nào.
Đường Mẫn có chút sợ hãi: “Nghiêm Tầm à?” Giọng cậu rụt rè.
Nghiêm Tầm thở dài, hoài nghi bản thân sẽ già trước khi tâm tưởng sự thành. Hắn không còn cách nào khác, đành phải nói lời uy hiếp: “Lái xe chậm thôi. Phải đội mũ bảo hiểm trước biết không? Nếu không tớ với cậu phải đi cùng một xe.”
Đường Mẫn lập tức ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề. Cậu giơ tay phải lên, nghiêm túc thề thốt: “Đã rõ, tớ nhất định sẽ tuân thủ.”. Được cop𝘺 𝙩ại [ 𝘛R ÙM𝘛RU𝘠ỆN.VN ]
Lúc này Nghiêm Tầm mới buông tha cậu.
*
Lái xe dọc bãi biển, mắt chỉ thấy những nhóm người cười nói vui vẻ và màu xanh vô tận. Đường Mẫn cực kỳ thích màu xanh. Đại dương xanh thẳm đầy bao dung, tĩnh lặng lại ẩn chứa sóng gió. Xe lướt đi trên đường, tựa như giữa trời đất này chỉ còn một vệt xanh tĩnh lặng, lòng cũng trải rộng mênh mang.
Nghiêm Tầm đi phía sau, hai người thi thoảng sẽ nói chuyện về phong cảnh hoặc nhóm người gặp được. Quen nhau nhiều năm có sự ăn ý đặc biệt. Rất nhiều chuyện Đường Mẫn chỉ cần hất đầu là Nghiêm Tầm đã hiểu, sau đó đáp lại cậu. Hai người hàn huyên vài chuyện đáng xấu hổ trong quá khứ, sau đó cùng cười vang.
Sau khi lái xe gần một tiếng đồng hồ, hai người dừng lại bên bờ cát, ra biển ngắm hoàng hôn.
Đường Mẫn treo mũ bảo hiểm trên tay lái thật cẩn thận, sau đó cởi giày giẫm chân trần lên cát.
Cát mịn màu xám trắng bao phủ mu bàn chân, giẫm lên có cảm giác ấm áp lại lành lạnh kỳ lạ. Đường Mẫn mặc quần short, để lộ cẳng chân trắng nõn cân xứng. Lúc cậu bước đi, mắt cá chân phía sau lộ rõ đường cong nho nhỏ, Nghiêm Tầm không tự chủ liếc nhìn mấy lần.
Đường Mẫn vịn cánh tay Nghiêm Tầm chậm chạp đạp nước, ngẩng đầu thì thấy không trung tràn ngập màu hoa hồng. Sắc trời rực rỡ, ánh hoàng hôn lan khắp trời, là kiệt tác chỉ mùa hạ mới có. Biển và trời như hòa làm một. Đường Mẫn cảm thấy đất trời giống như một vỏ trai thật lớn, dịu dàng bao bọc bóng hình nhỏ bé là cậu.
Cậu đột nhiên buông tay Nghiêm Tầm, giang hai tay đi chân trần chạy nhanh về phía trước, gió biển lộng đầy ống tay áo.
Chạy được vài bước thì thấy có người nhìn, Đường Mẫn chần chừ dừng lại. Từ trước đến nay cậu đeo tay nải thần tượng rất nặng, hiện tại bắt đầu hối hận hành động vừa rồi của mình.
Mình vừa hét lên đúng không? Tiếng mình không khó nghe chứ?!
Trong lòng cậu rối rắm, thế nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh. Đột nhiên Đường Mẫn nghe thấy Nghiêm Tầm gọi nhỏ tên cậu từ phía sau. Tiếng hắn không lớn nhưng không hiểu sao cậu vẫn có thể nghe rõ.
“Đường Đường?”
Đường Mẫn quay đầu lại, mặt nở nụ cười ấm áp, trên đầu còn có một nhúm tóc bị gió thổi dựng đứng, quật cường lay động theo gió. Cả người cực kỳ sống động và xinh đẹp, tựa như muốn hòa làm một thể với sự dịu dàng của đất trời.
Nghiêm Tầm ấn nút chụp ảnh, trong mắt hắn chứa sự si mê không thể che giấu. Hình ảnh tuyệt mỹ giữa hoàng hôn đã được thu gọn trong khung hình.
Hoàng hôn, ánh chiều tà, biển nhiễm sắc vàng và thiếu niên màu hoa hồng.
*
Chơi điên cuồng một hồi, năng lượng của Đường Mẫn đã thành công về 0. Lúc ăn tối, trông cậu đến là chậm chạp, dáng vẻ như mất hết sức lực.
Ấy thế mà sau khi quay lại homestay, tắm rửa xong xuôi, tinh thần lại bừng bừng muốn đi bơi.
Nghiêm Tầm không ngăn được cậu, đau đầu nói: “Đường Đường không mệt à? Ngày mai lỡ không khỏe thì làm thế nào? Chúng ta còn đặt lịch chơi mấy trò trên biển đấy.”
Đường Mẫn thề thốt: “Không sao đâu, ngày mai tớ sẽ full máu sống lại! Với cả, ăn bao nhiêu như vậy không vận động tiêu bớt sao được?”
Nghiêm Tầm nghe mà buồn cười. Trước đó ở nhà ăn nhiều cũng đâu thấy nói là cần vận động. Dù bị Nghiêm Tầm lôi kéo, cậu chỉ đi dạo một vòng dưới chung cư là đã kêu muốn về nhà xem TV.
Đường Mẫn thay quần bơi chạy ra. Nghiêm Tầm vốn đang uống nước dừa tình cờ liếc mắt một cái, trái tim lại như lỡ mất một nhịp.
Đêm nay là một đêm trăng sáng. Ánh trăng trong trẻo soi khắp sân, gió đêm lay động mặt nước, ánh sáng phản chiếu chớp lóe như những vì sao rơi xuống.
Thiếu niên hoa hồng của hắn nhảy ra giữa ánh trăng. Dáng người mảnh khảnh cao ráo, duyên dáng yêu kiều, nụ cười sáng lấp lánh. Cậu làm vài động tác khởi động, duỗi thẳng tay rồi nhảy xuống nước. Thân hình cong lên như một cây cung, mềm dẻo nhưng tràn đầy sức mạnh.
Nghiêm Tầm cho rằng bản thân đã rất thích Đường Mẫn. Thế nhưng mỗi một ngày qua đi, mỗi một giây, trái tim hắn lại càng thêm rung động. Tình yêu giấu kín trong ngực sắp tràn ra ngoài nhấn chìm hắn.
Hắn dịu dàng lại dung túng ngắm Đường Mẫn tung tăng bơi dưới nước, không ngừng cảnh báo bản thân: Nhẫn nhịn một chút, lại một chút nữa, không được làm cậu sợ.
Đường Mẫn miệt mài bơi qua bơi lại, sau đó đột nhiên thò đầu lên đúng vị trí của Nghiêm Tầm. Cả người cậu ướt nhẹp, cười nói: “Bắt được cậu rồi!” Cậu nhấp nhô trên mặt nước, bao quanh là hồ bơi lấp lánh ánh sáng, thế nhưng bản thân cậu mới là ngôi sao rạng rỡ nhất.
Nghiêm Tầm tựa như bị mê hoặc, khuất phục trước vẻ đẹp rung động lòng người trước mắt. Hắn không nhịn được đưa tay chạm vào cái trán trắng nõn của thiếu niên, sau đó gãi nhẹ cằm cậu như vuốt ve một chú mèo, cam tâm tình nguyện nói: “Cậu đã bắt được tớ từ lâu rồi.”
Đường Mẫn ghét bỏ, quay đầu tránh bàn tay hư của hắn, kiêu ngạo khẽ hất cằm: “Vậy cậu lấy cho tớ một quả dừa đi, tớ hơi khát.”
Sai khiến người khác đến là đương nhiên nhưng lại vô cùng mềm mại ngọt ngào. Nói xong lại tự mình bơi tiếp.
*
Nghiêm Tầm sợ Đường Mẫn bơi mệt nên gọi cậu đi lên.
Đường Mẫn tắm rửa, thay quần áo ngủ rồi ngồi lên tatami, im lặng ôm quả dừa hút nước. Nghiêm Tầm hầu hạ từng ly từng tí, đi ra phía sau giúp cậu lau tóc. Hắn lau rất nhẹ nhàng, Đường Mẫn mơ màng muốn thiếp đi.
Nghiêm Tầm vỗ lưng cậu, bảo cậu vào trong ngủ. Đường Mẫn lắc đầu đẩy Nghiêm Tầm, bá chiếm toàn bộ tatami, thoải mái nằm xuống: “Tớ muốn nằm ở hiên phơi ánh trăng.”
Mặt cậu hướng về ánh trăng trên mặt nước, tần suất chớp mắt chậm dần. Nghiêm Tầm đưa tay khảy nhẹ lông mi của cậu, ngưa ngứa.
Đường Mẫn bắt lấy tay Nghiêm Tầm, lẩm bẩm bất mãn một câu. Nghiêm Tầm nghe mà không hiểu cậu nói gì, hẳn là mấy lời khi mơ màng sắp ngủ của Đường Đường.
Đường Mẫn giữ tư thế này ngủ mất.
Đêm đã khuya, gió đêm thổi càng nhẹ hơn, bốn bề dần tĩnh lặng.
Nghiêm Tầm im lặng ngồi ở đó không nhúc nhích. Đến tận khi Đường Mẫn ngủ say, hắn mới dám không kiêng dè gì đưa mắt phác họa từng nét trên khuôn mặt cậu.
Thật lâu sau, màn hình điện thoại Nghiêm Tầm đặt bên cạnh sáng lên vì một thông báo nào đó. Màn hình nền là bức ảnh Đường Mẫn ngoái đầu nhìn về phía camera khi đó. Nụ cười của thiếu niên cũng giống như mùa hạ bên bờ biển, rạng rỡ và bất biến.
Nghiêm Tầm giật mình nhìn đồng hồ. Hắn giằng xé một lúc rồi cúi người, trân trọng đặt lên trán Đường Mẫn một nụ hôn. Chỉ vừa chạm vào đã lại rời đi.
Giống như làn gió hôn lướt trên mặt biển, cầu nguyện công chúa của tôi một đêm mộng đẹp.
– ——————-
Lời tác giả:
Nghiêm Tầm: Bất cứ ai nhìn thấy Đường Đường như vậy cũng phải rung động!
Hết chương 12.