Chương 11: Ảnh chụp
Homestay nằm trên sườn núi, lưng tựa vào một gò đất, trồng rất nhiều hoa cỏ. Chỉ là bậc thang đi lên hơi cao.
Nghiêm Tầm nhận chìa khóa, đứng bên đường trao đổi với chủ nhà những điều cần lưu ý, lúc này hắn đã khôi phục hình tượng đối ngoại lễ độ lại lãnh đạm. Đường Mẫn chào hỏi qua rồi chạy đi lên trước.
Cậu đeo một túi vải màu đen khá nhẹ, bên trong đựng thuốc và một số vật phẩm tùy thân. Móc khóa trên túi treo một chú hổ Tigger đáng yêu, cũng đong đưa theo bước chân của Đường Mẫn. Đường Mẫn rất thích móc khóa này, lúc đi Disneyland ở Thượng Hải không mua được, sau Nghiêm Tầm phải nhờ người mua giúp từ Hồng Kông.
Bước lên bậc thang, Đường Mẫn ngạc nhiên phát hiện ra bên ngoài khu nhà còn có một bể bơi nhỏ, nước bể trong xanh khẽ gợn sóng.
Nghiêm Tầm mở cửa cất hành lý rồi dắt Đường Mẫn vào: “Buổi tối có thể bơi, chủ nhà nói hôm qua mới thay nước, rất sạch sẽ.”
Đường Mẫn vui vẻ gật đầu, chạy một vòng tầng trên tầng dưới, rất hài lòng với cách bài trí của các phòng.
Phòng ngủ chính ở tầng một có một cửa sổ sát đất, góc ban công đặt một chiếc ghế xích đu. Bên cạnh bể bơi còn trải chiếu tatami nhỏ, đi vài bước là có thể xuống bơi luôn.
Đường Mẫn thích cực kỳ, chạy ra ngoài nói với Nghiêm Tầm: “Tớ muốn ở tầng một! Từ ban công có thể ra bể bơi luôn!”
Nói xong, cậu mới thấy hơi ngại ngùng, rụt rè bổ sung: “Có được không?”
Nghiêm Tầm bị quá trình biến đổi biểu cảm của cậu chọc cười: “Đương nhiên có thể, có điều chúng ta phải ở chung một phòng.”
“Oke! Tớ đi cất hành lý… Ấy? Sao phải ở chung một phòng, không có đủ phòng à?” Đường Đường hoang mang.
Nghiêm Tầm nghiêm trang gật đầu: “Đúng vậy, tổng cộng có bốn phòng. Chúng ta có đến bảy người, không lẽ Đường Đường muốn ở chung với người khác?”
Nghiêm Tầm hơi rũ mắt, trông có vẻ buồn buồn. Đường Đường vội vàng lắc đầu: “À không, tớ đương nhiên sẽ ở với cậu rồi.”
“Vậy chúng ta dọn hành lý thôi.” Nghiêm Tầm lập tức đổi về khuôn mặt tươi cười, chẳng còn chút gì là mất mát.
Đường Đường cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó, nhưng lại không thể nói ra, đành phải kệ theo hắn.
*
Buổi trưa nắng gắt, hai người thống nhất gọi cơm ngoài về ăn.
Đường Mẫn nằm trên sofa cảm khái: “Không ngờ đến nơi khác cũng chỉ là đổi địa điểm gọi ship đồ ăn mà thôi.”
“Cuộc sống sa đọa của sinh viên đương thời à?” Nghiêm Tầm đưa tấm chăn mỏng cho Đường Mẫn đắp, trêu chọc: “Nhưng gần đây đều là tớ nấu cơm mà?”
“Ừ ha.”
Đường Mẫn lười phải nghĩ nhiều, rút ra một câu trích dẫn kinh điển by Đường Đường: Đi chơi, vui vẻ là được!
*
Không lâu sau, đồ ăn được ship đến.
Đường Mẫn gọi món tráng miệng là cà ri cá viên*, món chính là hai đĩa hàu và sò điệp nướng với tôm nõn xào, một đĩa hủ tiếu xào đặc sản địa phương, kèm thêm hai quả kem dừa. Đồ hải sản ăn ở biển rất ngon, giá cả phải chăng lại đầy ắp. Nghiêm Tầm hưởng ứng lời toàn dân kêu gọi, chụp một bức ảnh đăng lên group chat.
【 Hội 7 người phiêu hơn sóng biển 】
[ Nghiêm Tầm ]: Cơm trưa.jpg
[ Người trong giang hồ Trác Ca ]: Mì gói trong tay bỗng không thể nuốt nổi… Người đàn ông mạnh mẽ cũng phải rơi lệ.jpg
[ Tôn Như Thiến ]: A a a nhìn ngon thế! Ngày mai chúng tôi cũng muốn ăn!
[ Đái Đại yêu Đường bé bi nhất ]: Chị đây muốn xem mấy món ăn này sao? Muốn nhìn Đường bé bi cơ!!!! Đường bé bi mau ra cho mami ngắm cái nào!
[ Lộ Thập An ]: Tôi cũng muốn.
[ Nghiêm Tầm ]: Không cho.
[ Tiền Minh ]: Chẳng lẽ không một ai quan tâm vì sao lớp trưởng lại ăn mì gói qua trưa ư? Chẳng lẽ chỉ có tôi quan tâm?
Con trai ngoan mau gọi papa xem nào.jpg
[ Đái Đại yêu Đường bé bi nhất ]: Who cares! Chị đây chỉ muốn nhìn Đường bé bi. Mặc kệ! Cho xem đi mà!!
[ Tôn Như Thiến ]:… *thì thầm*: Tôi cũng muốn xem
[ Lộ Thập An ]: +1
…
Có lẽ vì qua mạng, Đái Đại rất anh hùng bàn phím, trông rất có vẻ phải xem ảnh Đường Mẫn cho bằng được, nhảy nhót điên cuồng trên điểm trigger của Nghiêm Tầm.
Đường Mẫn hồn nhiên không biết gì. Thừa dịp Nghiêm Tầm cúi đầu làm gì đó trên điện thoại, cậu im lặng meo meo tiêu diệt hơn một nửa phần cà ri cá viên to bự.
Nghiêm Tầm rất để ý chuyện ăn uống hàng ngày của Đường Mẫn. Nhất định phải cân bằng dinh dưỡng, tận lực không thể kén ăn. Ăn xong một phần cà ri cá viên cũng đủ lưng lửng dạ, Nghiêm Tầm tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Vì thế Đường Mẫn thỏa mãn đến nheo mắt, nhanh tay ăn hết viên này đến viên khác.
*Cà ri cá viên (咖喱鱼蛋):
Chờ đến khi Nghiêm Tầm đá Lộ Thập An ra khỏi group chat, ngẩng đầu chuẩn bị chụp một tấm bịt cái miệng gào khóc của Đái Đại thì phát hiện ra Đường Đường đang phồng miệng nhai nhóp nhép, rất giống sóc con đang chăm chú giấu thức ăn thì bị người bắt quả tang. Vẻ trông cực kỳ vô tội, xiên nhỏ trong tay còn đang cắm một viên cá. Lại thấy trong hộp chỉ còn sót lại một viên duy nhất, tựa như đang lạnh lùng cười nhạo sự sơ sẩy của Nghiêm Tầm.
Đường Mẫn nuốt viên cá viên một cách gian nan, sau đó đẩy hộp về phía đối diện: “Cậu ăn đi, tớ không ăn nữa đâu.” Nói xong còn ợ một tiếng nhỏ. Dưới ánh mắt trào phúng của Nghiêm Tầm, Đường Mẫn mím chặt môi, tai còn hơi đỏ lên.
Nghiêm Tầm dù tức giận đến mấy cũng tan biến hết, huống chi hắn cũng không giận, chỉ lo Đường Mẫn ăn như vậy sẽ đau bụng: “Không được ăn món đó tiếp, cậu ăn món khác đi.”
Đường Mẫn gật đầu như gõ trống, gắp một đũa hủ tiếu xào hòng sửa sai.
Nghiêm Tầm lấy tấm ảnh Đường Đường nhai cá viên đáng yêu, còn cẩn thận đính thêm sticker thỏ con. Sau đó hắn quay lại WeChat, đá bay Lộ Thập An mới mò vô group chat ra ngoài lần nữa, lúc này mới đăng ảnh lên nhóm.
[ Nghiêm Tầm ]: Đường Đường cuti.jpg
[ Nghiêm Tầm ]: Cấm truyền ảnh ra bên ngoài. Đái Đại, sửa tên ID đi.
[ Người trong giang hồ Trác Ca ]:… Ngài là chiến thần ghen tuông hay gì? Bát mì đang ăn bỗng nhiên chua quá. Đầu chó.jpg
[ Đái Đại ]: Đã sửa đã sửa! Ngài chính là anh ruột của tại hạ. Đường bé bi của tui ngoan quá cuti quá aaaa. Bé bi thích cà ri cá viên đúng không, tui phải mua cho bé bi một thùng cá viên!
[ Tôn Như Thiến ]: A a a thơm chục cái! Yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không “tuồn hàng ra ngoài”.
[ Nghiêm Tầm ]: Thu hồi một tin nhắn.
[ Nghiêm Tầm ]: Đừng gọi anh, tôi không phải anh của cậu. Đều xem ảnh rồi đúng không, thu hồi.
[ Đái Đại ]:???
[ Tôn Như Thiến ]:???
[ Người trong giang hồ Trác Ca ]: Chuyện này dạy cho chúng ta một bài học. Để phòng tên ác quỷ nào đó, làm gì thì làm trước hết phải lưu ảnh về máy đã.
…
Nghiêm Tầm chẳng buồn để ý đến Lộ Thập An đang chửi hắn như điên ở kênh inbox. Hắn block luôn ID của Lộ Thập An, thế giới lập tức thanh tịnh.
*
Đường Mẫn ăn quá nhiều cá viên, sau đó quả nhiên không ăn thêm được bao nhiêu. Nghiêm Tầm đưa cho cậu bát hải sản đã bóc sẵn, cậu đã than no rồi. Nghiêm Tầm nghiêng người xoa bụng nhỏ của Đường Mẫn: mềm mại, đã hơi căng lên.
“Tớ thật sự no lắm rồi, cậu ăn thêm đi.” Đường Mẫn chậm chạp ăn món tráng miệng, mở điện thoại ra xem.
Lộ Thập An gửi đống tin nhắn chất vấn Nghiêm Tầm, sau đó nhận được dấu chấm than lạnh lùng báo đối phương từ chối nhận tin nhắn của bạn. Hắn tức không chịu được chạy đi cáo trạng với Đường Mẫn như pick me boi: “Mẫn Mẫn, không biết tôi làm gì sai mà Nghiêm Tầm đột nhiên kick tôi khỏi nhóm, còn block tôi nữa. Cậu add tôi vào nhóm lại được không?”
Đường Mẫn trước hết đọc tin nhắn trong group chat, ăn dưa xong xuôi thì liếc đôi mắt khinh bỉ nhìn Nghiêm Tầm từ trên xuống dưới. Cậu thầm thở dài, Nghiêm Tầm quá keo kiệt, không phải ảnh của hắn còn muốn thu hồi lại.
Sau đó lại nảy sinh nghi vấn, cậu giơ điện thoại ngay trước mắt Nghiêm Tầm: “Cậu với Lộ Thập An sao thế?”
Mình chỉ ăn một bữa cơm, hai người họ thế nào lại khắc nhau như nước với lửa?
Nghiêm Tầm giả bộ không biết, hỏi ngược lại: “Chẳng phải quan hệ giữa tớ và cậu ta lúc nào cũng xấu sao?”
Đường Mẫn ngẫm thấy cũng đúng, vì thế thay Nghiêm Tầm nói xin lỗi rồi add lại Lộ Thập An vào group chat.
Lộ Thập An như có gai trong lòng, hận không thể bay qua đấm Nghiêm Tầm một cú. Hắn lần thứ N hối hận đã không mặt dày mua vé máy bay đi cùng Mẫn Mẫn.
Nghiêm Tầm cố tình đối địch hắn một cách ngang nhiên tất nhiên khiến hắn tức giận, nhưng Đường Mẫn thay Nghiêm Tầm xin lỗi lại càng khiến hắn thêm bất an. Lý do vì hành động tự nhiên này của cậu như công khai biểu thị “hai người họ là một”, Đường Mẫn và Nghiêm Tầm mới là một nhóm, cũng là phần tình cảm mà người khác làm gì cũng không thể chen vào.
– ——————-
Lời tác giả:
Nghiêm Tầm: Lúc chúng tôi cùng nhau chơi trò gia đình, Lộ Thập An còn đang nghịch đất ở xó xỉnh nào không biết đâu.
Hết chương 11.