Chương 10: Người trước mắt
Cơm nước xong xuôi, Đường Mẫn nghĩ buổi sáng đã tự hứa với bản thân sau khi du lịch về sẽ chăm chỉ học tập, vì thế rất yên tâm thoải mái mở điện thoại chơi vài vòng Anipop.
Đúng zị, trò chơi Đường Mẫn thích nhất chính là Anipop, một chiếc game cần đến cả may mắn và thực lực. Hiển nhiên, may mắn của Đường Mẫn không tồn tại ở đây. Hiện tại cậu đã chơi hết 800 cửa ở gần như tất cả các cấp độ, thế nhưng vẫn rất miệt mài, ngày nào cũng phải vào chơi một lúc.
Đường Mẫn mở WeChat mới phát hiện tối hôm qua Lộ Thập An gửi rất nhiều tin nhắn. Cậu mở ra xem:
“Mẫn Mẫn, tôi và mấy người trong đội bóng đi ra quán nướng một chút. Cậu cứ chơi trước đi, lát nữa tôi đến tìm cậu.”
Một giờ sau:
“Mẫn Mẫn, bên này uống rượu, lát lại có thêm nhiều người nữa đến. Chắc là không đi hát kara được, cậu đừng về muộn nhé.”
Sau đó là một hàng dài “Đối phương thu hồi một tin nhắn”, không biết Lộ Thập An rốt cuộc đã nói gì. Tiếp đến là tin nhắn mới gửi gần đây: “Xin lỗi Mẫn Mẫn, tối qua tôi uống nhiều quá nên gửi nhầm. Không biết có làm phiền cậu không?”
“Mẫn Mẫn ới? Vẫn chưa dậy à?”
Đường Mẫn vội vàng nhắn tin trả lời: “Đã dậy, vừa mới đọc tin nhắn. Không sao, tôi cũng chưa đọc được, không phiền gì.”
Cậu nói đúng sự thật, còn kèm theo chút ngượng ngùng. Hôm qua lúc chơi cậu đã quên béng chuyện Lộ Thập An không xuất hiện, cũng không nghĩ đến việc nhắn tin hỏi thăm hắn.
Có điều Lộ Thập An hiển nhiên không thèm để ý: “Cậu không đọc được là tốt rồi. Ehe, ngày kia là gặp nhau rồi! Tôi đưa cậu đi lướt sóng!”
Đường Mẫn đồng ý, sau đó hai người trò chuyện vài câu về việc chuẩn bị cho chuyến đi.
Nghiêm Tầm gọi cậu từ trên tầng: “Đường Đường, có muốn mang áo thun màu trắng này đi không?”
“Đợi tớ!” Đường Mẫn vội vàng nói gặp sau rồi chạy lên tầng cùng Nghiêm Tầm sắp xếp hành lý.
*
Tối đến, Đường Mẫn hưng phấn đi đi lại lại trong phòng khách, tiếng dép kêu lạch cạch. Nghiêm Tầm xem TV bị cậu chắn tầm nhìn rất nhiều lần, cuối cùng tắt luôn, chỉ nhìn Đường Mẫn. Hắn mặc pijama, đuôi tóc hơi ướt, ngồi trên sofa màu xanh khói, toát ra vẻ giản dị nhã nhặn, hoàn toàn không còn bóng dáng của sự lạnh lùng xa cách.
Đường Mẫn vừa quay đầu thì thấy nụ cười chưa kịp che giấu của Nghiêm Tầm. Cậu không chịu thừa nhận nói: “Tối tớ ăn nhiều nên đang vận động cho tiêu cơm.” Nói rồi bắt đầu làm động tác xoay ngực tại chỗ, ánh mắt đảo quanh, tuyệt đối không chịu thừa nhận bản thân đang phấn khích vì sắp được đi chơi. Như vậy quá mất mặt, phải bình tĩnh lại.
Nghiêm Tầm nhịn cười gật đầu, mặt tràn đầy tin tưởng.
Đường Mẫn càng không vui, bóc trần hắn: “Quá giả trân. Ánh mắt vừa rồi của cậu chẳng khác gì đang nhìn trẻ con chơi nghịch đất ở công viên.”
Lần này Nghiêm Tầm không nhịn nổi, phải bật cười vì sự đáng yêu của cậu.
Đường Mẫn mặc kệ hắn, chia sẻ tâm trạng của mình với đồng bọn đang ở Tây Tạng xa xôi.
“Trình Tri Viễn, ông có khỏe không? Thỏ con thăm dò.jpg”
“Đường aaa! Có con quan tâm, papa hết bị say độ cao luôn rồi!.”
Mấy hôm nay, ngày nào Trình Tri Viễn cũng khóc lóc trong group chat. Hắn bị say độ cao rất nghiêm trọng, hai ngày đầu phải sống nhờ vào bình ô xi, lúc nào cũng than khóc mình đau đầu chóng mặt như thế nào. Mọi người trong group chat đều cười haha, mắng hắn vì bạn xứng đáng, còn bảo hắn mau về đi. Giữa những tiếng hoan ca chỉ có độc Đường Mẫn hỏi thăm vài câu.
Có điều lần này Đường Mẫn không nhắn tin quan tâm hắn mà chỉ tìm cớ để mở chủ đề. Hiện tại cậu đã không nhịn được share đống ảnh mình tìm được trên mạng vào khung chat.
Sóng biển, bờ biển, hải sản, lái xe hóng gió, N tấm ảnh lượm được trên mạng đập vào mặt Trình Tri Viễn.
“Mai là đi rồi! Đến lúc đó sẽ gửi ảnh bọn tôi chụp cho cậu xem! Thỏ con vui vẻ.jpg”
“… Đường Đường! Bé bi! Sao bé cũng học thói xấu của mấy kẻ trong group chat vậy!”
*
Kết quả của việc phấn khích quá độ chính là đêm đến vẫn bừng bừng năng lượng. Sáng hôm sau lúc bị gọi dậy mắt Đường Mẫn không mở lên nổi.
Nghiêm Tầm tắt điều hòa, nhẹ nhàng gọi một lúc lâu. Chăn bọc Đường Mẫn nhúc nhích với tốc độ rùa bò, từ nằm sấp chuyển sang ngồi quỳ một cách gian nan. Hai mắt cậu vẫn còn đang mơ màng, người dần dần ngả về một phía.
Nghiêm Tầm cười khẽ, nâng khuôn mặt ấm áp của Đường Đường, cảm giác mịn màng thích không chịu được.
Dạo gần đây Đường Đường dùng sữa tắm hương đào. Chăn vừa mở ra, không khí như cũng nhiễm mùi thơm ngọt ngào.
Nghiêm Tầm quyết định thi hành biện pháp cưỡng chế. Hắn đột nhiên cúi người, khiêng luôn Đường Đường đến phòng tắm.
Đường Mẫn đang ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh thì thân thể bỗng bị nhấc lên, sợ đến tỉnh cả người.
“Nghiêm Tầm! Để tớ xuống! Tớ tỉnh rồi!”
Tư thế này đem lại cảm giác rất không an toàn, Đường Mẫn không ngừng giãy giụa hai chân, cố gắng đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Tâm trạng Nghiêm Tầm rất tốt. Một tay hắn đỡ eo Đường Mẫn vì sợ cậu ngã, tay còn lại thì giữ mắt cá chân của Đường Mẫn. Trắng trẻo thon nhỏ, Nghiêm Tầm có cảm giác một tay hắn cũng có thể ôm trọn.
Đường Mẫn sợ nhột, mắt cá chân bị độ ấm thuộc về Nghiêm Tầm bao quanh, nóng đến độ cậu xù cả lông: “Nghiêm Tầm! Tớ giận đấy! Tớ giận thật đấy nhé!”
*
Hậu quả của việc tức giận rất là nghiêm trọng.
Đến tận khi lên máy bay Đường Mẫn vẫn còn giận, gương mặt nhỏ bằng bàn tay nhăn hết cả lại, vẻ nghiêm túc, quyết phải cho kẻ nào đó ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Kẻ nào đó cả đường khom lưng uốn gối mà không nhận được một câu nào dễ nghe, cuối cùng đành phải kéo bịt mắt hơi nước của Đường Mẫn xuống, thành khẩn nhận lỗi trước đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa tức giận của cậu: “Tớ sai rồi Đường Đường. Cậu đại nhân rộng lượng xin đừng chấp nhặt.”
Đường Mẫn khẽ hừ một tiếng, truy vấn: “Về sau còn dám… thế nữa không?”
Cậu ngại không dám nói ra hành động quá mức của Nghiêm Tầm! Quá đáng quá thể!
Nghiêm Tầm thấy thái độ của Đường Đường đã dịu đi, thầm cảm thán trong lần thứ N. Công chúa nhỏ của hắn dễ dỗ dành quá đi mất, chỉ cần xin lỗi thật thành thật là được. Hoàn toàn quên sạch ba giờ đồng hồ bi thảm vừa rồi khi bị công chúa ngó lơ.
Hắn quen mui xuống nước: “Không dám ạ.” Nói xong nghĩ lại quyết định bán chút thảm: “Đường Đường không để ý tớ suốt ba giờ đồng hồ. Tớ sắp hạ đường huyết đến nơi rồi.”
Đường Mẫn nghe ra hắn còn muốn nhây, xấu hổ quay đi xin tiếp viên hàng không một cốc nước cam: “Vậy cậu uống nhiều cho mau khỏe.”
Nghiêm Tầm – người ghét cam và mọi chế phẩm có vị cam:…
*
Máy bay hạ cánh lúc 12 giờ hơn. Đường Mẫn hưng phấn chỉ chực lao ra bên ngoài. Nghiêm Tầm đành phải nhìn cậu kè kè, chỉ sợ chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi cậu đâu.
Vất vả một hồi mới ngồi lên xe đi về khách sạn. Đường Mẫn ghé vào cửa sổ xe, vô cùng hứng thú nhìn ngắm. Nghiêm Tầm lấy một chiếc mũ bucket đội cho cậu.
Lần nào đi du lịch Đường Mẫn cũng có tâm trạng vui vẻ. Chỉ cần ở trên đường, cảnh vật bình thường không hiểu sao sẽ trở nên thú vị. Cậu sẽ nhiệt tình khen ngợi từng chi tiết bất ngờ, truyền năng lượng vui vẻ max cho người bên cạnh, chính là bạn đồng hành mà mọi người yêu thích nhất.
Đi qua đoạn đường quốc lộ ven biển, Đường Mẫn nhẹ giọng ca ngợi: “Woa! Đẹp quá đi!”
Nghiêm Tầm cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiệt độ trưa tháng bảy rất cao, bầu trời cao rộng xanh thẳm, đại dương mênh mông bao la. Sóng đánh tung bọt trắng xóa bên bờ đá ngầm, gió biển nóng ẩm thổi lên mặt.
Đường Mẫn nhìn biển không chớp mắt, còn Nghiêm Tầm thì nhìn cậu.
Cậu đội mũ bucket màu đen hình chú vịt vàng*, khuôn mặt như càng nhỏ hơn. Lông mi mảnh dài lại dày, phần đuôi mắt hơi cụp xuống, tựa như một cậu học sinh cấp ba tràn đầy năng lượng.
Đại dương đầy sức sống, trong vắt lại tĩnh lặng, quả đúng là rất đẹp. Nhưng với Nghiêm Tầm, đẹp nhất vẫn là người trước mắt.
– ——————-
Lời tác giả:
Nghiêm Tầm: Dù Thiên Vương lão tử có xuất hiện thì thiên hạ này Đường Đường của tôi vẫn là người đẹp nhất!
*Minh họa mũ bucket màu đen hình chú vịt vàng:
Hết chương 10.
– —
Trích dẫn một số bình luận của độc giả trên Trường Bội:
📍 Độc giả [Vân Khách Niệm]: Trùi ui bé cưng nào thích dùng sticker thỏ con đáng yêu zị!! Đường Đường vừa mềm vừa ngọt aaa
– > Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Bộ sticker này đáng yêu y như bé cưng vậy
📍 Độc giả [Thụ sủng công nữa đi nữa đi]: Ha ha ha Đường Đường và câu miêu tả trong văn án “dịu dàng xinh đẹp đóa hoa cao lãnh” giờ chắc chỉ còn “xinh đẹp” là liên quan
– > Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Cả dịu dàng nữa nha!
📍 Độc giả [Vân Trung Cẩn Thư]:
Tiểu Nghiêm: Tớ sai rồi, lần sau còn dám nữa
– > Tam Phong Thiên (tác giả) trả lời: Bạn đúng là hiểu Tiểu Nghiêm!