Chương 6
Tôi đi bộ đến mấy quán hàng rong mua bánh ngọt lót bụng, hôm nay Vân Khuê lên. Khiêm Chung đã đứng ngay bến xe gần chung cư đón cô ấy.
Tôi bắt taxi về, lên tắm thay đồ rồi cũng đi đến bến xe đứng đợi. Khoảng 15 phút sau xe đến, Vân Khuê đi xuống. Tôi cùng Khiêm Chung xách hộ vali dùm Vân Khuê.
Bỗng ánh mắt tôi dừng lại ở con xe của Vương Chanh. Hôm nay anh đang chở Nhiệm Chuyên, tôi khá bất ngờ trong lòng cũng có chút không vui nhưng không để lộ ra bên ngoài.
Vương Chanh dường như thấy chúng tôi nên lái xe qua bên đây.
Nhiệm Chuyên bước xuống nói “Xin lỗi Đình Lam nha. Hôm nay mình nhờ anh ấy chở mình hóa giang”
Tôi mỉm cười gật đầu “Ừ”
Tôi ôm hai má của Vân Khuê, mới về có một tháng mà ốm thế này rồi “Con lợn của tao chăm ẵm mấy năm nay, về xa tao có mấy ngày mà ốm thế này là sao hả”
Vân Khuê cười ôm tôi nũng nịu “Tại đồ ăn dưới đó không ngon bằng mày”
“Dẻo miệng”
Vương Chanh vào gra cất xe, đi theo lên chúng tôi. Còn Nhiệm Chuyên thì đi đến nhà sách phía đối diện.
Tôi ngồi lên sofa thở mệt nhọc “Mày mang cái gì mà lắm đồ vậy, mệt chết tao rồi”
“Có ít quà thôi”
Nói rồi Vân Khuê lấy một số đồ lưu niệm từ quê đem cho Khiêm Chung và Vương Chanh và cả tôi. Tôi để ba người họ ở đó vào phòng bếp nấu đồ ăn cho họ.
Hôm nay tôi nấu mì ý xào thịt bò hầm sốt cà chua. Và bánh ngọt carameo làm tráng miệng.
Mùi thơm nức mũi bay ra phòng khách, Vương Chanh đi vào phụ giúp tôi dọn bàn “Xin lỗi, nay do cô ta cứ nài nỉ tôi, với lại còn nói với mẹ tôi nên tôi mới chở cô ta đi. Em không giận chứ”
Tôi bật cười lắc đầu, dù gì hai chúng tôi không có quan hệ gì, cùng lắm là bạn bè thân thiết “Có gì đâu”
Bốn người chúng tôi ngồi ăn. Vân Khuê dơ ngón tay cái tỏ lòng khen ngon. Ăn uống xong bốn người chúng tôi chia nhau ra dọn.
Vân Khuê đi tắm thay đồ để đi chơi cùng với Khiêm Chung.
Vương Chanh bảo tôi đi đua xe với anh, có tiền thưởng sẽ chia một ít.
Tôi đắn đo “Anh lái sao lại chia cho tôi”
“Ngốc ạ, em ngồi sau tôi vẫn được tính. Có đi không”
“Đi thì đi”
Tôi vào thay đồ. Mặc một chiếc quần rộng màu xanh đen, áo croptop màu trắng, lấy túi xách và mang giày đi theo Vương Chanh.
Nay Vương Chanh mặc một chiếc quần jean đen, áo phông cũng màu đen. Riêng áo khoác ngoài là màu trắng, đôi giày thể thao cũng màu đen.
Tới nơi thì có lẽ sắp bắt đầu, Lạc Hưu đưa nón bảo hiểm cho tôi. Lệ Hân đi lại nhìn tôi bằng nửa con mắt “Anh chở cô ta, bình thường em bảo anh, anh có chở em đi đâu”
Vương Chanh đội nón và chỉnh mũ cho tôi, liếc Lệ Hân một cái chứ không đáp lời. Anh nắm tay tôi lại chiếc xe, xung quanh họ nhìn chúng tôi rất nhiều.
Một người đàn ông cao 1m80, tôi thì chỉ cao 1m60. Chênh lệch chiều cao nên chúng tôi nhìn khá là dễ thương.
Vương Chanh ngồi ngay ngắn, anh nắm lấy hai tay tôi từ phía sau bảo tôi ôm cho chặt. Tiếng còi quen thuộc lại vang lên, chiếc xe phóng đi cực nhanh. Mọi thứ tôi nhìn được từ hai bên khá mờ và nhanh chóng. Tôi ôm anh rất chặt, cảm giác khá là phấn khích.
Và vẫn cứ như mọi lần, tay lái lụa của Vương Chanh vẫn là tới đích nhất. Nhận được số tiền, anh đưa hết cho tôi. Tôi lắc đầu thì anh bảo “Coi như giữ phí cho tôi. Nào cần tôi tìm em, em cứ xài đi không phải lo”
Thế là tôi nhận, Vương Chanh đưa tôi đến ngân hàng gửi tiền. Tôi lại cùng Vương Chanh đi ăn, lần nay anh đưa tôi đến một ngọn đồi có thể nhìn thấy rõ quang cảnh toàn thành phố.
Tôi oa lên, thật sự rất đẹp. Vương Chanh lấy mấy ảnh ra chụp, bảo là giữ kỉ niệm. Tôi dơ say hi để anh chụp, tôi và anh cũng chụp cùng nhau.
Đến tối muộn tôi và anh mới về, tôi tắm sơ thay đồ. Đem đồ đi giặt rồi phơi.
Tôi nhắn tin hỏi anh đã ngủ chưa. Thế là hai chúng tôi lại nhắn đến khuya. Anh chúc tôi ngủ ngon thì đoạn hội thoại mới kết thúc.
Kỳ nghỉ hè kết thúc và bắt đầu một năm học mới. Chúng tôi được chuyển lên lớp 12A1. Tôi ngồi vào bàn, ngồi đại để chờ cô xếp chỗ ngồi. Vân Khuê đã chính thức hẹn hò cùng với Khiêm Chung.
Vương Chanh ngồi bên cạnh tôi dựa lưng vào ghế. Thầy giáo đi vào, thầy giới thiệu rồi xếp chỗ ngồi cho chúng tôi.
Vân Khuê vẫn được ngồi chung với Khiêm Chung. Còn tôi thì bị tách ra, Nhiệm Chuyên ngồi đằng sau Vương Chanh. Tôi ngồi hàng cạnh Vương Chanh.
Ở trường này căn tin của mỗi lớp sẽ được chia ra riêng lẽ.
Tôi cùng Vân Khuê đến căn tin ngắm nghía, quả thực ở đây to và đẹp hơn căn tin ở lớp 11 nhiều. Cũng nhiều đồ ăn hơn.
Nhiệm Chuyên đi chung Vương Chanh. Anh đeo tai nghe không để ý đến Nhiệm Chuyên. Thấy quá ồn ào nên tháo tai nghe xuống gắt “Đừng có đi theo tôi”
Vương Chanh đi lại ngồi chỗ tôi. Nhiệm Chuyên đi lại ngồi phía đối diện.
Tuần này, nhà trường tổ chức cho lớp 12 đi leo núi. Chúng tôi đăng ký và lập nhóm. Thầy bảo chỉ lập 4 người. Nên chúng tôi dĩ nhiên là ở chung đội.
Còn Nhiệm Chuyên thì ở nhóm khác.