Chương 5
Tôi ôm hai má không cho véo “Tôi có làm gì đâu”
Lạc Hưu nhìn cảnh thân mật, cảm thấy có chút bực bội vì cẩu độc thân bị ăn cơm chó.
Vương Chanh đội mũ lên cho tôi “Trễ rồi về thôi. Mai tôi dẫn em đi ăn”
Tôi leo lên xe, xoay đầu lại chào tạm biệt Lạc Hưu.
Lạc Hưu vẫy tay, Ưu Nhi hút thuốc đi lại nói “Anh Chanh có tâm ý với cô bé đó rồi”
“Chị buồn ư?”
Ưu Nhi nhìn lên bầu trời đêm, cười nhạt đôi mắt ưu buồn “Ừ có buồn. Nhưng anh ấy hạnh phúc là được. Dù gì tôi chỉ là gái điếm. Sao mà xứng”
Ưu Nhi buồn bã dật tắt điếu thuốc bước đi, Lạc Hưu cảm thấy đau lòng thay cho Ưu Nhi. Ưu Nhi mới chỉ 23 tuổi, nhưng đã trở thành gái gọi đắt giá nhất ở quán bar của A Viên. Đem lòng yêu Vương Chanh, nhưng cô biết cuộc tình này sẽ chẳng có hồi đáp.
Nước mắt Ưu Nhi lăn dài. Có lẽ cuộc đời này cô mãi mãi sẽ độc thân cho tới chết.
*********
Kỳ thi kết thúc, bốn người chúng tôi chờ đợi kết quả thi.
May thay, bốn người vẫn học chung, Nhiệm Chuyên được chuyển lên lớp tôi học.
Bắt đầu với kỳ nghỉ hè, tôi đến quán bar A Viên làm việc. Tôi phục vụ đưa bia rượu, nên có tiền bo cũng kiếm chút ít.
Hôm nay, tôi vẫn đi làm như mọi ngày. Vân Khuê thì về quê với gia đình. Tôi thấy Vương Chanh, tôi bê rượu lại đặt xuống, bên cạnh Vương Chanh là Ưu Nhi và cô gái khác.
Tôi có chút gì đó khó chịu khi cô gái kia cứ dựa vào Vương Chanh.
Tôi đi qua bàn kia, vị khách nước ngoài nói chuyện. Tôi không nghe rõ cúi đầu xuống. Vị đó nói “Tôi không biết nhà vệ sinh ở đâu. Làm phiền cô chỉ”
Tôi chỉ đường, vị kia lịch sự cảm ơn tôi. Tôi đi lại quầy pha chế, A Viên là người pha chế, tôi gọi một ly cocktell, vị nó đắng ngọt có đủ.
A Viên lắc lắc điệu nghệ đồ uống “Làm đây vẫn ổn hơn mấy chỗ khác đúng không”
“Vâng vâng”
A Viên bật cười, tôi và A Viên nói chuyện vui vẻ, người ngoài nhìn vào còn tưởng là người yêu của nhau. Vương Chanh quan sát từng cử chỉ của tôi. Thiếu điều muốn đem tôi nuốt luôn, tôu bắt đầu ngà ngà say.
A Viên đẩy đẩy tôi về, tôi không chịu vì còn 15 phút nữa mới hết giờ. A Viên dọa đuổi việc tôi, tôi biết A Viên nói đùa. Những cũng thuận theo anh, vào phòng thay đồ.
Vương Chanh thấy tôi đã thay đồ. Vứt điếu thuốc đi, đi lại kéo tay tôi ra ngoài. Tôi hỏi “Anh kéo tôi đi đâu”
“Tôi đưa em đi chơi. Chịu không”
“Được”
Vương Chanh chở tôi đi công viên, đi ăn. Và cuối cùng là dọc bờ biển. Tôi đi trước, anh đi theo sau. Bóng lưng hai người dính chặt vào nhau.
Tôi ngồi trên phiếm đá, hét thật to “Tôi rất muốn có gia đình”
Tôi bật khóc nức nở. Nhìn người ta về nhà thăm nhà, còn tôi thì sao? Đến nhà cũng chẳng thể về. Bà nội không tiếp, ba tôi đuổi tôi. Mẹ tôi nhu nhược không dám nói gì. Chỉ có Đình Tần là hoan nghênh tôi.
Vương Chanh kéo tôi dựa vào anh, vòng tay ôm trước bụng tôi. Anh dựa cằm lên đầu tôi “Khóc đi, tôi ở đây nghe em”
Tôi lại càng khóc to hơn, tôi như một đứa trẻ kể lể với anh “Tôi rất buồn. Tôi rất muốn về nhà, tôi nhớ nhà lắm. Tôi có một mình, lạc lõng lắm. Tôi ước tôi là con trai, sống có thể vui vẻ hơn. Anh biết không, ba tôi không cần tôi đã đành. Mẹ tôi cũng vậy”
Tôi càng nói càng khóc to hơn, anh ôm tôi rất chặt. Đôi mắt anh đỏ hoe khi nghe tôi kể. Vương Chanh cũng không ba, chỉ có mẹ và bà ngoại. Sống ba người vui vẻ, còn Đình Lam. Có đầy đủ mà sao lại khổ thế này.
Tôi khịt khịt lau nước mắt, anh buông tôi ra. Cầm tay tôi dắt đi trên sóng đập vào. Cảm giác rất yên bình, tôi nhìn bóng lưng anh. Cứ như thể anh che chắn tôi trước mọi giông bão.
Vương Chanh chở tôi về, nhưng tôi mệt nên ngủ gục trên tấm lưng anh. Anh đưa tôi về nhà, mẹ và bà ngoại vui mừng lắm. Vì đây là lần đầu anh đưa con gái về nhà.
Mẹ anh nhìn tôi trong lòng anh, bà cười vui vẻ “Đem con bé lên phòng đi. Trời lạnh nhớ đắp chân cho ấm”
Vương Chanh gật đầu, đặt tôi lên giường. Vương Chanh vuốt tóc tôi, đến bờ má. Hai mắt còn đọng lại nước mắt.
Trong lòng anh có chút đau, Vương Chanb thương tôi. Thương cho tuổi thơ của tôi. Vương Chanh hút thuốc ở ban công rất lâu. Chốc chốc lại nhìn tôi.
Sáng sớm hôm sau tôi tỉnh dậy, thấy Vương Chanh đang ngồi nhìn mình. Tôi dụi mắt, rồi mở to nhìn xung quanh.
“Tôi đưa em về nhà tôi, dậy đi đánh răng đi. Đồ tôi mua đại, em mặc tạm”
Tôi cắn cắn môi, đi vào phòng tắm thay đồ. Đánh răng rửa mặt, Vương Chanh đưa tôi đến phòng ăn, anh kéo ghế cho tôi. Rồi ngồi bên cạnh, tôi lễ phép chào hai người phụ nữ trước mặt.
Mẹ anh cười hiền hậu gắp đồ ăn cho tôi. Tôi thấy cử chỉ ân cần, tôi đau lòng. Mẹ tôi chưa bao giờ làm như vậy cả, tôi sắp khóc. Vội cúi đầu lau đi, Vương Chanh đưa khăn giấy cho tôi. Bà và mẹ anh chỉ thấy tôi lau mắt, chỉ nghĩ là có gì đó vướng vào mắt.
Vương Chanh đưa tôi đến chỗ làm, anh hẹn tan làm đến đón tôi. Tôi gật đầu đồng ý, trước khi đi vào, tôi đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ nhanh chóng rời đi.
Vương Chanh nhìn tôi vào trong, môi cười rất tươi. Đưa tay sờ má, rồi phóng xe vụt đi.