Chương 6: Thần không 'trung thành' nhưng thần nguyện bảo vệ y
- Trang Chủ
- Nam Phụ Xuyên Không, Mau Quay Trở Lại
- Chương 6: Thần không 'trung thành' nhưng thần nguyện bảo vệ y
“Bệnh nhân 1510 Cố Thiên Tửu, mời bệnh nhân…”. Y tá ngoài cửa thò đầu ra nói lớn.
Cố Thiên Tửu ngồi trên ghế giật mình giơ tay lên. “Tôi ở đây”.
“Anh đi theo tôi”. Y tá nhìn cậu một lát rồi dẫn cậu vào phòng khám của bác sĩ.
Trong căn phòng, một vị bác sĩ tóc bạc trắng khuôn mặt phúc hậu, trên sống mũi là gọng kính bạc đã cũ kĩ, ông cầm bảng kiểm tra kết quả của Cố Thiên Tửu xem xét.
Cố Thiên Tửu ngồi xuống, bác sĩ cũng đặt bảng kết quả xuống, quay đầu nhìn cậu. “Cháu nói bản thân mấy ngày nay hay chóng mặt sao?”.
Cố Thiên Tửu gật đầu. “Vâng ạ, dạo gần đây cháu đã chóng mặt tận hai lần ạ, lần đầu tiên là xuống giường, lần thứ hai là đang ngồi làm việc rồi đứng lên lấy nước ạ”.
“Ừm, ta thấy kết quả kiểm tra của cháu vẫn bình thường chỉ là nghỉ ngơi chưa đủ, cơ thể thiếu dinh dưỡng nhẹ, ta thấy chắc do dạo gần đây cháu bị áp lực công việc dẫn tới chóng mặt thôi, ta đã kê đơn thuốc rồi, cháu về nhà uống theo toa, nếu còn gặp tình trạng này mà nặng hơn thì đến bệnh viện khám ngay nhé”.
“Vâng, cháu cảm ơn bác sĩ ạ”. Cố Thiên Tửu cúi đầu cảm ơn ông, rồi đứng lên rời đi.
***
“Tiểu Tửu này, ngày mai công ty có tổ chức tiệc ăn mừng đó”. Một nhân viên nữ hớn hở chạy lại chỗ Cố Thiên Tửu, cô mặc đồ công sở nhìn lịch sự lại thanh lịch, mái tóc dài xoăn được cô cột hờ khiến cô trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
“Ăn mừng chuyện gì?”. Cố Thiên Tửu đang đánh văn bản bị nữ đồng nghiệp kích động cũng không khỏi buồn cười.
Nữ đồng nghiệp nhìn thấy nụ cười của cậu không khỏi đỏ mặt, quay mặt sang chỗ khác ho nhẹ một chút. “Cũng không biết nữa, nghe bảo là do công ty tháng này doanh thu tăng cao hơn nhiều so với mấy tháng trước nên muốn thưởng cho nhân viên một bữa ăn nhỏ để khích lệ tinh thần nhân viên”.
Nữ đồng nghiệp vì căng thẳng mà nói một tràn hơi không ngừng, Cố Thiên Tửu lắng nghe cũng phải cẩn thận lắm mới nghe rõ cô nói, cậu gật đầu. “Cô cũng đi luôn à?”.
“Cậu có đi không?”. Nữ đồng nghiệp được hỏi cũng có chút vui vẻ, liền hỏi lại.
“Nếu không có gì bận thì sẽ đi”. Cố Thiên Tửu quay mặt lại về màn hình tiếp tục làm việc.
Nữ nhân viên kia không vui nói. “Cậu nhất định phải đi đó, giám đốc nói cậu rất cố gắng trong tháng này đó, cậu mà không đi kiểu gì chị giám đốc cũng sẽ phàn nàn rồi càm ràm cậu đó!”.
Cố Thiên Tửu cười nhẹ, ngưng bàn tay đang đánh phím của mình, giả vờ trầm tư. “Uầy đáng sợ vậy sao? Vậy e là tôi phải đi rồi nhỉ?”.
“Đúng đó!”.
“Vậy là ta phải hạ thánh chỉ cho dân chúng biết ngày mai ta phải nghỉ ngơi một ngày sao?”. Cố Thiên Tửu giở giọng đùa giỡn.
Nữ nhân viên bên cạnh bật cười khúc khích. “Cậu là vua chắc? Dân chúng là ai?”.
“Dân chúng của vương quốc An Nhiên”. Cố Thiên Tửu mỉm cười nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đang cười khúc khích của nữ đồng nghiệp, dưới đáy mắt mang theo một bóng dáng mơ hồ.
Nữ đồng nghiệp bị giọng nói nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc của cậu làm cho ngừng cười một chút.
***
Hoàn Nhi ngồi trước ngọn lửa đang cháy lớn, lật qua lật lại con heo rừng đã được gói bằng lá kĩ càng nướng trong lửa, cô quay người lại cắt nhỏ vài quả trái cây không biết tên, nhưng Cao Tự nói ăn được liền cũng không nghĩ nhiều mà mang về.
Cao Tự bên cạnh đang đun nước ấm mới lấy từ ngoài suối bên ngoài về, Lạm Tranh ngồi kế bên hắn ánh mắt ngừng trên ngọn lửa vì mở heo chảy ra mà càng cháy lớn hơn.
Thanh Thần đi lại chỗ Hoàn Nhi ngồi xuống bên cô phụ cô cắt rau và trái cây, Bạch Vĩ sắp xếp đống bản đồ phía sau cũng đứng lên duỗi lưng, giương ánh mắt nhìn một đám người bu trước ngọn lửa.
Trên mặt ai cũng có vài vẻ mệt mỏi khó nói thành lời, tuy chỉ mới xuất phát ngày đầu tiên nhưng trên mặt ai nấy cũng đã ủ rũ mà một lời khó nói hết.
“Hoàn Nhi, hôm nay chúng ta ăn tối món gì vậy?”. Bạch Vĩ ngồi xuống bên cạnh Cao Tự và Hoàn Nhi.
Hoàn Nhi nghe thấy Bạch Vĩ hỏi, cô quay mặt lại mỉm cười nhìn Bạch Vĩ. “Heo rừng nướng và canh nóng lót dạ”.
Bạch Vĩ gật đầu, rồi quay sang người bên cạnh, thấy hắn đang chăm chú nấu nước nóng, đôi mắt vẫn không dời nửa bước khỏi nồi nước đang dần sôi. Những vật liệu được mang theo là do Cao Tự trước khi ra khỏi hang mang theo.
“Ngươi đun nước làm gì? Hoàn Nhi không phải đang đun rồi sao?”.
Cao Tự không thèm ngẩng mặt lên trả lời, cứ như sợ chỉ cần hắn dời mắt một chút thì nước sẽ bốc hơi hết vậy. “Đun nước để tắm, đêm trong núi rất lạnh”.
“Ngươi nói tới tắm ta mới chú ý, đã vài ngày rồi ta chưa tắm”. Bạch Vĩ bên cạnh gật đầu tán thành việc làm này của hắn.
Cao Tự thản nhiên trả lời. “Thần chưa nói là đun nước này cho ai tắm”.
Bạch Vĩ dường như nghe không rõ hoài nghi bản thân nghe lầm hỏi lại. “Ngươi nói cái gì?”.
Cao Tự mở miệng tính nói lại. “Thần chưa…”. Đã bị Lạm Tranh bên cạnh nhanh tay bịt miệng hắn lại, mỉm cười haha với Bạch Vĩ, nói thay hắn. “Hắn nói xàm thôi, một chút nữa nước sôi thần sẽ lấy thêm nước lạnh pha thành nước ấm cho hoàng tử tắm rửa nghỉ ngơi”.
Bạch Vĩ cũng chẳng hoài nghi, gật đầu rồi lại cười nói chuyện với Thanh Thần bên kia, mà Thanh Thần bên kia lúc trả lời hoàng tử cũng chẳn buồn ngẩng đầu lên, vẫn chăm chỉ cắt rau, đôi khi còn chăm chú quan sát Hoàn Nhi lật heo rừng trong lửa, chỉ sợ y không chú ý thì cô sẽ bị lửa làm cho phỏng vậy.
Bạch Vĩ: “…”. Sao ta cứ có cảm giác mình không thể nói chuyện bình thường với đám này vậy?
Lạm Tranh bên cạnh bật cười vì hành động này của Thanh Thần, anh vội chọc ghẹo vài câu. “Hoàn Nhi này, cô đã thích ai chưa?”.
Hoàn Nhi bị điểm danh bất chợt vội giật mình nhìn Lạm Tranh vừa đặt câu hỏi, hỏi cô. “Tôi á?”.
Lạm Tranh gật đầu, Hoàn Nhi ngẩng người một chút, sau đó tức khắc ánh hồng lan tỏa cả khuôn mặt trắng nõn của cô, đáy mắt cô khẽ liếc nhìn về Bạch Vĩ, vội lắc đầu phủ nhận. “Vẫn…vẫn chưa có”.
Lạm Tranh bên cạnh ‘ồ’ một tiếng lại hỏi sang Thanh Thần. “Còn anh?”.
Thanh Thần điềm đạm trả lời. “Nhiệm vụ quan trọng là bảo vệ hoàng tử”. Nói là vậy nhưng ánh mắt y lại lén nhìn Hoàn Nhi còn đang ngơ ngác trộm nhìn hoàng tử.
Mà Lạm Tranh ngồi đối diện lại chứng kiến hết thảy, chỉ cười trong lòng một chút, lại nâng ánh mắt ‘thấy chưa’ về phía Cao Tử còn chẳng thèm quan tâm câu chuyện này, hẳn là hắn biết trước đáp án rồi.
Lạm Tranh cũng không ngại chuyển đề tài sang cho hoàng tử An quốc. “Vậy hoàng tử đã có vị cô nương nào trong lòng chưa?”.
Bạch Vĩ được hỏi cũng bất ngờ bật cười, anh lắc đầu, như nghĩ về chuyện gì đó xa xăm nói. “Ta chưa từng nghĩ sẽ tìm kiếm người yêu trong tình trạng này, ta sợ nàng sẽ bị ta kéo vào vòng nguy hiểm, với lại địa vị của ta bây giờ vẫn chưa ổn định ta không dám chắc cho nàng một địa vị ổn thỏa”.
Hoàn Nhi nghe Bạch Vĩ nói như vậy tạm trạng có chút trùng xuống, đáy mắt có chút buồn, thầm mắng Cố Thiên Tửu tàn nhẫn với hoàng tử! Cậu ác lắm đó Cố Thiên Tửu!
Hoàng tử trong những bộ truyện khác được yêu thương cưng chiều, hay bị thất sủng cũng sẽ có sức mạnh khủng khiếp, nhưng anh thì sao? Sinh ra trong địa vị cao quý hoàng gia nhưng lại sống trong lo sợ, cảnh giác sẽ có người giết anh, cha lại xem những đứa con như thú hoang mà cắn xé nhau tranh dành quyền lực, anh phải đi trên đôi chân của mình, quyền lực địa vị đều từ khó khăn đau khổ mà lấy được, hỏi thử cô không đồng cảm yêu thích nhân vật này thì làm sao mà được?
Được xuyên vào đây cô vừa mừng lại vừa sợ, chỉ mong cô xuyên qua có thể thay đổi gì đó với anh, thay đổi cuộc sống của anh thêm một chút, may mắn là cô xuyên vào thân phận nữ chính, cũng may từ khi xuất phát cô đã có một vị trí quan trọng với anh.
Lạm Tranh bình tĩnh bình luận. “Sống trong giàu sang cũng chẳng vui gì cả nhỉ?”.
Cao Tự im lặng nãy giờ, buộc miệng nói ra. “Nếu ngay từ đầu không đấu tranh thì cậu sẽ trở thành con chuột cống không hơn gì, mà bị bọn chúng chèn ép, rồi cũng sẽ bị bức đến chết mà thôi, để ngồi lên cái ghế mà ai cũng mong ước cũng chẳng phải dễ gì cả, đến lúc đó cậu sẽ chẳng có bất cứ lựa chọn gì cả, chỉ có thể vô cảm mà đạp lên những vũng máu tươi, những cái xác của người khác để đi lên nơi mà kẻ khác ngưỡng mộ”.
“Chỉ là lúc quay lại thì cậu mới nhận ra một điều, hóa ra bản thân mình đã từng vì cái gì, đánh mất cái gì để đạt được như bây giờ, hối hận hay vui vẻ cũng đã chẳng còn quan trọng nữa, điều duy nhất còn lại là cậu còn nhớ những người đã nằm xuống vì cậu không mà thôi”.
Cao Tự nói rồi ngẩng đầu lên nhìn hoàng tử thành kính cúi đầu, mà từ nãy đến giờ hắn vẫn chẳng buồn nhìn anh, khẽ thì thào. “Đức vua tương lai của quốc vương An Nhiên, thần hy vọng những khổ sở ngay hôm nay sẽ không bị ngài vì vinh hoa mà quên đi những vất vả của quá khứ”.
Bạch Vĩ ngẩng người nhìn hắn, mãi một lúc lâu, lâu đến mức mọi người nghĩ đã hết câu chuyện thì anh khẽ cười gật đầu. “Cao Tự, ta không rõ những gì ngươi nói, vì sao người lại chắc chắn ta sẽ lên làm vua như vậy? Nói như vậy có phải quá sớm rồi không?”.
Cao Tự lắc đầu, đưa nồi nước sôi cho Lạm Tranh ý bảo anh đi pha nước ấm cho mọi người tắm, đợi sau khi Lạm Tranh rời đi, hắn mới nói như chém đinh chặt sắt. “Thần lấy cái chết sau này để đảm bảo ngài sẽ lên làm vua”.
Câu nói vừa dứt cả không khí trong phòng rơi vào im lặng đến đáng sợ, ngay cả Thanh Thần chỉ nghe thôi cũng phải ngẩng đầu nhìn người trước mặt này, y chỉ nhìn thấy khuôn mặt bình phàm của hắn, nhưng trên khuôn mặt tầm thường đó lại treo một nụ cười giống hệt Lạm Tranh đã cười với y, một nụ cười đặc biệt đến nổi mà ngay cả y cũng chẳng thể hiểu nổi tại sao một người bình thường lại có thể cười ra được như vậy.
Y cũng chẳng thể đọc ra đằng sau nụ cười đó mang ý nghĩa là gì…
“Ngươi…có phải quá bi quan rồi không?”. Bạch Vĩ mở miệng cứu lấy bầu không khí vi diệu này.
“Thưa hoàng tử, thần không biết có phải bản thân bi quan không, chỉ là thần có linh cảm bản thân sẽ là người đầu tiên hy sinh trên con đường đi đến ngôi vị đức vua của hoàng tử”.
Bạch Vĩ có chút cảm động. “Không ngờ ngươi lại trung thành như vậy đó, ngoài Thanh Thần cũng chẳng có ai được như ngươi, nếu qua được ải này người có sẵn lòng làm binh sĩ sau Thanh Thần đi theo ta không?”.
Cao Tự trầm mặt, gật đầu. “Thần không dám nhận hai chữ ‘trung thành’ này, chỉ là thần có thứ phải bảo vệ, nếu có thể được đi hết quãng đường này với hoàng tử, thần cũng chẳng ngại làm binh sĩ sau lưng Thanh Thần, bảo vệ y”.
Bạch Vĩ không nghi ngờ gì về câu nói này, chỉ cười nhẹ, rồi đưa tay chỉ về phía con heo nướng đã sắp bị Hoàn Nhi làm cho cháy đen. “Nó sắp không ăn được rồi”.
Ngay cả Hoàn Nhi cũng không ngờ vậy mà lại có một NPC trung thành như vậy với hoàng tử xuất hiện, phải biết rằng ngoài Thanh Thần ra cũng chỉ có những kẻ sợ Bạch Vĩ nên mới đi theo anh.
Nếu không phải do ánh mắt của hắn nhìn Thanh Thần có chút kì lạ, cô đã nghĩ người này có phải do Cố nhi tạo ra hay không? Nhưng quả thật không phải Cố nhi tạo ra, mà là buff của thế giới này, Hoàn Nhi có chút tin tưởng vào con đường lên ngôi sau này của Bạch Vĩ.
Sau khi Lạm Tranh quay lại, đã chuẩn bị xong nước nóng cho cả bốn người tắm rửa, cả đám ăn bữa cơm xong cũng lần lượt tắm rửa.
Lạm Tranh sau khi tắm xong bước vào hang nhìn xung quanh, liền thấy Cao Tự ngồi một góc thẩn thờ thì lại gần ngồi xuống hắn hỏi. “Không tắm sao? Cậu mọi ngày đun nước sẽ đủ cho mọi người mà, nhưng sao hôm nay lại đun chỉ có bốn người vậy”.
“Sắp đi rồi thì tắm làm gì?”. Cao Tự thản nhiên trả lời.
Lạm Tranh mỉm cười, quay đầu nhìn thẳng về một hướng vô định nào đó. “Sắp khởi hành thì cũng phải tắm rửa sạch sẽ chứ? Cậu không sợ à? Bẩn lắm đó”.
“Sợ chứ, có chút khó chịu, nhưng chắc cũng không đáng sợ lắm, nghĩ đến vì điều gì mà làm như vậy cũng không còn e ngại nữa, về sau trông cậy cả vào cậu, bảo vệ người ấy cho tốt nhé”.
“Ừ, không cần cậu nói đâu, cái mạng này được sinh ra cũng vì người nọ mà”.
“Chỉ là tớ không biết người kia vì sao lại có cảm xúc mãnh liệt tới mức có thể chạm đến cảm xúc của chúng ta nữa, thà rằng không có cảm xúc còn hơn có rồi lại phải cảm nhận cái chết đáng sợ đến mức nào”.
“Không biết, nhưng cũng không cần biết, cậu nói đúng, nhưng tớ cũng rất hạnh phúc vì suốt thời gian qua sống trong vô tri vô thức chẳng có mục tiêu mà tồn tại quả thật chẳng có ý nghĩa, được cảm nhận loại tâm tư này cũng là một điều gì đó vô cùng quý giá”.
“Cậu đoán xem ngoài chúng ta còn có ai biết đến sự tồn tại của người kia không?”.
“Hoàn Nhi nhỉ?”.
“Sao cậu lại nói như vậy?”. Lạm Tranh ngạc nhiên nhìn Cao Tự.
“Không phải cậu cũng nghi ngờ sao?”.
Lạm Tranh bật cười gật đầu. “Chúng ta cùng nói ra xem vì sao lại nghi cô ấy nhé?”.
Cả hai cùng đồng thanh nói ra một đáp án. “Ánh mắt”.
“Ừm, đúng là ánh mắt, cô ta nhìn chúng ta như thể một vật không có linh hồn vậy”. Lạm Tranh bình luận.
“Nhìn Thanh Thần như một tấm khiên một cái xác không hồn, lại nhìn Bạch Vĩ như một con người”. Cao Tự hơi khó chịu cau mày.
“Có vẻ cả hai chúng ta đều không thích Hoàn Nhi nhỉ?”. Lạm Tranh mỉm cười.
“Không phải, chỉ là tớ mong cô ấy có thể nhìn Thanh Thần như một con người, mong cô ấy đừng làm tổn thương y, vì y có lẽ rất thích cô ấy”. Cao Tự thản nhiên nói, như thể chuyện này không liên quan đến hắn, hắn chỉ là tiện miệng nói thôi vậy.
“Aizz, chưa gì đã thất tình rồi!”. Lạm Tranh kế bên lắc nhẹ đầu, không tỏ ý kiến gì, chỉ là anh biết tâm trạng cũng như tình cảm hiện giờ của Cao Tự và bản thân mình, cả hai chưa từng thích y chỉ là nhất thời người kia thích y nên hai người mới như vậy.
– Cây Dù Nhỏ –