Chương 5: Cậu có hối hận không? - Tớ không hối hận
- Trang Chủ
- Nam Phụ Xuyên Không, Mau Quay Trở Lại
- Chương 5: Cậu có hối hận không? - Tớ không hối hận
Y muốn nâng tay đặt lên trán lại bị cái gì đó đè bàn tay lại, có hơi ấm?
Cúi đầu xuống nhìn thứ gì đang đè lên tay mình, thì phát hiện cái kẻ hôm qua được hoàng tử cứu đang ngồi dưới nên đất ẩm ướt đầu gác lên tấm giường gỗ mà y đang nằm, ngủ say ngon giấc.
Thanh Thần cau mày, lòng cảnh giác nâng lên giật phăng cánh tay bị người nọ ngủ say đè đến có chút tê kia.
Cao Tự bị hành động dứt khoát này của y khiến cho có chút giật mình, tỉnh lại từ giấc mộng, trong cơn ngáy ngủ còn chưa dứt hắn thấy Thanh Thần đã tỉnh lại, liền vui vẻ nở nụ cười đứng bật dậy, quan tâm hỏi tới tấp.
“Anh thấy bản thân thế nào rồi?”.
“Có khó chịu chỗ nào không?”.
“Đèn sáng quá hả?”.
“Hay tôi làm phiền anh?”.
“Anh khát nước phải không?”.
“Tôi đi gọi Lạm Tranh vào coi cho anh nhé?”.
Thanh Thần nghe một đống câu hỏi từ miệng của Cao Tự cảm thấy cũng có chút đau đầu, y cau mày phất tay ý bảo hắn ta đi đi, Cao Tự rót nước từ trong bình ra ly rồi đưa có Thanh Thần uống, nhìn thấy Thanh Thần uống xong nước.
“Không cần làm phiền mọi người, cậu về lều của mình ngủ đi, tôi ổn hơn rồi”.
Cao Tự vui vẻ gật đầu rồi đi ra khỏi lều, trước khi đi hắn nghe thấy Thanh Thần hỏi. “Hoàng tử vẫn ổn chứ?”.
Cao Tự trả lời lại: “Hoàng tử vẫn ổn, anh không cần lo lắng, chắc giờ ngài ấy đang nghỉ ngơi”.
“Ừ”.
Cao Tự đi ra khỏi lều, nhưng không vội đi chỉ quay đầu lại nhìn vào bên trong, mím môi.
Thật ra cái lều đó là của hắn, bây giờ y bảo hắn về ngủ đi nhưng hắn biết đi đâu ngủ bây giờ?
Mà bên trong lều Thanh Thần giơ tay lên chạm vào vết thương bị mũi tên độc bắn, khẽ cau mày suy nghĩ gì đó, nhưng rất nhanh chân mày liền giản ra như chưa có chuyện gì.
***
Cố Thiên Tửu nằm trên giường gác tay lên trán, đôi mắt chăm chú nhìn lên trần nhà cau mày suy nghĩ, có vẻ bị suy nghĩ hài hước nào đó làm cho bật cười, khẽ cười thầm sau đó lắc đầu.
“Chắc không phải như mình nghĩ đâu”. Cố Thiên Tửu thầm tự trấn an bản thân.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cố Thiên Tửu tham gia cuộc họp với giám đốc xong liền ngồi về bàn làm việc của mình, sau khi kiểm tra lại những tập tài liệu quan trọng, tổng hợp cho giám đốc xem, cậu lên phần bình luận của độc giả xem bình luận.
Bảo Bối không phục ah: Đại thần vậy mà lại ngược tả tơi Thanh Thần con cưng của ngài!! Hot tin nóng, Thanh Thần bị cha đẻ thất sủng!
Cái gì cũng ship: Lên thuyền Lạm Tranh x Cao Tự không ạ, em thấy có hint.
Thượng ai cũng không tới lượt ngươi: Các cô không thấy phong văn của đại thần thay đổi nữa à, nhiều cú quay xe lắm luôn á! Bạch Vĩ vậy mà lại là hậu nhân của Đấng Tối Cao?
Người xem vô tình: Lầu trên nói đúng đó!
Nắng vừa lên tôi cứ ngỡ: Mấy cái trên không quan trọng quan trọng là đại thần năng suất ra truyện đến bất ngờ! Ăn mừng!!!
Ăn ké là giỏi: Mấy nay truyện của đại thần bị lỗi nhiều lắm, cứ cập nhập lại liên tục cốt truyện, đại thần cũng có lúc xảy ra lỗi sao?
Cố Thiên Tửu đọc cmt của độc giả khiến cậu có chút dở khóc dỡ cười, quả thật dạo này văn phong cậu thay đổi thật nhưng không phải do cậu đổi mà là một thứ khác, cập nhập nhiều lần là do thứ đó thay đổi tình tiết của cậu khiến cậu phải thêm NPC vào để bảo vệ cả ba người.
***
Sáng hôm sau, Bạch Vĩ cùng với bốn người còn lại rời khỏi làng đi thẳng về phía rừng cây sâu trong núi.
“Cao Tự, ngươi nói xem chúng ta nên đi đường nào để có thể nhanh chóng đến cái hang đó?”. Bạch Vĩ nhìn về một hướng, không buồn quay đầu lại nhìn Cao Tự.
“Nếu đường tắt thì thần có biết nhưng…”. Cao Tự ấp úng đi đằng sau Lạm Tranh và Thanh Thần.
Lạm Tranh thấy bạn mình khó nói liền nói thay hắn. “Nguy hiểm”.
“Nguy hiểm?”. Bạch Vĩ hỏi.
Lạm Tranh vừa đỡ Thanh Thần vừa đi theo sau Bạch Vĩ, gật đầu. “Con đường chúng ta sắp đi là việc nguy hiểm đầu tiên, làng sương mù”.
Hoàn Nhi đi đằng trước không khỏi cau mày trầm tư. “Cái làng này vì sao lại nguy hiểm?”.
Cao Tự trả lời. “Nó không có dân làng”.
Hoàn Nhi càng mờ mịt hơn, không có dân làng thì nguy hiểm sao? Dễ bị lạc đường trong đám sương mù?
Thanh Thần im lặng nãy giờ khẽ lên tiếng. “Có thứ gì ở đó à?”.
Lạm Tranh gật đầu. “Một loại quỷ cấp trung thần đang trấn trụ tại đó, người dân ở đó là bị nó từ bên ngoài vào ăn thịt, nó lợi dụng sương mù để tăng khả năng di chuyển của bản thân, đa phần làng tôi nếu muốn đi hái thuốc đều né cái làng này ra mà đi”.
Cao Tự bên cạnh gật đầu phụ họa, ngầm thừa nhận nó rất nguy hiểm. “Nếu chỉ là sương mù thôi thì không nói, chỉ là đám sương mù này…có độc”.
Thanh Thần cau mày, nhìn Bạch Vĩ đằng trước.
Bạch Vĩ khẽ cười nhẹ, thở dài. “Aizz, nguy hiểm thật đấy, Thanh Thần bị thương chưa khỏi mà ta đã vội vã bắt y đi đánh quái rồi”.
“Hoàng tử, sức mạnh của ngài…”. Thanh Thần nói đến một nửa liền không nói nữa.
“Chỉ điều khiển được quái thần, không điều khiển được quái quỷ”. Bạch Vĩ ung dung trả lời.
Hoàn Nhi bên cạnh lòng nóng như lửa đốt, lo lắng nhìn Bạch Vĩ. “Hoàng tử ngài…”.
“Đành tạm thời ngồi nghỉ ngơi cho thương thể của Thanh Thần khỏe lại thôi”. Bạch Vĩ bát đắc dĩ nói.
“Làm vướng chân của hoàng tử rồi, thần không sao, thần có thể đánh được”. Thanh Thần không muốn vì y mà khiến hoàng tử gặp nguy hiểm, kéo dài thời gian tìm hang, nếu cứ kéo dài há chẳng phải sẽ để cho quân địch có càng nhiều cơ hội giết người hơn sao?
Bạch Vĩ mỉm cười, quay đầu lại đặt tay lên đầu Thanh Thần, giọng nói ấm áp. “Không phải ngươi kéo chân ta, là ta sơ ý không để ý đến thương thể của ngươi, dù sao trong nhóm cũng chỉ có ngươi là có thể chiến đấu với quái vật, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn”.
Hoàn Nhi khẽ thở phào. “Vậy tối nay chúng ta dựng trại ở đâu?”.
Lạm Tranh kế bên nói. “Gần đây có một cái hang chúng ta vào trú ở tạm đi”.
Nói rồi cả đám nhanh chóng đi đến cái hang trước khi trời tối.
«Trích ‘Vương miệng dành riêng cho em’»
***
Hoàn Nhi hăng hái bảo cô có thể nấu thức ăn cho mọi người, Cao Tự bên cạnh cũng nhanh chóng đứng lên đi theo cô ra ngoài săn vài động vật để nấu bữa tối.
Lạm Tranh bên trong hang thay băng vải cho Thanh Thần, thấy y chỉ cau mày một chút nghĩ chắc y đau nên khẽ nói. “Rất nhanh sẽ không đau nữa”.
“Tôi có thể nghĩ câu nói này của cậu là muốn cho tôi thăng thiên sớm không?”. Thanh Thần trả lời lại anh để dời lực chú ý của vết thương.
“Haiz, sao cậu lại nghĩ tôi ác vậy chứ”. Lạm Tranh bật cười, vừa thay thuốc cho y vừa nhìn về phía hoàng tử cách đó không xa.
Bạch Vĩ ngồi trước đám lửa, trên tay cầm một cái bản đồ dưới chân là túi sách đang được mở toang ra, rất nhiều giấy và bút để bên trong đó, anh chăm chú nhìn vào bản đồ hẳn đang lên kế hoạch cho lần sau của mình.
“Loại độc này có khiến người ta nãy sinh ra vài vấn đề tiêu cực không?”. Thanh Thần bên cạnh hỏi.
Lạm Tranh đang băng bó cho Thanh Thần nghe y hỏi vậy cũng hơi cau mày, lắc đầu. “Chắc không có đâu, chỉ khiến người ta gặp ông bà sớm thôi, sao anh lại hỏi vấn đề này”.
“Đêm hôm qua trong đầu tôi cứ như một đống tơ vò, có vài suy nghĩ hiện lên khiến tôi vừa cảm thấy hợp lý lại cảm thấy cái suy nghĩ ghê tởm này tại sao lại hiện lên trong đầu tôi”. Thanh Thần ánh mắt sâu sa nhìn vào đám lửa.
“Suy nghĩ gì?”. Lạm Tranh băng bó xong cho Thanh Thần, thản nhiên ngồi kế bên y trò chuyện.
“Không tiện nói”.
“Vậy à?”. Lạm Tranh cũng không nói nữa, đợi hai người Hoàn Nhi trở về nấu ăn cùng mọi người.
“Cả sự xuất hiện của cậu và Cao Tự nữa, khiến tôi không chắc chắn lắm cứ như đây là chuyện của một ai đó sắp xếp an bài vậy, chỉ mong là tôi suy nghĩ nhiều”.
“Có thể nói là duyên đi”. Lạm Tranh nghe y nói cũng bật cười.
“Nói cái này chắc cậu sẽ chẳng ngờ đâu”. Lạm Tranh ngồi bên cạnh Thanh Thần quay đầu sang nhìn y, vừa đúng lúc Thanh Thần cũng quay đầu lại nhìn.
Thanh Thần có chút kinh ngạc, bên trong con ngươi đen nhánh của Lạm Tranh như ẩn như hiện một bóng người vô hình trong đó, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Ban đầu tôi cứ nghĩ Cao Tự vì sao lại đi theo hoàng tử đến nơi nguy hiểm như vậy, chỉ vì để trả ơn hoàng tử đã cứu hắn sao? Nhưng việc báo đáp tôi nghĩ cũng nên xong ngay khi tôi chữa khỏi độc trong người cậu, nhưng đêm hôm qua tôi mới nhận ra hóa ra người Cao Tự muốn đi theo bảo hộ không phải hoàng tử…”.
“…”. Thanh Thần bên cạnh im lặng lắng nghe. Có gì hot? Chọt thử t𝒓a𝙣g ﹢ T𝒓 U𝙢t𝒓𝑢yệ𝙣.VN ﹢
“Tôi cũng không biết vì sao hắn lại như vậy, tôi cứ nghĩ là nhất thời nảy sinh tình cảm thôi, cho tới khi hôm qua nghe nói hắn còn chưa thấy mặt người ta mà đã đòi đi theo hoàng tử rồi, hắn khiến tôi khá kinh ngạc đó, nhưng điều tôi kinh ngạc là cả tôi cũng vậy, không biết bằng một thế lực nào đó cả tôi cũng muốn làm như vậy, như cái cách mà Cao Tự ngu ngốc đi theo cả ba người vậy, dù biết nguy hiểm nhưng vẫn muốn đi”.
“Tôi chỉ là có cảm giác, tôi sinh ra là vì người này…cậu hiểu chứ, Thanh Thần?”. Lạm Tranh vô thần nhìn vào ngọn lửa trong hang, giải bày tâm sự của mình cho y nghe.
“Người mà cậu nói là ai?”. Thanh Thần cau mày.
“Haizz, cậu lại nghĩ xấu cho bọn tôi rồi”. Lạm Tranh đứng lên bật cười, mắt thấy Cao Tự và Hoàn Nhi về, anh đứng dậy đi về phía hai người. “Về sau cậu sẽ biết thôi, chỉ là hiện tại tôi cảm thấy tôi nên ở bên cạnh Cao Tự nhiều hơn, tôi có linh cảm rất khó chịu”.
Cao Tự về hang liền nhìn về phía Thanh Thần và Lạm Tranh mỉm cười, giơ tay lên cho cả hai xem thành quả của hai người.
Hoàn Nhi chạy về phía Bạch Vĩ đưa nước cho anh uống, trên tay còn là vài quả trái cây mới hái, xong lại đưa trái cây cho Thanh Thần ăn thử, Thanh Thần nhận trái cây từ tay cô còn có chút thụ sủng nhược kinh.
Phải biết rằng từ lúc nhìn thấy hoàng tử cô đã chẳng còn quan tâm đến y nữa rồi.
Lạm Tranh và Cao Tự ngồi bên ngoài làm thịt một con lợn rừng và một đống rau. Cao Tự quay đầu nhìn cảnh ba người bên trong hang, trong đầu hắn có chút mù mịt.
“Nhìn gì? Người ta là có ý trung nhân rồi đó”. Lạm Tranh thấy người bạn nối khố của mình thơ thẩn liền bật cười.
“Không phải cả cậu cũng vậy sao? Vậy cậu là tình địch của tớ”. Cao Tự quay đầu lại mỉm cười.
“Thôi đi, chúng ta chỉ là quần chúng thôi, đừng để tâm tưu này cho người khác biết”. Lạm Tranh mỉm cười lắc đầu cười khổ.
“Ừm, tớ biết rồi”.
“Cậu có hối hận không?”.
Cao Tự bị hỏi bất ngờ liền ngơ ngác hồi lâu, nhẹ giọng nói. “Cậu thì sao?”.
Lạm Tranh bị hỏi ngược lại cũng không quá ngạc nhiên. “Bằng một thế lực nào đó mà tớ cảm thấy cả hai chúng ta tuy hai mà một, tớ không hối hận”.
Cao Tự mỉm cười, gật đầu. “Tớ cũng vậy”.
– Cây Dù Nhỏ –