Chương 2: Thanh Thần ngươi hình như nói nhiều hơn những ngày thường
- Trang Chủ
- Nam Phụ Xuyên Không, Mau Quay Trở Lại
- Chương 2: Thanh Thần ngươi hình như nói nhiều hơn những ngày thường
Chuyện này là sao?
Cố Thiên Tửu chấn an bản thân, hiện tại cậu phải bình tĩnh để giải quyết tình huống hiện tại, điều hòa lại cảm xúc, cậu nhìn lại vào màn hình, lần này lại xuất hiện thêm một dòng chữ mới.
Hoàn Nhi: “Hai người đằng trước là ai vậy?”.
Hoàn Nhi: “Chỗ này là hang động?”.
Hoàn Nhi: “Người trước mặt đẹp trai thật đấy! Hửm, Thanh Thần? Cái tên này quen quen”.
“Thanh…Thần?”. Cố Thiên Tửu lẩm nhẩm, mãi lúc sau mới kinh hãi đập tay lên bàn, không thể tin nổi, khó khăn đọc đi đọc lại những dòng chữ trên màn hình thêm vài lần nữa để xác định bản thân không nhìn nhầm.
Hoàn Nhi vậy mà thật sự xuyên thư vào bộ ‘Vương miệng dành riêng cho em’ rồi!?
Hang động? Cậu ấy đang ở giai đoạn nữ chính và nam phụ tìm thấy hoàng tử!
Từ từ đã, trước tiên phải nghĩ cách liên lạc với Hoàn Nhi đã, thế là cậu ngồi vào ghế thử bấm lên bàn phím, thầm mong cách này có thể liên lạc được với Hoàn Nhi thông qua một cái màn hình.
Cố Thiên Tửu: “Hoàn Nhi? Tớ là Thiên Tửu, cậu có thấy dòng chữ này hay nghe thấy không? Nếu có hãy trả lời tớ”.
Sau khi đánh xong những dòng chữ trên, cậu nhấn enter rồi ngồi chờ kết quả.
Đợi mãi một lúc lâu vẫn không thấy dòng chữ mờ nhạt nào xuất hiện trên màn hình, Cố Thiên Tửu không khỏi đổ mồ hôi, cảm thấy sợ hãi.
Nhưng sự sợ hãi này cũng chẳng kéo dài cậu lại tìm đủ mọi cách để có thể liên lạc cho bằng được với Hoàn Nhi, nhưng thử đủ mọi cách kể cả ứng dụng ghi âm để giúp người viết không cần tốn thời gian thay vì đánh máy, cậu cũng đã thử nhưng chẳng có dấu hiệu gì.
Mắt thấy bản thân sắp rơi vào bế tắc thì trên màn ảnh lại xuất hiện thêm một dòng khác đến từ Hoàn Nhi.
Hoàn Nhi: “Oái, sao bỗng nhiên lại tối thui vậy nè! Hai người kia sao lại không nhúc nhích nữa? Chờ đã mình cũng chẳng nhúc nhích được?”.
Vì là lần đầu tiên gặp trường hợp này nên Cố Thiên Tửu rất hoang mang, nhìn thấy dòng chữ mới hiện lên của Hoàn Nhi thì trong đầu cậu bỗng nảy ra một suy đoán.
Cậu vội đánh lại dòng nhắn ban nãy của mình sau đó đánh liều ấn vào nút ‘cập nhập’ của ứng dụng, đợi ứng dụng cập nhập lại dòng chữ đã sửa của cậu.
Không ngoài dự đoán vừa mới cập nhập xong thì Hoàn Nhi bên kia cũng phản hồi lại ngay.
Hoàn Nhi: “Tửu nhi? Là Tửu nhi đúng không? Huhuhu cứu tớ với, ở đây tối quá!
Cố Thiên Tửu mừng như điên vội trả lời lại, rồi ấn cập nhập tiếp.
Cố Thiên Tửu: “Ừm là tớ, khoan hãy nói đến chuyện tối, cậu vì sao lại rơi vào tình huống này vậy?”.
Hoàn Nhi: “Huhu tớ không biết, lần cuối cùng tớ xuyên vào đây là lúc đang tò mò xem chương mới cậu đã viết chưa, tớ chỉ định lén xem một chút thôi, không ngờ lại thảm như vậy, biết trước như vậy tớ đã không tò mò rồi!”.
Cố Thiên Tửu đang tính nhắn lại liền thấy có một thông báo mới từ phía ứng dụng truyện, có lẽ là có độc giả nào đó bình luận, cậu không tính ấn vào xem nhưng nội dung thông báo vậy mà lại khiến cậu kinh hãi.
Độc giả cuồng nhiệt: Ủa, đại thần truyện ngài bị lỗi phải không? Sao tôi lại thấy dòng câu hỏi của ngài với nhân vật trong truyện vậy?
Cố Thiên Tửu giật mình mới nhớ ra những dòng cậu nhắn cho Hoàn Nhi đều được đăng trên mạng, mà hiện tại đang là thời điểm người đọc vào truyện của cậu đọc nhiều nhất.
Cậu vội xóa đi hai dòng ban nãy cậu viết ra rồi cập nhập lại, sau đó trả lời với vị độc giả kia.
Giải quyết xong chuyện này cậu liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng chuyện tiếp theo khiến cậu có chút đau đầu, vì thời điểm bây giờ không thích hợp nên cậu đành phải để đêm khuya lúc ít người đọc nhất để trao đổi với Hoàn Nhi thôi.
Hoàn Nhi: “Tửu nhi? Cậu đâu rồi? Huhuhu đừng bỏ tớ! Tớ sợ chết khiếp rồi.
Cố Thiên Tửu: “Tình hình bên tớ không ổn, không thể liên lạc với cậu bây giờ, ban đêm tớ sẽ nói rõ hơn, còn bây giờ cậu giữ bình tĩnh và nhìn xung quanh miêu tả lại những gì cậu thấy cho tớ nghe”.
Hoàn Nhi: “Được”.
Hoàn Nhi: “Xung quanh tối lắm, giơ tay chẳng thấy năm ngón luôn, tớ có cảm giác như mình đang rơi vào chiều không gian khác ấy, ban nãy còn thấy hai người kia, nhưng sau đó cái người ngồi trước đám lửa vừa đỡ cái người đang hành lễ kia dậy thì cả hai liền bất động luôn, cứ như ấn nút tạm dừng ấy, rồi sau đó thì xung quanh như tấm gương bị bể tứ phía ấy, cuối cùng là tớ rơi vào cái không gian tối nhu mực này”.
Cố Thiên Tửu trầm ngâm suy nghĩ ánh mắt vô tình nhìn qua ổ điện, mãi một lúc cảm thấy suy luân của mình như vậy rất thích hợp để trả lời cho chuyện của Hoàn Nhi.
Theo như cậu suy đoán, Hoàn Nhi bị xuyên vào bộ truyện cậu đang viết lý do cụ thể như thế nào thì không rõ, nhưng ban nãy thấy ở điện có vết cháy xém hẳn là do chập điện dẫn đến tình trạng này đi.
Tiếp theo đó là những dòng suy nghĩ của Hoàn Nhi xuất hiện trên màn hình máy tính của cậu, trong giao diện là không phải bản chính thức, còn cậu nếu muốn liên lạc được với Hoàn Nhi thì bắt buộc phải cập nhập lại truyện.
Điều này chứng tỏ một điều, nếu cậu muốn kết nối với thế giới trong tiểu thuyết thì chỉ có thể là thông qua những dòng chữ cậu đánh trên mấy đã được thêm vào trong thế giới đó, cũng có nghĩa là cập nhập là một cách để đưa lời nói của cậu truyền đạt đến nhân vật trong đó, giống như việc muốn ra truyện mới thì phải cập nhập chương.
Tiếp theo đó là lời Hoàn Nhi nói không gian tối đen, nhân vật ấn nút tạm dừng ngay thời điểm hoàng tử đỡ Thanh Thần, nhưng đây chẳng phải là kết thúc của chương tiếp theo sao? Có nghĩa là Hoàn Nhi đã đi đến phân đoạn cuối cùng của chương mới nhất, và hiện tại thế giới đó đang đợi chương tiếp theo để có thể tiếp tục chạy dòng thế giới, việc Hoàn Nhi bị đưa vào không gian tối đó thì hẳn hai nhân vật kia cũng sẽ như vậy chỉ khác ở chỗ, Hoàn Nhi có khả năng suy nghĩ, còn hai người bọn họ chỉ là những trang giấy.
Vấn đề hiện giờ là muốn trao đổi với Hoàn Nhi thực sự quá khó khăn, nếu như vậy cậu chỉ có thể đợi đến nửa đêm mới có thể trao đổi với cô.
Cố Thiên Tửu suy nghĩ một hồi liền nảy ra một ý tưởng.
Nếu cậu cũng là nhân vật quần chúng trong truyện thì sao? Phải chăng cũng sẽ giao tiếp đơn giản như vậy?
Nghĩ như vậy xong cậu liền bắt tay vào viết tiếp chương tiếp theo của truyện.
Tuy nhiên có một sự việc lạ khiến cậu bất giác rùng mình, vì muốn Hoàn Nhi dễ sống sót trong cốt truyện nên cậu đã thay đổi toàn bộ hướng đi của cốt truyện từ cung đấu hoàng gia, thành trải qua vất vả rồi lên ngôi của nam chính.
Nếu thay đổi như vậy cậu sẽ bảo vệ được cho Hoàn Nhi, nhưng…
Lúc cốt truyện được cậu thay đổi thành bọn họ suôn sẻ về thành An Nhiên, thay vì cả ba sẽ phải trải qua những cuộc tấn công từ những người tranh dành quyền thừa kế, giây phút con chuột trên màn hình di chuyển đến chữ ‘cập nhập’ trên ứng dụng ấn xác nhận thì lại báo lỗi một dòng màu đỏ chói mắt, cậu cứ nghĩ là do mạng yếu, nhưng kiểm tra thì mạng vẫn rất mạnh, lại nghĩ do ứng dụng lỗi thế là cậu liền báo cho bên khắc phục lỗi, mãi đến khi đầu dây bên kia nói ứng dụng không có lỗi gì cả vẫn hoạt động bình thường.
Cố Thiên Tửu khựng lại, một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu cậu. Phải chăng từ giây phút Hoàn Nhi bước chân vào thế giới ‘Vương miệng dành riêng cho em’ thì dòng thời gian của cốt truyện đã tự khởi động chạy rồi không?
Vì cốt truyện cậu viết theo xu hướng thể loại cung đấu nên có vô vàn tình tiết giết người, mạng người bị xem như cỏ rác mà giết nhau.
Cậu bắt buộc phải đi theo cốt truyện ban đầu, không thể thay đổi cũng chẳng có cách nào dừng được.
Nếu vậy, diễn biến tiếp theo của câu truyện đó chính là cuộc truy bắt đến từ Nhị hoàng tử…
Cố Thiên Tửu run tay gõ từng chữ trên bàn phím máy tính, lại tạo ra một nhân vật qua đường giáp thay cho bản thân mình.
Mãi đến lúc nhìn thấy dòng chữ ‘truyện của bạn đã được cập nhập thành công’ Cố Thiên Tửu vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt cậu rơi vào một cái tên trên đó, tâm trạng có chút phức tạp khó nói.
****
Sau khi An Bách Vĩ đỡ Thanh Thần đứng dậy thì anh mới chú ý đến còn có người thứ ba trong hang động này, anh cảnh giác rút kiếm ra hướng về phía cái bóng đang lấp ló ngoài hang động.
Thanh Thần đứng kế bên anh có chút mất cảnh giác, khi y ngẩng đầu lên thấy cảnh này liền giơ tay lên cản mũi kiếm của hoàng tử, sau đó quay đầu nhìn về phía Hoàn Nhi gật đầu ý bảo cô mau đi vào.
Hoàn Nhi lo lắng khẽ bước chân vào sau đó hành lễ với hoàng tử, rồi giới thiệu bản thân.
Thanh Thần đằng sau hoàng tử khẽ nói ngắn gọn chuyện hai người gặp nhau cho hoàng tử nghe.
Nghe xong vị hoàng tử này mới buông lỏng cảnh giác một chút, sau đó ngồi lại về chỗ của mình, nói kế hoạch đi lần này của cả hai lại từ đầu.
“Vì chúng ta bị phục kích bất ngờ nên lương thực và vật dụng mang theo đã mất hết, hiện tại ta cũng chẳng thể quay về thành ngay được, nhiệm vụ cha giao chưa xong nên ta bắt buộc phải đi tiếp, không thể quay đầu”.
Thanh Thần đứng đằng sau vừa nói lên ý kiến của mình vừa đỡ Hoàn Nhi ngồi phía sau hoàng tử. “Mạng ngài là trên hết, thần luôn ưu tiên việc này, nhưng nếu ngài vẫn kiên quyết đi tiếp, thần liền không có ý kiến”.
“Được vậy mai chúng ta lại tiếp tục lên đường, những kẻ truy đuổi chúng ta hôm nay ta nghĩ có lẽ là người của Nhị hoàng tử, hắn ta vậy mà lại lộ liễu công kích như vậy”.
Thanh Thần cau mày. “Thần nghĩ chúng ta nên có một kế hoạch”.
“Ừ, nếu không phải nhiệm vụ này quan trọng thì ta đã mang binh theo rồi, vậy thì chúng ta sẽ không phải như mấy con chuột bị đùa giỡn như vậy”.
“Hừ, kế hoạch sao? Trong lúc ta bị chúng truy bắt đã phát hiện ra một con đường khá khó phục kích, ngay mai chúng ta đi con đường đó để hạn chế bị bọn chúng phục kích”.
“Vâng”. Thanh Thần đằng sau đã ngồi xuống đất, tay ôm thanh kiếm dài trước ngực, tư thế thủ sẵn gần cửa hang, sẵn sàng chiến đấu bảo vệ hoàng tử.
“Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, khổ cho ngươi rồi”. An Bạch Vĩ quay lại mỉm cười nhìn Thanh Thần ngồi cách mình 10 mét.
“Không khổ, thần từ nhỏ đã đi theo hoàng tử, mạng thần cũng do chính tay hoàng tử cứu, thần không ngại khổ để báo đáp ân tình với ngài”. Giọng Thanh Thần trầm khàn, đáy mát suy nghĩ sâu xa như nhớ về một quá khứ gì đó đã lâu lắm rồi không còn nhớ nữa.
“Cô nương này thì tính sao đây?”. Hoàng tử bấy giờ mới quay sang nhìn Hoàn Nhi ngồi cách mình khoảng 5 mét, đang co rút một góc lén lấy chút hơi ấm từ đống lửa.
Hoàn Nhi bị điểm danh liền lên tiếng.
“Thưa…thưa hoàng tử, thần thiếp…nếu hoàng tử không chê có thể dẫn thần thiếp theo, tuy không tài cán gì nhưng thần thiếp có thể nấu ăn, thần thiếp thề sẽ không làm vướng chân sau của hoàng tử”.
An Bạch Vĩ nghe cô nói chuyện nghiêm túc như vậy liền bật cười, khẽ gật đầu nhẹ, anh đứng lên đi về sau phía trong hang lấy ra một tấm vải đem đến gần đống lửa rồi trải dài dưới đất ra nằm lên đó.
Hoàn Nhi còn nghĩ An Bạch Vĩ sẽ không nói gì nữa, thầm nghĩ cô bị chê rồi, thì Bạch Vĩ nằm trên tấm vải lên tiếng.
“Phụ nữ nên đi ngủ sớm mới có thể trẻ đẹp được, mai chúng ta khởi hành sớm đấy”.
Hoàn Nhi nghe được ‘khởi hành’ hai mắt liền sáng như đèn pha quay về phía hoàng tử vội đa tạ hoàng tử rồi nghe lời nằm xuống, nhắm mắt liền ngủ như chết.
Bạch Vĩ thấy cô vào giấc nhanh như vậy cũng có chút kinh ngạc, nghi hoặc hỏi Thanh Thần còn đang mở căng mắt ra canh gác ngoài hang động.
“Cô nương này phải chăng quá tin tưởng người lạ rồi không?”.
Thanh Thần nghe vậy liền bật cười, lắc đầu giọng nói có chút bất dĩ xen một chút cưng chiều có nhận ra.
“Thần nghĩ do nàng mệt quá thôi, dù sao đã mấy ngày nàng chưa ngủ rồi, trước khi gặp thần có lẽ nàng đã lo bữa mất bữa được, nay tìm thấy người khác lại là hoàng tử người người của dân chúng An Nhiên tin tưởng nên mới buông lỏng cảnh giác như vậy”.
Bạch Vĩ nghe vậy thì gật đầu tán thành, một lúc lâu mới nhân ra gì đó có hơi sai sai.
“Thanh Thần ngươi hình như nói nhiều hơn những ngày thường”.
Thanh Thần không nhận ra, cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau đó vội phủ nhận.
“Thần chỉ là lười nói thôi, chứ không phải là ít nói”.
“Hahaha, ừ”. Bạch Vĩ cười xong cũng không nói nữa nhắm mắt ngủ thiếp đi.
«Trích ‘Vương miệng dành riêng cho em’»
– Cây Dù Nhỏ-