Chương 7: Bị thương
Tôi lấy bức thư mình dấu trong góc ra rồi qua bên gian hai tìm nữ chính. Lúc tôi đến thấy cô ấy đang nói chuyện với Quốc Phong: “Tôi cảm thấy như ở nơi này đang che dấu điều gì đó.” Quốc Phong nói. Nghe tiếng bước chân từ đằng sau, anh ta quay lại thấy tôi, tôi cùng như thường lệ chào hỏi hai bọn họ: “Có làm phiền hai người không.” Tôi nói. Gia Linh nhớ đến chuyện tôi nói hôm qua liền nói gì đó với Quốc Phong.
“Cô có thể kể cho tôi biết thời gian vừa qua xảy ra chuyện gì ở đây không?” Quốc Phong nhìn tôi bằng ánh mắt đa nghi hỏi. Tôi có chút chột dạ tuy vậy nhưng cũng kể cho bọn họ cách đây một tháng có người mợ hai treo cổ tự tử.
Anh ta còn hỏi tôi dạo này có ai khả nghi không nhưng tôi bảo không. Sau đó không lâu, anh ta suy nghĩ gì đó rồi rời đi. Khi anh ta đã đi xa tầm mắt tôi mới rút bức thư đưa cho nữ chính.
“Có nhiều chuyện chị không thể giải thích cho em biết được nhưng chị mong em cũng đừng vì tò mò mà tìm hiểu quá nhiều.” Tôi nói. Một phần là không muốn ai gặp nguy hiểm hơn nữa cũng không muốn đề tên của nữ chính khiến Đinh Tống tin tưởng cô ấy hơn.
Chiều hôm đó, Gia Linh theo lời Chu Sa mà đem bức thư bỏ ở hòm thư phía sau đồi. Cô mặc dù đã làm theo lời Chu Sa nói nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ không quan sát người đến nhận thư là ai và vì sao mà Chu Sa lại không tự mình đi mà lại đưa cho cô.
Cô núp vào bụi cây phía sau chờ đợi ai đó sẽ đến, bỗng có tiếng động soạt soạt ở phía tay trái có giọng nói của một người phụ nữ phát ra: “Không biết hôm nay có chỉ thị gì mới không nhỉ?” Cô ta nói. Nghe thế người đàn ông ở kế bên trả lời: “Cái đó còn phải tùy vào tâm trạng của ông chủ có tốt không nữa.” Anh ta nói. Sau đó thuận tay mở hòm thư ra.
“Ê Je, hôm nay hình như ông chủ đổi phong thư mới à.” Người đàn ông nói. “Tôi không biết mấy năm nay ông chủ chỉ dùng duy nhất kiểu phong thư đen hay là mở ra xem luôn đi.” Cô ta nói.
Hai người mở ra xem thì liền bị bất ngờ bởi nội dung ở bên trong
“Chào ngài, tôi là một người hâm mộ của ngài. Cách đây hai hôm, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Đinh Kiệt với một người lạ mặt. Mặc dù bản thân không rõ thông tin này có ích cho ngày không nhưng mong ngài có thể đọc..”
Nét chữ của Chu Sa rất không đồng đều nhìn sẽ không ra đây là nét chữ của con gái. Hai người lạ mặt nọ sau khi đọc xong liền sửng sốt sau đó đem bức thư theo bên mình.
Việc có người nào khác biết được thân phận thực sự của Đinh Tống là việc không khả thi mà giờ đây người đó còn biết đến sự tồn tại của bọn họ và tổ chức khẳng định được một việc người này có thân phận nguy hiểm không tầm thường.
Tôi mặc dù không phải người quá thông minh nhưng cũng sẽ đoán được những điều mà sắp tới bọn họ sẽ làm.
Từ ngày hôm đó, số lần mà tôi gặp mặt được Đinh Tống chỉ đếm đến đầu ngón tay. Công việc hộ lý của tôi là chăm sóc Đinh Tống nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ ở cạnh cậu ta cả ngày hơn hết nữa tôi biết những lúc cậu ta ở trong phòng sẽ làm việc.
Vào ngày rằm của tháng này gia đình nhà họ Đinh sẽ thực hiện cúng bái cho tổ tiên thần linh đồng thời ngày này cũng sẽ xảy ra cái chết thứ hai.
Vì sắp sửa tới ngày đó nên những người làm trong nhà rất bận rộn. Người thì chuẩn bị đồ cúng, người thì tổng dọn vệ sinh. Nam chính sẽ là người quan sát tiến triển công việc, nữ chính mỗi ngày sẽ đến để khám cho Đinh Tống.
Tôi trong lúc giúp con bé Hà lau dọn trên kệ cao mà không cẩn thận bị té ngã may mắn là chỉ bị khâu vài mũi và băng bó lại tay chứ chưa gãy nếu không mỗi ngày tôi sẽ không được gặp cậu ta mất.
“Em xin lỗi chị nhiều.” Hà nói. “Không sao không sao, chị có một vết sẹo còn lớn hơn cái này kìa.” Tôi nói trấn an con bé Hà. Nó có vẻ không tin nên khi nhìn thấy tôi bị khâu khuôn mặt nhăn nhó nên khóc hộ tôi.
Sau khi Gia Linh giúp tôi xử lý vết thương xong cũng chuẩn bị đến giờ ăn tối. Tôi chạy nhanh đến trước phòng cậu ta: “Cậu út ơi, tôi vào nha.” Tôi nói.
Cậu ta hình như đang ở trong phòng viết gì đó, tiếng bút di chuyển trên giấy trong không khí truyền đến tiếng nói của cậu ta: “Ừ.” Cậu ta nói. Tôi dùng cánh tay không bị thương mở cửa, ở bên trong cậu ta vẫn ngồi trên bàn làm việc quay đầu với tôi.
“Cậu út không mệt sao nếu tôi là cậu có lẽ sẽ không chịu nổi mà thăng thiên mất.” Tôi cười đùa nói với cậu ta. Thấy cậu ta không nói gì, tôi cũng không để tâm mà kể chuyện của ngày hôm nay cho cậu ta nghe:
“Cậu biết không hôm nay có nhiều chuyện vui lắm. Ông Thông người làm vườn cắt một chậu cây hình trái tim tặng cho bà Lệ rồi tỏ tình siêu sến sẩm” Lệ à, em bé của anh. Từ cái nhìn đầu tiên anh đã yêu em rồi. Liệu em có đồng ý hẹn hò với anh không. “Cậu út biết không sau khi ông ta nói xong mọi người ở đó kể cả bà Lệ đều chết lặng. Sau đó bà ấy mới nói cho ông ấy biết là bà ấy có chồng rồi.” Tôi ngồi trên giường cậu ta kể lại.
Thân ảnh lúc cậu ta chăm chú làm việc khiến tôi không thể nào rời mắt được. Tôi tự ngẫm liệu người sau này được cưới cậu ta có lẽ phải xinh đẹp, dịu dàng vô cùng. Ngồi không được bao lâu tôi mới nhớ ra được mục đích của mình: “Cậu nên ăn đã rồi làm tiếp.” Tôi nói.
Mắt thấy cổ áo của cậu ta bị bẻ vào nên tôi thuận tay chỉnh lại: “Cậu đó chẳng bao giờ chăm sóc tốt cho bản thân hết.” Tôi nói. Cậu ấy rốt cuộc cũng đã chịu nhìn tôi, tôi cười, giúp cậu ta đẩy xe bất chợt cậu ta chụp lấy cổ cánh tay không bị thương của tôi: “Cô sao lại bị thương.” Cậu ta nói. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta biến sắc thế này, đôi mày cậu ta đanh lại, tôi không dám đối mặt với cậu ta nên cúi xuống: “Tôi không cẩn thận bị té nhưng khôn.. g.” Tôi nói chưa dứt câu đã bị cậu ta nắm cằm lên: “Nhìn vào mắt tôi!” Cậu ta gắt giọng nói. Trong phút chốc tôi đã không còn nhận ra đây là cậu bé ngoan ngoãn thường ngày mà là Đinh Tống người đã giết rất nhiều người chỉ để giải tỏa căng thẳng.
Tôi ngây người nhưng vẫn nhìn trực diện như lời cậu ta nói. Cậu cảm nhận được cô gái trước mắt đang hoảng sợ, cậu hạ giọng nói:
“Ngoan, đưa tay tôi xem.” Cậu nói. Tôi biết cậu ta không có ý xấu chỉ muốn quan tâm tôi. Tôi từ đầu khi biết mình xuyên không đến đây đã đặt cho mình một giới hạn rằng sẽ không yêu nhân vật phản diện hay bất cứ ai liên quan đến cốt truyện, đối với tôi bảo vệ được bản thân đã là tốt rồi.
Tôi đưa tay của mình cho cậu ta xem. Cậu ta nhìn vết khâu của tôi đến ngây ngốc: “Sao lại không cẩn thận đến thế này.” Cậu ta nói. Cậu ta nhẹ nhàng xoa tay tôi như sợ sẽ làm tôi đau. Tôi trong phút giây đó tôi cảm nhận được ánh mắt đau lòng của cậu ta nhưng chỉ chốc lát thôi.
“Chu Sa! Chị đâu rồi. Mợ cả tìm chị kìa.” Giọng nói của con bé Hà phát ra từ ngoài cửa. Tôi theo phản xạ mà giật bàn tay đang bị người kia nắm lại.
“Tôi không sao cậu út.” Tôi nói. Dứt câu tôi liền rời đi, để lại mỗi cậu ta ở trong căn phòng đó. Chỗ mà tôi bị cậu ta nắm chặt đã sưng đỏ lên, sức lực của cậu ta rất mạnh dù cậu ta hầu như chỉ ở trong phòng.
Lúc tôi đang suy nghĩ thì có một bàn tay lắc lư trước mặt, con bé Hà thấy tôi hơi xanh xao: “Chị ổn không thế! Hay là vết thương lúc chiều nhói đau à.” Hà nói. Tôi chỉ trả lời qua loa rồi đi theo bé Hà đến gian chính.
Nếu nói cách sống của người đó thể hiện chính con người của họ thì mợ cả chính là một ví dụ điển hình. Mọi thứ ở gian chính khác hẳn với gian cuối từ nội thất đến khí chất. Ở phía cửa là một con sư tử lớn được làm bằng đồng, kế bên nó có một chiếc điện thoại bàn được treo cố định.
Ngoài phòng khách và phòng bếp thì đây là lần đầu tôi được vào sâu gian chính. So với ngoài kia ở đây nhìn xa xỉ và hào nhoáng hơn rất nhiều. Có những bình lục bình rất lớn, các bức tranh sơn dầu quái dị được sắp xếp ở mọi nơi. Tôi nhìn xung quanh nhưng vẫn chưa thấy mợ cả nên quay qua hỏi bé Hà: “Hà, mợ cả ở đâu vậy?” Tôi hỏi. Con bé Hà cũng không biết vì sao tôi được gọi tới chỉ biết lúc đó mợ cả như sực nhớ ra điều gì rồi dặn dò nó. Vì thế nên tôi nhờ bé Hà nói cho mợ cả là tôi đã đến. Gần nửa giờ sau mợ cả bước ra: “Chu Sa, cô đã chăm sóc cho thằng út một thời gian rồi nhỉ.” Bà ấy nói.
Nghe đến đây tôi nhớ đến những bộ phim mẹ kế con chồng. Có tình tiết người mẹ kế vì muốn biết được kế hoạch của đứa con ghẻ mà cũng thuê một người giúp việc để làm gián điệp.
“Dạ vâng mợ cả.” Tôi nói. Bà ấy hình như nhìn tôi suy nghĩ gì đó: “Thằng út dạo này có gì kỳ lạ không?” Mợ cả nói.
Đưa nhiên bà ta sẽ hỏi như vậy vì bà ta sợ thế lực của mình sẽ bị lung lay.
Đinh Tống là con của người vợ đầu của ông chủ được sinh ra trong cuộc hôn nhân mà tình yêu không tồn tại. Sau này khi người vợ đầu mất ông chủ đưa về nhà một người phụ nữ xinh đẹp và một thằng con trai lớn hơn Đinh Tống bảy tuổi.
Lý do khiến Đinh Tống hai chân tê liệt một phần là vì Đinh Kiệt còn phần còn lại là bị mợ cả bắt uống thứ thuốc duy trì tê liệt chân.
“Dạ thưa mợ. Từ khi con trở thành hộ lý chăm sóc cậu út, sinh hoạt hằng ngày của cậu chưa hề có thay đổi. Sáng sớm cậu sẽ ngủ đến gần trưa sau khi thức dậy sẽ ngồi một chỗ để đọc sách, cậu ngoại trừ ăn uống sẽ không ra khỏi phòng.” Tôi nói.
Nghe tôi nói rành mạch vậy, lông mày đang nhăn lại của bà ta lập tức giãn ra: “Nó có thường xuyên uống thuốc không?” Bà ta hỏi.
Tôi biết thứ thuốc của bà ta nói là gì. Tôi đưa nhiên sẽ vẫn đưa thuốc cho cậu ta theo quy định nhưng tôi biết cậu ta sẽ không bao giờ uống thứ thuốc đó.
“Dạ cậu út luôn uống thuốc đầy đủ ạ.” Tôi nói. Hình như bà ta đã nghe đúng như câu trả lời mà mình mong muốn nên chỉ dặn dò tôi thêm đôi điều sau đó cho tôi rời đi.
Tôi đoán chắc bà ta đang suy tính điều gì đó. Vì Đinh Tống bẩm sinh đã có thiên phú hơn người nên bà ta luôn lo sợ quyền lực trong tay sẽ thuộc về cậu ta.
Sau ngày rằm tôi sẽ lập ra một kế hoạch cho cuộc sống sau này. Số tiền mà tôi nhận được ở đây không hề ít nếu duy trì làm ở đây ba tháng có thể nói bản thân tôi là địa chủ nhỏ. Nếu tôi mang số tiền đó đầu tư vào một lĩnh vực gì đó có khả năng phát triển thì khi nghỉ việc ở đây cũng không lo về miếng cơm ăn áo mặc.