Chương 6: Ngày nghỉ phép
Đinh Kiệt là người hiện tại có trách nghiệm quản lí các chi nhánh ở Châu Á nên thường phải đi ra ngoài nhiều. Thái độ kiêu ngạo, nóng tính cũng vì mình tài giỏi mà xem trời là vung, chỉ cần đi đến đâu hắn sẽ hô mưa gọi gió.
Hôm nay khác với thường ngày, tôi trên đường đi nhận lương thì nghe lén được cuộc nói chuyện của Đinh Kiệt với người nào đó qua điện thoại: “Đơn hàng lỗi đó, tao ôm mày đừng lo gì cả. Cứ nghe tao, chuyển nó đến Đức đi. Chết tiệt mày sợ tên anh rể vô dụng của tao đến mức đó à. Yên tâm đi, có gì thì tao dùng tên của thằng phế vật Đinh Tống.” Hắn chửi qua điện thoại. Tên này nhìn cũng trông thật thà tử tế, hóa ra đằng sau lưng không khác gì một kẻ bán đứng gia đình. Một khi đã kinh doanh vũ khí ai cũng hiểu rõ rằng nó là một món hàng nguy hiểm vì vậy không thể xảy ra được lỗi trong quy trình sản xuất.
Tôi muốn cảnh báo đến ai đó trong gia đình nhà họ Đinh nhưng nhận ra bản thân không có bàn tay vàng. Chợt tôi nghĩ đến nữ chính Gia Linh, chắc hẳn khi biết được tin này thì cô ấy sẽ làm gì đó. Tôi nhận lương xong liền quay đầu tìm cô ấy, cô ấy đang ở gian hai nói chuyện với cô ba. Vì lúc nhỏ một lần chứng kiến được mợ cả giếp người mà dẫn đến tâm lí không ổn định, ngày nào cô ba mặt cũng ngơ ngẩn, cũng đáng thương giống phản diện nhà tôi. Thấy tôi, nữ chính đặt quả bưởi và con dao trên tay xuống: “Chu Sa, cô có chuyện gì muốn gặp tôi à?” Gia Linh hỏi.
Vì hôm nay là ngày nhận lương cũng là ngày nghỉ phép nên tôi hẹn cô ấy chiều nay đi xuống phố uống café sẽ kể cho cô ấy. Vì trong nguyên tác nữ chính Gia Linh được xây dựng hình tượng dịu dàng, tốt bụng, tử tế hầu như ai nhờ điều gì thì cô ấy đều nhiệt tình giúp đỡ. Có thể xem như tôi có một chút lợi dụng cô ấy nhưng đây là vì tôi muốn giúp đỡ Đinh Tống. Hôm nay dù gì cũng là ngày nghỉ phép hơn nữa tôi vẫn còn ngại vì câu nói lúc tối nên không đến gặp Đinh Tống.
Tôi cũng đem khá nhiều tiền để tiện mua thêm một số quần áo, đồ đạc. Nhìn bản thân trong gương tôi có cảm giác từ khi đến đây tôi có sức sống hơn hẳn, làn da tôi trắng hơn một chút, tóc vẫn là mái tóc ngắn đó nhưng giờ đã dài hơn chút, khỏe mạnh, mượt mà hơn. Túm tóc mình lên tôi buộc gọn nó lại, trước khi rời khỏi phòng, tôi mở cửa sổ ban công ra để thông thoáng rồi lén nhìn qua căn phòng kế bên.
Gia Linh hẹn tới cũng rất đúng giờ, cô ấy thay bộ váy dài hoa thay vì trang phục bác sỹ vì xuống phố nên ai cũng thoáng phần vui vẻ.
“Cô năm nay bao nhiêu tuổi Chu Sa? Tôi muốn hỏi để tiện xưng hô cho gần gũi chứ như bây giờ có vẻ hơi xa cách quá.” Cô ấy hỏi. Nhắc mới nhớ trong truyện không hề có ai được đề cặp tuổi ngoài nam nữ chính: “Tôi năm nay hai mươi bảy tuổi.” Tôi nói. Ở hiện đại việc gần ba mươi tuổi chưa có chồng là việc bình thường nhưng tôi quên mất ở đây quan niệm khác với chúng tôi.
“Ôi trời, em không nhìn ra chị từng đó tuổi luôn đó. Em năm nay hai lăm tuổi mà ba má đã hối cưới chồng nhiều quá chừng.” cô ấy nói bằng giọng miền Nam nên nghe rất nhẹ nhàng dễ thương. Hình như cô ấy chưa hết ngạc nhiên vẫn nhìn tôi: “Sao thế em có chuyện gì muốn hỏi à.” Tôi nói. Cô ấy thấy tôi nói thế liền hỏi: “Chị đã từng có kinh nghiệm yêu đương chưa ạ?” Cô ấy hỏi.
“Lúc trước khi đi học đại học từng có quen qua vài người nhưng đều không ưng ý. Em thì sao?” Tôi hỏi. Cô ấy thấy tôi hỏi thế, hai má bắt đầu ửng đỏ nhìn vào là biết biểu hiện của ngại ngùng. Tôi bỗng cũng cảm thấy khá buồn cười “Sao vậy, em thích ai rồi à.” Tôi nói.
“Em không biết nữa, dạo gần đây hễ mỗi lần chạm mặt Quốc Anh là em không tự chủ được bản thân.” Cô ấy vừa nói vừa ngại ngùng che mặt.
Đi bộ nãy giờ cuối cùng cũng xuống tới phố vì tôi không phải người dân ở đây nên nhờ Gia Linh chọn quán hộ. Cô ấy chọn một quán café không mấy đông người khá yên tĩnh cũng vừa hợp ý tôi: “Đúng rồi chị hẹn em là để nói về vấn đề này.” Dứt câu tôi liền kể cho cô ấy nghe toàn bộ câu chuyện sáng nay mà mình đã nghe được.
“Em sẽ nói với vợ chồng cô Hai để xem hướng giải quyết thế nào.” Cô ấy nói. Tôi có cảm giác việc này sẽ không khả thi lắm. Dù gì vợ chồng cô hai là người nhu nhược, yếu đuối. Tôi đột nhiên nhớ ra ở trong cốt truyện, Đinh Tống có thế lực ngầm ở bên ngoài để điều hành từ bên trong qua một người giao thư mỗi tuần sẽ đến cung cấp thông tin qua mạo danh giấy khám hoặc các đơn thuốc.
“Chị có một người quen ở ngoài nhưng từ lâu đã không còn liên lạc với người đó, coi như chị cầu xin em có thể dùng tên em để gửi qua hòm thư được không?” Không phải tôi hèn nhát chỉ là tôi không muốn liên quan tới cốt truyện quá mức chỉ. Sau khi nghe tôi nói, vẻ mặt cô ấy có suy nghĩ gì đó rồi ngập ngừng đồng ý.
Vì tôi lo lắng liệu cô ấy có diễn tả sai ý của tôi không, nên tôi quyết định tự mình viết thư và không đề tên ai cả nhưng người đứng ra bỏ vào hòm thư vào khung giờ đó chính là Gia Linh. Tôi sở dĩ làm vậy vì lo rằng nếu tự mình gửi sẽ dẫn tới rất nhiều rắc rối bởi tôi dám chắc rằng sau khi cậu ta biết được thông tin này liền điều tra ai là người gửi.
Sau khi bàn bạc sơ lược cho Gia Linh, chúng tôi đi mua một số đồ cần thiết. Chúng tôi có vào một hàng quần áo nhỏ ở trong chợ Đông Ba, các cô bán hàng thấy chúng tôi vào hai mắt rực sáng lên bắt đầu kéo khách: “Hai cô gì xinh đẹp ơi, ủng hộ cho tôi cái áo nè. Mở hàng nên tôi giảm giá mạnh lắm đó, tha hồ chọn lựa thoải mái.” Cô bán hàng nói.
Những lời này của cô bán hàng khiến tôi nhớ về những ngày cùng ở với mẹ. Gia đình tôi mặc dù ở hiện đại nhưng lại mang quan niệm trọng nam khinh nữ. Khi ở cùng nhà nội, lúc mới được sinh ra tôi là một cô bé gái bụi bẫm đáng yêu nhưng ông bà nội tôi không thích con gái nên mẹ con tôi thường bị đối xử rất tệ bạc.
Cha tôi là một kẻ hèn nhát chưa từng đứng ra bảo vệ mẹ, có lúc cha tôi nói: “Nếu em sinh con trai thì nhà chúng ta sẽ không khổ sở như thế này.” Cha nói. Mẹ tôi bị áp lực gia đình dẫn tới việc bị trầm cảm, bà thường hay nổi nóng và lo âu hơn. Có một lần, hôm đó bà nội đến nhà chúng tôi đòi tiền, khi nhìn thấy tôi bà chán ghét đá mạnh vào tôi còn mẹ chạy ra để bảo vệ tôi: “Mẹ, nhà chúng con không có nhiều tiền như thế dù gì đó là nợ của chú Thông không thể nói chúng con trả thay được..” Mẹ tôi vừa khóc vừa nói.
Bà tôi nghe thế liền nổi giận chửi rủa từ mẹ đến tôi, cha tôi dù đứng kế bên mẹ nhưng chẳng mở miệng nói một lời. Mặc dù lúc đó tôi rất sợ nhưng nhìn cảnh đó tôi thương mẹ vô cùng, tôi chạy vào bếp lấy con dao ra ngoài dơ trước mặt bà nội mà hét lớn: “Bà đừng chửi mẹ con nữa! Nếu muốn chửi thì chửi con. Hàng xóm ơi! Ở đây có người bà muốn giết cháu mình.” Nói dứt câu tôi liền lấy con dao đâm vào vai mình.
“Mày.. mày đồ súc sinh mày đừng ở đó mà nói láo.” Bà nội nói. Tôi nén cơn đau mà vứt con dao qua phía bà ấy. Hàng xóm xung quanh lúc đến thấy tôi máu ở vai đã chảy đầm đìa mà con dao thì ở phía bà nội. Dù bà ấy có giải thích thế nào cũng chẳng có ai tin, cha mẹ tôi thấy cảnh đó thì đã sớm hồn bay phách lạc ở nơi nào.
Sau đó tôi vì cơn đau mà ngất đi, lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã ở bệnh viện. Vết thương đã được khâu lại, mẹ tôi có lẽ vì chăm tôi mà kiệt sức ngủ quên ở trên ghế.
Về sau cha mẹ tôi ly hôn, tôi ở với mẹ nhưng không bao lâu sau đó mẹ vì ám ảnh quá khứ mà uống thuốc ngủ tự vẫn.
“Này Chu Sa, cô không khỏe ư?” Gia Linh khuôn mặt lo lắng nhìn tôi nói. Nãy giờ tôi thất thần chìm vào ký ức của mình mà quên mất bản thân vẫn đang thử đồ ở trong chợ. “Tôi không sao, cô chọn được đồ chưa?” Tôi hỏi. Cô ấy thấy tôi nói thế, đưa ra một số bộ đồ rồi mãi cho đến khi mặt trời xuống núi chúng tôi mới xách túi lớn túi nhỏ quay trở về.
Trời chợp tối, tôi quay trở về phòng của mình. Đã gần đến giờ dùng bữa tối nhưng hôm nay tôi có quyền không cần chăm sóc cậu ấy nên tôi ngồi vào bàn, lấy tờ giấy trắng viết những gì mà Đinh Kiệt đã nói hôm nay. Sau khi tôi viết xong bỏ gọn gàng tờ giấy vào phong thư rồi cất vào chỗ khuất mà ít ai thấy được là lúc tiếng chuông đồng hồ vang lên.
Mãi đến giờ, tôi vẫn không nghe thấy tiếng căn phòng kế bên mở cửa dù thế tôi cũng chẳng qua giúp. Từ trước đến nay tôi đã đọc không ít các thể loại như nữ chính xuyên không rồi yêu nam phản diện nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ cậu ta thôi vì thế cũng nên đã đặt ra một khoảng cách nhỏ. Nằm suy nghĩ được một lúc thì tôi thiếp đi.
Chỉ có điều, cô không biết rằng không bao lâu khi mình ngủ có một bóng người đứng ở ban công nhìn cô không rời đến tận khi có những tia nắng đầu ngày.