Chương 109 - Cứu giá
Tiết Dao tất nhiên không đáp ứng, còn an ủi mẫu thân, nói Hoàng đế sẽ bảo vệ ông ngoại.
Chính hắn cũng không tin bây giờ Hoàng đế bù nhìn có thể bảo vệ được người nào, khả năng tự bảo vệ bản thân cũng khó khăn. Bởi vì ba ngày sau sẽ tiến hành cúng tế Viên Khâu hằng năm.
Mỗi năm vào ngày Đông chí, Hoàng đế đều phải tế trời đất. Vào ngày đó Hoàng đế nhất định phải đi bộ đến tế đàn Viên Khâu.
Trên đường đi vây quanh Hoàng đế là một đội tham gia hiến tế danh dự, theo sau là một đội nhạc gần hai trăm người. Đây quả thực là thời điểm tốt nhất cho một vụ ám sát.
Lục Cẩm An vì phòng bị người của Lục Sùng Sơn bố trí thiên la địa võng trên con đường Hoàng đế đến tế đàn, đã triển khai cấm quân phòng bị.
Ngày đông chí năm nay trời có vẻ lạnh hơn những năm trước, Tiết Dao đi cùng Lục Tiêu và Lục Kỳ Duệ vào thư phòng, chờ đợi tin tức Hoàng đế an toàn trở về cung.
Một năm qua ngột ngạt khiến Lục Tiêu và Lục Kỳ Duệ ít nói chuyện hơn so với trước.
Tiết Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt của mình, nhớ lại vào thời điểm này của những năm trước, khuôn mặt của bé mập mạp sẽ trở thành cái lò sưởi nhỏ cho mình.
Dù trời có lạnh đến đâu, bé mập mạp của hắn vẫn luôn ấm áp.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Tiết Dao phát hiện ra một đội tuần tra đã đi qua cửa thư phòng năm lần. Đều là những người tuần tra giống nhau, hắn gần như nhớ rõ bộ dạng của người dẫn đầu.
Tiết Dao lập tức nói cho Lục Kỳ Duệ biết tình huống kỳ lạ này.
Lục Kỳ Duệ nói:
“Hầu hết thị vệ trong hoàng cung đều được đại ca điều động đến để bảo vệ nhị ca. Ở khu vực chúng ta, đám thị vệ này có lẽ là những người duy nhất còn lại đi tuần tra.”
Tiết Dao cảm thấy không bình thường:
“Trước kia đông người, cũng không thường xuyên tuần tra nhiều lần qua thư phòng như vậy.”
Lục Tiêu vừa nghe liền phản ứng lại:
“Khó trách ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Đội tuần tra này một chốc lại đi ngang qua một lần, giống như chỉ đi vòng quanh thư phòng của chúng ta vậy.”
Lời này khiến tim Tiết Dao đập thình thịch, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không lâu sau, đội tuần tra lại đi ngang qua.
Tiết Dao lập tức quay lại và nhỏ giọng với hai người.
“Chúng ta phải rời khỏi đây. Khi bọn họ đi qua cửa sổ phía nam một lần nữa, chúng ta sẽ từ cửa sổ phía tây trốn khỏi phòng, trèo qua tường đi thao trường tìm Trương Tứ, nhờ hắn mang chúng ta trốn ra khỏi cung.”
“Những lính tuần tra này là ai?”
Lục Tiêu khẩn trương hỏi.
“Khẳng định không phải người trong cung. Tư thế chạy của bọn họ không giống cấm quân.”
Lục Kỳ Duệ đã nhìn thấu manh mối.
Tiết Dao chỉ có thể nhìn thấy áo giáp của nhóm người này không vừa vặn. Có lẽ đây là tác phẩm của Tam hoàng tử, lợi dụng trong cung canh phòng lỏng lẻo cho người trà trộn vào giả làm cấm quân.
Nhất định phải loại bỏ bọn họ!
Đợi đến kia đội lính tuần tra lần thứ hai đi ngang qua cửa sổ phía nam, Tiết Dao dẫn hai chú hổ con rời khỏi viện từ phía tây.
Tường viện khá cao, cũng may Ngũ hoàng tử đã luyện khinh công khá tốt, trèo lên tường sau đó kéo Lục hoàng tử khinh công kém hơn lên không khó khăn gì.
Hai huynh đệ cùng lôi kéo Tiết Dao vượt qua tường, rồi chạy đến thao trường.
Buổi lễ đã bắt đầu, tới bước dâng lễ vật đầu tiên.
Bàn thờ đặt trên tế đàn có ba tầng. Hoàng đế đứng ở trung tâm, chung quanh có mấy chục người, xếp thành hàng trước lan can bằng đá cẩm thạch trắng.
Lục Sùng Sơn, cũng chính là Dụ Vương, đứng ở hàng đầu trong đội ngũ phía đông Hoàng đế.
Trước đây, khi tế lễ, cấm quân không được bố trí xung quanh bàn thờ. Lần này tình huống đặc biệt, để đảm bảo an toàn, Lục Cẩm An đã yêu cầu cấm quân đứng ở hai tầng dưới của tế đàn và lan can để bảo vệ Hoàng đế.
Lục Cẩm An đứng ở hàng thứ hai phía sau Dụ Vương. Từ khi Hoàng đế ra khỏi cửa cung đi đến đây, hắn không thả lỏng cảnh giác một khắc nào. Hắn cảnh giác, ánh mắt lướt qua cấm quân chung quanh, quan sát xa xa có động tĩnh gì hay không.
Trong sự im lặng đáng sợ, một âm thanh rút đao ra khỏi vỏ vang lên, bất ngờ khiến mọi người mất cảnh giác.
Một thị vệ đứng trên tầng hai của tế đàn đột nhiên nhảy lên và dùng đao chém vào Hoàng đế.
Một chuyện bất ngờ hơn vụ ám sát, thậm chí còn khó hiểu hơn đã xảy ra.
Dụ Vương còn nhanh tay hơn đại ca mình, tiến lên trước một bước cứu giá. Đồng thời tay không cản lại một cao thủ có thể một đánh mười, bảo vệ Hoàng đế bù nhìn an toàn.
Lục Cẩm An chậm hơn Lục Sùng Sơn một bước. Cấm quân chậm hơn Lục Cẩm An một bước, kẻ làm phản hành thích đã bị Dụ Vương bắt giữ tại chỗ.
Hoàng đế vẻ mặt kinh ngạc, đứng ở phía sau tam đệ “có công hộ giá”.
Lục Cẩm An nhíu mày xiết chặt nắm đấm. Hắn đã đoán được chủ mưu đứng sau dàn dựng vở kịch này là Lục Sùng Sơn.
Quả nhiên, thích khách bị bắt tại chỗ nhận tội, nói là Lục Cẩm An sai khiến hắn ám sát Hoàng đế.
Cấm quân xung quanh cũng không tin vào sự dàn dựng lố bịch này. Vì vậy khi Dụ Vương, người đã có công hộ giá ra lệnh cho binh lính bắt giữ Duệ Vương, không ai di chuyển.
Lục Cẩm An vẻ mặt không có biểu tình gì, chỉ bình tĩnh nói với Lục Sùng Sơn.
“Tổng đốc Hồ Quảng đã dẫn người bao vây kinh thành, cữu cữu Đông Ninh Chiêu của ngươi tháng trước đã phụng mệnh đến tiền tuyến, không thể quan tâm tới ngươi.”
Nói xong, Lục Cẩm An hạ lệnh đem người hành thích cùng Lục Sùng Sơn đi thẩm vấn. Cấm quân lập tức nghe lệnh, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nhưng mà, một phần trong đó đột nhiên xoay mũi kiếm đâm về phía người bên cạnh.
Kiếm trong tay cấm vệ tuột khỏi tay khi bị đánh lén, rơi xuống đất kêu leng keng một tiếng. Xuyên qua màn sương máu trên ngực, hắn kinh ngạc nhìn người đã đánh lén mình.
Mũi kiếm đẫm máu được rút ra khỏi ngực, một nhóm thị vệ ngã xuống đất với ánh mắt kinh ngạc và bối rối.
Trong cấm quân có gian tế của Dụ Vương!
Lục Cẩm An thấy tình thế không ổn, ra tay nhanh như chớp, giật lấy thanh trường kiếm của người bên cạnh, không biết là địch hay bạn.
Lục Sùng Sơn cũng đã sớm chuẩn bị, lôi kéo Hoàng đế lùi về sau vài bước, lập tức có một đội cấm quân che ở trước mặt hắn, mũi kiếm chỉ về Lục Cẩm An.
Cấm quân dồn dập rút đao, trong đó có người của Duệ Vương Lục Cẩm An, cũng có người của Dụ Vương Lục Sùng Sơn.
Trong cơn hoảng loạn, đám cấm vệ không biết ai là bạn ai là thù, đều rút lui để tránh bị tấn công bất ngờ, không ai quan tâm đến sự sống chết của Hoàng đế.
“Đại ca, ngươi thật là ác độc, ngày tế trời mà ngươi cố ý sắp xếp cấm quân bao vây Hoàng thượng, muốn nhân cơ hội phản loạn ám sát!”
Lục Sùng Sơn lộ ra nụ cười quái dị.
Lục Cẩm An thần sắc ung dung:
“Lão Tam, bó tay chịu trói đi. Ta đã đoán ngươi ngày hôm nay sẽ động thủ. Ngươi mua chuộc một đám cấm quân chưa đủ đâu, ngoài thành còn có 80 ngàn tướng sĩ đang chờ lệnh. Tiền của ngươi không đủ để mua chuộc những kẻ phản bội cấm quân bán mạng cho ngươi.”
“Chư tướng sĩ nghe lệnh!”
Không chờ Lục Sùng Sơn đáp lại, ánh mắt Lục Cẩm An lạnh lẽo, hạ lệnh:
“Kinh thành đã bị bao vây, ai bị nghịch tặc Dụ Vương đầu độc đúng lúc hối cải, thì chuyện cũ sẽ bỏ qua. Bắt sống nghịch tặc thưởng ngàn lượng vàng, phong tướng quân!”
Câu nói trịnh trọng và uy quyền này đã khiến cấm quân phản bội đang chĩa mũi kiếm vào hắn thay đổi sắc mặt.
Lục Sùng Sơn lại không nhanh không chậm cười lạnh một tiếng nói:
“80 ngàn binh mã là gì mà đại ca khoe khoang thành như vậy? Chút người ngựa này, e rằng cả cửa thành cũng không công phá được?”
Lục Cẩm An lạnh lùng nói:
“Ngươi mở mắt ra nhìn cho rõ ràng, toàn bộ cấm quân trông coi thành đã phụng mệnh tới đây hộ giá, ai có thể chống cự được quân đội ngoài thành?”
“Không sai, cũng thật là cám ơn đại ca thành toàn.”
Lục Sùng Sơn cười nói:
“Hiện tại, trên Cửu Môn Tháp không có một cấm quân nào, bọn họ đều là binh lính tướng sĩ của cữu cữu Đông Ninh Chiêu.”
“Không thể!”
Đứng ở phía sau, Hoàng đế vội la lên:
“Đông Ninh Chiêu tháng trước đã phụng chỉ xuất chiến.”
Lục Sùng Sơn quay đầu cười nói với nhị ca:
“Bệ hạ, có việc thong thả và có việc cấp bách. HunhHn786 Bên cạnh ngài có nghịch tặc, Đông tướng quân đương nhiên phải ưu tiên thanh trừ kẻ xấu thân cận bên cạnh quân vương, rồi mới phụng chỉ đi đánh giặc.”
Sắc mặ Hoàng đế trắng nhợt.
“Không biết 150 ngàn quân tinh nhuệ Đông gia có thể ngăn chặn 80 ngàn binh ô hợp chưa từng đánh giặc của đại ca hay không?”
Nụ cười đột nhiên vừa thu lại, trong mắt sát khí lộ, Lục Sùng Sơn lớn tiếng hạ lệnh:
“Bắt Duệ Vương cho ta!”
“Ai dám!”
Lục Cẩm An giơ mũi kiếm lên, chậm rãi nhìn chung quanh. Phản quân vây quanh hắn bị ánh mắt đó buộc phải lùi lại một bước.
“Các ngươi còn chờ cái gì?!”
Lục Sùng Sơn gầm hét lên:
“150.000 binh mã của Đông tướng quân đóng giữ cửa thành, lúc này đã giết chết toàn bộ 80.000 quân phản loạn. Các ngươi cũng muốn làm phản quân của Duệ Vương chết dưới đao quân Đông gia sao?”
Sau khi nghe điều này, một nhóm cấm quân không do dự nữa và đồng thời đánh về phía Lục Cẩm An.
Hoàng đế trên tế đàn hét lên với các cấm quân bên dưới, ra lệnh cho họ bảo vệ Duệ Vương.
Lục Sùng Sơn theo sát uy hiếp.
“Kẻ phản bội đã lừa dối thánh thượng, kẻ hành thích đã chỉ chứng Duệ Vương làm phản. Ai dám hành động liều lĩnh sẽ bị trừng phạt tội phản quốc!”
Lục Cẩm An không có ưu thế trước số lượng lớn kẻ địch. Giữa sự hỗn loạn, đột nhiên hắn cảm thấy một luồng khí lạnh từ phía sau truyền đến. Hắn quay người dùng kiếm chặn lại, đánh rơi một mũi tên.
Sau đó, hắn nhìn theo hướng mũi tên bay tới và phát hiện một cung thủ đang phục kích trên nóc nhà cách đó không xa.
Trong lòng Lục Cẩm An giật mình, vội vàng nhìn nóc nhà xung quanh. Còn chưa kịp xác nhận có bao nhiêu ổ phục kích, mũi tên đã bắn ra từ ba phía.
“Vèo vèo vèo!”
Một âm thanh sắc bén vang lên.
“Đại ca!”
Lục Nguyên Chiếu dùng hết sức lực hét lên, nhưng lại không thể ngăn cản được mũi tên sắc bén bắn thẳng vào tim Lục Cẩm An.
“Keng!”
Một tiếng vang trầm thấp.
Lục Cẩm An chỉ đánh rơi hai mũi tên. Nhưng cơn đau dự kiến trên lưng lại không hề xuất hiện. Khi hắn quay người lại thì phát hiện mũi tên vốn không thể tránh khỏi đã rơi xuống đất, gãy làm đôi.
“Người nào?!”
Dụ Vương không nhìn rõ làm sao mũi tên vốn sẽ đâm vào lưng đại ca lại bị bẻ gãy. Một linh cảm chẳng lành khiến hắn quay người tóm lấy Hoàng đế uy hiếp vị khách không quen biết.
Khi quay lại, hắn phát hiện một người mặc áo giáp đang đứng trước mặt, quay lưng về phía hắn, đối mặt với Lục Cẩm An.
Lục Cẩm An nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, đôi mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Binh lính xung quanh đều giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ kia. Bọn họ đang định cầm kiếm bước tới nhưng đã bị Dụ Vương ngăn lại. HunhHn786
Bởi vì hắn đã nhận ra bộ áo giáp quen thuộc của người trước mặt thuộc về quân Đông gia của cữu cữu. Hắn vui mừng khôn xiết, bước nhanh về phía trước hỏi:
“Rác rưởi ngoài thành đã bị quét sạch hết rồi chưa?”
“Rác rưởi ngoài thành? Chẳng phải đều là rác rưởi đứng ở cổng thành sao?”
Thân hình thon gọn mặc áo giáp của quân Đông gia chậm rãi quay lại. Ánh mắt đắt ý dần dần biến đổi, khuôn mặt Lục Sùng Sơn méo mó vì sốc.
“Ngươi… man di tạp chủng còn chưa có chết?!”
Dụ Vương khó có thể tin được thiếu niên cao hơn hắn nửa cái đầu đứng trước mặt hắn thực sự chính là thất đệ của hắn, Lục Tiềm, người đã mất tích hơn một năm!
Khí tức xa lạ và nguy hiểm khiến của Lục Tiềm khiến Dụ Vương rùng mình. Hắn lùi về sau, muốn tóm lấy Lục Nguyên Chiếu, đã thấy Lục Tiềm giơ ngón tay chỉ một cái.
Mắt cá chân của hắn như bị một hòn đá đập vào, không đứng vững, quỳ một chân xuống trước mặt Lục Tiềm.
“Hộ giá!”
Dụ Vương duỗi tay nắm lấy ống quần cấm quân bên cạnh. Một cảm giác run rẩy không thể giải thích được khiến hắn muốn tóm lấy bất cứ thứ gì có thể để chặn kẻ đột nhập.
Hắn dường như quên mất hàng ngàn cấm quân có mặt đều thuộc quyền điều khiển của hắn, hung hăng mà hô to:
“Đi! Đi cổng Đông triệu Đông tướng quân đến hộ giá!”
Bị chặn cách đó mấy bước, Lục Tiềm nhẹ giọng mở miệng nói:
“Đông tướng quân tới không được, Tam ca không nhận ra áo giáp này sao?”
Dụ Vương cả kinh, giờ khắc này mới phát hiện vì sao áo giáp lại nhìn quen mắt, có thể làm cho hắn liếc mắt một cái đã nhận ra.
Đây rõ ràng chính là áo giáp của cữu cữu Đông Ninh Chiêu!
“Không thể nào! 80 ngàn người ô hợp, làm sao đánh lại 150 ngàn quân Đông gia của cữu cữu ta!”
Lục Tiềm nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
“Còn phiên vương thì sao? Tam ca trọng dụng Mã đại nhân, khiến nhóm hoàng thúc thấy thất vọng.”
Dụ Vương trong phút chốc sắc mặt trắng bệch.
Mấy tháng trước, rõ ràng Mã Thu Minh phản bội Duệ Vương đi mật báo với Dụ Vương, nói Duệ Vương mưu đồ bí mật cùng các phiên vương nhằm trong ứng ngoài hợp.
Bởi vậy Dụ Vương dùng danh nghĩa Hoàng đế cắt giảm thế lực phiên vương, còn đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Duệ Vương. Nói dối rằng Hoàng đế là bị Duệ Vương sai khiến, quyết định tước phiên.
Bây giờ Lục Tiềm nói một câu khiến cho hắn thức tỉnh. Họ Mã kia rõ ràng là giả bộ phản bội! Thì ra cấu kết với thằng tạp chủng trong ứng ngoài hợp, khiến các phiên vương đều chỉ mũi đao về hướng hắn.
“Không thể… Người đâu… Người đến… bắt lấy…!”
Dụ Vương giãy dụa, suy nghĩ muốn đứng lên, nước miếng văng tung tóe rít gào:
“Bắt nghịch tặc cho Bản vương!”
Các cấm quân vừa muốn tiến lên, bốn phương tám hướng bỗng nhiên truyền đến tiếng kèn lệnh, cùng vô số tiếng rống tiếng vó ngựa.
“Thanh trừ kẻ xấu! Diệt quốc tặc!”
“Thanh trừ kẻ xấu! Diệt quốc tặc!”
Tiếng la hét của binh lính ngày càng gần hơn.
Dụ Vương kinh hãi nhìn chung quanh, binh lính từ bốn phương tám hướng bao vây tế đàn.
“Hắn là quốc tặc…”
Dụ Vương loạng choạng đứng dậy, như kẻ điên chỉ Ninh Vương Lục Tiềm, lớn tiếng rít gào:
“Hắn là quốc tặc! Hắn là quốc tặc!”
“Trẫm kế thừa cơ nghiệp tổ tiên hai mươi bảy năm, thức khuya dậy sớm, hướng tới trị quôc…”
Lục Tiềm thần sắc trở nên bình tĩnh, nhìn chằm chằm Dụ Vương, giọng nói rõ ràng đọc không sai một chữ trong di chiếu của tiên đế.
“Trưởng tử anh dũng đức độ, trên tuân theo di huấn tổ tiên, dưới hợp lòng dân, vốn nên kế thừa đế vị, lại bởi vì cứu giá mà không rõ tin tức. Tạm thời sửa lập hiền hoàng tử Ninh Vương là Thái tử, văn võ quần thần hiệp tâm phụ tá…”
Lục Tiềm nheo cặp mắt lại, nhấn mạnh từng chữ cuối cùng:
“Cùng nhau bảo vệ cơ nghiệp ngàn năm của tổ tông!”
Nghe thấy di chiếu của tiên đế chỉ một thoáng vành mắt của các cấm vệ xung quanh đều đỏ hoe.
“Thanh trừ kẻ xấu! Diệt quốc tặc!”
Không biết ai trong cấm quân đã hét lên khẩu hiệu này, và sau đó tất cả các mũi kiếm đồng loạt thay đổi phương hướng.
Tất cả đều chỉ hướng Dụ Vương Lục Sùng Sơn.
– ———
Tiểu kịch trường
Bé Bảy đã về rồi! Dao Dao lại có mặt bánh bao ấm tay chuyên dụng!