Chương 89: (Thần, linh) Ác mộng hằng đêm
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 89: (Thần, linh) Ác mộng hằng đêm
Lúc Tô Mộc nhận được Điệp Tín, Mặc Nghiên cũng ở đó nhưng đệ tử gửi Điệp Tín lại không nói rõ ràng khiến hai người đứng ngồi không yên, nếu không phải ở đây còn con rối của Tiết Tử Dung thì Mặc Nghiên đã theo Tô Mộc đến nơi rồi.
Hắn và con rối ngồi ở chỗ kết giới, chốc chốc hắn lại đáp “đưa đi rồi” lấy lệ dù con rối không nói lời nào. Hễ con rối nghe hắn cất tiếng là nó lại nghiêng đầu nhìn.
Mặc Nghiên bị đại sư huynh nhìn mãi cũng thành quen.
Đúng lúc này, Tiết Tử Dung xé gió đến trước giới tử, trên tay y còn bế theo Ly Tương.
Mặc Nghiên chỉ mới nhìn tình cảnh trước mắt thì đã hốt hoảng. May mà sư đệ hắn đã cất kiếm Tương Phùng vào vỏ, bằng không cái khí thế kia chắc sẽ dọa cho hắn biến về hình tượng đá.
Năm đó khi Tiết Tử Dung vừa dẫn con rối ra khỏi cửa, hắn sợ hãi ngồi trên bệ đá nhìn bọn họ.
Mặc Nghiên có buồn vì không còn sư huynh không?
Có chứ.
Tuy hắn là hóa thân của tượng sư tử đá ở cổng vào huyền môn núi Thúy Vi nhưng sống mãi cũng sống ra cảm tình. Mặc Nghiên không thể gọi tên cảm xúc nhưng khi hắn biết từ rày về sau đại sư huynh sẽ không còn đánh nát bệ đá của mình nữa, hắn lại chẳng thấy vui.
Mỗi ngày hắn đều nhìn hai người ra ra vào vào, thấy các sư huynh, sư đệ khác không thích con rối này, hắn càng thêm sợ.
Mãi đến khi Tiết Tử Dung lười nhìn đến, bắn ra tia linh khí đập vỡ bệ đá của hắn, Mặc Nghiên mới chuyển từ sợ hãi sang phẫn nộ.
Con rối kia chỉ có một tia linh khí mỏng manh được linh đài giả bảo vệ, nó chẳng thể phát ra linh khí, hằng năm còn cần Tiết Tử Dung bảo dưỡng, cải tạo thân thể nên chưa bao giờ đánh vỡ bệ đá của hàng xóm, trong mắt Mặc Nghiên, con rối sư huynh còn ôn hòa hơn tiểu sư đệ làm người căm hận.
Thời gian trôi qua, chẳng có gì đổi thay.
Lúc đó hắn cho rằng con rối mang hình hài đại sư huynh là điều kỳ lạ nhất mình gặp trong đời này thì giờ đây, trông thấy thi thể sư huynh mình sau tám mươi năm chẳng chút tì vết, Mặc Nghiên chợt không biết chuyện nào đáng sợ hơn.
Tiết Tử Dung vừa đáp xuống đã bế Ly Tương vào thẳng trong giới tử, chẳng nói chẳng rằng làm Mặc Nghiên phải dẫn con rối theo sau.
Y đưa người vào phòng của mình, đặt Ly Tương lên giường còn đánh ra phù chú thanh tẩy cả người hắn rồi mới kéo chăn lên. Tất cả những hành động ấy thật liền mạch và… không để ai vào mắt.
Mặc Nghiên thấy hơi bất an, hắn thò đầu ra từ sau cánh cửa, chăm chú nhìn, không dám phát ra âm thanh nào. Con rối đi cạnh hắn thì không như thế, dù khi cử động nó không phát ra tiếng cọt kẹt, nhưng thấy Mặc Nghiên thò đầu vào nó cũng làm theo, cằm gác trên đầu sư đệ mình sau đó còn rất biết cách gây chú ý mà cất tiếng.
“Đưa đệ ấy đi?”
Mặc Nghiên: “…”
Lúc này Tiết Tử Dung mới giật mình nhìn lên, dường như tâm trạng y vui vẻ hơn, bớt đi vài phần tịch mịch, y gọi: “Thất sư huynh, huynh đứng đó làm gì?”
Mặc Nghiên như nhớ lại thời mình ở Hiếu Học Đường ngủ thì bị sư thúc gọi dậy. Hắn “hả” một tiếng rồi bước vào phòng.
Con rối mất đi chỗ dựa suýt ngã, may mà hắn phản ứng nhanh kéo lại kịp.
“Tử Dung, đây là…”
“Đệ tìm thấy sư huynh rồi.” Tiết Tử Dung cất tiếng, nom như đứa trẻ muốn được khen.
Phản ứng đầu tiên của Mặc Nghiên đó là nhìn thật kỹ người đang nằm đấy.
Công pháp tu hành của hắn không giống phàm nhân, nhưng cho dù đường năm ba ngã rẽ hắn cũng có được những nhận thức cơ bản, ví dụ người nằm trên giường khoan chưa nói đến thân phận thì đã chẳng còn chút dấu hiệu nào của sự sống. Nói là tìm thấy đại sư huynh còn không bằng nói tìm được thi thể huynh ấy.
Nghĩ thì là thế nhưng lời hắn phát ra lại là: “Đây là đại sư huynh thật… sao?”
“Đệ không nhận nhầm.” Tiết Tử Dung nói.
Bất kỳ ai hỏi đến y đều sẽ tự tin đáp như vậy.
Không cần bất kỳ thứ gì nghiệm chứng y cũng dám khẳng định điều này
Nhưng Tiết Tử Dung vẫn tỉnh táo. Ban nãy tình thế giằng co, đám người kia sẽ không cho y thời gian biện bạch còn bây giờ y phải đưa ra chứng cứ xác thực khác.
“Huynh xem, túi trữ này vốn có hai tia linh khí khóa, một trong hai là của đệ. Còn những vật tùy thân khác…”
Y nói một hồi nhưng Mặc Nghiên chỉ nhìn ra chứng cứ xác thật là đồ vật, còn về phần thân thể này…
Thi thể một người có thể giữ được trạng thái hoàn hảo sau khi vẫn lạc hầu như không tồn tại. Nếu thân thể còn vẹn nguyên thì hoặc là người còn sống hoặc là thân thể đó không phải thật.
Nếu Ly Tương thật sự còn sống vậy thần thức kia ở đâu, tại sao lại cắt đứt liên hệ hoàn toàn với thân thể này?
Còn không, thứ này là tà vật gì đây?
Nhưng Mặc Nghiên nhìn thấy vẻ mặt lúc này của tiểu sư đệ mình, không biết có phải do hắn không nhẫn tâm hay không mà không nói ra nghi vấn chất chứa, chỉ nói nhẹ tênh: “Về là tốt rồi.”
Tốt xấu gì linh sơn cũng đưa người về với mình.
Tiết Tử Dung nắm lấy bàn tay của Ly Tương, thì thầm: “Huynh ấy về rồi.”
Con rối gỗ vẫn luôn yên lặng bỗng nói: “Đưa đệ ấy đi.”
Nó mở tròn mắt nhìn hai người kia, lặp lại câu quen thuộc. Tiết Tử Dung nghe vậy thì đáp: “Đệ đưa đi rồi.”
Tay kia vẫn không rời tay Ly Tương trên giường.
Mặc Nghiên: “…”
“Đệ dự định…”
“Tiết sư đệ!”
Mặc Nghiên định nói gì đấy thì đã nghe một giọng nữ vang lên, theo gió xộc vào phòng.
Đông Phong Ý đã đuổi đến nơi.
Nàng cũng không chào hỏi gì mà bước thẳng đến giường, nhìn kỹ người đang nằm đó.
“Ta đi rồi bọn họ có làm khó Mộc sư huynh không?” Tiết Tử Dung vẫn chăm chú nhìn Ly Tương mà hỏi.
“Tỷ không biết, sư đệ vừa đi ta cũng đuổi theo ngay.”
Tiết Tử Dung: “…” Xin lỗi quên mất Đông Phong sư tỷ chỉ có tu vi Trúc Cơ.
Đông Phong Ý đáp lời, bỗng nhiên nàng đưa tay ra chạm vào bàn tay của Ly Tương.
Thân thể Ly Tương có hơi lạnh nhưng cái lạnh từ tay hắn truyền đến não người chạm đến càng làm người ta cảm thấy chân thật. Đông Phong Ý bỗng nói: “Là huynh ấy thật.”
Mặc Nghiên và con rối nhìn cảnh này cứ cảm thấy không ổn. Dường như Đông Phong Ý mà đại sư huynh nói xứng đôi với tiểu sư đệ nhà mình không hề để mắt đến thiên tài của đỉnh Túc Phong.
Nếu đại sư huynh có ở đây, người sẽ tức điên lên hay cười híp mắt vì được mỹ nhân số một số hai huyền môn thương nhớ đây.
Còn Tiết Tử Dung? Mặc Nghiên có hơi rùng mình. Sư đệ hắn và sư huynh hắn rốt cuộc tính là gì đây?
Sau khi Tiết Tử Dung tìm ra thân thể đại sư huynh mình, y quyết đoán chuyển dời thần thức trong con rối gỗ vào lại chính phẩm. Thậm chí y còn nhờ Tô Mộc tìm cách hàn gắn hai tia thần thức đó vào lại linh đài, tránh cho tình trạng Ly Tương thất thần, thần thức có thể đi lạc.
Đối với chuyện Tiết Tử Dung bị ngu đột xuất này, Tô Mộc không còn gì để nói.
Đại sư huynh làm gì còn ý thức để mà thất thần. Hai mảnh thần thức đó nếu không có linh khí của Tiết Tử Dung nuôi dưỡng, bảo vệ bao năm sớm đã tan biến rồi.
Nhưng hắn vẫn đồng ý tìm cách dán lại thần thức, còn thì tạm thời dùng linh lực của Tiết Tử Dung bảo vệ bên ngoài linh đài, vừa tránh cho thần thức đi lạc vừa tránh khỏi tình trạng tu hú chiếm ổ.
Quả nhiên, khi thần thức về lại linh đài, thân thể Ly Tương cũng dần ấm lên, người cũng từ từ ngồi dậy, chạm chân xuống đất bằng.
Không phải dáng vẻ cứng ngắt của con rối, không có pháp trận chằng chịt trên lồng ngực và tứ chi bằng gỗ, là Ly Tương bằng xương bằng thịt.
“Đưa đệ ấy đi.” Ly Tương day trán nói.
Hệt như thể chấp niệm sau cùng của u hồn sót lại thế gian, hắn chẳng có bất kỳ ý niệm nào khác, chỉ canh cánh trong lòng duy nhất một điều.
Ngay khi giọng nói ấy vừa vang lên, Tiết Tử Dung vẫn hệt như trước, từ tốn đáp: “Đệ đưa người đi rồi.”
Sau đó y ngồi xổm xuống trước mặt Ly Tương, hai tay nắm lấy tay sư huynh mình, bao cảm xúc theo đó vỡ òa.
Tám mươi năm rồi, y chưa từng dám để suy nghĩ “nuôi dưỡng thần thức trong con rối gỗ là hoang đường” xuất hiện. Y biết chỉ cần ý niệm đó vừa xuất hiện thì nó sẽ như khách không mời mà đến rồi ăn vạ không đi.
Nếu đến cả y còn nghi ngờ, thế gian này liệu còn ai ngóng trông người cầm chiếc ô, trên cán ô có lá ngọc sơn thủy phát sáng dù sợ hãi vẫn nắm chặt tay sư đệ mình đi trong đêm tối kia.
Y không dám nghĩ.
Hằng đêm, khi Tiết Tử Dung chìm vào giấc ngủ, y luôn mơ thấy lá ngọc sơn thủy trên cán ô trong tay mình phát sáng, lục tuyến nối giữa hai mảnh ngọc cứ kéo dài vô tận, có đêm nó giăng qua sa mạc cát vàng, có khi lại đổi thành rừng sâu âm u, mặt hồ phẳng lặng.
Nhưng cho dù giấc mơ ấy thay đổi thế nào thì trong mơ luôn có một Tiết Tử Dung kiên nhẫn đi theo hướng lục tuyến ấy. Y cứ đi mãi, đi mãi cho đến khi bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa sau đó quay sang nhìn “sư huynh” nằm im lìm bên cạnh, một lọn tóc của hắn vẫn như cũ, bị y giấu dưới gối.
Y chẳng cách nào ngủ lại, chỉ có thể bó gối ngồi đấy hoặc nhập định chờ sáng, chờ đến khi “sư huynh” tỉnh dậy, y lại xuống giường bê nước cho người.
Hơn hết thảy tất cả ác mộng trên đời này…
Cuối đầu kia của lục tuyến, khi Tiết Tử Dung đuổi đến nơi chẳng có Ly Tương nào ở đó, chỉ có một thanh kiếm Ngọc Tán nằm trơ trọi nơi đất hoang vu.
Mà nay, lá ngọc sơn thủy khảm trên ngực con rối gỗ tám mươi năm cuối cùng cũng về với chủ nhân cũ, mà cuối đầu lục tuyến kia cũng đã có người.
Cho dù hắn không trọn vẹn, không hoàn chỉnh, thần trí bất minh, chỉ nhớ duy nhất một câu nói kia thì vẫn như tiếp thêm dầu vào ngọn lửa hy vọng trong Tiết Tử Dung.
Tám mươi năm đã tìm thấy thân thể người này, vậy trăm năm sau có phải thần thức hắn cũng sẽ quy vị?
“Mình chờ được.” Tiết Tử Dung nghĩ.
Tu sĩ, thời gian trăm năm thì có là bao.