Chương 86: (Thần, linh) Tám mươi năm qua
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 86: (Thần, linh) Tám mươi năm qua
Trên đường chính, đèn lồng thắp sáng soi tỏ như ban ngày với đủ màu sắc rực rỡ.
Ở đây là vậy, có dịp làm ăn ai mà bỏ qua kia chứ. Có rất nhiều người qua lại, có người dừng chân ở tiệm trà, có người từ phương xa đến tìm cho người thân mình một món đồ. Bọn họ tụ năm tụ ba đi với nhau, thoạt nhìn cách ăn mặc có thể thấy không phải người thường.
Người thường ở đây là chỉ những kẻ gặp vận may đến lố lăng, tự mình dẫn linh còn không hay, đánh bậy đánh bạ sống cuộc đời dài lâu.
Người thường ở đây còn là phàm nhân, không biết cái gì là dẫn linh, tu sĩ thì khác gì họ. Chỉ là Đại Địa này thay đổi nghiêng trời lệch đất, linh thuyền được cải tiến càng thuận tiện cho phàm nhân đi lại khắp nơi, mở rộng tuyến đường nối liền các châu, linh xa chạy trên đất bằng cũng giăng khắp từ bắc chí nam, từ thành trì này đến thành trì khác hay đến đài linh thuyền trở nên thuận tiện, thành ra có thời gian bọn họ lại chạy đến tòa thành có tu sĩ này để nhìn xem bọn họ trông ra làm sao.
Chưa bao giờ phàm nhân cảm thấy khoảng cách giữa họ và huyền môn lại gần đến vậy. Tu sĩ đi mây về gió bọn họ cũng có thể đi linh thuyền, ngồi linh xa một chuyến.
Nhưng hẳn nhiên tu sĩ không cho là vậy. Giống như bọn họ cố công nhọc lòng mới có thể dẫn linh, rồi Trúc Cơ, bước lên con đường tu hành đằng đẵng, giống như bọn họ ngoại trừ đi mây về gió còn có thể tự mình làm nhiều thứ khác, linh thuyền dẫn đến trước cửa huyền môn thì đã sao? Phàm nhân cũng có thấy được huyền môn đâu, bí cảnh tu sĩ rèn luyện trong mắt phàm nhân cũng là hư vô.
Tóm lại một bên vẫn luôn ảo tưởng mình gần với một bên, mà bên kia như đá chìm đáy hồ, chưa hề lộ ra linh sơn trước mắt phàm nhân.
Nhất là những người bỗng chốc có “họ hàng” với huyền môn.
Trừ những tu sĩ xuất thân gia tộc lớn, huyền môn còn có những tu sĩ được tiên nhân chọn từ nhân gian. Có người đau buồn vì con cháu chặt đứt duyên trần, có người lại vui sướng mở mặt mở mày.
Lấy ví dụ họ Mục ở thành Đông đi.
Nghe nói nhà họ sinh ra đứa con được huyền môn thu nhận, từ đó về sau không còn ai gặp lại tiểu thiếu gia đó nữa. Nhưng mỗi dịp lễ tết, người nhà vẫn hay nói có quà lễ từ núi tiên, ngay cả nhị thiếu gia cũng khoe khoang về người anh trai kia.
Quà có phải do người huyền môn đưa đến hay không thì đám dân đen này cũng không cách nào kiểm tra được, nhưng chuyện đứa trẻ ngày đó theo hai người lạ mặt đi thì quả không sai, thành ra ai nấy đều hết sức kính nể họ Mục vừa giàu vừa có gốc gác. Họ Mục ở thành Thủ Thiên cũng vì vậy mà lên như diều gặp gió.
Dù cho bây giờ người nắm giữ họ Mục là nhị thiếu gia cũng đã khuất từ lâu, uy danh họ Mục cũng không hề giảm, chỉ là nghe nói họ Mục an phận, không đến nơi tu sĩ dừng chân.
Tiết Tử Dung ngồi trên đê nhìn ra phố chợ, cũng không cố ý đã nghe những lời bàn ra tán vào này.
Y chỉ cười khẽ một tiếng.
Dòng sông mênh mang vào đêm nhưng dữ dội hơn, chẳng biết có gì đẹp đẽ mà lát sau y chớp mắt, quay đầu rời khỏi đèn lồng mà nhìn đăm đăm về đó.
Người ngồi kế bên y suốt từ nãy đến giờ chẳng hề lên tiếng. Thậm chí gió đêm từ sông kéo vào, phất lên quần áo hắn, hắn cũng chẳng để ý. Chốc sau Tiết Tử Dung mới giật mình nhận ra người kia chắc sẽ hơi lạnh bèn lấy áo choàng ra khoác cho y.
“Đệ xin lỗi.” Hắn thì thầm.
Người ngồi cạnh bên y vẫn không lên tiếng.
Dường như Tiết Tử Dung cũng quen với chuyện này, y thắt dây áo lại rồi chẳng nói gì thêm. Chốc sau, người kia bỗng kéo cánh tay y rồi nói: “Đưa đệ ấy đi.”
Tiết Tử Dung nắm lấy cánh tay đang kéo mình, nhỏ nhẹ đáp: “Đệ đưa người đi rồi.”
Tám mươi năm.
Tám mươi năm qua, mỗi một lần người bên cạnh nói ra câu nói không đầu không đuôi đó y lại nhẹ nhàng đáp lời, không chút nào mất kiên nhẫn.
Đúng lúc ấy, có ánh sáng lóe lên. Tiết Tử Dung cho tay vào túi trữ lấy ra một thanh Điệp Tín cỡ bàn tay.
Tám mươi năm trước, tu sĩ dùng truyền tống trận để lại lời nhắn, bây giờ Điệp Tín như cái năm đó Chương Kha gửi cho bọn họ đã thông dụng hơn, phàm là tu sĩ thì đều có.
Tiết Tử Dung đưa tay gạt lên phù chú nhận thân, từ trong Điệp Tín bật ra bóng một tu sĩ, nhìn y phục trên người có thể nhận ra đó là đệ tử núi Thúy Vi.
Bóng người nói: “Thập Nhất sư huynh, mọi người đã quay lại giới tử cả rồi.”
Tiết Tử Dung nghe vậy thì nói: “Căn dặn mọi người chuẩn bị đồ vật cần thiết đi, lát nữa huynh về. Bảo Mặc sư huynh đi ngủ sớm, ngày mai phải vào bí cảnh.”
Sau đó, y định cấm chế lên mảnh Điệp Tín, cất lại vào người rồi nói với người cạnh mình: “Sư huynh, về thôi.”
Người kia thấy y đứng dậy thì cũng đứng lên theo. Tiết Tử Dung đưa hai tay ra đỡ vai người ấy, điểm mũi chân nhảy khỏi bờ đê, sau đó cẩn thận đỡ người đi về.
Cứ mười năm một lần, đệ tử núi Thúy Vi đến bí cảnh Lạc Nguyệt rèn luyện. Lần nào Tiết Tử Dung cũng đi theo dù có phải do đỉnh Túc Phong lĩnh dẫn hay không.
Chỉ là năm nay có chút khác biệt, Tiết Tử Dung từ tu sĩ đi theo phụ trợ đã trở thành người lĩnh dẫn.
Nhưng không ai phản đối y không đủ tư lịch hay tu vi chưa tới cả.
Hai người đi theo đường nhỏ về đến gần giới tử, Tiết Tử Dung bỗng nhận ra khí tức quen thuộc. Y kéo áo choàng cho người bên cạnh mình rồi nói: “Huynh vào trong trước đi, lát nữa đệ theo sau.”
Người kia như hơi do dự, hắn nghiêng đầu nói: “Đưa đệ ấy đi.”
Tiết Tử Dung gật đầu: “Đệ sẽ đưa người đi.”
Bấy giờ người kia mới từ tốn bước vào giới tử.
Kế đó, một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Tiết sư đệ vẫn như vậy.”
Tiết Tử Dung không đáp lại lời đó, y chỉ lẳng lặng xoay người nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong tấm áo vàng như ánh mặt trời nhưng bị sự lạnh lùng của bản thân che giấu.
“Đông Phong sư tỷ.”
Vốn dĩ hiện tại tu vi hai người có khoảng cách lớn, Đông Phong Ý nên xưng y một tiếng “sư huynh” nhưng nàng chưa bao giờ làm vậy.
“Ta thật không hiểu, con đường tu hành của đệ rộng thênh thang, tại sao cứ phải kéo theo con rối đó để sinh tâm ma?”
Tiết Tử Dung không đáp lại.
Bất kỳ ai hỏi y câu này, y cũng không đáp lại.
“Cả một đỉnh Túc Phong, một núi Thúy Vi lại chẳng ai ra tay được thì để ta.”
Tiết Tử Dung tức đến bật cười: “Họ dám à? Đông Phong sư tỷ, tỷ cũng không dám đâu.”
Đỉnh Túc Phong có tận hai thánh nhân, mà Kiều Trác Việt cũng chỉ kém một lôi kiếp nữa là trở thành số ít thánh nhân của Tứ Địa, chưa kể sư huynh y còn có một vị chấp chưởng Yêu Châu nên lời này của Tiết Tử Dung có bao nhiêu ngạo mạn, chỉ cần là kẻ có đầu óc đều biết.
Tiết Tử Dung đáp xong, y bỗng nghĩ người này hệt như Bát sư huynh của mình.
“Chỉ là một con rối gỗ, đệ đừng làm ra chuyện gì ngu xuẩn.” Đông Phong Ý cất lời đe dọa. Thậm chí nàng còn không hề sợ uy áp của tu sĩ kết đan mà Tiết Tử Dung vô thức phóng ra khi mình gọi tiếng “con rối”.
“Đệ làm việc gì tự đệ biết, không nhọc sư tỷ lo.”
Nói xong y cũng mặc kệ người này, xoay người bỏ đi.
Đông Phong Ý không thể hiểu được một người sao lại có thể ôm sự huyễn hoặc lâu đến ngần này. Giá mà có hi vọng, nàng cũng không ngần ngại mà bắt lấy.
Nhưng tám mươi năm qua, bao lần nàng và Tiết Tử Dung soát thần thức khắp bí cảnh cũng chẳng thấy sót lại chút dấu vết nào của người đó, dù chỉ là một sợi tàn hồn, một tia thần thức mỏng manh.
Tất cả như đang nói người ấy đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này rồi.
Một chút hi vọng cũng chẳng hề tồn tại vậy mà Tiết Tử Dung có thể ôm theo con rối đó đi hết quãng đường đằng đẵng ấy.
Không chỉ nàng, sư phụ nàng mà huyền môn này có ai không biết chuyện, có ai không thở dài tiếc nuối.
Chưa đến trăm tuổi đã kết đan, tu sĩ bậc này quả khiến người ta phải ngẩng đầu lên mà nhìn, thế mà người này lại ôm khư khư con rối gỗ vô tri.
Lỡ như nếu một ngày y động đến suy nghĩ ngu xuẩn, tìm cách hồi sinh kẻ đã tan biến khỏi thế gian này thì y có thể làm ra chuyện kinh động đến nhường nào đây.
E là vực Phù Quang là nơi sẽ chôn vùi hết phần đời còn lại của y.
Đông Phong Ý nghĩ thầm, nàng bỗng cất tiếng hỏi: “Đệ như vậy là có ý gì? Nếu sư huynh còn sống, huynh ấy cũng sẽ ngăn cản đệ.”
Tiết Tử Dung nghe vậy có hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục bước đi rồi biến mất sau giới tử.
“Thật sáo rỗng.” Y nghĩ, “Nếu huynh ấy ở đây thì mình còn cần làm thế này à?”
Lúc nãy, uy áp tu sĩ kết đan vô thức buông xuống dọa cho đám đệ tử ở đây sợ hãi. Mặc Nghiên thấy vậy mới đánh bạo đi ra nhìn.
Nhìn thấy Mặc Nghiên ló đầu ra nhìn, Tiết Tử Dung điều chỉnh lại vẻ mặt, y đi tới cạnh Thất sư huynh mình rồi nói: “Ngày mai huynh đừng dậy trễ.”
Mặc Nghiên lè lưỡi, nói: “Đệ với Đông Phong sư muội gặp nhau về à?”
“Không.” Tiết Tử Dung đáp gọn lỏn, sau đó y bổ sung: “Đệ đưa sư huynh đi dạo.”
Mặc Nghiên nghe vậy “à” một tiếng, cũng không biết tin hay không.
“Ngày mai đệ sẽ vào bí cảnh. Huynh phải trông chừng sư huynh thay đệ.” Nói xong, y có chút không yên lòng bèn dặn thêm, “Cả Lục sư huynh cũng vậy.”
Mặc Nghiên cũng không lạ sư đệ mình hễ động tới con rối sẽ dặn dò nhiều hơn. Hắn gật đầu đáp: “Biết rồi. Một mình đệ vào bí cảnh có được không?”
“Vốn dĩ các môn phái cũng chỉ để tu sĩ Trúc Cơ vào bí cảnh.” Tiết Tử Dung nói.
Mặc Nghiên đã cao hơn so với khi Tiết Tử Dung còn bé, nhưng dáng vẻ cũng chỉ như thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi. Hơn nữa tính tình người này không làm người ta yên tâm nên Tiết Tử Dung mới phải dặn dò thận trọng.
Nếu có thể đưa sư huynh vào bí cảnh y cũng không cần như vậy. Chỉ là xưa nay chưa có ai làm thế, y không dám đánh cược.