Chương 83: (Thần, linh) Vị thánh thứ tư
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 83: (Thần, linh) Vị thánh thứ tư
Tiếng là bí cảnh nhưng nơi đây lại phân chia rõ rệt: Vùng đất không có linh khí, gần giống với vùng cấm linh của huyền môn và vùng cấm với rừng cây, dòng suối, những đồng cỏ tràn đầy linh thú, linh khí ngập trời.
Nơi trước không phải là nơi cho người sống.
Vạn vật có linh khí bao bọc lấy, cho dù là phàm gian linh khí hiếm hoi thì tự bản thân cây cỏ, con người đều có linh khí bao quanh, duy trì sự sinh tồn và hình dạng. Ở vùng cấm linh cũng vậy, xung quanh không có linh khi nhưng linh khí bao lấy linh dược, linh thú vẫn ở đó. Còn vùng đất Phù Quang này lại khác, đó hoàn toàn là vùng đất chết, linh khí không tự sinh ra để duy trì cho bản thân sinh vật mà phải dựa vào linh khí do tán cây Túc Xá, loài cây kỳ quặc tỏa ra. Trong vòng bán kính năm mươi dặm của khu vực chết chỉ có thể sinh trưởng một gốc như vậy, linh khí chúng tỏa hiếm hoi đến mức chỉ để những người dân bản xứ nơi đây tiếp tục sinh sống đã là kỳ tích. Lưu giữ nhân hình, nhân dạng hay thậm chí trí óc cũng là một chuyện xa vời.
Thế hệ tu sĩ về sau của Tứ Địa không ai biết vực Phù Quang có hình dạng nào, càng không ai biết tộc Nhất Tâm phạm phải tội ác gì mà bị lưu đày, biến mất khỏi thế gian.
Mà nơi sau, linh khí ngợp trời, người thường vừa bước vào chưa đến hai khắc kinh mạch đã không cách nào chịu được áp lực do linh khí tràn vào, tự bạo tại chỗ là kết quả tất yếu.
Vùng giao nhau của vùng chết và vùng linh khí lại không ổn định. Có lúc đêm nay ngủ ở đấy, linh khí vừa đủ nhưng sáng ra, cả vùng đều đã ngập trong linh khí nồng độ cao. Chỉ có muông thú sống ở đây có linh cảm, thường thường đều đoán thời gian mà gấp rút rời đi chứ hầu như con người không ai dám sống ở đó.
Người tộc Nhất Tâm làm tu sĩ không hơn ai, chỉ là trời sinh thấy được thiên cơ. Năm đó bọn họ bị đảy vào đây, cả tộc vét sạch chỉ có vài tu sĩ kết đan. Ở vùng Tứ Địa bọn họ còn chưa chắc đột phá được huống chi là bị vây ở vực Phù Quang. Về sau, người nên vẫn lạc cũng vẫn lạc cả, kết thúc một thế hệ thần tiên. May mà trước khi vẫn lạc, bọn họ kết thần thức mình lại thành truyền thừa, truyền cho con cháu muôn đời để chúng tin vào vị thần dưới tán cây, để họ đời đời không dám rời đi cũng không nảy sinh ý đồ tàn sát đồng tộc để chiếm đoạt sự sống.
Về sau, Tứ Thánh đi đâu không ai biết, chỉ biết vực Phù Quang trở thành nơi vứt phế phẩm của Đại Địa.
Lối vào Phù Quang được Tứ Thánh phong kín, phù chú được nạy khỏi pháp trận, giao cho con cháu đời sau hoặc tiểu bối trong môn phái nắm giữ và một mảnh thuộc về núi Thúy Vi, là thần khí trấn sơn của tòa núi ấy.
Qua nhiều thế hệ, chỉ còn lại tung tích bốn mảnh phù chú.
May mà xưa nay để ném người vào chỉ cần ba mảnh phù chú là đã có thể nạy một khe hẹp ra.
Họ lớn Đông Phong và họ Thôi từng có Thánh Nhân thuộc hàng Tứ Thánh, họ Tiết thì ngược lại, cũng không biết dòng dõi từ nhánh nào, quan hệ thông gia ra sao mà có thể nắm giữ phù chú. Mà huyền môn Thúy Vi dù không có thánh nhân ngang hàng Tứ Thánh thì đại năng như mây, được giao trọng trách này cũng không bất ngờ.
Mảnh phù chú thứ năm do một trong Tứ Thánh nắm giữ. Nhưng vị thánh nhân thứ tư ấy thì lại biến mất không rõ tung tích, tự mình mang theo phù chú mất tăm, không thấy ghi chép lại chuyện giao phù chú cho thế hệ sau.
Ly Tương nghe Ương Túc Y nói những điều này, phản ứng đầu tiên của hắn là mảnh ngọc trắng không hoa văn mà tiểu sư đệ hắn cất giữ hơn mười năm qua, mảnh ngọc là thứ Tiết Văn Kỳ sống chết cũng muốn có được rất có thể là mảnh phù chú kia. Bởi vì lúc Ương Túc Y bị đày vào đây, lúc đó Ly Tương cũng không chú ý họ Tiết là ai, đến tận năm đó khi Tiết Tử Dung cho hắn xem, hắn lại chẳng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến vật đó có bí pháp của gia tộc.
Như vậy một trong năm mảnh phù chú mở cửa vực rất có khả năng ở trong tay một tu sĩ Trúc Cơ chưa đến trăm năm!
Còn họ Thôi? Dòng họ Thôi nổi bật chỉ có nhánh xuất phát từ Yêu Châu, có cùng nguồn gốc với tộc Nhất Tâm. Thôi thị và Nhất Tâm tộc là hai tộc người trời sinh mẫn cảm với thiên cơ. Sau rốt, một tộc bị lưu đày, nhân hình nhân dạng cũng không giữ được, tộc còn lại gánh thiên phạt, chỉ còn sót lại một kẻ mù là Thôi Bạch Hạc, cửu sư đệ của hắn.
Nếu như hai điều này đúng, vậy núi Thúy Vi nắm giữ ba trong số năm phần phù chú mở lối vào vực Phù Quang. Nghe thì không có gì to tát nhưng cũng đủ hiểu vị thế của núi Thúy Vi giữa huyền môn lúc này.
Mà sư đệ của Ly Tương hắn, đứa nào đứa nấy cũng chẳng chút tầm thường.
“Trước lúc ta vào đây,” Ương Túc Y nhịp ngón tay lên mặt bàn, “ta đã xem qua thần khí trấn sơn Thúy Vi, ta dám chắc một trong Tứ Thánh đã ôm theo phần phù chú của mình vào vực Phù Quang.”
“Như vậy năm đó đệ ấy trộm thần khí trấn sơn Thúy Vi là để mở lối vào vực Phù Quang à?” Ly Tương giật mình nghĩ, “Nhưng để làm gì kia chứ?”
“Nhưng nếu tìm được vị thánh thứ tư đó thì chúng ta cũng chỉ có một phần phù chú, hình như vẫn còn thiếu.” Đông Phong Hàm Chi nói, “Đó là nếu tìm được vị thánh thứ tư ấy.”
Việt Ngữ tỏ ra lạc quan hơn nàng ta, hắn nói: “Có bao nhiêu hay bấy nhiêu, vấn đề là vị thánh thứ tư đó ở đâu mà tìm?”
Từ lúc bắt đầu đến giờ Ly Tương vẫn im thin thít, lúc này hắn bỗng dưng nói: “Nơi tận cùng của vực Phù Quang về phía Văn Thánh Cốc.”
“Làm sao huynh biết?” Ương Túc Y bỗng hỏi.
Đông Phong Hàm Chi và Việt Ngữ cũng nhìn đến dây buộc tóc ở đai lưng Ương Túc Y.
“Mấy chục năm qua ta luôn tìm kiếm thân thể mình.” Ly Tương đáp, “Ta từng nghĩ đó là thân thể mình nhưng đến nơi mới biết không phải. Thân thể đó được băng đông lại, thần thức tu sĩ kết đan bình thường không thể xuyên qua được.”
Ly Tương lược đi đoạn giao dịch của mình và Thiềm lão gia, Ngũ sư đệ hắn lại nắm được những chi tiết nhỏ nhặt từ lời này, cũng ăn ý không truy hỏi hắn đi tìm thi thể gì ở đây.
“Muốn biết phải hay không thì cứ mang người về.” Đông Phong Hàm Chi cũng học theo Ương Túc Y, gõ nhịp lên bàn.
Dường như chuyện gõ nhịp này có tính lây lan, chốc sau Việt Ngữ cũng vừa gõ vừa nói: “Quan trọng là làm sao chúng ta lấy được, xông vào Văn Thánh Cốc, vi phạm luật bất thành văn à? Nếu vậy Tiểu Tiên Nữ sẽ ngả về phe Thiềm lão gia đó.”
“Vậy thì không hẳn.” Ly Tương nở nụ cười đáng ngờ, “Ít nhất mười năm tới Thiềm lão gia cũng không có sức đâu mà tìm Tiểu Tiên Nữ.”
Thần thức gã dù chỉ là mảnh chia tách đến Hạc Thảo Cốc thì cũng bị cạo sạch đến chẳng còn gì, nguyên khí đại thương. Bây giờ ít nhất gã cũng phải tìm chỗ kín bế quan mười năm, hai mươi năm. Tiểu Tiên Nữ mà hay tin này khéo còn xua người sang tranh giành địa bàn chứ nói chi đến thay gã đòi lại công bằng.
“Phù chú trên thần khí trấn sơn núi Thúy Vi ta đã thấy. Ta không dám đảm bảo có thể phục chế, nhưng nếu có được một phần bản gốc trong tay, ta có thể mày mò theo ký ức và bản gốc thử tạo một bản sao.” Ương Túc Y nói, “Việc xem “người” ở tận cùng Phù Quang phía Văn Thánh Cốc có phải một trong Tứ Thánh hay không thì trông vào hai vị.”
Ương Túc Y bày tỏ quan điểm hợp tác xong thì rời đi.
Giao kèo có thực hiện được trót lọt hay không thì phải xem hai kẻ kia làm được đến đâu, y không hề có ý bội ước là được.
Đợi đến khi không còn ai, Ly Tương mới nhảy vào linh đài sư đệ mình. Vừa vào đến, còn chưa kịp tìm chỗ ngồi, hắn đã hỏi ngay: “Không phải đệ nói giấu bọn họ chuyện vết nứt thông với bí cảnh Lạc Nguyệt à? Sao giờ đệ lại tìm cách giúp bọn họ ra ngoài?”
“Đệ không nhắc đến chỗ khu rừng là vì đệ không muốn nhiều người đến đó ảnh hưởng đến thân thể huynh. Nếu quả thật lối ra đó dễ tìm đến vậy thì bọn họ có ở đây chịu khổ mấy trăm năm không?” Ương Túc Y nhường một góc linh đài mình cho sư huynh ngồi vào.
Linh đài tu sĩ tương đối riêng tư, không cần kết giới lộ liệu để che chắn trao đổi.
“Đệ thật sự sẽ giúp họ ra ngoài sao?” Ly Tương không chắc lắm.
Ương Túc Y nghe vậy chỉ nói: “Huynh đâu thể ở đây cả đời được. Sư huynh à, trong chúng ta, huynh có lỗi gì. Trước đây đệ không muốn giúp họ vì không có lý do. Giờ thì đệ có rồi.”
Ly Tương thất thần. Nghĩ lại, ngoại trừ việc sinh ra là phàm nhân mà lại có linh cảm thượng đẳng, Ly Tương chẳng làm gì sai trái đến độ phải chịu lưu lạc đến nơi đầy.
Ngũ sư đệ hắn nói đúng.
Chỉ là…
Chỉ là có thiên quy nào nói rõ, hắn không làm sai thì sẽ được hồi báo xứng đáng sao?
Hắn sinh ra dị biệt, không thuộc bất kỳ tộc nào của Yêu Châu mà lại có linh cảm thượng đẳng, là người phàm thì mệnh yểu, là tu sĩ cũng chẳng thọ hơn ai. Nếu không có chuyện trời xui đất khiến, chưa kịp độ kiếp đã lạc vào đây thì sau khi kết đan, hắn cũng phải sống ở vùng cấm linh hoặc đi theo sư thúc mình nhập đạo Vô Tình. Dù là phàm nhân hay tu sĩ hắn cũng không có quyền lựa chọn kết cục khác cho mình.
May mà lúc đó hắn chưa kịp độ kiếp.
Chưa kịp kết đan…
Nghĩ đến đây, hắn bất chợt nuốt nước bọt không tồn tại rồi hỏi Ương Túc Y: “Lúc huynh bị kéo vào đây, có phải cả thần thức và thân thể đều ở Trúc Cơ…”
Ương Túc Y không hiểu hắn muốn nói gì nhưng vẫn trả lời: “Có thể, sau khi chịu đủ bảy đạo lôi kiếp còn cần thời gian để hoàn thành quá trình chuyển tiếp và nhận truyền thừa. Hoàn tất hai quá trình này mới tính là Kết Đan thành công…”
Sau khi tiếp nhận lôi kiếp, thần thức và thân thể tu sĩ cần một khoảng thời gian để hoàn thành quá trình “mạ ngọc”, trở thành thân thể và thần thức thuộc về tu sĩ kết đan hoàn chỉnh sau đó đến bước tiếp đến việc nhận truyền thừa. Thân thể hắn chịu chưa đủ số tia sét nên hiển nhiên vẫn là thân thể Trúc Cơ. Còn thần thức hắn đuổi theo thân thể đúng lúc bị giáng một đòn lôi kiếp, khả năng chưa kịp mạ xong đã bị hút vào đây là rất lớn.
“Đệ nghĩ xem, có phải vì ở tu vi Trúc Cơ, huynh mới bị Vô Căn Mộc kéo vào đây không?”