Chương 77: (Thần, linh) Thú cổ Tâm Tương
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 77: (Thần, linh) Thú cổ Tâm Tương
Thần thức nhiều năm ở cùng cây Túc Xá nên lẫn vào đấy cũng khá an tâm, chỉ cần người tới tu vi không cao hơn hoặc không có ý tra xét thì sẽ an toàn.
Ly Tương vừa nấp vào tán cây, hắn có chút khó tin nhìn thể xác mình nằm đó nhưng rất nhanh, người tới đã tới.
Ly Tương nhìn thấy vậy thì có hơi bất ngờ.
Người tới vậy mà lại là tiên sứ, nhưng cũng chỉ có mình y đi vào, những người khác hẳn là tu vi không đủ
“Không ngờ đuổi tới nhanh thật, mình còn nghĩ có kẻ khác nữa cơ.” Ly Tương nghĩ, sau đó hắn nhìn lại tình cảnh của thể xác mình đang nằm vắt vẻo trên ấy, hắn bất chợt có chút ngại.
“Sư huynh!” Tiên sứ bất chợt kêu hoảng. Y kêu xong thì điểm chân nhảy lên chạc cây hắn đang nằm, đỡ người xuống đất.
“May đấy.” Ly Tương nghĩ, “Bằng không lát nữa trở về xác được lại đau lưng đau cổ.”
Tiên sứ đó là sư đệ thứ năm của hắn, Ương Túc Y.
“Vậy ra nơi đây là vực Phù Quang.” Hắn nhủ.
Ba năm trước, lần ở Yêu Châu soi gương hồ ly hắn đã thấy gương mặt quen thuộc ấy. Khi đó hắn đã nghĩ cảnh tượng đó mình còn chưa từng gặp, hắn có chút không dám tin và kinh sợ. Bây giờ khi chính mình thấy y, thấy những người hình thù kỳ dị tự xưng mang họ Nhất Tâm hắn mới khẳng định được, cũng có hơi an tâm. Chỉ là hắn không nghĩ gặp lại nhau trong cảnh thân làm sư huynh mà thi thể nằm vắt vẻo giữa cành.
Vực Phù Quang, nơi cả tộc Nhất Tâm bị lưu đày, nơi tu sĩ Tứ Địa vứt bỏ kẻ họ không mong muốn thấy nữa, nơi Ngũ sư đệ hắn bị đuổi đến sau khi làm ra chuyện kinh hãi thế tục.
Tính ra thì sư đệ hắn đứa nào cũng chuyên làm chuyện kinh hãi thế tục, toàn chuyện tu sĩ đương thời không ai dám nghĩ đến chứ đừng nói là làm.
“Tại sao huynh lại ở đây?” Ương Túc Y đặt Ly Tương ngồi tựa vào mình, ngạc nhiên hỏi.
Ly Tương rì rầm: Huynh cũng muốn biết lắm đấy.
Không nghe người đáp lại, Ương Túc Y vội đưa linh khí vào kinh mạch thể xác nhưng rất nhanh, y đã nhận ra ngoài linh khí tự nhiên quanh đây thì kinh mạch Ly Tương quạnh quẽ như chốn không người.
Trước sự kinh ngạc của Ly Tương, Ương Túc Y lại đưa một tia thần thức vào nhìn.
Khỏi xem, “huynh” đang ở đây nè. Ly Tương lại nghĩ.
Thật ra nếu dùng thần thức xuất hiện, Ly Tương vẫn có thể “nói chuyện” với sư đệ mình, nhưng bây giờ bản thân hắn còn chẳng rõ đầu cua tai nheo gì, lại thêm người trước mặt là Ương Túc Y, hắn không dám tay bắt mặt mừng mà nhảy ra chào hỏi.
Ương Túc Y hoang mang nhìn thân xác Ly Tương. Y xốc áo choàng xuống, để lộ khuôn mặt thảng thốt.
Ly Tương không dám xác nhận là thật hay diễn.
“Thần thức… thần thức của sư huynh ở đâu? Sư huynh đến đây bao lâu rồi?” Ương Túc Y hỏi.
Dĩ nhiên, không ai đáp lời hắn.
Sở dĩ Ương Túc Y không nghĩ Ly Tương đã chết vì ở vực Phù Quang này, chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra, hơn nữa thi trạng cũng không có vẻ gì là của người chết nhưng thần thức người không có ở đây, hoàn toàn chẳng tìm thấy chút vết tích nào liên hệ với thân thể.
Ương Túc Y bất lực nhìn thân thể Ly Tương, y thầm nghĩ: “Ai? Là ai hại huynh?” Hai mắt Ương Túc Y đỏ lên, “Là ai lén lút đưa sư huynh vào đây? Huynh chỉ vừa Trúc Cơ… Ai đã bắt giữ thần thức.”
Chẳng lẽ là “thần”?
Dĩ nhiên Ly Tương không nghe được lời trong lòng sư đệ mình, chỉ thấy vẻ mặt y từ mừng rỡ đến kinh hãi rồi căm giận.
Sở dĩ Ương Túc Y cho là có ai đó hãm hại sư huynh mình vì khi tu sĩ bị phán quyết lưu đày đến đây, những người ở đây đều sẽ nhận được “tín hiệu” khi cổng vào bị mở ra. Mà sự tồn tại của Ly Tương hẳn nhiên nằm ngoài sự cảm nhận của y vì tính ra, y là cư dân mới nhất ở nơi này. Thêm nữa không có thần thức ở đây càng thêm chứng minh có người cướp đoạt thần thức, thậm chí là cầm tù bởi vì thần thức một khi không ở trong linh đài quá lâu sẽ dần đánh mất chốn về, đánh mất chính mình, mà linh đài của Ly Tương lại là cảnh lâu ngày nhà vắng chủ.
Không ai tùy tiện bỏ “nhà” đi lâu đến vậy.
“Huynh chỉ là tu sĩ Trúc Cơ…” Ương Túc Y thì thầm.
Nghe đến đây, Ly Tương bỗng nhận ra điều kỳ lạ hắn vẫn băn khoăn từ lúc thoát xác.
Thân thể của hắn quả thật thuộc về tu vi Trúc Cơ nhưng thần thức thì, Ly Tương không nhận sai.
Dù thời gian hắn ngu ngu ngơ ngơ hơi lâu nhưng hắn hoàn toàn đủ tỉnh táo trong vấn đề nhận định thần thức mình đã thuộc về tu sĩ kết được đan.
Tu sĩ độ kiếp đều là thần thức và thể xác cùng nhau chịu khảo nghiệm, có nhà nào thần thức “thi” đỗ mà thân xác lại “trượt” kia chứ?
Ly Tương dở khóc dở cười.
Lẽ nào do năm ấy chưa chịu đủ bảy đạo lôi kiếp đã bị Vô Căn Mộc lôi vào đây nên mới như vậy? Nhưng thần thức hắn cũng bị đánh nát, tính là độ kiếp thành công sao?
Thiên quy khảo nghiệm tu sĩ ngàn vạn năm nay có bao giờ gặp trường hợp như hắn chưa nhỉ?
“Ai?”
Ly Tương đang miên man suy nghĩ thì Ương Túc Y bỗng quát lên, hắn khẽ “chậc” một tiếng rồi thu mình lại.
Chuyện vượt kiếp trước sau này hắn sẽ từ từ nghĩ lại.
Từ lúc vào đây, Ương Túc Y lúc có lúc không cảm nhận được có ai đó đang quan sát mình. Nhưng một là ở đây, linh khí từ cây Túc Xá quá nồng, y không tiện đưa thần thức ra quét. Làm gì có ai tùy tiện thò linh thức ở nơi linh khí nồng đậm quá mức kia chứ nếu không y đã không tự mình vào, hơn nữa cũng vì linh khí không ngừng phả ra từ các tán cây Túc Xá nên khó mà cảm nhận được nếu dựa vào linh cảm. Hai là y bị cảm xúc chi phối nên hoàn toàn không kiểm tra xung quanh mình. Lúc nãy tâm tình của Ly Tương không quá ổn định nên mới lộ dấu vết rõ.
“Có phải là sư huynh không?” Ương Túc Y nghĩ thầm.
Sau đó lại tự mình bác bỏ suy nghĩ hoang đường đó.
Y đuổi theo vị “thần” đi nhờ đường kia đến đây, bất chợt gặp sư huynh mình, không thể không khỏi liên tưởng đến, thế nhưng vị “thần” kia rõ ràng là thần thức của kẻ kết đan nhiều năm, được tôi luyện mạnh mẽ, không đến trăm năm không thể linh hoạt, hàm súc đến vậy giữa vùng Phù Quang quỷ quái này, có thể nói cùng là tu sĩ kết đan nhưng thần thức đó tu vi, cảnh giới còn cao hơn y, tu sĩ kết đan từ trước khi đến đây một bậc mà thân thể Ly Tương lại chỉ mới đến tu vi Trúc Cơ.
Hết thảy đã đập tan nỗi băn khoăn về mối liên hệ giữa “thần” và sư huynh mình.
Giờ đây cảm giác được thần thức mạnh mẽ mà cô đọng kia ở gần, y không khỏi khẩn trương. Sự xuất hiện của tu sĩ kết đan đó quá mức bất ngờ. Y không thể nghĩ ra ở nơi đây có tu sĩ nào tu vi mạnh đến vậy mà mình không biết, trừ khi có kẻ ngủ đông từ trước khi y bị đày đến nơi đây.
Cho nên “thần” đó càng không thể là sư huynh y.
Ly Tương cũng tự biết mình sơ sẩy, hắn vội thu lại cảm xúc, vừa nhìn Ương Túc Y vừa nghĩ xem có nên quay lại thi thể mình hoặc ít ra cũng đưa thần thức tới để nói chuyện hay không thì đột nhiên Ương Túc Y vội vã đứng lên.
Y ôm Ly Tương vào người rồi nhảy lên chạc cây như cũ, đặt Ly Tương an ổn nằm đấy rồi dựng một kết giới ẩn thân, sau đó y nhảy khỏi cây, nhanh chóng chạy đi.
Mặc dù Ly Tương cóc hiểu gì nhưng hắn vẫn chia một tia thần thức bám lên sợi dây lụa, là sợi dây buộc tóc đệ tử đỉnh Túc Phong bên hông Ương Túc Y, theo y ra ngoài.
Nhìn Ương Túc Y đi xa rồi biến mất, bấy giờ Ly Tương mới quay lại thân xác mình. Thần thức của hắn đảo một vòng quanh khắp cơ thể, len lỏi trong kinh mạch sau đấy chạy thẳng đến chỗ linh đài giờ đây như chiếc giỏ rỗng. Một sợi linh thức nằm như cọng rong trong ao nước vậy, uể oải đong đưa.
Ly Tương: “…”
Sợi linh thức đó hẳn là nơi bị lôi kiếp cắt đứt, chia rẽ thần thức và người anh em cơ thể này.
Sự bi thương đến buồn cười ào ào dâng lên, hắn muốn vỗ vai ai đó để bày tỏ, nhưng ở đây chỉ có mỗi thần thức và thể xác này.
Ly Tương thoát ra khỏi linh đài, hắn cẩn thận bước ra tránh cho bị thoát xác như ban nãy.
Con thú kỳ lạ cũng đã nhảy ra chỗ nấp đến bên cạnh săm soi đòi hắn chú ý.
Thật ra khi thần thức hắn không ở đây, linh khí từ cây Túc Xá vẫn không ngừng đổ vào kinh mạch của thân thể Trúc Cơ này. Kinh mạch hắn không hề bị khô héo do nơi đây linh khí sung túc, tẩm bổ thường xuyên, thậm chí còn có phần thừa thải bởi vì linh khí chỉ có vào mà không có ra, không chuyển hóa hay thúc đẩy tu vi hắn thêm. Nếu quả thật hắn nằm đây hơn hai mươi năm thì chắc cũng có những lúc linh khí dư dả không kịp thoát ra ngoài, cơ thể hắn phải nát bươm nếu không có ai thay hắn điều tức rồi mới đúng.
Ly Tương như có như không nhìn con sóc kỳ quặc này, hắn đưa tay vuốt ve nó, thì thầm một đoạn trong một quyển sách cũ mình từng xem: “… Đầu có hai sừng, thân lông trắng muốt bóng mượt, ưa sống nơi linh khí dày đặc, thân hình to lớn.”
Đó là đoạn tả về thú Tâm Tương mà cả đỉnh Túc Phong ai ai cũng biết.
Con sóc có sừng trước mắt trùng khớp đến chín phần với đoạn miêu tả đó, chỉ có kích cỡ là không khớp.
Mà không, cái chỗ không khớp đó gần như đánh bay hết tất cả những chỗ khớp khác.
“Sao bé thế này?” Ly Tương sầu muộn chọc vào đầu con sóc nhỏ.
Sóc ta không biết mình bị nhân loại chê là không đủ uy vũ, còn chưa thỏa mãn nằm lật bụng lên như ý bảo người kia mau xoa bụng cho mình, kêu “chít, chít” nom thật ngu xuẩn.
“… Là loại thú có linh tính ngang với linh cảm thượng đẳng…”
Sau đó sóc sừng la au áu vì bộ sừng cọ vào vạt áo Ly Tương, nó giũ ra còn kéo bục vải trên vạt áo hắn.
Ly Tương: “…”
Ly Tương bật cười vui vẻ.
“Mặc kệ, tao cứ gọi mày là Tâm Tương.”