Chương 105: (Bất tuần) Cán cân nhân gian
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 105: (Bất tuần) Cán cân nhân gian
“Sự thật? Đó là tộc Nhất Tâm mang dòng máu đặc thù lại không phải đổi vận, rất nhiều tu sĩ đều thèm muốn. Thôi thị bán đứng họ khiến cả tộc bị vây hãm, không còn cách nào khác, tộc trưởng Nhất Tâm tộc bấy giờ liên hệ với Tứ Thánh, dùng cái chết để mượn cớ đưa cả tộc Nhất Tâm đi trốn, cũng để xóa bỏ dòng máu tai họa kia.”
Vậy vào thời khắc ông ta vẫn lạc, có biết cả tộc Nhất Tâm sống còn không bằng chết, nhân hình cũng chẳng thể giữ lấy được không?
Tai họa nào mà phải trả giá bằng bao nhiêu thế hệ tộc người?
Rốt cuộc là bọn họ lẩn tránh tu sĩ hay lẩn tránh thiên quy kia?
Còn họ Thôi bán đứng họ? Là bán đứng hay là kẻ chủ mưu?
Ly Tương không chắc nữa, hắn nghe Ly Nguyên Thượng lạnh nhạt nói ra bí ẩn lớn nhất của huyền môn mà chẳng dám nghĩ tiếp, chỉ mấp máy môi: “Vậy Bạch Hạc…”
“Chỉ là dòng máu còn sót lại của họ Thôi, không liên quan năm đấy.”
“Cả tộc Nhất Tâm đến nhân hình còn chẳng giữ được, tại sao Tứ Thánh…” không bảo vệ họ ở lại nhân gian, cứ phải đi đến nơi cùng cực đó.
“Tứ Thánh cũng không phải vạn năng, bọn họ không thể công khai che chở cho tộc nào, nhất là tộc đó dưới trướng Yêu Châu, huống chi muốn rửa sạch dòng máu đó thì chỉ có vực Phù Quang do họ kiến tạo mới làm được.” Ly Nguyên Thượng nói.
“Vậy thời hạn là bao lâu?” Ly Tương hỏi.
Ly Nguyên Huyền nói: “Thánh Nhân không thể nhìn thấy truyền thừa dành cho hậu nhân của Tứ Thánh, hậu nhân của Tứ Thánh lại chẳng có Thánh Nhân.”
Nghĩa là bí mật đó sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn, sư đệ hắn cũng sẽ mãi mãi ở lại vực Phù Quang.
“Tử Dung…”
“Một Thánh Nhân thuộc nhánh xa xôi nói thì lung lạc được tu sĩ khắp thiên hạ này sao? Đi đến bước Thánh Nhân không dễ dàng, nếu bị người cả thiên hạ chất vấn con đường tu hành, Thánh Nhân liệu có rơi xuống hay không?”
Ly Tương vẫn không cam lòng: “Chúng ta có bốn… ba Thánh Nhân kia mà?”
“Ly Tương, trừ khi con khắc lên thần thức của bọn họ suy nghĩ này, bằng không bọn họ sẽ không ngừng chất vấn con. Thánh Nhân có là gì trước sự chất vấn của “họ” kia chứ? Huống hồ…” Ly Nguyên Huyền nói tới đây thì có hơi do dự, “Con vừa trở lại, Tử Dung nếu làm gì khiến người đương thời không thể chấp nhận nổi thì lỗi là do tà ma như con mê hoặc.”
Ly Tương: “…” Sao lại đổ hết lên đầu hắn rồi.
“Vậy con…” Hắn khổ sở nói…
“Phớt lờ chuyện này đi, con sẽ giống tất cả chúng ta. Sau này sư phụ sẽ tìm cách giúp con đồng bộ tu vi của thần thức và thân thể.”
Ly Tương im lặng.
“Hoặc là tự mình con dấn thân vào việc này. Tử Dung có lẽ chưa xem đến thứ khiến cho phụ thân nó bỏ mạng năm đó.”
Ly Tương gật đầu, hắn nói: “Đệ tử đã hiểu.”
Giang Tĩnh Duyệt đã nói với hắn trong những lần làm trò nhảm nhí, trong những câu chuyện liên thiên hàng đêm, rằng y mong vào một nhân gian khác. Ương Túc Y cũng dấn thân vào nơi đó vì truyền thừa huyết thống đè nặng lên vai. Tử Dung không có dòng máu tai họa, nếu y không nhìn thì sẽ không thấy truyền thừa của huyết mạch, sẽ không phải giống như Túc Y, đi lên con đường không lối thoát đằng đẵng ấy.
Lúc này đây hắn mới chợt nhận ra, phàm nhân hay Thánh Nhân đều không thể tách rời dòng máu chảy trong người mình.
Ly Tương là kẻ ngoài cuộc, hắn không mang họ Thánh Nhân cũng không mang họ có dòng máu tai họa. Hắn chỉ là một người thường mà thôi.
Nhưng số phận buộc hắn nhìn đến bí mật huyền môn này, cũng buộc hắn lựa chọn.
Ly Tương cảm giác được linh đài mình ngày một sụp đổ, hắn hỏi: “Thần khí trấn sơn không còn nữa thì núi Thúy Vi sẽ thế nào?”
“Sư thúc có thể chống đỡ.” Ly Nguyên Huyền nói.
Ly Tương nghe xong thì xoay người rời đi.
Trong câu chuyện dài đằng đẵng ấy, phải có một người đứng ở cuối cùng kết thúc tất cả. Mà Ly Tương hắn vừa hay là kẻ gắn với tất cả các sợi dây số mệnh.
Tộc Nhất Tâm gọi hắn là thần trăm năm qua, hắn không thể nói mình không có chút nào để ý đến, lạnh bạc đến đâu cũng sẽ nhớ đến những thế hệ người Nhất Tâm nhỏ bé giữa những năm tháng thần thức hắn vỡ nát.
Sư đệ hắn, đứa này so với đứa kia liên lụy càng nhiều.
Con thú Tâm Tương bầu bạn cùng thân xác hắn tám mươi năm và chủ nhân của nó, kẻ tỉnh lại sau giấc ngủ dài.
Sư phụ, sư thúc hắn…
Rốt cuộc, nhân gian này nghiêng lên hắn.
Ly Tương hít thật sâu, nhìn những chiếc ngọc bài lơ lửng trước mắt mình.
Trăm năm qua, mười chiếc ngọc bài vây quanh chiếc ngọc bài khắc tên “Ly Tương Phùng” chiếm một góc của tháp đã chia rẽ, đa số chúng nấp dưới cái của Kiều Trác Việt, Thất Thất quanh năm trên núi ở cạnh sư thúc mình, Bùi Chi An và Tiết Tử Dung chia ra lẻ loi đứng.
“Không ngờ bao năm qua đệ ấy vẫn thay mình trông nom Chi An.” Hắn nghĩ.
Mà không chỉ Chi An, Tiết Tử Dung xa cách trông nom các sư huynh mình, gánh cả đỉnh Túc Phong lên vai.
Rồi về sau là núi Thúy Vi trĩu nặng.
Ly Tương thở dài.
“Xem như món quà huynh tặng cho đệ lúc đệ nhập Thánh vậy.”
Hắn bước đến trung tâm tháp ngọc bài, khẽ liếc nhìn ngọc bài có khắc ba chữ Thôi Bạch Hạc, nhìn đến là dừng lại.
Sau đó, thần thức hắn thoát ly thân thể, bao trùm trong tháp ngọc bài, chỉ tránh xa góc “Tiết Tử Dung” đang lơ lửng.
Tất cả ngọc bài bị khóa chặt, vô thức tránh ra, để lộ trản đèn sáng lơ lửng trên đỉnh tháp.
Thần khí trấn sơn – phù chú mở ra bí cảnh.
Ngay lúc đó, Ly Tương điểm mũi chân bay lên, bắt lấy trản đèn này.
Cả núi Thúy Vi ảm đạm dần, như khi hoàng hôn, mặt trời xuống núi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.
Ngay sau đó, từ đỉnh Túc Phong truyền ra thần thức của Ly Nguyên Huyền. Thần thức ấy quen ngõ quen lối vươn đến tháp ngọc bài, thế vào chỗ trản đèn đấy.
Cùng lúc đó, Ly Nguyên Huyền chìm vào giấc ngủ sâu.
Ly Tương không dám phí phạm thời gian, hắn bỏ trản đèn vào cùng chỗ dây lụa bịt mắt của Thôi Bạch Hạc và mảnh ngọc trắng của Tử Dung trong túi trữ, thu thần thức lại, lập tức xuống núi.
…
Lúc Tiết Tử Dung đến chỗ Thôi Bạch Hạc, vị Cửu sư huynh này rất nhàn nhã như đã chờ y từ lâu.
Thôi Bạch Hạc cũng không đeo dải lụa kia, Tiết Tử có chút hiếu kỳ. Nhưng sự tò mò của y xưa nay đều dừng lại ở suy nghĩ chứ không có ham muốn hỏi ra. Trăm năm trước, những chuyện tầm phào y hay kể với Ly Tương đại đa số đều là do sư huynh y muốn hỏi.
Tiết Tử Dung chắp tay chào đơn giản rồi tự nhiên ngồi xuống.
Trong viện của Cửu sư huynh bày trí cũng không khác là bao với chỗ y, cũng có gốc lê và bàn đá.
Thôi Bạch Hạc nhìn y ngồi xuống mới nói: “Sư huynh ngủ rồi sao?”
Tiết Tử Dung gật đầu.
Thôi Bạch Hạc cũng gật đầu: “Huynh ấy thay đổi nhiều thật.”
Không phải huynh ấy “vất vả” rồi mà là “thay đổi”.
Phản ứng đầu tiên của Tiết Tử Dung là muốn phủ nhận.
Ly Tương vẫn là sư huynh y, vẫn che chở cho tất cả các sư đệ, thiên vị Bùi sư huynh, vẫn là gương mặt trước mặt sư trưởng thì chín chắn đáng tin, trước mặt y lại là vẻ ngựa hoang thoát cương.
Nhưng khi y muốn mở miệng lại chẳng thể nào phản bác thành lời bèn đáp: “Đúng vậy, thân thể huynh ấy suy nhược rất nhiều, linh đài cũng chịu tổn thương.”
“Huynh không nói cái đó.”
“Người ai lại không thay đổi? Đệ cũng vậy, huynh cũng vậy.” Tiết Tử Dung thỏa hiệp.
Nghe sư đệ mình nói vậy, Thôi Bạch Hạc như gã thợ săn dồn được con mồi vào bẫy rập. Đôi mắt vô thần của hắn bỗng chốc rực lên, hắn hỏi: “Vậy người đệ thích là Ly Tương của hiện tại hay Ly Tương của trăm năm trước?”
Tiết Tử Dung sửng sốt.
Đầu tiên là vì Cửu sư huynh dám gọi thẳng tên đại sư huynh của mình.
Kế đó là vì nội dung câu hỏi.
Y không trả lời mà kinh ngạc hỏi lại: “Sư huynh nói gì vậy? Đệ sao có thể…” có suy nghĩ đó với đại sư huynh.
“Được rồi.” Thôi Bạch Hạc cắt lời y, “Đến Nhị sư huynh đầu óc thẳng tưng còn nhận ra sự thân thiết, quan tâm đệ dành cho huynh ấy không giống của sư đệ với sư huynh. Chẳng lẽ đệ lại không nhận ra?”
Tiết Tử Dung không đáp.
Không phải y chưa từng tự hỏi, mình đối với đại sư huynh thì tính là gì, mình lại có ý gì với huynh ấy?
Nhưng trăm năm trước y chỉ là thiếu niên, sẽ giận nếu sư huynh nhận khăn tay của người ta, sẽ vui khi được đại sư huynh tặng cho món quà, sẽ đau lòng khi nhìn huynh ấy chìm trong bóng tối.
Nhưng y bỗng mất đi trăm năm để tự hỏi lòng mình đó là gì.
Càng xa cách, thứ tình cảm ấy càng đậm sâu.
Nếu như trăm năm trước đại sư huynh vẫn ở đây, y sẽ ôm theo cảm xúc vu vơ đó tu hành, sau đó xuống núi rèn luyện, bước vào nhân gian cuồn cuộn, gặp vô số người khác. Chút xao động của thiếu niên sẽ như đá chìm đáy bể, như hạt mầm chưa kịp nứt vỏ đã chết yểu dưới lớp đất sâu.
Nhưng trớ trêu thay, sự biến mất của Ly Tương như chất dinh dưỡng, nỗi nhớ nhung thôi thúc hạt mầm đó chui lên khỏi mặt đất, năm tháng gió mưa tưới tắm cho nó trở thành cây đại thụ tốt tươi.
Thời gian hóa dây gai buộc chặt y vào thân cây, vừa đớn đau vừa không nỡ tách rời.
Mà y chỉ là chưa từng đặt cho gốc đại thụ đó một cái tên.
“Sao nào? Đệ nói đi?” Thôi Bạch Hạc nói với y.
“Cũng… chỉ là huynh ấy.” Tiết Tử Dung nói, “Tất cả đều là huynh ấy.”
Đúng lúc này, Thôi Bạch Hạc cảm nhận được ngọc bài đệ tử của mình bị chạm đến, hắn nở nụ cười rồi nói: “Huynh ấy của trăm năm trước không thể quay lại, huynh ấy của trăm năm sau đệ không thể chạm đến.”
Thôi Bạch Hạc vừa nói ra lời ấy, Tiết Tử Dung bỗng chốc cảm nhận được núi Thúy Vi ảm đạm, hết thảy vui buồn mừng giận đều trầm lại.
Thánh Nhân gánh vác linh sơn trên vai có thể nhận ra mỗi một thay đổi. Y liếc nhìn Thôi Bạch Hạc rồi nói: “Sao đệ không nhận ra, từ khi đệ Kết Đan, huynh chưa bao dùng lại dây vải che mắt kia.”
Thôi Bạch Hạc giữ nguyên nụ cười trên môi.
Y nói tiếp: “Huynh ấy có thế nào thì vẫn là đại sư huynh của chúng ta.”
Là người y luôn đau đáu ngóng trông.