Chương 104: (Bất tuần) Có chút tiếc nuối
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 104: (Bất tuần) Có chút tiếc nuối
Hắn hít thật sâu rồi bước ra, còn chưa kịp giẫm lên vũng nước đọng dưới chân, Tiết Tử Dung đã bung ô ra che cho rồi kéo hắn tránh khỏi vũng nước đọng ấy.
Chương Kha không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khó chịu nhìn hành động của vị sư đệ này.
Ly Tương không để ý đến ai, hắn đi thẳng vào giữa các sư đệ sư muội của mình.
Chẳng ai lên tiếng cả.
Lòng hắn khẽ thở dài.
Sau cùng, vẫn là Thôi Bạch Hạc mắt mù nắm lấy bàn tay trong lớp áo choàng của hắn: “Sư huynh, vất vả rồi.”
Ly Tương có hơi kinh ngạc, sau đó hắn bỗng nở nụ cười, nói với sư đệ mình: “Sao huynh lại quên mất đệ họ Thôi nhỉ.”
Mười đứa sư đệ của Ly Tương đứa nào cũng biết Thôi Bạch Hạc không thích ai nhắc đến họ Thôi trước mặt y cả. Bỗng dưng đại sư huynh phạm vào việc này, bọn sư đệ ai cũng kinh ngạc.
Càng kinh ngạc hơn đó là Thôi Bạch Hạc nở nụ cười, nếu nhìn kĩ sẽ thấy y thật sự mãn nguyện. Thôi Bạch Hạc nói: “Huynh yên tâm.”
Sau đó hắn quay sang nói với Tiết Tử Dung: “Đệ đưa sư huynh về nghỉ ngơi đi.”
Quả thật Tiết Tử Dung không còn gì vui hơn nhưng y không dám quyết định. Kiều Trác Việt thì nổi giận, hắn nói: “Đệ nói cái gì vậy? Chúng ta còn chưa…” Biết được người này là sư huynh thật hay không?
“Huynh ấy về đây rồi, chúng ta còn thiếu ngày gặp sao?” Nói đoạn, Thôi Bạch Hạc quay sang xua Tiết Tử Dung rời đi.
Ly Tương cũng không lên tiếng, hắn qua quýt chào mấy sư đệ của mình rồi bước nhanh đi, để lại một đám mang theo gương mặt khó hiểu.
Tiết Tử Dung đuổi theo sau, không thấy Ly Tương lén lúc đưa bàn tay lên lau đi vệt máu nơi khóe môi, kế đó thần thức của hắn chậm rãi rời khỏi linh đài, chuyển sang vách ngoài linh đài.
Thôi Bạch Hạc nhìn theo bóng lưng của họ rồi cũng cất bước rời đi.
Bấy giờ Chương Kha mới nói: “Đệ cứ cảm thấy mọi chuyện không đúng.”
Chương Kha sinh ra với linh cảm bình thường, tư chất tu hành cũng không cao, sở thích mà cũng là ưu thế của hắn là pháp trận, thế nhưng Kiều Trác Việt từng nghe sư phụ mình thở ngắn than dài, nói rằng đứa đệ tử tuy không có linh cảm thượng đẳng nhưng làm người lại quá nhạy bén, đôi khi vô tình hay cố ý lại chạm đến điều người khác cất công che giấu.
Nhưng cho dù hắn có nghĩ ra được điều gì khác lạ thì sao? Nhân gian này nào đến phiên hắn xoay vần.
Tiết Tử Dung theo sau Ly Tương đi một mạch về Phù Uyển Cư, thấy sư huynh mình không nói gì, y chỉ lo Ly Tương nghe phải lời gì đó không hay bèn nói: “Sư huynh? Sư phụ nói gì với huynh vậy?”
Nhưng y gọi vài lần Ly Tương mới giật mình, hắn ậm ờ đáp, cơ mà lại nói lệch mất.
“Đệ có túi trữ nào rỗng không? Cho huynh một cái đi.”
Tiết Tử Dung thấy hắn lờ câu hỏi kia thì nhắc lại: “Sư huynh, huynh không nghe thấy gì không vui chứ?”
“Nghe gì là gì?” Ly Tương ngoái đầu nhìn y bằng vẻ nghi hoặc, sau đó hình như hắn hiểu ra ý của đứa sư đệ này bèn nói, “Nói cái gì vậy? Sư phụ có thể nói cái gì được? Đệ đó, còn trẻ vậy mà sao cứ thích nghĩ theo hướng tiêu cực vậy? Đỉnh Túc Phong,” Ly Tương nói rồi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, “dù sao cũng là nhà của huynh.”
“Chính vì là nhà của huynh, nên sư huynh à, có ai về nhà mình lại phải chịu ấm ức chứ?” Tiết Tử Dung nói nhẹ tênh.
“Sư huynh của đệ có bao giờ để mình chịu ấm ức sao?” Ly Tương cười nói, “Đưa huynh túi trữ đi, đệ nói nhiều quá.”
“Vậy huynh lấy kiếm mới không?”
“Ngọc Tán đi, huynh dùng nó quen tay rồi…”
Dưới lớp bảo hộ của linh sơn, hai người tiếng có tiếng không cùng nhau chuyện trò.
Mãi đến khi nhìn thấy chiếc ô theo mình Trúc Cơ, Ly Tương cảm thấy bồi hồi. Hắn vừa sợ những thứ quen thuộc vừa sợ những thay đổi mới mẻ. Tiết Tử Dung thì lại không dám tự quyết, túi trữ đưa cho Ly Tương là cái mới hoàn toàn, không có khóa linh tuyến.
Mà khi Ly Tương nhận lấy túi trữ, hắn cũng điềm nhiên như không thả linh lực của mình vào khóa lại, không nhắc gì đến phân chia quyền với Tiết Tử Dung.
Dẫu cho chiếc túi trữ ấy trống không thì giờ đây cũng đã trở thành một thế giới không thuộc về Tiết Tử Dung.
Gần đến giờ Tuất, Tiết Tử Dung dém chăn cho sư huynh mình, tư thế của y chẳng có chút gì là sẽ ngủ lại đấy, Ly Tương bỗng thắc mắc: “Đệ không ở đây sao?”
“Đệ đi tuần núi, chốc nữa sẽ về.”
Ly Tương nhìn y: “Tiết Thánh Nhân còn phải đi tuần núi à?”
“Là hộ sơn, không giống như trước.”
“Phải ha.” Ly Tương nghĩ thầm.
Thánh Nhân gánh linh sơn trên vai, đâu phải như đám trẻ Kết Đan được linh sơn che chở.
Tiếng cánh cửa khép lại kéo Ly Tương quay về thực tại. Hắn lắng nghe tiếng cổng ngoài kia cũng khép lại thì ngồi dậy, đổi lại quần áo. Đến khi hắn cầm chiếc ô Ngọc Tán, nhìn lá ngọc sơn thủy đong đưa kia thì hơi cau mày.
Một chút tiếc nuối sượt qua khuôn mặt của hắn.
Kế đó, Ly Tương dứt khoát tháo kiếm tuệ ra để lên bàn.
Bỗng chốc tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn không giật mình, chỉ có hơi sợ. Sợ thời gian không đủ.
Ly Tương nín thở, hắn vờ như không nghe thấy tiếng gõ cửa đó. Mãi đến khi âm thanh dừng lại rồi biến mất, Ly Tương mới bước ra ngoài.
Trong bóng tối mịt mờ, một con bướm bằng giấy bay chấp chới trước mặt hắn.
Là Điệp Tín của Chương Kha.
Ly Tương không dám mở ra xem, sợ sẽ đánh động chủ nhân Điệp Tín, hắn cũng không dám để Điệp Tín lại đây bèn cầm lấy con bướm đó nhét vào túi trữ. Sau đó, Ly Tương đẩy cổng ra, lẫn vào trong bóng đêm.
Hắn của trăm năm trước bị linh cảm thượng đẳng dày vò, bị ám ảnh tuổi thơ đè nghẹt mà sinh ra sợ bóng tối. Nhưng trăm năm có lẻ, hắn sống vật vờ, những đêm ngồi dưới tán cây Túc Xá, dù hắn sợ cũng chẳng ai an ủi hay vỗ về.
Hắn biết mình không thể tiếp tục sợ.
Ly Tương rời khỏi Phù Uyển Cư, hắn men theo con đường đá xanh, băng qua rừng cây mà chẳng buồn cầm theo đèn, cứ thế đi đến tháp Ngọc Bài.
“Tại sao con không nghĩ núi Thúy Vi sinh ra là để bảo vệ thần khí trấn sơn chứ không phải thần khí trấn sơn bảo vệ chúng ta?”
Giọng của Ly Nguyên Thượng vang lên bên tai mình, Ly Tương hít thật sâu rồi xuyên qua cánh cửa vào bên trong.
Mỗi một đệ tử nhập môn của đỉnh Túc Phong thế hệ này đều do hắn đưa đến, hắn cũng đã nhìn rõ mỗi một ngóc ngách bên trong tháp Ngọc Bài.
Ký ức về buổi gặp sớm nay lại ùa đến…
Lúc đó, vừa bước vào điện, Ly Tương đã dập đầu với sư phụ và sư thúc của mình. Hai vị Thánh Nhân chỉ nhìn hắn bằng dáng vẻ nghi hoặc.
Ly Tương cũng không lấy làm phiền muộn, hắn đứng thẳng dậy rồi nói vào vấn đề: “Đệ tử đã gặp Thánh Nhân họ Giang.”
Ly Nguyên Huyền nghe lời này thì giật mình.
“Trăm năm qua con ở vực Phù Quang sao?”
Một câu đáp một câu hỏi ngắn ngủi nhưng lại thẳng thắn nói hết thảy bí ẩn trăm năm. Cũng không biết vì Ly Tương ý thức được hắn không có nhiều thời gian hay vì hắn sợ phải đối mặt với người thân sau trăm năm nên không dám ôn chuyện mà nói vào vấn đề.
“Truyền thừa Thánh Nhân của đệ tử không nhắc đến bí mật này nhưng sư phụ với sư thúc là người từng trải, đệ tử muốn biết sự thật để đưa ra quyết định.”
Quyết định có nên làm theo bản năng của mình hay không.
Giang Tĩnh Duyệt, Ương Túc Y không nói sự thật với hắn, truyền thừa Thánh Nhân không đủ bổ khuyết cho suy đoán của hắn, hắn chỉ còn cách hỏi chứng nhân lịch sử mà thôi.
Hắn dừng một chốc rồi lấy hết can đảm ra hỏi: “Rốt cuộc năm đó Túc Y phạm vào tội gì mà phải chịu lưu đày đến Phù Quang? Còn cả tộc Nhất Tâm nữa… tội của bọn họ là gì?”
“Ly Tương,” Ly Nguyên Huyền dùng ánh mắt trấn an sư huynh mình rồi nói với hắn, “người đặc biệt giữa những kẻ bình thường chính là kẻ có tội, tội của họ chính là đặc biệt.”
Yêu Châu ba mươi sáu tộc, Thôi thị và Nhất Tâm là hai trong số đó.
Hắc hồ ly và một tu sĩ nhân tộc họ Thôi ở bên nhau, sau đó sinh ra một đứa trẻ có mái tóc trắng và đôi mắt mù lòa.
Đó là khởi nguồn của Thôi thị Yêu Châu.
Tuy rằng đứa trẻ đó mù lòa nhưng ngẫu nhiên có thể nhìn thấy tương lai, nó trưởng thành, chu du khắp thiên hạ rồi sinh ra thế hệ sau, bắt đầu cho một gia tộc hưng thịnh.
Nhưng thói đời khi đương thịnh cũng là lúc khởi suy, những đứa trẻ thế hệ sau này sinh ra ngày một yếu ớt, nghe gió tưởng mưa, nuôi nấng không dễ dàng, nhập đạo càng không dễ.
Mượn vận của Yêu tộc nên phải dùng sinh mạng bù đắp, nhìn đến thiên cơ nên phải hiến đôi mắt mình, huyền môn và Yêu châu nói đó là thiên phạt.
Dần dà, họ Thôi cũng biến mất khỏi Yêu Châu.
Mãi đến mấy trăm năm trước bỗng xuất hiện một Thôi Bạch Hạc mang dáng dấp Thôi thị, y nhập được đạo, kết được đan, trở thành sự tồn tại duy nhất giữa thế gian.
Mà Nhất Tâm tộc dù là nhân tộc thuần túy lại sở hữu dòng máu đặc thù nhìn thấy tương lai lại không chịu ràng buộc huyết thống với Yêu tộc. Trẻ con sinh ra hệt như người thường, nhập đạo tu hành chẳng chút khó khăn.
Bọn họ hưởng trọn số mệnh ưu ái của thiên quy lại tham lam vô độ, một ngày nọ khi thấy ở tương lai nào đó, quê hương mình chìm trong kiệt quệ linh khí, trưởng tộc Nhất Tâm đã mở ra cấm thuật, chặt đứt địa mạch Đại Địa nối về nơi bọn họ trú ngụ.
Điều này đồng nghĩa với việc “giết chết” Đại Địa của hiện tại.
Mà sau cùng, có Tứ Thánh ngăn cản, mưu đồ của cả tộc không thành còn bị đánh vào bí cảnh Phù Quang của Tứ Thánh. Cả tộc Nhất Tâm sẽ mãi mãi nhìn thấy vùng linh khí dồi dào nhưng không mạng chạm đến còn thân mình thì bị vây hãm ở đất chết không linh khí như cái giá phải trả.
Đó là những gì sử sách lưu lại.