Chương 103: (Bất tuần) "Ai bắt nạt đệ?"
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 103: (Bất tuần) "Ai bắt nạt đệ?"
Ngày đầu tiên lấy lại thân xác, hắn nghĩ đến rất nhiều việc, chỉ có việc nằm đấy, an tĩnh ngủ một giấc là hắn chưa từng nghĩ đến.
“Bỏ đi.” Hắn nhủ trong lòng, “Có nghĩ cũng không làm gì được.”
Lúc Tiết Tử Dung tỉnh dậy lần đầu, y theo thói quen thả thần thức ra khắp núi Thúy Vi để tuần tra, vừa ló ra đến cổng đã thấy Bùi Chi An tựa vào khung cửa nhắm mắt, mặc kệ cái lạnh bên ngoài nhưng Tiết Tử Dung chẳng lộ chút cảm thương nào, y lướt qua khỏi sư huynh mình, đi khắp núi Thúy Vi.
Y bỗng nhận ra, cả ngọn núi này có lẽ chỉ có sư huynh Ly Tương của y là có thể ngủ một giấc dù không yên còn người khác gần như chẳng chợp mắt.
Thậm chí y còn nghe các sư huynh khác nghiến răng mà gọi tên mình.
Lúc thu thần thức về, nhìn thấy Bùi Chi An vẫn ngồi đó. Tuyết đã ngừng rơi nhưng băng tuyết đọng lại suốt trăm năm vẫn phủ một tầng sương lên người hắn.
Tiết Tử Dung toan bỏ vào nhưng bỗng nghĩ ngợi, y sợ ngày mai đại sư huynh thấy tình cảnh thảm thương của Bùi Chi An thì sẽ mủi lòng bèn quyết định bấm quyết giữ ấm cho hắn.
Hơn nữa Tiết Thánh Nhân còn có chút bực bội, người này đã Trúc Cơ sao còn tự giày vò mình đến vậy, rõ ràng muốn lấy cảnh thảm thương ra để lung lạc sư huynh của y.
Nằm mơ đi!
Lần thứ hai Ly Tương tỉnh dậy, nhìn thấy ánh sáng lọt vào khe cửa sổ, hắn xoay người thì thấy cạnh mình trống trơn.
Hắn có hơi hụt hẫng, nhưng lại cảm giác muốn thở phào một hơi.
Ít ra hắn không cần phải rối rắm suy nghĩ làm sao để nói chuyện cùng sư đệ mình.
Mãi đến khi tiếng kẽo kẹt vang lên, hắn híp mắt nhìn đến thì thấy vạt áo có thêu lá trúc phết đất vào trước, kế đó chủ nhân vạt áo thêu đó xuất hiện. Là sư đệ hắn, y đang bê thức ăn trên tay đi vào.
“Sư huynh, ăn chút gì đi.” Tiết Tử Dung thấy hắn đã tỉnh lại thì thì nói.
Bỗng chốc bao nhiêu toan tính trong hắn đều lặng im. Cảm giác trở lại tháng ngày được người chăm sóc làm cho hắn nhớ nhung lại có chút hưởng thụ.
“Tại sao đêm qua sư phụ với sư thúc không gặp huynh vậy?”
Hắn chọn cách lãng tránh với sự chăm sóc này.
“Vì đệ chưa báo cho họ.” Tiết Tử Dung đặt thức ăn xuống bàn, y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Ly Tương, “Nếu hôm nay huynh không muốn gặp thì chúng ta sẽ không gặp.”
Một sự im lặng kéo dài giữa hai người, không khí có chút gượng gạo. Sau cùng vẫn là Ly Tương đầu hàng. Hắn chớp mắt nói: “Gặp chứ, sao lại không gặp?”
Tiết Tử Dung không nói gì.
Xét theo lẽ thường hay lẽ không thường thì cách biệt trăm năm, hắn đâu thể nào không gặp lại những người thân cận nhất. Vì vậy sau khi rửa mặt, dùng bữa xong, được Tiết Tử Dung bọc cho kín người bằng áo choàng, thần thức của Ly Tương mới bò từ bên ngoài vào lại trong linh đài.
Mấy đứa sư đệ khác tu vi không đủ, nhìn không ra, Tiết Tử Dung còn non trẻ, cũng sẽ không tùy tiện quét thần thức vào người hắn nhưng sư phụ và sư thúc đã là Thánh Nhân bao lâu rồi, liếc mắt cũng có thể nhận ra.
Hắn muốn giả trang cho bình thường nhất.
Hắn cũng mong đến phút cuối có cái cớ để rời đi.
Sau khi Ly Tương được Tiết Tử Dung võ trang kín kẽ, hai người đạp cửa bước ra.
Tiết Tử Dung theo thói quen giương ô, đi sau Ly Tương. Ly Tương có hơi ngạc nhiên nhưng chỉ hỏi: “Tuyết ngừng rơi rồi nhỉ?”
Tiết Tử Dung không trả lời hắn mà hỏi: “Huynh đi gặp sư phụ trước hay các sư huynh trước?”
Ly Tương không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay: “Sư phụ đi.”
Tiết Tử Dung gật đầu.
Ly Tương vẫn có cảm giác trốn tránh những người thân cận với hắn, chỉ có Tiết Tử Dung hắn không tránh được vì bị đứa sư đệ này bám lấy, còn sư phụ, hắn không thể tránh mà ngược lại còn có điều muốn hỏi.
Đi đến cổng, vừa mở cửa ra thì một dáng người ngã ập vào. Ly Tương tránh sang một bên theo bản năng, đến khi nheo mắt nhìn kỹ, nhận ra là Bùi Chi An, hắn có hơi bối rối.
Bùi Chi An bị ngã tỉnh lại, hắn vừa dụi mắt thì đã thấy Ly Tương đứng dưới tán ô nhìn mình.
Vị Tứ sư đệ này không giống mọi người, lúc đại sư huynh đi hắn chỉ mới hơn mười tuổi nhưng lại lấy về được ký ức của Bùi Nhiên. Hai cuộc đời ấy đan xen, chồng chéo lại, cùng nhau đè nặng đứa trẻ như hắn. Bây giờ gặp lại Ly Tương, hắn chẳng chút nghi ngờ, không một câu chất vấn, chỉ từ từ đứng dậy.
Bùi Chi An đã trưởng thành nhưng vẫn thấp hơn Ly Tương cả cái đầu. Hắn hơi ngửa cổ lên nhìn sư huynh mình, rồi chẳng hề báo trước đã vọt lên ôm chầm lấy Ly Tương.
Hắn không biết tại sao năm đó mình lại ngu muội, cách xa với người sư huynh hết lòng vì hắn, bị hắn lừa đến hộ pháp Trúc Cơ, bị mang tiếng oan hại chết hắn. Vậy mà Ly Tương đã bao giờ oán trách hắn đâu, vẫn mãi bôn ba giữa phàm gian mà tìm hắn.
“Đại sư huynh!” Bùi Chi An gọi, hắn gọi tiếng “đại sư huynh” đến muộn hơn trăm năm.
Ly Tương bị ôm chầm như vậy thì cực kỳ bối rối. Đã từ lâu hắn không tiếp xúc thân mật với người khác đến vậy, hai cánh tay hắn vốn đã thừa thải vì mọi việc như cầm ô Tiết Tử Dung cũng tranh mất, bây giờ lại bị Bùi Chi An ôm cả người với áo choàng, hai tay hắn càng thêm thừa thải chẳng biết phải để đâu.
Hồi lâu sau, hắn khó nhọc cất lời: “Sư huynh đây, ngoan. Ai bắt nạt đệ?”
Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, bao nhiêu hổ thẹn chất chứa suốt trăm năm mà Bùi Chi An chẳng thể nói cùng ai bỗng chốc ùa về. Hắn ôm Ly Tương càng chặt, lại chẳng nói được gì.
Mãi đến khi Tiết Tử Dung bước đến tách hai người ra, lại ném ánh mắt dò xét về phía Bùi Chi An, vị Tứ sư huynh này mới dần tỉnh lại.
Dù cho đã có kí ức xưa cũ, Bùi Chi An vẫn vô thức sợ vị sư đệ này.
Hoặc nói đúng hơn là hổ thẹn, là áy náy.
Sao Ly Tương lại không nhận ra sóng ngầm giữa hai người bọn họ, hắn làm như vô tình bước chắn ngang.
Bao lo sợ vì khoảng cách trăm năm bỗng chốc được cái ôm này của Bùi Chi An xoa dịu, hắn nhìn Bùi Chi An thành niên, là dáng vẻ Bùi Nhiên năm xưa, chỉ là nhiều thêm chút tự ti, mất đi vài phần phóng khoáng.
“Huynh về rồi. Có sư huynh ở đây.”
Ly Tương nghiêm túc vỗ vai sư đệ mình.
Có Bùi Chi An lẽo đẽo theo sau, Ly Tương có hơi chưa kịp quen, còn Tử Dung chốc chốc lại hỏi sư huynh không bận luyện khí sao, sư huynh không đến đỉnh Hoài Phong à.
Bùi Chi An chỉ đành cười trừ.
Bầu không khí ngại ngần giữa Ly Tương và Bùi Chi An bỗng chốc chuyển sang Tiết Tử Dung.
Ly Tương không hiểu sư đệ mình bị gì nữa, sau rốt chịu không nổi, hắn đành trừng mắt cảnh cáo Tiết Tử Dung, vậy mà sư đệ hắn lại bày ra vẻ tuổi thân vô cùng.
Chính điện đỉnh Túc Phong chẳng thay đổi là bao, chỉ có tuyết tan còn đọng nước trên mặt đất, nước từ mái vòm tí tách nhỏ giọt lên ô. Tiết Tử Dung chắc đã quen với chuyện lo trước lo sau hồi Ly Tương còn là cái xác vô tri, đi mấy bước đã thay hắn chắn nước che sương.
“Hoa sen ở đây vẫn còn à?” Ly Tương kinh ngạc hỏi.
“Mọi thứ vẫn như trước.” Bùi Chi An vui vẻ nói.
Tiết Tử Dung nghe câu hỏi này của Ly Tương đã không đáp lại, bây giờ nhìn khuôn mặt Ly Tương tái đi, y càng thêm chán ghét Bùi sư huynh vô tâm kia.
Ba người vừa tới trước đại điện thì cánh cổng cũng mở ra, kế đó nghe tiếng Ly Nguyên Thượng vang ra từ bên trong.
“Ly Tương vào đi.”
Tiết Tử Dung ngỡ đại sư huynh mình do dự bèn bước tới định vào chung thì giọng sư thúc bọn họ lại vang lên: “Tử Dung, con ở ngoài đi.”
Hết cách, Ly Tương đành đi vào.
Hắn vừa bước vào, cửa đại điện liền khép lại, sau đó là kết giới Thánh Nhân bao trùm lên.
Tiết Tử Dung hốt hoảng.
Cho dù là đứa trẻ vô tâm vô phế, tự do vô tư lự nhưng đã trải qua những thăng trầm, thuở nhỏ mất người thân, trưởng thành mất sư huynh thì cũng sớm luyện ra sự nhạy cảm. Mặc dù lúc này đây những gì Tiết Tử Dung biết được, đoán được chẳng hề hoàn chỉnh nhưng cũng đủ nhận ra sư huynh có điều chưa nói.
Không phải chuyện trăm năm qua Ly Tương đã đi đâu, trải qua những gì. Vượt qua cả những trăn trở đó mới là bí mật thật sự của sư huynh.
Nhưng cho dù sư huynh có bí mật gì thì cũng sẽ chịu đả kích. Đêm đó, linh sơn chẳng có chút tình cảm bài xích thần thức của sư huynh, nếu đến cả người thân của Ly Tương ở thế gian này cũng vậy, hắn biết phải làm sao?
Ly Tương cũng sẽ tổn thương.
Cho dù trăm năm qua người chịu bao nhiêu tổn thương thì cũng đâu có nghĩa sư huynh có thể gánh thêm được nữa.
Tiết Tử Dung lo lắng là vậy nhưng lại chẳng thể theo vào, càng không thể phá kết giới để vào.
Y đứng trơ ra đó, khuôn mặt lạnh lẽo đến độ Bùi Chi An chẳng muốn đến gần.
Lát sau, các sư huynh đệ đều lục tục kéo đến chính điện nhưng Tiết Tử Dung cũng chẳng buồn chào hỏi ai. Y cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cổng đại điện đang khép kín kia.
Vẫn là Thôi Bạch Hạc kẻ mù không thấy sợ, bước tới gần y.
Hôm nay Thôi Bạch Hạc không không dùng dây vải bịt kín mắt mình nữa. Đôi mắt hắn ngơ ngác, trong trẻo mà chẳng có tiêu cự, không giống hốc mắt năm đó mà Tiết Tử Dung nhớ kỹ. Thoạt trông, Cửu sư huynh lại có thêm mấy phần ngờ nghệch.
Ngay khi ai nấy đều phóng ánh mắt kính nể nhìn Thôi Bạch Hạc thì hắn hơi nhón chân, thì thầm với Tiết Tử Dung: “Tử Dung, giờ Tuất đêm nay đích thân đến chỗ sư huynh.”
Ánh mắt Tiết Tử Dung chuyển từ nôn nóng sang nghi hoặc, ngay lúc y đang định nói gì đó, vị Cửu sư huynh kia lại nói thêm: “Đừng để đại sư huynh biết.”
Câu này quả thật khiến Tiết Tử Dung động lòng.
Nếu chỉ là một câu hẹn bình thường, có khi y sẽ cho vào quên lãng. Có thời gian thì ôn chuyện với đại sư huynh còn hơn, nhưng Thôi Bạch Hạc lại nói chuyện này cần giấu đại sư huynh, y bỗng có cảm giác phải đi.
Thôi Bạch Hạc lui lại về sau như chưa có việc gì ngay khi cánh cổng đại điện mở ra.