Chương 102: (Bất tuần) Tuyết đã ngừng rơi
- Trang Chủ
- Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh - Một Cái Vỏ Ve
- Chương 102: (Bất tuần) Tuyết đã ngừng rơi
Như Chương Kha, trăm năm qua y đi theo Kiều Trác Việt, quay về cũng là nhờ thuật súc đất của sư huynh mình.
Thẩm Đề Sương không ở trên núi nhưng cũng không cách quá xa. Những người khác đa số đều ở lại núi Thúy Vi. Ngay cả Thịnh Minh ở Yêu Châu cũng chả cần linh thuyền, dùng yêu lực lên đường.
Đêm xuống, đa số đã có mặt ở Phù Uyển Cư nhưng lại chẳng gặp được Ly Tương.
Viện của hắn bị kết giới Thánh Nhân bao trùm, ngay cả Kiều Trác Việt nếu muốn phá kết giới này e cũng phải phí sức.
Tô Mộc đành nói: “Dù sao người cũng về rồi, không gấp gì một đêm.”
Thịnh Minh dè dặt hỏi: “Đó là đại sư huynh thật sao?”
Không riêng gì y, ai cũng có câu hỏi đó. Đến cả Tô Mộc đã gặp người thật cũng có chút khó tin. Chỉ có Thôi Bạch Hạc nói: “Nếu không thì là ai? Tử Dung sẽ cho ai khác hay thứ gì chiếm đoạt thân xác đại sư huynh sao?”
“Đệ ấy điên cũng không phải ngày một ngày hai, không lẽ đệ không biết?” Chương Kha tức giận phản bác, “Giờ đây Tử Dung đã là Thánh Nhân, thuật pháp phù chú của đệ ấy chúng ta cũng không nhìn ra được.”
Thịnh Minh gấp rút lên đường, đến nơi người còn chưa hít thở đều đặn được đã nghe sư huynh mình cãi cọ, hắn mệt nhọc nói: “Đệ mặc kệ! Bây giờ không gặp được đệ phải nghỉ ngơi trước đây.”
Đứng chờ cũng không có tác dụng, mọi người đành về viện của mình. Phù Uyển Cư luôn có một viện nhỏ để khi đệ tử về núi có thể dừng chân.
Sau khi mọi người đóng cửa viện lại, giữa gió tuyết chỉ còn mình Mặc Nghiên, hắn ngồi xổm xuống dọn dẹp đống đá đổ nát trước nhà.
“Cũng chẳng biết thú vui đánh vỡ bệ đá của mình là ai dạy cho ai.” Hắn nghĩ thầm.
Mà Ly Tương ở trong viện thì chẳng hề hay biết gì cả. Hắn còn đang run bần bật vì cái lạnh bên ngoài.
Cũng không biết tại sao bây giờ đỉnh Túc Phong lại lạnh đến nhường này. Trước kia dù ai ở Tiết Khí đài làm loạn thì đỉnh Túc Phong cũng sẽ ấm áp hơn hẳn.
Ly Tương ngồi co ro trên giường, hắn rụt cả hai chân vào trong chăn, Tiết Tử Dung thấy cảnh này thì có hơi khó hiểu, tại sao sư huynh y không dùng linh lực sưởi ấm kia chứ.
Đến khi Ly Tương vớ thêm tấm chăn thứ hai, Tiết Tử Dung mới cau mày.
Y vốn cảm thấy trận tuyết này chẳng có là gì, sau đó nhìn Ly Tương lạnh run thì định sẽ đi gặp sư phụ, nhờ người thu lại linh lực sau. Nào ngờ chỉ có một buổi mà đại sư đã sắp không chịu được, vậy là y cũng không báo cho trưởng bối đang bế quan, tự mình thả ra một tia linh lực.
Chỉ là y đâu thể làm tuyết tan ngay trong một chốc.
Băng tuyết đã tích tụ suốt trăm năm, một sớm tan đi thì bao nhiêu là nước đọng, khí lạnh này còn hơn cả tuyết thuần túy. Mà Tiết Tử Dung cũng không dám tự tiện dùng linh lực mình điều hòa cho sư huynh.
Y cứ cảm thấy không nên làm vậy.
Không khí trong phòng ấm dần lên nhưng Ly Tương vẫn không cảm nhận được, mãi đến khi trong phòng thắp thêm lò than hắn mới thôi run rẩy.
Bấy giờ Ly Tương mới có thời gian nhìn lại căn phòng quen thuộc.
Hệt như trong ký ức của mình.
Ly Tương thở dài.
Tiết Tử Dung loay hoay cả buổi mới bê đến giường chậu nước ấm. Ly Tương hiểu ý sư đệ mình nhưng bảo hắn thò chân ra khỏi chăn hắn không làm được.
Cuối cùng Tiết Tử Dung hơ hai bàn tay mình trên lò than, đến khi bàn tay ấm nóng y mới thò vào trong chăn, tóm lấy bàn chân của sư huynh mình, cởi vớ ra rồi kéo đến ngâm trong nước ấm.
Ly Tương vùng vẫy cũng vô ích.
Hắn bỗng nhận ra sư đệ mình bây giờ là kẻ vô lý, muốn gì sẽ làm đó, hắn chỉ đành híp mắt cảm nhận hơi ấm lan trên chân.
“Phải rồi! Chi An, đệ ấy…” Ly Tương chốc chốc hỏi thăm từng người, đến Bùi Chi An, hắn lại chẳng dám nói trọn một câu.
“Bùi sư huynh Trúc Cơ rồi.” Tiết Tử Dung đáp.
Ly Tương nghe ra vẻ hờ hững trong giọng nói của y, huống chi y còn gọi họ của Chi An.
“Sau khi rời khỏi Lạc Nguyệt, Đông Phong sư tỷ có đưa cỏ Kết Hồn cho đệ.”
“Ồ? Đông Phong Ý sao?”
“Sư huynh còn nhớ tên tỷ ấy?” Tiết Tử Dung nhìn hắn rồi hỏi.
Làm sao mà hắn quên được. Chằng phải năm đó một trong hai điều hắn canh cánh trong lòng là tìm bạn lữ cho Tử Dung sao. Đông Phong Ý là người mà hắn ưng ý nhất. Nếu không có trăm năm này, nói không chừng hắn đã dẫn đầu đến phái Thương Uyên giúp sư đệ mình hỏi bạn lữ.
“Năm đó đã là tiểu mỹ nhân rồi.” Hắn mường tượng nhớ lại, “Bây giờ chắc đã là đại mỹ nhân. Muội ấy đã kết được đan chưa?”
Tiết Tử Dung không hiểu sao đại sư huynh nhà mình bỗng dưng quan tâm đến vị nữ tu chỉ gặp vài lần kia. Y vớt chân Ly Tương ra, đặt chân hắn lên đùi mình, vừa cẩn thận lau khô vừa nghĩ.
Y chẳng muốn dùng thuật pháp chút nào.
“Kết Đan rồi. Tỷ ấy đang đi tìm đạo tâm cho mình.”
Chân Ly Tương bị kéo khỏi nước ấm thì bị lạnh, lại thêm sư đệ mình tự tay hầu hạ, hắn có chút không quen.
Mấy năm qua tùy tiện là sống hết ngày, bây giờ bỗng chốc có người chăm sóc, hắn bỗng bối rối không biết nên hưởng thụ hay gạt đi.
Ly Tương hít hà mấy cái vì lạnh, hết nghĩ đến sư đệ mình thật sự để ý hành tung của Đông Phong sư muội lại thấy mình không nên cứ hưởng thụ như vậy.
Hắn cứng nhắc thay đổi đề tài: “Muộn rồi, đệ cũng về nghỉ ngơi đi.”
Tiết Tử Dung lau khô chân cho hắn, hình như còn muốn lau cả người nữa. Dù sao trước giờ đều là y hầu hạ sư huynh, chỉ là nhìn vẻ căng thẳng của sư huynh mình, Tiết Tử Dung không dám nói ra chuyện này.
Y nhét chân Ly Tương vào lại chăn, vuốt thẳng nệm giường, kê gối cho hắn.
Ly Tương nhìn chằm chằm động tác này bỗng có hơi chua xót. Đã lâu rồi hắn đâu có được cảm giác duỗi thẳng lưng, ngủ trong chăn ấm nệm êm kia chứ, nếu không phải bôn ba thì cũng là ngồi dưới tán cây Túc Xá, có nằm trên chạc cây cũng chẳng có cảm giác gì.
Hắn híp mắt, cuộn người trong chăn thật kín.
Sau đó hắn tròn mắt nhìn Tiết Tử Dung nằm xuống cạnh bên mình.
“Đệ không về nghỉ sao?”
Thoạt đầu Tiết Tử Dung kinh ngạc, kế đó y thất vọng: “Trước giờ đệ vẫn ở đây.”
Ly Tương thoáng giật mình.
Hắn cứ nghĩ Tiết Tử Dung đã không còn ở đây, dù không dọn đến điện riêng – đãi ngộ của Thánh Nhân thì cũng có gian nhà của riêng mình chứ sao lại ở nơi nhỏ bé này?
Ly Tương lắp bắp: “Đệ… sao đệ vẫn ở đây?”
“Nếu không thì đệ ở đâu?” Tiết Tử Dung hỏi ngược lại.
Ly Tương bỗng phát hiện ra gian nhà không vương chút hạt bụi bày trí hệt như trong ký ức mình từ đâu mà có.
Là sư đệ hắn dùng cả trăm để lưu giữ.
“Bỏ đi.” Hắn cam chịu nói, “Tắt đèn đi.”
Lần này đến phiên Tiết Tử Dung giật mình nhưng y vẫn làm theo.
Trong bóng tối, y lần mò bắt lấy một lọn tóc của Ly Tương rồi nhét xuống dưới gối mình.
Cả người Ly Tương cứng đờ.
Hắn thu hết hành động của Tiết Tử Dung vào mắt, sau đó khô khốc tìm chuyện nói: “Huynh thấy thanh kiếm của đệ…”
Nghe sư huynh nói chuyện với mình, Tiết Tử Dung bỗng chốc vui vẻ, y nói: “Huynh còn nhớ nó không? Đó là món quà huynh tặng đệ đó.”
Ly Tương không nói gì.
Y vẫn tiếp tục: “Đệ còn giữ tất cả những món của huynh, cả thanh Ngọc Tán nữa… Trăm năm trước có gì, đệ đều giữ lại nguyên vẹn…”
Nửa câu sau Tiết Tử Dung không tự chủ được mà hạ giọng. Y giống như đứa trẻ ngoan ngoãn đợi người lớn về để thực hiện lời hứa rồi lại phát hiện ra chỉ có y đứng đấy chờ mà thôi.
Chẳng có ai trở về.
“Tử Dung, trăm năm trôi qua rồi. Huynh cũng đã thay đổi, đệ cũng nên thay đổi đi. Không có ai là mãi mãi không thay đổi.” Ly Tương cắt lời y, nói thầm.
Nhưng cũng đủ cho khuôn mặt chờ khen ngợi của Tiết Tử Dung đông cứng lại.
Lát sau, y khó nhọc nói: “Đệ cũng đã thay đổi rồi. Chẳng qua trăm năm đấy, huynh không ở cạnh đệ mà thôi.”
Không phải oán trách, chỉ là tuổi thân và tiếc nuối.
Tiết Tử Dung tiếc nuối mà Ly Tương cũng vậy.
“Ngủ đi.” Ly Tương nói, “Ngày mai rồi hãy nói. Huynh mệt rồi.”
Hắn mệt rồi.
Trong bóng tối, Ly Tương chẳng dám đối mặt với minh chứng cho quá khứ của mình. Hắn vừa sợ ngày mai, các sư đệ sẽ không chấp nhận hắn, lại sợ bọn họ vì chấp nhận mà đối xử với hắn hệt như trăm năm trước.
Ai cũng đã thay đổi nói gì kẻ lạnh bạc như Ly Tương.
Tiết Tử Dung cũng nhìn lên trần nhà.
Y không biết trăm năm qua thần thức sư huynh mình ở đâu. Huống hồ lòng y có điều nghi ngờ. Nếu thần thức sư huynh đã trở thành Thánh Nhân, vậy trăm năm qua hắn phải chịu khổ sở đến bậc nào, thậm chí cũng không dám nghĩ đến sư huynh vượt lôi kiếp ra sao, hay là hắn cũng làm điều nguy hiểm…
Như là gọi đến lôi kiếp.
Thánh Nhân là thế gian này, bao điều không thầy cũng tự biết.
Chỉ là sư huynh không nói, y cũng phải cố giữ kín miệng mình không hỏi đến.
Hơi thở bên tai mình dần đều trở lại, Tiết Tử Dung quay người sang. Ly Tương quấn kín người trong chăn, y có muốn chạm đến cũng chẳng được nên chỉ đành sờ lấy lọn tóc dưới gối.
Tóc mây lạnh băng.
Tiết Tử Dung bật cười trong lòng.
Tóc ai mà chả lạnh.
Kế đó y đưa tay chạm vào vầng trán của Ly Tương, sau đó là chết lặng.
Sư huynh y sao lại lạnh đến thế này.
Y đưa tay kéo cả người và chăn vào lòng mình.
Bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi.
Bùi Chi An vất vả lắm mới quay lại đỉnh Túc Phong khi trời còn chưa kịp sáng.
Hắn bước vào Phù Uyển Cư, bước đến trước cánh cửa nhiều năm không chào đón mình, đứng đấy ngẩn ngơ nhìn.
Cho dù không có kết giới vắt ngang thì Tiết Tử Dung cũng sẽ chẳng để hắn bước vào.
“Nhưng đại sư huynh về rồi.” Hắn nghĩ thầm.
Sau đó hắn cũng chẳng trở về viện mình mà ngồi lên ngạch cửa, tựa vào cổng, nhắm mắt lại.
Tuyết đã ngừng rơi thật rồi.