Chương 1
Phong Già Nguyệt trốn sau núi giả, qua ánh trăng dịu dàng chiếu xuống từ trên cao, nàng đang chứng kiến một cuộc tàn sát hoàn toàn từ một phía.
Kẻ tàn sát là một người đàn ông trẻ tuổi mặc y phục màu đen, nàng không nhìn rõ mặt hắn, chỉ thấp thoáng thấy sống mũi cao thẳng, đường xương hàm sắc nét, và bóng lưng cao lớn thẳng tắp quay về phía nàng.
Người đàn ông áo đen tay cầm một thanh trường kiếm mỏng màu bạc, trường kiếm đi đến đâu, tiếng kêu thảm thiết vang lên đến đó, hoa máu nở rộ cùng với bóng người ngã xuống.
Giữa những tiếng kêu gào thê thảm, nàng mơ hồ nghe được tiếng cười của hắn, thanh âm giống như châu ngọc rơi vào đĩa, êm tai nhưng lại có vẻ âm trầm đáng sợ.
Chuẩn dáng vẻ của nhân vật phản diện, không may hắn lại là nam chính trong truyện nam chính hắc hóa 《 Độc dạ hành 》mà nàng từng đọc —— Cơ Tinh Loan!
Có một người định chạy trốn, Cơ Tinh Loan tùy ý vung trường kiếm trên tay lên, người nọ liền ngã xuống trước mặt Phong Già Nguyệt, phía sau là một vết thương to bằng miệng chén đang chảy máu ồ ạt.
Hắn quay đầu nhìn thấy Phong Già Nguyệt, giãy giụa nói: “Tiểu sư muội, mau chạy đi.”
Vừa dứt lời thì hắn ngoẹo đầu chết.
“Chạy không thoát đâu.” Phong Già Nguyệt ngồi xổm xuống, vuốt mắt xuống giúp hắn.
Một tiếng trước, nàng còn đang ở một thế giới khác, ăn đồ ship uống Coca, xem phim, chơi trò chơi, còn vì đọc phải một quyển truyện dởm mà tức giận viết bình luận chê bai.
Nếu thời gian quay lại, nàng nhất định sẽ không viết cái bình luận chê bai đó, thậm chí nàng sẽ không nhấp vào cuốn truyện nam chính hắc hóa kia.
Mọi chuyện bắt đầu từ khi nàng nhấp vào cuốn truyện nam tần(*) 《 Độc dạ hành 》ngày hôm qua, phần đầu của truyện viết rất xuất sắc, nam chính là hình tượng đẹp mạnh thảm điển hình, khi còn nhỏ mẹ ruột chết thảm, cha lại không hề có chút tình phụ tử nào với hắn mà chỉ muốn lợi dụng hắn, còn trăm phương ngàn kế muốn hại hắn. Hơn nữa nam chính còn mang bảo vật trên người nên từ nhỏ đã gặp rất nhiều gian khổ, nhưng hắn vẫn trưởng thành tốt đẹp, còn có tu vi cao cường, từ đó về sau bắt đầu hành trình báo thù.
(*) Truyện nam tần: Truyện xoay quanh nhân vật chính là nam
Nam chính trong truyện này đa mưu túc trí, sát phạt quyết đoán, lại có một trái tim sắt đá, hơi có dáng vẻ của phản diện, nhưng gần đây Phong Già Nguyệt rất thích kiểu nam chính này, nàng đọc say sưa, vừa đọc vừa đập tiền, còn tưởng rằng đã tìm được cuốn truyện tâm đắc.
Nhưng đến nửa đoạn sau, tình tiết lại bẻ lái bất ngờ, tác giả viết như bị sảng, nam chính giết người càng ngày càng nhiều, chưa hiểu trăng sao gì đã giết, ngay cả hai nhân vật nữ rất có tiềm năng là nữ chính cũng bị nam chính giết vì vài ba lí do nhỏ nhặt không đáng kể……
Nam chính hoàn toàn hắc hóa trở thành một tên khốn.
Phong Già Nguyệt đọc mà sững sờ, mở mục lục ra xem, vì tác giả quá thăng hoa mà khu bình luận gió tanh mưa máu, cho nên hắn liền drop!
Chương mới nhất còn trực tiếp tuyên bố, hắn sẽ không viết nữa.
Nàng giống như bị giội một chậu nước lạnh, lưu loát viết 3000 từ, nói từ chỗ bắt đầu chệch đường, nhận xét rất nhiều, không có một chữ tục tĩu nào nhưng lại bộc lộ rõ ràng sự phẫn nộ của mình.
Vừa đăng bình luận đánh giá kém lên, nàng lập tức bị một sinh vật lạ tự xưng là hệ thống xử lý tác phẩm đầu voi đuôi chuột trói định, lý do lại là……
“Cô bình luận hay quá, nói gì cũng đúng hết……” Hệ thống khen không dứt miệng, không khác gì chồn chúc tết gà.
Sau đó nàng lập tức bị hệ thống ném đến đây, trở thành một nhân vật râu ria sắp bị nam chính giết chết trong《 Độc dạ hành 》.
Hiện tại là chương mới nhất của cuốn truyện rác rưởi kia, ở đây nam chính lại đại khai sát giới, diệt môn Tiêu Dao phái, không có ai sống sót, bao gồm cả thân xác này của nàng —— con gái của chưởng môn Tiêu Dao phái.
Từ khi đến đây, hệ thống liền im thin thít như chưa từng tồn tại.
Vừa rồi nàng đã tiếp nhận tất cả ký ức của nguyên chủ, nàng cảm thấy mình có thể sử dụng tất cả những pháp thuật mà nguyên chủ biết, nhưng tu vi kém nam chính Cơ Tinh Loan quá nhiều, đến chưởng môn Tiêu Dao phái còn không địch lại được mười chiêu của Cơ Tinh Loan, nói gì đến con gái ông.
Trong truyện đã nói rõ ràng, toàn bộ Tiêu Dao phái đều bị thần thức của Cơ Tinh Loan bao phủ, dưới mí mắt của hắn, không một ai có thể trốn thoát.
Nhưng dù biết thế, Phong Già Nguyệt vẫn không muốn ngoan ngoãn chờ chết, nàng khom lưng đi ra ngoài, muốn thử xem có thể chạy trốn không.
Nàng mới hơn hai mươi cái xuân xanh, tiểu thuyết hay như vậy, trò chơi vui như thế, đồ ăn vặt ngon biết bao, nàng còn chưa sống đủ đâu!
Nhưng vừa ra khỏi núi giả, trước mắt nàng đã xuất hiện một đôi giày —— một đôi giày màu đen thêu hoa văn chìm, lúc này đang dính đầy máu, vạt áo màu đen phía trên còn đang nhỏ máu, từng giọt rơi xuống nhuộm đỏ mặt đất dưới chân hắn.
Chết rồi chết rồi!
Phong Già Nguyệt kêu gào trong lòng đứng thẳng dậy, tay còn vỗ vỗ phủi bụi trên tay, tranh thủ liếc nhìn khuôn mặt của Cơ Tinh Loan.
Mái tóc dài của hắn được buộc lại bằng một cái dây màu đen đơn giản, nhẹ nhàng tung bay trong gió, gương mặt trắng như phát sáng, đôi mắt phượng hẹp dài ẩn chứa ý cười, đôi môi mỏng hồng hào thậm chí còn hơi nhếch lên. Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, nói hắn là công tử thế gia tao nhã cũng đúng, mà nói hắn là trích tiên hạ phàm cũng đúng.
Đáng tiếc sau vẻ ngoài đẹp đẽ như vậy lại là linh hồn của ác ma.
Phong Già Nguyệt đoán, nếu lấy trường bào màu đen mà hắn đang mặc đem đi vắt, không chừng sẽ vắt ra mấy lít máu.
Tác giả cặn bã, đem một nam chính ngon lành viết thành ác ma.
Thấy tiểu cô nương thất thần trước mặt hắn, Cơ Tinh Loan hứng thú cười: “Người của Tiêu Dao môn chết gần hết rồi.”
“Ừ, ta thấy rồi.” Phong Già Nguyệt gật đầu.
“Ngươi không sợ ta?”
Nàng sửng sốt, sợ sao? Chắc là cũng sợ nhỉ?
Chỉ là nàng vừa mới xuyên đến, không có cảm giác chân thật mấy, chỉ biết mình sắp chết, hết thảy đều quá nhanh chóng, nàng còn chưa kịp sợ hãi.
“Ngươi có muốn báo thù không?” Cơ Tinh Loan cười càng sâu hơn.
“Hả?” Phong Già Nguyệt kinh ngạc nhìn Cơ Tinh Loan, không ngờ lại thấy hắn cũng đang nhìn nàng, mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh thấu xương.
Trông đẹp trai như này mà lại là một tên vừa xấu xa vừa biến thái, thật đáng tiếc.
Cơ Tinh Loan đột nhiên nhét thanh kiếm vào tay Phong Già Nguyệt, kiếm Hàn Sương nhìn có vẻ vừa nhẹ vừa mỏng, nhưng thực tế lại rất nặng, Phong Già Nguyệt không có chuẩn bị, suýt nữa thì gãy eo.
Nhưng sau khi cảm giác được sự nhão nhão dính dính ở lòng bàn tay cùng với mùi máu tươi nồng nặc trên đó, nàng lập tức ném kiếm Hàn Sương đi.
Kiếm Hàn Sương rơi xuống đất, gạch bị đập vỡ thành nhiều mảnh, Cơ Tinh Loan nhìn kiếm của mình một cái, rồi lạnh lùng nhìn về phía Phong Già Nguyệt, mặc dù hắn không lên tiếng nhưng ánh mắt như đang nói: Nhặt lên.
“Xin lỗi!” Phong Già Nguyệt thẳng thắn xin lỗi, ngồm xổm xuống dùng khứ trần quyết, sau đó mới nhặt kiếm Hàn Sương đã sạch sẽ lên, thuận tay trả lại cho Cơ Tinh Loan.
Nhưng hắn không nhận: “Ta cho ngươi một cơ hội để báo thù.” Hắn chỉ vào vị trí trái tim của mình, cười nói với nàng, “Nào, đâm vào đây, báo thù cho Tiêu Dao môn, cho cha ngươi.”
“Tiểu sư muội, mau giết hắn đi!” Mấy người bên cạnh còn chưa chết hét lên.
Phong Già Nguyệt cười khổ, Cơ Tinh Loan thích nhất là gạt người khác chủ động động thủ sau đó lại trở tay giết chết đối phương, nham hiểm vô cùng.
Một khi động thủ, chắc chắn nàng sẽ chết, kể cả không động thủ cũng không chắc có thể sống được.
Nàng phát huy hết khả năng diễn xuất của mình, thành khẩn lắc đầu nói: “Ngươi đẹp trai như vậy, ta không hạ thủ được.”
Cơ Tinh Loan: “……”
“Ta cho ngươi một cơ hội nữa.” Hắn lạnh lạnh nói.
Phong Già Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nàng cắn môi dưới, do dự hỏi: “Ngươi mặc quần áo ướt không thấy khó chịu sao?”
Cơ Tinh Loan nhìn nàng như nhìn một kẻ đần độn.
“Hay là ta dùng khứ trần quyết cho ngươi nhé? Sạch một chút sẽ thoải mái hơn đó.” Không chờ hắn trả lời, nàng đã thực hiện khứ trần quyết mấy lần.
Quần áo của Cơ Tinh Loan sạch sẽ thoải mái trở lại, không còn cảm giác nhão nhão dính dính, cũng không tỏa ra mùi máu tươi nồng nặc nữa.
Đúng là dễ chịu hơn trước một chút.
“Ngươi có giết ta không?” Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Nàng nhắm mắt lại, kiên quyết lắc đầu, còn lâu nàng mới bị hắn lừa chủ động chịu chết.
“Xuy……” Cơ Tinh Loan cười lạnh một tiếng, “Lại là một kẻ ngu ngốc.”
Mắng ai đó? Phong Già Nguyệt không vui mở mắt ra, thấy hắn còn đang lạnh lùng nhìn nàng, nàng lại vội vàng nhắm mắt lại, giả bộ không có chuyện gì xảy ra.
Cơ Tinh Loan cười một cách quái lạ, cầm kiếm Hàn Sương của mình xoay người rời đi, khi đi qua mấy người vừa lên tiếng, kiếm Hàn Sương tùy ý vung lên, mấy người kia trừng lớn mắt, chết không nhắm mắt.
Ác ma vẻ ngoài như trích tiên cười đi rồi.
Phong Già Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nàng như chìm sâu trong địa ngục, khắp nơi đều có thi thể và máu đọng lại.
Nhưng ít ra, nàng còn sống.
“Chúc mừng ký chủ đã vượt qua khảo nghiệm thành công, tiếp theo tôi sẽ đưa ký chủ quay về lúc nam chính còn nhỏ, xin ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, trợ giúp nam chính trở thành người tốt, ngăn chặn thế giới sụp đổ một lần nữa, ký chủ cố lên nha.” Hệ thống đã biến mất hồi lâu lại lên tiếng.
“Ta đậu má @#¥……%&**” Phong Già Nguyệt phun ra tất cả những câu mắng chửi mà mình biết, chờ nàng phát tiết xong, hệ thống mới thản nhiên nói, “Ký chủ không cần lo lắng, nếu cô chết ở đây, linh hồn của cô sẽ trở lại thân thể ban đầu, cho nên không cần lo lắng có nguy hiểm.”
“Nếu kỷ chủ hoàn thành nhiệm vụ, thế giới không sụp đổ, tôi có thể thỏa mãn hai chuyện mà ký chủ tiếc nuối, ký chủ còn có thể thực hiện một nguyện vọng khác.”
Bốn chữ không có nguy hiểm thành công khiến Phong Già Nguyệt bình tĩnh lại, nghe đến hai chuyện tiếc nuối, trái tim nàng nhảy dựng lên, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện tiếc nuối gì?”
“Tôi có thể cho cô biết thân phận và địa chỉ của mẹ cô để cô đi gặp bà ấy; tôi còn có thể đưa cô về trước khi bà cô chết để cô gặp bà lần cuối.”
Trầm mặc, trầm mặc thật lâu.
“Thành giao.”
_______