Chương 14
Cô vội vàng rời giường đi vào nhà vệ sinh, tầm 15 phút sau mới trở ra, mặt cô trắng bệch, quả nhiên không ngoài dự đoán, bà dì tháng này lại đến sớm 2 ngày, việc này làm cô không kịp chuẩn bị, bụng vẫn đau quặng lên từng hồi, 3 năm trở lại đây mỗi lần tới ngày này Nhiễm Hi đều không thể rời giường, có khi chịu không nổi nữa cô phải tới bệnh viện, nhưng hôm nay không thể buổi tối cô còn phải dự tiệc
Nhiễm Hi ôm bụng, đi vòng qua đầu giường lấy ra một lọ thuốc giảm đau, đổ ra 2 viên rồi uống vào, nhìn đồng hồ đã hơn 1 giờ, ngoài trời lại có mưa gió lạnh ùa vào trong, cô đi đến kéo rèm cửa sổ, quay trở lại giường, ngả người xuống, kéo chăn đắp kín người, lấy điện thoại cài báo thức 5 giờ chiều, sau đó chịu đau ngủ thiếp đi
_____
Lục Cẩn Đông luôn rất đúng giờ, nhìn thấy ngoài trời còn có mưa rào, anh quyết định đến sớm hơn giờ hẹn 30 phút chờ cô ở bãi đỗ xe, hôm nay anh tự lái xe đến cũng không có trợ lí đi theo, một mình anh yên tĩnh ngồi trong xe, ánh mắt nhìn ra ngoài màn mưa rồi lại hướng về cửa thang máy
Nhiễm Hi ngủ không được ngon giấc, cơn đau từ bụng cứ nhói lên làm cô khó chịu, đồng hồ báo thức reo lên, cô cũng thuận theo đó mà rời giường, bước đi hơi loạng choạng, đến trước tủ lấy ra bộ lễ phục rồi vào nhà vệ sinh, Nhiễm Hi có thói quen trước khi ra ngoài sẽ ngâm mình với tinh dầu, ngâm mình trong nước ấm khiến cô thấy dễ chịu hơn, xém nữa thì ngủ quên trong bồn tắm
Rời khỏi phòng tắm, Nhiễm Hi cảm thấy thoải mái hơn được một chút, cô ngồi trước bàn trang điểm nhìn gương mặt có phần nhợt nhạt của mình, cô nhíu mày không vui
Nhiễm Hi không cần trang điểm quá nhiều, chỉ dặm nhẹ một chút phấn, đánh lên một ít má hồng để gương mặt trở nên tươi tắn hơn, tô lên son môi màu đỏ rực, quyến rũ đầy vẻ phong tình, chải chuốt lại mái tóc có hơi rối để xoã qua vai, đeo lên sợi dây chuyền đắt đỏ kia, nhìn cô lúc này xinh đẹp như một nàng tiên, lại quyến rũ như một yêu tinh
Từ bé cô đã mang vẻ đẹp đầy cuốn hút, lúc nhỏ còn được người khác quý như công chúa nhỏ bước ra từ trong tiểu thuyết, so với lúc nhỏ bây giờ Nhiễm Hi quả thật là một tiểu yêu tinh quyến rũ người khác, không cần chạm vào chỉ cần nhìn thôi cũng đủ làm người khác say mê
Chuẩn bị xong hết cả, đồng hồ chỉ 5 giờ 50 phút, bên ngoài trời khá lạnh, cô quay vào tủ quần áo mở ra muốn lấy một cái áo khoác nhưng chợt nhớ ra cái gì đó, cô chuyển hướng mở cái tủ nhỏ bên cạnh, lấy ra áo khoác dài của Lục Cẩn Đông khoác lên người
_____
Lục Cẩn Đông nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cửa thang máy, anh muốn lên trên đón cô, nhưng lại cảm thấy không phù hợp nên thôi. Trong lúc ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài thì chợt thang máy mở ra, anh nghe thấy tiếng động nên quay lại nhìn, thân ảnh nhỏ nhắn của cô gái in sâu vào tận ánh mắt, anh biết rằng cô rất hợp với màu xanh nhưng không ngờ lại đẹp đến điên đảo lòng người thế này
Lục Cẩn Đông ngẩn người mất một lúc, khi cô đi đến gần xe anh mới chợt hoàn hồn, mở cửa xe bước xuống, hơi vội vàng đi đến trước mặt cô, ánh mắt lại rơi xuống áo khoác mà cô đang mặc, môi không tự chủ khẽ nhếch lên, Nhiễm Hi biết anh đang nhìn mình nên chỉ khẽ nói
” Đi thôi ”
Lục Cẩn Đông xoay người để cô đi phía trước, vì biết cô sẽ mặc lễ phục màu xanh nên anh đã chọn một bộ vest màu xanh đậm, nhìn cứ như đồ đôi vậy, không khí giữa hai người cũng rất hoà hợp, người không biết nhìn vào còn nghĩ họ là một đôi yêu nhau thật sự
Trước khi đi Nhiễm Hi đã uống thêm mấy viên thuốc giảm đau, cố trấn tĩnh cảm xúc của mình thật bình tĩnh, hiện tại cơn đau đã giảm đi không ít, nhưng cô biết cũng chỉ là tạm thời mà thôi, một lát nữa cơn đau đó sẽ lại tới, cô khẽ liếc nhìn Lục Cẩn Đông, anh vẫn chuyên chú lái xe, gương mặt lạnh nhạt, Nhiễm Hi nhìn vào sườn mặt anh đến ngẩn người
Cô biết anh có một gương mặt rất đẹp, nhưng khi nhìn ở khoảng cách gần như thế này lại bất giác làm người ta đỏ mặt tía tai, Nhiễm Hi nhìn đến mê mẫn thậm chí còn không cảm nhận được cơn đau kia lại tới
” Em nhìn đủ chưa? ”
Bất chợt anh lên tiếng, cô có hơi luống cuống quay đầu, lí nhí trả lời
” Anh cũng nhìn tôi đó thôi? ”
Anh bật cười, liếc mắt nhìn cái má hồng hồng của cô
” Người đẹp trước mắt tại sao không được nhìn? “