Chương 92: Chạy nhanh
Không ngờ năm ấy cồ nghi ngờ lại đúng thật.
Triệu Sở Nhi đi một lúc thì bắt gặp Trương Tiêu ngồi ở hàng ghế dưới gốc cây lớn một mình, cô nheo mắt tiến lại gần nhìn xem có phải cậu không vì ánh sáng ở đây không tốt cho lắm cứ mờ mờ.
” Trương Tiêu, cậu làm gì ở đây vậy ”
Cậu giật thót tim ngước đầu nhìn cô thở phào ”Học bài nhiều quá nên ra đây hít thở thôi ”
Triệu Sở Nhi ngồi xuống bên cạnh mỉm cười ”Học nhiều thế có mệt không? suốt ngày cứ thấy cậu học bài chẳng thấy cậu quan tâm đến ai hết.
Dù sao cũng lớp 12 rồi bộ cậu không thích ai hết sao? ”
Trương Tiêu quay mặt nhìn cô, rồi lại đưa mắt nhìn lên mặt trăng sáng trên cao gần ánh đèn đường thở phào đáp ”Có chứ ”
Triệu Sở Nhi mở to mắt ngạc nhiên nhìn cậu bậc cười.
”Thật à? tớ nói đùa thôi không ngờ cậu cũng có người mình thích thật á, suốt ngày cậu cứ học với học có thấy thân thiết với bạn nữ nào đâu ”
Trương Tiêu ”Cậu là dạng người thông minh nhất tớ từng thấy, chắc chắn cậu đoán ra được người tớ thích là ai ”
Cô khựng người, cũng ngửa đầu nhìn lên mặt trăng im lặng, tuy biết được nhưng thật sự cô nghĩ rằng đoạn tình cảm chút ít này thời thanh xuân là điều mà những học sinh thường có. Không đáng để bàn đến chuyện sau này, tình yêu thanh xuân thời đi học chỉ nên để trong lòng không nên suy nghĩ đến chuyện tương lai được.
Thật ra cô cũng nhận ra được Trương Tiêu cũng thế, cậu ấy cũng có suy nghĩ này i hệt với cô cho nên nhiều lần không ngại ám chỉ người cậu thích là cô nhưng không bao giờ nói ra thẳng thắn, căn bản cậu không xem đây là đơn phương mà xem đây là bạch nguyệt quang của mình như bao người khác.
Không to lớn đến mức phải tiến lên, cũng chẳng nhỏ bé đến mức phải che giấu để cho đối phương không biết được.
Trương Tiêu ”….cậu khi tốt nghiệp có thể chụp riêng với tớ một tấm được không ”
Cô phì cười vui vẻ gật đầu ”Được thôi”
…..
” MẸ TRẢ ĐIỆN THOẠI CHO CON ĐI, MẸ!! ”
Đã 5 ngày Bạch Tuấn Minh bị nhốt trong phòng không cho ra ngoài rồi, điện thoại cũng bị thu chẳng thể liên lạc được với ai.
Trong phòng chỉ còn mỗi cửa sổ là có thể thấy bên ngoài, nhưng đây là tầng hai không thể nhảy ra được.
Cậu đứng trước cửa phòng hét lớn xin mẹ trả điện thoại cũng đã được vài tiếng kể từ khi thức dậy.
Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây
” Tao sẽ làm thủ tục chuyển trường cho mày, mày ở yên trong phòng rồi chuyển đến trường khác là được”
Bố cậu ở ngoài vọng tiếng vào rồi im lặng chỉ nghe được tiếng đóng cửa, có thể là đi ra ngoài rồi.
Bạch Tuấn Minh không kêu nữa bất lực đi đến cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài, cậu không biết rõ bây giờ là bao nhiêu giờ rồi, điện thoại không có, trong phòng cũng không có đồng hồ hay máy tính.
Khung cảnh bên ngoài trông quen mắt nhưng nhìn kỹ cũng bình yên thật, đã lâu lắm rồi bản thân không dành ra ít thời gian để ngắm nhìn xung quanh.
”…..”
//Trạch Dương bây giờ thế nào nhỉ, chắc cũng gọi điện cho mình nhiều cuộc lắm vì mấy ngày liền mình không đi học rồi mà…//
Cậu nhắm mắt hít một hơi mạnh rồi thở phào ra nghiêng đầu sang trái liền trợn tròn mắt ngạc nhiên trước vật trước mặt.
” Thang thoát hiểm..!”
Trước đây vẫn không để ý được ngoài cửa sổ nhả mình là một hàng dọc thang thoát hiểm của chung cư, cậu đơ người nhìn cái thang sát bên mình rồi bậc cười vui mừng không suy nghĩ nhiều liền chạy đến tủ quần áo lấy ra một cái áo lạnh khoác vào.
Cậu vui mừng đến độ cười tươi trên khuôn mặt kia, tuy chân không có dép hay giày mang vào vì bị nhốt trong phòng nhưng cậu bạn nhỏ không ngần ngại nghĩ nhiều đến thế mà trực tiếp cẩn thận leo ra thanh thoát hiểm.
Độ cao này tuy nhìn xuống có chút đáng sợ nhưng không sao…cẩn thận một chút sẽ xuống được. Bạch Tuấn Minh tập trung tay chân không dám run rẩy vì sợ trượt một cái là toi. Cậu leo xuống khoảng mười phút với đôi chân không của mình vả độ cao kia.
” Trạch Dươnh em sắp tới gặp anh rồi ”
Cậu đi chân đất chạy thật nhanh, mặc một chiếc áo lạnh hớn hở vui vẻ cực kỳ đến nổi chẳng còn cảm nhận được chân mình rất đau.
Bạch Tuấn Minh lần này không lạc đường, bóng dáng vui mừng kia được chạy thoát khỏi căn nhà để đến trường tìm bạn trai của mình.
Vừa đau lòng vừa hạnh phúc.