Chương 87: Đổ oan một lần nữa
Một màn kịch tự biên tự diễn của cô ta một lần nữa lại bắt đầu, y hệt như năm lớp 10 ấy khi cô đổ oan cậu gian lận thi cử.
Mộc Hiểu Linh đưa tay hất mạnh Bạch Tuấn Minh ra vội vàng kéo áo rồi lấy chiếc cặp che lại vừa khóc lóc vừa van xin thê thảm ”Ông nội cứu con, cậu ta sàm sỡ con ”
Một đống hỗn loạn, người lớn không hiểu chuyện gì xảy ra, ông nội và mẹ cậu đều im bặt đưa ánh mắt kinh hoàng nhìn cậu.
Mộc Hiểu Linh lẩm bẩm thốt ra hàng loạt từ ngữ như từng cây dao nhọn khứa vào người Bạch Tuấn Minh khi được ông nội hỏi có chuyện gì xảy ra. Cô như một cô gái nhỏ vừa bị sàm sỡ thật vậy, nét mặt sợ hãi bất an hiện rõ trên gương mặt ấy.
”Con biết cậu ấy không thích con gái nên mới nhờ cậu ấy thoa thuốc giúp con, không…không ngờ cậu ấy lại sàm sỡ con, ông nội con sợ lắm ~”
Mẹ của Bạch Tuấn Minh vừa nghe xong liền phản bác, gương mặt bà vẫn hiền hoà lịch sự đáp.
”Hiểu Linh à cháu bình tĩnh đã, nếu con trai dì thật sự như thế chắc chắn dì sẽ dậy bảo nó nhưng cháu cũng không thể nói rằng nó không thích con gái được chứ, con trai dì rất bình thường ”
Mộc Hiểu Linh đưa mắt nhìn bà, gương mặt có chút đáng thương mềm yếu.
”Dì à cháu…cháu không nói bừa, cậu ấy thật sự thích con trai mà, cậu…cậu ấy đang hẹn hò với Trạch Dương ”
Mọi người như nghe được một câu chuyện đáng sợ vậy, gương mặt ai cũng xanh đi to mắt kinh ngạc nhìn Bạch Tuấn Minh.
Cậu đứng một bên ở góc trái nghe xong câu thốt ra tim dường như không còn cảm nhận được nó đang đập nữa, cậu sợ hãi nhìn ông nội và mẹ của mình không nói lời nào.
Ông nội cậu vì muốn giữ mối quan hệ tốt nên chịu cúi đầu trước Mộc Hiểu Linh và ông nội của cô trầm giọng nói ”Xin lỗi cháu, nếu Tuấn Minh nó thật sự làm gì quá đáng với cháu thì thành thật ông rất cảm thấy có lỗi, bữa cơm này chắc hai ong cháu cũng chẳng muốn ăn nữa nhỉ, để ông già đây tiễn hai người về ”. Truyện mới cập nhật
Người lớn với nhau, ông nội của Mộc Hiểu Linh cũng không làm khó ông nên liền đưa cháu gái đi về. Căn nhà trong phút chốc im lặng phanh phách. Mẹ cậu chẳng nói gì thêm liền đi ra ngoài.
Ông nội tiễn ông cháu Mộc về thì liền vào nhà gọi cho ba cậu về. Bạch Tuấn Minh đơ người không nhúc nhích tận nữa tiếng, khi mẹ cậu đi cậu nhìn thấy được ánh mắt thất vọng trong đấy.
Ngôi nhà yên tĩnh bỗng dưng lại dâng lên tiếng cãi nhau từ bên ngoài, Bạch Tuấn Minh nghe thấy giọng mẹ mình và giọng của mẹ Trạch Dương liền hốt hoảng chạy ra.
” Là Con trai cô, là thằng con trai khốn nạn đó đã khiến con trai của tôi thành loại như thế này!! ”
Mẹ của Trạch Dương bị mẹ cậu nắm cổ áo vừa chửi mắng bà, bà cũng chẳng khác gì mẹ cậu cả, gương mặt kinh ngạc vừa hoảng loạn. Chỉ khác một điều không quấy khóc như mẹ cậu.
Bà im lặng mặt cho mẹ cậu chửi bới.
” Mau đem thằng con trai của cô đi xa đi, bảo nó tránh xa con trai tôi ra ~ hức hức tôi xin cậu đấy ”
Bạch Tuấn Minh hốt hoảng nhanh chóng kéo người mẹ mình lại, ngăn không cho bà chửi người nữa. Mẹ của cậu khóc lóc thê thảm, khi bị kéo ra liền hất tay tát mạnh cậu thật mạnh nghe rõ tiếng ”Chát” chói tai kia.
” Tuấn Minh!! ” Tiếng của Trạch Dương vang vọng lớn trên hành lang chung cư. Cậu giật mình quay đầu lại nhìn phía sau mình….thấy anh, anh trợn to mắt kinh ngạc khi vừa nhìn thấy mẹ cậu đánh cậu.
Vài giây sau tiếng của ba cậu cũng phát ra, giọng điệu tức giận ra lệch ”Mau vào nhà đi, ở ngoài cãi nhau thấy xấu hổ sao? ”
Nói xong ba cậu liền đi lướt qua người Trạch Dương rồi tiến gần kéo tay cậu bạn nhỏ lôi vào trong nhà rồi đóng mạnh cửa tạo một tiếng động lớn.
Hành lang rộng lớn chỉ còn Trạch Dương và mẹ anh, mẹ anh nhìn cậu một lúc rồi nhẹ nhàng cất giọng.
”Vào nhà trước đi rồi nói chuyện sau”