Chương 64: Công viên
Lúc tan học thì đã không thấy bóng dáng Trach Dương hắn ở đâu, đến giờ vẫn không về ký túc xá.
Tên đần thối, không sợ thầy giáo vụ biết được sẽ phạt à?
Cậu ngồi một hồi cuối cùng vẫn bèn lấy điện thoại ra gọi gọi cho hắn. Trong bụng cậu nghĩ hắn sẽ không bắt máy, ấy thế mà giây sau tên đó liền bắt máy vang lên giọng nói khàn đặc ”Alo? Ai vậy? ”
Cậu nghe giọng hắn, không chắc nhưng có vẻ như đang tức giận.
Trạch Dương đang ngủ bị cậu gọi đánh thức nên mới không kịp nhìn ai gọi liền bắt máy mới hỏi ”Ai vậy” à?
Bạch Tuấn Minh ấp úng, cất giọng.
”Trạch Dương hôm nay cậu không về ký túc xá à?”
Bên kia vang lên vài tiếng động lạ, bản thân cậu không nghe rõ không thể xác định được là tiếng gì.
Trạch Dương đáp lại ”Ừ không về”
Bạch Tuấn Minh giật mí mắt, cười gượng nhìn đống sách vở trước mặt mình, khẽ giật môi gật đầu định đáp ”À được” nhưng lời chưa nói ra thì bên kia lại phát ra tiếng của Tô Vũ Tuần ”A~cậu nhẹ một chút ”
Bạch Tuấn Minh ”!!!! ”
Giọng của Tô Vũ Tuần?
Cậu giật thót liền cúp máy, tay run lên vội nhấn nút tắt nguồn điện thoại rồi ném qua một bên.
Trạch Dương đêm hôm không về ký túc xá là đang ở cùng Tô Vũ Tuần sao? Hai người họ đang làm gì….
Vì cậu cắt ngang hai người nên khi bắt máy giọng điệu của Trạch Dương mới tức giận như vậy à?
Hai người họ ở bên nhau rồi sao….
Lòng ngực Bạch Tuấn Minh bỗng dưng có lực gì đó đè lên, đè rất chặt, rất nặng khiến cậu không chịu nổi dường như muốn nổ tung ra.
Cổ họng cậu cay lên, có chút rát ở mí mắt, đôi mắt đọng lại những chất lỏng không màu chứa đầy rồi rơi xuống gò má.
Hắn không phải đêm qua vẫn còn giở trò lưu manh hôn cậu trên giường sao? bây giờ lại……như thế cùng Tô Vũ Tuần.
Bạch Tuấn Minh sợ tâm trạng của mình không tốt, không kìm chế được sẽ khóc thành tiếng làm phiền giấc ngủ của Trương Tiêu và Vương Âu Lỗi liền đứng dậy đưa tay cầm chiếc áo khoác trên móc áo cạnh giường mặc vào rồi cầm lấy điện thoại bước ra khỏi phòng ký túc xá 142.
Đi trên giữa công viên nữa đêm, không một bóng người, ánh đèn mờ ảo tối tâm, cậu bức rứt tâm can, đáy lòng đau đến mức muốn không đi nổi liền ngồi gục xuống.
Ở đây không có ai, khi cậu khóc cũng chẳng phải suy nghĩ đắn đo sợ làm phiền người khác.
Bạch Tuấn Minh cứ thế ngồi gục xuống, cúi đầu xuống hai cánh tay đang đặt trên đầu gối mà khóc thành tiếng, đôi mắt thấm mệt vừa mỏi khi khóc liên tục như thế.
Tâm trạng vẫn không tốt lên được chút nào, vẫn thế, vẫn đau lòng, hối hận, vừa trách bản thân mình.
Tiếng bước chân vang lên trên mặt đất, tiếng gần lại cậu, Bạch Tuấn Minh lúc này mới cảm nhận được có người liền ngước mặt lên nhìn.
Gương mặt đỏ hoe với những giọt nước mắt trên gò má vẫn chưa khô kia ngước nhìn một người đàn ông khoảng 50 tuổi xa lạ, người ấy đang mặc một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới, còn đội cả mũ che đi mái tóc, có thể nếu cậu không ngồi nhìn từ phía dưới lên sẽ không thấy được khuôn xa lạ mặt người đàn ông này.
Bạch Tuấn Minh hít mũi, khàn giọng hỏi ”Chú là ai vậy? ”
Người đàn ông kia chăm chăm nhìn cậu, dáng người cao to với khuôn mặt xa lạ khiến cậu cảm giác khá sợ liền nhúc nhích chân đứng dậy.
”Chú…chú nhìn cháu làm gì vậy ạ? ”
Đôi mắt người đàn ông trong phút chốc bỗng dưng trợn tròn to lên, hung tợn nhìn cậu khi cậu đứng dậy thẳng hẵng hoi, giây sau liền nhào đến vồ lấy bịt miệng cậu kéo cậu về phía ông ta giữa chặt cả người cậu lại.
Bạch Tuấn Minh kinh ngạc hoảng sợ liên tục cự quậy, cố thoát khỏi sự ràng buộc cơ thể của cánh tay săn chắc nổi đầy gân mạnh bạo ôm cả người cậu lại.
Ông ta hung dữ đẩy mạnh Bạch Tuấn Minh xuống đất, rồi vươn tay kéo chân cậu về phía mình, lưng cậu ma sát mạnh với nền xi măng liền chầy da ứa máu đầy vết xước, cậu bị người đàn ông kéo chân như thú nhồi bông điên cuồng cất giọng run rẩy sợ sệt vang xin.
”Thả ra ~ Tên điên bệnh hoạn bỏ tôi ra tôi cầu xin chú đó ”
Người đàn ông kia căn bản không nghe lọt tai, mặc kệ cậu nhóc 17 tuổi khóc lóc khàn giọng xin tha dưới thân mình, ông ngồi trên người cậu dùng tay không lấy sức cố xé rách chiếc áo thun mỏng của Bạch Tuấn Minh.
Đúng!! Hắn là tên c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c cả nam lẫn nữ, tên tội phạm bệnh hoạn đang trốn cảnh sát mấy thàn nay.