Chương 38: Hồi 38: Hoa và gai
Bây giờ trên tấm ván mỏng là ê hề không biết bao nhiêu gói quà hộp thuốc đắt giá. Nam Sa và Hồng Lệ đều không động tới, dự định khi gặp Dạ Lý sẽ trao trả lại cho ả.
Đã bảo hãy chừng mực, rốt cuộc chừng mực của ả là như thế này đây. Thật khiến người ta đau đầu.
Của cho là của nợ, Hồng Lệ không muốn nợ ai, một người là quá đủ rồi.
Ả không bước ra khỏi Cao gia trang nhưng mọi sinh hoạt của Nam Sa đều nắm gọn trong lòng bàn tay nhờ vào tai mắt từ đám gia đinh.
Cho đến hôm nọ, Dạ Lý lại xuất hiện trước hiên nhà nàng, ả vận bộ bà ba lụa trắng như màu gạo mới, trên cổ choàng khăn voan mỏng, trông qua vô cùng tha thướt, dẫn theo một ông thầy thuốc đến cùng.
Dạ Lý vẫn vậy, vẫn vô tư lự tiến thẳng vào bên trong nhưng khi đến ngạch cửa thì như chợt nhớ ra điều gì đó, ả dừng bước bảo thầy thuốc hãy đứng đợi còn mình thì tự đi vào trước.
Nhìn căn nhà trống trải, ả cất tiếng gọi.
“Nam Sa ơi, chị đến thăm em nè, em đâu rồi?”
Im lìm, không có tiếng hồi đáp.
“Em ấy có thể đi đâu được chứ?” Dạ Lý nhíu mày, lục tung cả căn nhà lên cũng không tìm thấy Nam Sa, rõ ràng tên gia đinh ban sáng báo lại nàng vẫn yên vị ở nhà mà sao giờ chẳng thấy bóng dáng? Điều này đã đánh thẳng vào nội tâm ả một cú đau nhói.
Bắt ông thầy thuốc ngồi yên đó đợi, ả nhanh chân rảo bước qua những con đường quê quen thuộc tìm kiếm bóng dáng nàng.
Và rồi rốt cuộc cũng gặp được.
“Ê đi đâu vậy? Mày là con của thằng Tây độc ác đúng không?”
“Mày coi tóc của nó kìa, vàng hơn rơm nữa, mắt nó xanh ngộ ghê ha!”
“Tới đây cho tao sờ chút coi, làm gì né tao như né tà vậy con kia.”
Đó là Nam Sa, nàng đang chật vật đứng bên mé sông, vây quanh nàng là hai thằng thanh niên lực lưỡng, một trong số đó là thằng Lực mà Dạ Lý đã nhận ra.
Bọn chúng lợi dụng nơi vắng vẻ giở trò trêu chọc khinh miệt nàng. Nam Sa dường như muốn chạy nhưng cứ bị bọn chúng chặn lại, đã vậy còn động chạm đến nàng.
Cảnh tượng này đập vào trong mắt Dạ Lý không khác nào đốt lên ngọn lửa phẫn nộ, ả sấn tới, từ đằng sau dùng hết sức đá vào thắt lưng thằng Lực khiến nó chúi đầu xuống bùn, mình mẩy nhem nhuốc hết cả.
“Mẹ nó! Thằng nào dám đá tao?!”
Thằng Lực lồm cồm bò dậy, tên đồng bọn giơ tay kéo nó lên, khi cả hai quay đầu thì lập tức trông thấy cô hai Cao Dạ Lý đang đứng chắn phía trước Nam Sa khiến bọn chúng thoáng chút kinh ngạc.
Thằng Lực phủi đi lớp sình lầy bám trên bờ vai vạm vỡ trần trụi của nó, từng bước từng bước tiến tới đối diện Dạ Lý, người nó nồng nặc hơi men nhìn hai người con gái bằng cặp mắt của loài thú dữ muốn lập tức xé xác con mồi. Mà ả cũng không vừa, đối với nó vừa khinh bỉ lại vừa căm phẫn, khoanh tay nhếch môi không tỏ ra chút nào dè dặt.
“Tôi nể cô là con ông hội đồng nên mới nhường nhịn, đừng chuyện gì cũng tỏ vẻ ta đây nhúng tay vào, mau tránh ra.”
Nó trầm giọng, nói mà như gầm.
“Mày là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tao? Giẻ rách từ con người cho đến nhân cách, cút!”
Ả nói nặng lời như vậy cũng rất vừa với thằng Lực, lời truyền vào tai nó như đinh nhọn xuyên thấu. Nó siết chặt nắm tay cứng cáp đến nỗi hiện lên từng đường gân, nghiến răng áp sát vào Dạ Lý định làm gì ả thì chỉ có trời mới biết được.
Nhưng vừa đúng lúc đó thì tên đồng bọn của nó đã kịp thời níu lấy ngăn cản, nó thì thầm bên tai khuyên nhủ.
“Thôi bỏ đi mày ơi, mày mà động vô con nhỏ này là ở tù mục gông luôn đó, bỏ đi.”
Đoạn, nó gắng lôi thằng Lực rời đi, mà thằng này cũng hung hăng lắm, trước lúc rời khỏi còn bỏ lại một câu đe doạ.
“Rồi sẽ có ngày hai đứa bây chết với tao, ngày đó sẽ tới nhanh thôi.”
Dứt lời liền hậm hực đi mất.
Nam Sa thấy thằng Lực đi rồi mới yên tâm thở phào trút ra sự nặng nề đè nén nãy giờ.
“Cảm ơn chị đã bảo vệ em.”
“Tại sao em không ở nhà nghỉ ngơi, đi ra chỗ heo hút này làm gì để gặp hai thằng cô hồn đó?”
Nam Sa gãi đầu vô tư cười đáp.
“Bữa nay má nhận hái quả cho vườn người ta ở xóm trên, sợ má ăn uống không đầy đủ nên em đi đưa cơm, về ngang đây thì vô tình chạm mặt hai ông đó.”
Nói xong thì nàng chìa tay ra cho ả xem chiếc giỏ đựng cơm như để chứng minh tính xác thực lời nói của mình.
Dạ Lý thở hắt ra một hơi, nhón chân lên xoa xoa đầu nàng, cử chỉ dịu dàng làm mềm lòng Nam Sa, lại nói.
“Tốt nhất đừng rời khỏi tầm mắt của chị, giờ thì về nhà em thôi, chị có dẫn một ông thầy thuốc rất giỏi đến để xem cánh tay của em.”
“Làm phiền chị quá, số quà cáp đó em chưa kịp trả lại mà giờ chị còn mời thầy thuốc đến, em rất ngại.”
Ả bật cười, sóng vai nàng vừa đi vừa đáp.
“Tưởng chuyện gì, em không cần trả lại, cứ xem như đó là đãi ngộ của người làm việc cho chị đi. Vả lại, dù em không thừa nhận nhưng cũng không cần phải giữ khoảng cách khách sáo với chị đâu.”
Trong một khoảnh khắc, ả cúi mặt xuống như để giấu đi môi son đã vơi bớt nét cười, thầm thì như tự độc thoại với chính mình.
“Cũng chỉ vì chị thương em mà Sa…”
Nàng nghe được, chắc chắn là nghe được, thế nhưng Nam Sa lựa chọn làm bộ như chẳng hề hay biết. Nàng im lặng đi bên cạnh Dạ Lý, giữa cả hai dường như vẫn còn tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách đôi bên.
Khi họ trở về nhà Nam Sa thì bắt gặp ông thầy thuốc đang gác tay ngủ khò bên bàn trà, Dạ Lý đánh thức ổng không hề thương tiếc khiến ông già giật bắn mình suýt chút quy thiên.
Ông ta khám rất cẩn thận, kê thuốc men đầy đủ rồi mới lui gót trở về hiệu thuốc, còn ả thì ở lại trò chuyện với nàng thêm đôi chút rồi cũng phải giã biệt rời đi trong niềm luyến tiếc. Không quên hứa hẹn rằng sẽ quay lại tìm Nam Sa sớm thôi, nhắc nhở nàng không được trả lại quà cáp mình mang tặng nữa.
…
Tối đó, Dạ Lý nhàn nhã ngồi đung đưa trên chiếc xích đu ngoài sân vườn, khoanh tay đứng trước mặt ả là bốn gã gia đinh trong nhà. Gã nào gã nấy cao lớn đồ sộ, làn da đen nhẻm vì dãi nắng dầm sương, trông bộ dạng rất chi doạ người.
Vì con bé ba còn thương tích chưa khỏi nên theo hầu ả bây giờ là hai thiếu nữ khác, một người cầm quạt phe phẩy, một người bưng tách cà phê sữa kế bên. Dạ Lý rất đỗi thản nhiên, giơ bàn tay năm ngón thon thả lên ngó xem móng tay của mình, nhàn nhạt hỏi bốn gã gia đinh nọ.
“Trong xóm này có một thằng tên Lực, nó có thêm một thằng bạn thân. Hai đứa nó làm tá điền cho nhà mình, tụi bây biết mặt chứ?”
Một gã trong số bốn gia đinh đáp bằng chất giọng ồm ồm.
“Thưa cô hai tụi con biết rành, biết tụi nó và biết luôn cả nhà của tụi nó.”
“Tốt.”
Dạ Lý nhếch môi, ngó mắt lên nhìn bầu trời tối mịt không một ánh sao.
“Đêm nay tối quá, đốt nhà hai thằng đó đi cho sáng.”
“Dạ?…”
Bốn gã gia đinh mặt mày bặm trợn mà nghe ả nói ra lời này cũng bị làm cho giật mình.
Dạ Lý dửng dưng.
“Tao không lặp lại lần thứ hai.”
Bốn gã đưa mắt nhìn nhau rồi khoanh tay cúi đầu trước ả, dõng dạc đáp.
“Dạ cô hai, tụi con sẽ đi làm ngay!”
Dứt lời liền rời khỏi như những cái bóng khuất biệt vào màn đêm.
Hai thiếu nữ đứng bên cạnh Dạ Lý sợ đến rút vai rụt cổ, thầm cảm thán quả nhiên không hổ danh cô hai Cao Dạ Lý mà.
…
“Trời ơi cháy rồi, nhà thằng Lực cháy rồi, mau tới giúp nó dập lửa!”
“Ở bên này nhà thằng Tuất cũng cháy nữa, mau lên mau lên bà con ơi!!!”
Trong nhà, Nguyễn Thị Quý đang ngồi nhai trầu trên bộ ngựa cạnh Cao Phỉ, ngó ra thấy bà con nhốn nháo chạy qua chạy lại nãy giờ không ngớt thì không khỏi thắc mắc, hai vợ chồng nghi hoặc nhìn nhau.
“Mày ra ngoài kia dòm coi có chuyện gì mà xôn xao lung vậy?”
Nguyễn Thị Quý nhổ bã trầu, sai con nhỏ đứng hầu chạy ra ngoài xem.
Lát sau, nó mới hớt hải chạy vào báo lại rằng không biết vì sao nhà thằng Lực và thằng Tuất tự dưng bốc hoả, lửa cháy mù trời không cách gì dập nổi. Hàng xóm đã cố gắng phụ giúp nhưng bất thành, đành phải đứng đó trơ mắt ngó tài sản bị thiêu thành tro bụi.
Nghe xong, Cao Phỉ liền tặc lưỡi.
“Tội nghiệp quá vậy, rồi gia đình hai đứa nó có sao không? Có ai bị thương gì không?”
Con nhỏ hầu lắc lắc đầu thưa rằng không biết.
Cao Phỉ xoa cằm ngẫm nghĩ rồi lại bảo.
“Mày với thằng Thỉ chạy ra nhà tụi nó xem sao rồi về báo lại với ông, dẫu gì tụi nó cũng mần ruộng cho nhà mình, coi thử giúp được gì thì giúp.”
Con nhỏ dạ một tiếng, xong liền chạy đi y lệnh.
Không ai hiểu được lý do cho hai đám cháy thình lình bùng phát này, duy chỉ mỗi Dạ Lý nép sau tấm rèm là tường tận, bởi đây chính là kiệt tác do ả tạo ra kia mà.
Kiềm không được sự phấn khích, Dạ Lý che miệng khúc khích cười.
Người con gái này như một đoá hoa, một đoá hoa đầy gai nhọn.