Chương 33: Hồi 33: Tham luyến Nam Sa
Nam Sa lấy từ trong túi áo bà ba sờn cũ ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết mồ hôi trên trán Dạ Lý.
“Em còn hỏi? Chị đến tìm em mà.”
Nghe vậy, bụng dạ Nam Sa vui lắm nhưng nàng không dám thể hiện quá nhiều mà chỉ khẽ cười, đáp.
“Em cũng muốn đến tìm chị, nhưng mà…”
Dạ Lý đặt ngón tay lên môi nàng ngăn lại lời sắp nói.
“Chị hiểu, nếu em không thể đi tìm chị vậy cứ để chị đi tìm em.”
Nam Sa cao hơn Dạ Lý một cái đầu, trong vòng tay nàng, ả mong manh dịu dàng đến lạ, khác xa so với thường ngày tính nóng hơn cả hoả lò. Hai người đã đứng ở trước sân ôm nhau từ nãy đến giờ, họ cứ như vậy ôm lấy nhau thầm thì những lời muốn tỏ mà quên mất xóm này đâu phải chỉ có hai người.
Bởi vậy, xui khiến làm sao ngay đúng lúc ấy thì ông bảy Thê vác cuốc đi ngang, chân ông lấm lem bùn đất, ống quần xắn tới đầu gối chi chít vết sẹo. Đang lững thững ngang qua liền bị đập vào mắt là cảnh tượng Nam Sa đang ôm cô hai Dạ Lý khiến ổng giật nảy mình.
Đuôi mắt liếc thấy có người đang trơ mắt nhìn mình, Nam Sa theo phản ứng vội đẩy Dạ Lý ra, ái ngại vô cùng.
Mà ả bấy giờ đột nhiên bị nàng đẩy ra giữ khoảng cách thì ngỡ ngàng lắm nhưng vừa hay cũng lại trông thấy ông bảy Thê đứng ở đằng kia ngó dòm nên liền hiểu được lý do.
Dạ Lý cười nhạt.
“Em sợ?”
Nam Sa bối rối, tuyệt nhiên không dám đáp nửa lời.
Chỉ thấy Dạ Lý phủi phủi vạt áo tiến tới chỗ ông bảy Thê vẫn đứng chôn chân tại chỗ, ả lớn giọng tỏ ý đe doạ.
“Lúa nhà tôi vụ vừa rồi ông trả còn chưa đủ, có phải bây giờ là lúc nên trả cho dứt điểm rồi không? Đứng xớ rớ ở đây nhìn lén tôi thăm hỏi người ta vậy chi bằng về cái xó rách nát của ông vác lúa qua nhà tôi ngay lập tức.”
Ông bảy Thê thừa biết miệng lưỡi ả độc ác đó giờ, không hề ngạc nhiên cất tiếng trả lời.
“Tôi vô tình đi ngang qua, mới cuốc đất về có hơi nhức đầu nên chậm bước chứ đâu dám nhiều chuyện nhìn lén ai. Còn chuyện lúa thóc tôi đã xin phép ông hội đồng gia hạn cho rồi, bây giờ chưa vô vụ, tôi biết đào đâu ra lúa mà trả cho nhà cô?”
Dạ Lý khoanh tay hất mặt, rất dửng dưng trước lời bộc bạch có phần khó xử của ông bảy Thê.
“Tôi không cần biết, chiều nay ông phải đem đủ lúa qua trả cho nhà tôi, bằng không thì đem con nhỏ cháu gái của ông sang gán nợ.”
“Trời đất thánh thần ơi…”
Ông bảy Thê thảng thốt, vội buông chiếc cuốc xuống đất chấp hai tay trước bụng khẩn thiết thưa rằng.
“Cô hai giơ cao đánh khẽ, nhà tôi chỉ còn hai ông cháu đơn chiếc ở với nhau. Nợ thì bảy Thê này sẽ ráng mần lụng trả cho cô nhưng xin cô đừng bắt cháu tôi đi gán nợ, tội nó lắm cô hai ơi…”
Vừa lúc Dạ Lý định phản ứng lại thì Nam Sa đứng nhìn tình cảnh chịu đựng chẳng đặng nên bèn tiến tới bên ả nhỏ giọng xoa dịu.
“Thôi mà chị, ông bảy cũng lớn tuổi rồi nên để cho cháu gái bầu bạn hủ hỉ, vả lại vụ lúa mới cũng chưa tới thì làm sao ông trả nợ được? Chị cho nhà ông bảy thêm chút thời gian nha, được không?”
Dạ Lý nhìn nàng, sóng mắt lưu chuyển, vừa buồn cười lại vừa thương yêu. Nhưng Nam Sa thấy ả im lặng thì không khỏi bối rối, chẳng hiểu được ả đang nghĩ gì, bèn nói thêm giải vây cho ông bảy Thê.
“Chị vô nhà ngồi chơi đi, ở đây nắng lắm, nha chị?”
Lúc này, Dạ Lý mới cong môi mỉm cười với nàng thay cho lời hồi đáp. Trước lúc đi vô nhà còn không quên ném một ánh nhìn sắc lẹm về phía ông bảy Thê khiến ông này vội vàng cụp mắt không dám đối diện.
Đợi Dạ Lý vào trong rồi Nam Sa mới trấn an ông bảy Thê rằng.
“Ông bảy cứ an tâm về đi, để con xin chị Dạ Lý, chỉ nói thì nói vậy thôi chớ bụng dạ lành lắm, ông đừng lo nghen.”
Đây không phải là lần đầu tiên ông bảy Thê trông thấy Nam Sa nhưng đây lại là lần đầu tiên ông trực tiếp nói chuyện với nàng, cảm giác rất kỳ lạ. Còn nhớ thời ấy khi đám lính Tây ập vào vùng này cướp đất cướp ruộng, gia đình ông là một trong những số những nạn nhân của chúng. Chính vì chống trả nên con trai và con dâu của ông mới đoản mạng vong thân để lại cho ông đứa cháu nhỏ còn đỏ hỏn.
Thời gian chảy trôi, bọn lính Tây ngày nào giờ cũng đã rút khỏi vùng này cùng với tên chỉ huy của chúng nhường chỗ cho những tên quan Pháp khác cai trị. Tên chỉ huy tàn bạo ấy rời đi nhưng nỗi đau và sự mất mát mà hắn để lại thì không thể nào bôi xoá được. Cũng như người con gái tên gọi Nam Sa này, mặc dù tất cả đều ghét bỏ nàng nhưng tất cả đều không thể phủ nhận sự tồn tại của nàng.
Giờ đây đứng trước mặt Nam Sa, đứa con gái của kẻ chủ mưu trong vụ cướp giết năm xưa, ông bảy Thê cảm xúc hỗn độn, khó tránh khỏi vô thức nhìn nàng bằng cặp mắt oán ghét.
“Cảm ơn, tôi về.”
Ông hờ hững nói một lời khách khí rồi cúi xuống vác cuốc lên.
“Dạ ông bảy về cẩn thận.”
Nam Sa rất ngoan, khoanh tay chào ông. Dáng dấp của nàng, gương mặt của nàng, quả thật không có một chút gì thuộc về mảnh đất phương Nam, ông bảy Thê tự hỏi tại sao thằng Tây đó không đưa mẹ con nàng đi biệt xứ cùng với hắn luôn cho rồi, cớ chi để lại nghiệt chủng này ở đây làm chướng lòng thiên hạ?
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, nghĩ rồi cũng thôi, cũng không thể thốt ra thành lời.
…
Khi ông bảy Thê đi khuất rồi Nam Sa mới trở vào nhà với Dạ Lý, trông thấy ả đang ngồi chống cằm chăm chú nhìn nàng, trên bàn là chung trà đã nguội lạnh từ lâu.
“Em cần gì nói nhiều với ông ta? Thứ mạt hạng còn nhiều chuyện.”
Ngồi xuống cạnh bên ả, Nam Sa gượng cười đáp.
“Chị đừng nói vậy mà, nghèo đâu phải cái tội, em cũng nghèo nên hiểu được nỗi khổ tâm của ông bảy.”
Dạ Lý nhích lại sát bên nàng, khẽ tựa đầu vào vai thỏ thẻ.
“Nhưng em khác ông ta khác, đám dân đen ngoài kia càng khác, làm sao so sánh được với em.”
Nghe vậy, Nam Sa chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
“Khác gì chứ? Em cũng như mọi người thôi, đều là dân đen trong mắt phú hộ.”
Dạ Lý không hề thích cái cách mà Nam Sa luôn tự hạ thấp mình nhưng ả đã quên mất rằng cách đây không lâu chính bản thân cũng coi nàng không khác gì dân đen mạt hạng. Có điều từ lúc nào điều đó đã đổi thay? Ả cũng không nhớ nữa.
Nàng là ngoại lệ của ả vậy nên ả mới thấy nàng khác với những người dân ở ngoài kia. Nhưng ả lại không nhận ra rằng dù là nàng hay là ả thì so với họ cũng có khác biệt gì đâu khi tất cả đều cùng chung một dòng máu đỏ.
“Em là người của chị, người của chị thì không thấp kém.”
“Thiệt tình…”
Nam Sa khẽ cười, vươn bàn tay trái vuốt ve gò má ả. Dạ Lý khép hờ mắt, cảm nhận từng đầu ngón tay lành lạnh của nàng lướt trên gương mặt.
Da thịt của ả nhớ nhung nàng.
Bỗng, Nam Sa khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng nói.
“Ơ quên mất, nãy giờ để chị uống trà nguội! Thôi để em chạy đi pha ấm mới, chị ngồi đây chơi, đợi em chút xíu nha.”
“Không sao đâu…nè…”
Chưa kịp dứt lời thì Nam Sa đã vội xách ấm trà chạy ra chái bếp, bỏ lại mình ả ngồi đó lớn tiếng nói với theo.
“Cẩn thận cái tay, cứ từ từ thôi!”
“Dạ!”
“Ôi dào con bé này sao lúc nào cũng như thế vậy chứ? Lúc cần nhiệt tình thì cứ ngại ngùng mà lúc không cần nhiệt tình thì cứ năng nổ.” Ả bật cười thầm nghĩ.
Ngồi một mình Dạ Lý mới có thời gian quan sát nơi ở của Nam Sa kĩ càng hơn, mà có gì để quan sát tìm hiểu đâu? Nhà nàng đơn sơ đến mức đạm bạc, còn dưới cái có thể gọi là bình dân.
Suốt thời gian qua Nam Sa phải sống ở nơi nhà tranh vách lá thế này, hoàn toàn không xứng đáng với nàng, không xứng với vẻ đẹp của nàng, vẻ đẹp mà Dạ Lý đã được chiêm ngưỡng khi cả hai còn ở trên Sài Thành.
Những bộ váy áo sang trọng ấy Nam Sa không mang về nhà, nàng vẫn còn để lại trong chiếc vali của ả. Đêm hôm trước nhớ nàng quá ả đã lấy chúng ra ôm nhưng vẫn không thể nào giúp ả chìm vào giấc ngủ cho đặng.
Không một thứ gì trên đời thay thế được Nam Sa.
Nghĩ đến những điều này tự dưng Dạ Lý lại thẹn thùng, ả đặt bàn tay lên trái tim mình đang thình thịch đập từng nhịp như tiếng trống dồn. Qua nhiều ngày rồi ả vẫn chưa được hôn nàng, không biết Nam Sa có muốn hôn ả hay không nhỉ? Dạ Lý âm thầm tự hỏi.
Nỗi nhớ chỉ được trút cạn bằng những nụ hôn dìu dặt, những cái chạm nhẹ nhàng.
Ả không tham luyến dục vọng, ả tham luyến Nam Sa.
“Dù sao ở đây bây giờ cũng chỉ có hai ta.” Dạ Lý khẽ cười tự nhủ.
Ả không muốn đợi lâu, bèn đứng lên toan định đi ra đằng sau chái bếp với nàng thì vào ngay đúng lúc đó…
Hồng Lệ trở về, trong khoảnh khắc ánh mắt bà và ả chạm nhau.