Chương 16: Hồi 16: Mâu thuẫn
Ả ghét bản thân bị phớt lờ, ả ghét cái cách Nam Sa ngó lơ ả, tại sao nàng có thể ngó lơ ả như vậy kia chứ?!
“Cô hai!”
Tiếng gọi của Nam Sa lạc đi trong bất lực, không phải nàng không đuổi kịp ả, chỉ là Dạ Lý cố tình tránh né khỏi nàng, mỗi cái nắm tay níu kéo đều bị ả phũ phàng hất ra.
Lúc băng qua đường, Nam Sa vì chỉ chú ý vào mỗi mình Dạ Lý nên suýt chút nữa đã bị xe tông. Bấy giờ, ả mới chịu chậm bước đợi nàng, để nàng có cơ hội bày giải.
“Cô hai ơi, con xin lỗi, cô đừng đi nhanh như vậy thật nguy hiểm quá…”
Buồn cười thật, là ai đã phớt lờ ả? Ngẩn ngẩn ngơ ngơ còn tỏ ra lạnh nhạt với ả? Bây giờ lại còn sợ ả bị nguy hiểm cái gì?
“Cô hai ơi, con sai lỗi gì thì cô la cô rầy nhưng đừng thế này có được không?…”
“Thế này là thế nào?”
Dạ Lý cau mày bực dọc nhìn thẳng mặt Nam Sa, ả thấp hơn nàng như vậy, bây giờ đối diện với nhau trong tình cảnh này trông giống như mèo nhỏ giương nanh múa vuốt với hổ lớn, có điều lửa giận toát ra từ con mèo này cũng không hề dễ dàng dập tắt.
“Hôm qua đến giờ mày tỏ thái độ với tao hơi nhiều rồi đó. Sao vậy? Lên Sài Gòn gặp gỡ nhiều người thì liền quay sang chống đối tao?!”
Khi nói đến điều này, ả nghĩ tới Kiều Trang.
“Dạ không, con không dám đâu, con không hề có ý chống đối cô hai.”
“Không dám không dám, suốt ngày chỉ biết nói không dám nhưng nhìn xem thái độ của mày đi!”
Nam Sa cảm thấy mình sai thật sai, nàng không còn lời lẽ gì để biện hộ cả, quả thật nàng sinh lòng buồn giận Dạ Lý, quả thật ở một khía cạnh nào đó nàng đã chống đối cô chủ của mình.
“Sao mày lại im lặng? Tao nói đúng quá rồi hay sao? Có phải là vì Kiều Trang? Mới chỉ không gặp một buổi sáng mà đã như người mất hồn mất vía.”
Kiều Trang? Sao lại liên quan đến chị Kiều Trang? Nàng không hiểu được, ngây ngốc nhìn Dạ Lý.
“Không liên quan đến chị Kiều Trang thưa cô, là lỗi của con thôi.”
Câu nói này làm Dạ Lý cảm tưởng như Nam Sa đang bênh vực cho cô gái kia khiến ả càng thêm nổi nóng.
Giữa đường giữa xá hai người con gái đôi co cãi cọ thu hút không ít ánh mắt tò mò đàm tiếu của kẻ ngang qua. Dạ Lý nhìn quanh, không muốn đứng ở nơi thanh thiên bạch nhật tranh cãi bèn hướng phía một khách sạn đi tới.
Họ lấy phòng rất nhanh, lên tầng rất lẹ, thoáng cái chỉ còn lại hai người yên yên tĩnh tĩnh đối diện với nhau tách biệt khỏi náo nhiệt phố phường.
Dạ Lý thả mình ngồi xuống chiếc giường đệm trải ga trắng, Nam Sa đứng trước mặt khoanh tay cúi đầu khép nép, nàng bây giờ giống như một đứa trẻ hư bị người lớn trách phạt vậy.
“Có phải mày đã nghĩ về Kiều Trang hay không?”
Ả cũng không biết tại sao lúc nào cũng phải là Kiều Trang, cái gì cũng Kiều Trang, nhưng chắc chắn ả ghét cay ghét đắng ánh nhìn của con nhỏ đó mỗi khi nó hướng về Nam Sa, ghét nó vồ vập Nam Sa như hận không thể đoạt được nàng khỏi tay ả ngay lập tức.
“Con không nghĩ về chị ấy thưa cô hai.”
“Mày chắc không?!”
“Dạ chắc.”
Một nửa tảng đá như được đặt xuống, Dạ Lý cũng vơi bớt phần nào cơn giận, vả lại sự lắng đọng trong căn phòng này làm ả được bình tâm, bình tâm đối diện nhìn thật kĩ Nam Sa.
“Vậy…mày đã nghĩ về điều gì? Tại sao lại dửng dưng với tao?”
Nam Sa vẫn cúi gằm mặt, liệu nàng có thể nói ra hay không? Nói rằng nàng chỉ nghĩ về Dạ Lý, nàng buồn khi Dạ Lý chỉ quan tâm đến mỗi Thu Phượng, và nàng mới là người bị bỏ rơi từ sớm đến giờ. Còn nữa, còn rất nhiều nữa những điều Nam Sa muốn nói, thậm chí muốn hỏi rõ ràng Dạ Lý.
Nhưng thân phận của nàng là gì? Nàng có quyền hạn đó sao?
Thấy đối phương im lặng, Dạ Lý tỏ vẻ không vui, ả không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Nam Sa vốn ngây thơ tận tụy, người bấy lâu chưa từng rời mình nửa bước mà giờ lại trầm ngâm ưu tư thế này? Ả thôi không lớn tiếng nữa, chỉ lặng lẽ đến sát bên nàng, nhón chân ôm cổ, đem thân thể mình dán sát Nam Sa.
Rồi ả thỏ thẻ, lời nhẹ nhàng như suối reo róc rách.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói cô hai nghe đi.”
Đây chính là chiêu thức lấy nhu chế cương, la lối không được thì chuyển sang thầm thì to nhỏ, đánh gục trái tim đối phương.
Có điều lần này Nam Sa hình như không hợp tác lắm, nàng gỡ tay ả đang ôm lấy mình ra, khẽ khàng lùi bước.
“Cô hai…đừng như vậy nữa…”
“Cái gì chứ?” Nội tâm Dạ Lý bị đánh vào một tia sét, tự dưng ả cảm giác tim mình hụt hẫng vô cùng.
“Hết phớt lờ, bây giờ lại đến tránh né tao, là ai dạy mày cái cách chống đối tới cùng này vậy?!”
Khoảng cách chỉ có vài bước chân nhưng tâm người dường như đã có một vực sâu thăm thẳm chia tách.
“Chúng ta đừng nên gần gũi nhau nữa.”
Nam Sa rất nghiêm túc khẩn cầu.
“Tại sao? Mày ghét tao rồi à?”
Nam Sa nào có ghét bỏ Dạ Lý mà ngược lại mới phải, sự thân mật giữa đôi bên làm nàng dần lung lạc chính mình, bỏ quên mất thân phận người hầu, bỏ quên mất rằng…mình chẳng là gì cả…
Cảm giác rõ ràng rất buồn rất giận, rất muốn thổ lộ tỏ bày nhưng lại không có tư cách và cũng không biết nên nói ra làm sao mới phải nó vô cùng khó chịu. Nam Sa ngỡ như mình đã bị cứa mấy nhát dao sắc lẹm vào tim khiến nó rỉ máu nhưng không thể thốt lời than đau cầu xin chữa trị.
“Con cảm thấy nếu chúng ta cứ tiếp tục thân mật thì sẽ rất kỳ cục, không đúng đắn chút nào, không giống cô chủ và người hầu.”
Giọng Nam Sa nghèn nghẹn, hễ động đến điều gì nội tâm là nàng liền muốn rơi nước mắt.
Dạ Lý cười nhạt, ả lại cho rằng Nam Sa rửa mãi cũng không hết phèn.
“Vậy ra là mày sợ sệt chuyện đã phát sinh giữa chúng ta? Không giống cô chủ và người hầu vậy chứ giống cái gì?”
Hỏi thì cũng chỉ là hỏi, vì bực dọc mà hỏi nhưng câu trả lời của Nam Sa lại khiến cho Dạ Lý buộc phải giật mình.
“Đúng vậy, con thật sự rất sợ! Không giống cô chủ và người hầu, con thấy mình giống như tình nhân hoặc chỉ là một món đồ chơi trong tay cô sai khiến. Con không muốn mọi chuyện thành ra đến non nước này, càng lúc càng sai trái, con không biết mình bây giờ là gì nữa. Cô cứ muốn chúng ta ôm ấp nhau nhưng rốt cuộc chúng ta không phải mối quan hệ để làm những chuyện như vậy! Rồi sau đó cô lại nhìn ngắm chị Thu Phượng, nhìn thật thắm thiết, nói chuyện thật ân tình, con phải làm sao? Con biết phải làm sao đây?!!”
Nam Sa bộc phát sự ấm ức tột cùng mà nàng đã cố gắng che giấu nhưng không thể, dẫu sao nàng cũng chỉ mới 15, bắt nàng đè nén từng lời ăn tiếng nói, hành động cẩn mật thận trọng là điều không thể nào. Nam Sa cũng biết buồn biết giận, thậm chí nàng còn là một cô gái với đầy đủ tự trọng, chỉ là nàng quá hiền lành để trách móc ai đó mà thôi, vậy nên nàng luôn lựa chọn chịu đựng.
Có điều, nước nào mà không đến lúc tràn bờ?
Dạ Lý ngỡ ngàng, ả tròn xoe đôi mắt, chết trân ở đó, không thể phản ứng, không thể đáp lại. Nam Sa bây giờ thật bình tĩnh, nàng cố kiềm nước mắt, nói một hơi hết cả tâm tư.
Xong, hai người lặng lẽ đứng đó, chẳng ai muốn mở lời trước tiên, dường như đều đang chìm nổi trong chính nghĩ suy bộn bề của mình.
Phải đó, nếu Nam Sa không vì ấm ức mà bộc phát tiếng lòng thành lời rành mạch thì chính Dạ Lý cũng chẳng nhìn thấu sự tình. Hai người có còn giống với thân phận ngày đầu hay không? Hai người đã đi xa đến mức nào vậy? Có đêm thứ nhất thì cũng đã có đêm thứ hai, vậy sau đêm thứ hai chắc chắn sẽ còn những đêm nối tiếp nữa, dẫu vậy nhưng họ đang là gì của nhau? Vẫn là người hầu và cô chủ ư? Hình như không phải, nhưng không phải thì là gì?
Tĩnh mịch bao trùm, Dạ Lý nghe tiếng rạn nứt đâu đây, dù chưa từng trọn vẹn nhưng cớ sao ả lại cảm thấy bản thân mình cùng nàng đã có sự tan vỡ.
Mãi sau, Nam Sa là người mở lời trước, nàng hít mũi, vươn ống tay quẹt ngang đôi mắt ngấn lệ, nói.
“Là lỗi của con đã cãi lời má, là con không biết thân biết phận, là con đã làm nhuốc nhơ lễ tiết, là con đã…nghĩ nhiều…tất cả là tội lỗi của con.”
“Nam Sa…”
Dạ Lý không muốn nhìn thấy một Nam Sa như vậy, trông nàng thật chật vật hèn kém, Dạ Lý không thích như thế. Sao lòng lại đau? Sao lại cảm thấy chua xót? Dường như bản thân đã gây ra tổn thương sâu sắc lắm cho một cô gái, Dạ Lý không phải cố ý, chỉ là chính ả cũng chẳng biết mình đang làm gì và muốn gì, thật mâu thuẫn.
Định tiến lại bên nàng nhưng người ta đã vội tránh ra, Nam Sa không muốn chạm vào ả nữa, Nam Sa không muốn ôm ả nữa, nhưng bây giờ ả muốn ôm nàng, cô hai Dạ Lý cảm thấy buồn bã rồi, không có ai dỗ dành cô hai nữa rồi.
Dạ Lý mím môi, ả cũng nâng tay quẹt ngang nước mắt, kiềm nén nức nở sắp sửa trào tuôn. Lần đầu tiên ả thấy uất ức vì một con hầu, uất ức đến bất lực, mâu thuẫn đến cùng cực, trái tim như bị bóp nghẹt cả hít thở cũng khó thông. Bèn chui vào góc giường thu mình ngồi đó, Dạ Lý co ro tựa vào thành giường tự mình ôm lấy bản thân như con thú nhỏ bị thương, tủi thân đến vô chừng.
Đây chính là hậu quả cho việc bướng bỉnh làm theo trái tim mà không nghe lời lý trí đó ư?
Họ đã bắt đầu một câu chuyện dường như không thể nào quay đầu được nữa, không ai còn có thể nhìn ai như thuở ban sơ lần đầu gặp gỡ được nữa.
Nam Sa dứt khoát như vậy nhưng chung quy vẫn là hiền lành không nỡ bỏ mặc Dạ Lý, nàng chậm rãi đến bên ngồi xuống cạnh ả, ngập ngừng đặt tay lên bờ vai ả thon gầy xoa dịu. Dạ Lý thô bạo hất tay nàng ra, ả không thèm nhìn đến nàng, ả đã bị tổn thương rồi, mặc dù cũng chính ả là người đã bắt đầu những tổn thương này.
“Con xin lỗi.”
Dạ Lý không đáp.
“Cô hai…”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Lòng dạ Nam Sa nhói buốt ngắm nhìn nửa bên gương mặt Dạ Lý giận dỗi, ả lúc này quá đỗi đáng yêu mà cũng lại quá ư sầu muộn. Nam Sa nhìn, nhìn đến thẩn thờ, nhìn đến ngu ngơ, không phải nàng không muốn chạm vào ả, chỉ là nàng sợ bản thân càng thêm lún vào vào vũng lầy ân ái. Trong khi người ta là chủ, người ta xem mình chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, còn những thiếu nữ như nàng sẽ chẳng thể nào lãng quên đi được sự ngọt ngào đã được tặng ban.
“Con không cố ý làm cô buồn, chỉ là con không biết nên cư xử như thế nào mới phải, con đã…không vui khi thấy cô chỉ quan tâm mỗi mình chị Thu Phượng mặc dù bản thân thừa biết mong muốn cô chỉ để ý riêng mình sẽ rất là vô lý.”
Dạ Lý vẫn không trả lời, ả không tỏ thái độ nhưng thực tế là đang lắng nghe hết sức chăm chú.
Nam Sa lại tiếp.
“Không phải con không muốn ôm lấy cô, mà là con rất bất an. Chúng ta dần không giống chủ tớ nữa, cô hai không nhận ra sao?”
Nàng thở dài.
“Thân phận con thấp kém như bèo dạt ngoài sông, cô thích thì nhìn tới, không thích nữa có thể tùy ý vứt đi, con không có quyền hạn chi hết để mà níu giữ điều con thương quý. Cô hai à, người nghèo như chúng con khổ lắm, cả ngay được đối đãi tốt lành cũng chưa chắc chúng con dám tiếp nhận, không phải vì chê khinh mà là do tự ti về vị trí thấp của mình. Sự chơi đùa thoáng qua của những người quyền quý có khi lại chính là nỗi khổ đau day dứt suốt cả cuộc đời của những con người nhỏ bé. Má của con…đã trải qua…đã dạy con, nhưng con cãi lời, con thấy mình thật đáng tội…”
Đôi mắt biếc xanh màu trời của Nam Sa rưng rưng lệ và rồi nó nhỏ xuống từng giọt lóng lánh như sương mai.
Nàng khóc mà trên môi vẫn nở ra nụ cười chua chát, cười cho thân phận mình nhỏ nhoi.
Dạ Lý lúc này mới chịu hướng mắt về phía nàng, hình như đây là lần đầu tiên Nam Sa tâm sự với ả những lời chân thành như vậy, những lời lẽ tận sâu đáy lòng nàng khắc khoải.
Thì ra nàng không phải là phèn rửa chẳng sạch, chỉ là Nam Sa sợ mình sẽ giống như má, một bước sa chân ngàn thu ôm hận. Cái gì cũng sợ, cái gì cũng tránh tránh né né có chăng chính là vì không muốn người ta được dịp phỉ báng chà đạp danh tiết, thà là nghèo chứ đừng để mình hèn. Má sẽ thất vọng ra sao nếu biết nàng cùng cô hai Dạ Lý xảy ra những chuyện tày trời thế này? Còn khủng khiếp hơn cả giữa nam nữ với nhau.
Dạ Lý dường như đã hiểu thông suốt rồi, ả chỉ biết nghĩ đến sự ham thích của mình mà chẳng kể chi nỗi lòng người đối diện. Nam Sa nói đúng, ả dùng cường quyền cưỡng ép nàng thân mật là sai, là trái đạo luân thường, là khiến cho đôi bên khó xử nhưng…thành thực mà nói…Dạ Lý không phải muốn chơi đùa với nàng chỉ trong khoảnh khắc. Ả cũng là đàn bà con gái, nàng coi trọng tiết hạnh thì chẳng lẽ ả lại không? Là do ả cảm thấy nếu cùng nàng dây dưa mấy bận sẽ không cảm thấy hối hận, còn nếu cùng người khác thì lúc đó không thể nào chắc chắn được.
Vả lại, ả chỉ muốn nàng…
“Nếu mày không thích thì từ nay không cần cùng tao làm những chuyện đó nữa. Tao không coi rẻ mày, không chơi đùa với mày chi cả, nhưng tao không biết nói ra làm sao cho mày hiểu được bụng dạ. Và mày đừng quên, tao cũng có tự trọng của mình.”
Nói đoạn, ả lục tìm khăn tay trong túi xách đưa cho nàng lau lệ, ả cũng muốn tự mình lau cho nàng nhưng bây giờ xem ra không nên đả động đến nhau nữa.
Rồi ả lại nói.
“Kiều Trang có vẻ thích thú với mày lắm, mày có thích con nhỏ đó không?”
Nam Sa hỏi lại.
“Thích thú? Thích thú là thích thú làm sao vậy cô hai?”
“À thì thích thú giống như cái kiểu tao với mày đã làm, nhưng tao dám chắc nó không tốt lành gì đâu. Vậy mày có thích Kiều Trang kiểu đó không?”
“Dạ không, con xem chị ấy như bạn của cô hai nên nhất định phải tôn trọng, còn chuyện kia…thật sự con không hề nghĩ tới, cũng không thích bất cứ ai như vậy cả!”
Nam Sa thẳng thắn thành thật kiên quyết đáp.
Dĩ nhiên lời này khiến cho Dạ Lý rất ưng ý, nhưng ả cũng phảng phất nét sầu tư khó giấu, buồn vì sự tình ngày hôm nay xảy ra giữa cả hai.
Đắn đo giây lát, ả mới lại dặn lòng chủ động lần nữa, xem như lần cuối cùng vậy.
“Nam Sa à, có thể để cô hai ôm lần nữa được không? Một lần này nữa thôi…”
Đáng lẽ ả có thể ra lệnh, ả là chủ nhân kia mà? Nhưng đối với Nam Sa, từ ban đầu ả đã luôn mong ngóng sự tự nguyện nơi nàng, không tiếc phải tự mình quyến rũ đối phương cũng chỉ hy vọng Nam Sa sẽ nâng niu ả nhiều thêm một chút.
“Dạ được…”
Nam Sa dang tay, để cho Dạ Lý vùi vào lòng ôm nàng siết chặt, ở trong vòng tay nàng ả dụi mình như con mèo nhỏ cần được vuốt ve, bao nhiêu tủi thân nãy giờ đều có thể ủi an rồi.
Nàng cũng ôm ả, xoa xoa tấm lưng thon, đột nhiên lại vô thức thốt lên.
“Cô hai ngoan, con thương cô.”