Chương 10 - Bông Hoa Số 9: Sai ở chỗ nào?
- Trang Chủ
- My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa?
- Chương 10 - Bông Hoa Số 9: Sai ở chỗ nào?
“DaoNuea P’Duen bị sao vậy con, sao trở về nhà lại như thế này”
“Con cũng không biết nữa ạ mami”
“Không biết bị cái gì đây”
“Mami ơi, để DaoNuea đi làm bài tập về nhà trước nhé ạ”
“Chà, nếu không làm được thì đến mẹ dạy cho nhé”
“Dạ vâng ạ” Âm thanh từ bên ngoài không ngăn được tôi thổn thức. Tôi đau
lòng, nỗi đau nằm sâu thẳm trong trái tim! Nó đau đớn tột cùng! Chuyện
gì á hả? Thì là chuyện đó chứ sao.
“Hức…thằng nhóc xấu xa, hừ
thằng ngoại lai. Không…mày không phải là người nước ngoài thực sự!!… Hức…mày chỉ là thằng ngoại lai một nửa!
Thì chuyện thằng nhóc Ben Jang Pradit đó, dám hôn môi em gái yêu quý của tôi! Tôi nuôi Dao để cho trở thành một cô gái trong trắng! Nụ hôn đầu tiên của em ấy chẳng
phải là nó sẽ thuộc về chồng tương lai của em ấy hay sao? Rồi rồi rồi
xem xem những gì nó làm, làm thế nào mà có thể hành động như thế được!
“Từ bây giờ trở đi, hức…tao sẽ đi đón Dao mỗi ngày. Sẽ không để em tao ở
cùng với một đứa láu cá, bịp bợm như mày đâu. Hơn ba giây luôn đấy mẹ
kiếp!!!”
Cốc cốc cốc!
“Duen, có chuyện gì không con!”
“Huh, vâng mẹ”
“Có chuyện gì? Mở cửa nói chuyện với mẹ đi” Tôi quyết định bước ra mở cửa
cho mẹ, mẹ có vẻ hơi sốc khi nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi.
“Hức…”
“Có chuyện gì Duen lạnh, ai làm gì bác sĩ Duen người đẹp trai của mẹ hửm”
“Từ bây giờ…hừ… cấm mẹ dùng đồ nước ngoài nữa.”
“Há? Tại sao?”
“Duen không thích!”
“À được được, mẹ sẽ không dùng nhưng Duen lạnh phải dừng khóc trước đã
nhé. Nếu không, mẹ sẽ gọi điện đặt mẫu túi hàng hiệu mới nhất của LV
ngay bây giờ”
“…”
“Nín rồi phải không, đâu kể mẹ xem có chuyện gì”
“Thằng nhóc ngoại lai đó…”
“Ai?”
“Thằng Ben Jang Pradit, thằng nhóc mới chuyển đến lớp của N’Dao ạ! Nó hôn môi
N’Dao, hôn môi luôn đó mẹ! Âm thanh lúc đó vẫn còn vang vọng ở trong đầu của Duen giống như nó chỉ vừa mới xảy ra đây thôi chụt chụt…chụt.
Hức…hừ”
“Chết chưa… mẹ còn tưởng là chuyện gì, hơi”
“Hức…mẹ cũng giận thằng nhóc ngoại lai đó giống Duen phải không?”
“Cũng không có gì”
“Không có gì á! Đó là nụ hôn đầu tiên của N’Dao đó mẹ!”
“Duen của mẹ, nghe mẹ nhé con N’Dao biết tự mình suy nghĩ rồi. Nếu em không
thích thì sẽ nói là không thích nhưng mẹ thấy em không khóc lóc hay giận dỗi gì cả. Chỉ có con ở đây khóc lóc ỉ ôi đòi sống đòi chết làm mẹ hết
hồn. Ô hổ còn tưởng là chuyện gì, mẹ quay lại xem kịch đây nhé, P’Tick
đang chờ mẹ” Mẹ chỉ nói vậy thôi và thực sự bước ra khỏi phòng tôi.
Aw cái gì…Đây là chuyện lớn! Tại sao cả mẹ và N’Dao không ai sốc hết
vậy. Chuyện về nụ hôn đầu của DaoNuea đáng được đưa lên như một báu vật, báu vật mà dân tộc cần phải bảo vệ! Nói rồi lại nhớ đến! Sao mày dám
hôn em gái của tao được chứ. Câu nói của nó cứ quanh quẩn trong đầu tôi
như cuộn băng tua đi tua lại.
‘Your name’s Honey and you’re my baby’
Honey bố mày ấy! Làm như giỏi lắm bày đặt nói tiếng anh tiếng eo. Khi cao
bằng mày, tao cũng có thể đếm one two three được rồi nhá. Không muốn nói nữa để bị nói là nói nhiều. Ối…bực mình quá đi. Tôi đốt tương ớt với
muối nguyền rủa nó được không?
Rrrrr!
“Ai gọi vậy chứ!” Aw thằng Phu, sao lại gọi đến vào giờ khuya như thế này vậy. Bây giờ là
20h vào thời điểm này bình thường tôi đã đi ngủ mất rồi.
“Có chuyện gì vậy mày?”
[Em yêu…chuyện gì là chuyện gì. Này mày quên lịch hẹn với tụi tao rồi à?]
“Há hẹn cái gì?”
[Aw thì hẹn nhau đến quán uống rượu chứ sao]
Ờ nhỉ, tôi thực sự là người đã mời tụi nó nhưng bản thân lại quên
mất…vì mày đó thằng ngoại lai! Đây không phải là bắt nạt! Chỉ là kết
nối những chuyện đã xảy ra với nhau theo nguyên tắc.
“Xin lỗi nhé, giờ tao đi liền” Tôi nói với bạn qua điện thoại và vội vã chạy đến tủ quần áo tìm một bộ đồ thông thường để mặc.
[Đến nhanh lên đó mày tụi tao đang ở quán rồi, cái bàn ở cạnh quầy]
“Ừm”
[Mày có chuyện gì không? Nghe tiếng như người vừa mới khóc] Ờ đúng rồi, tao vừa mới ngừng khóc lúc nảy.
“Hừ, không có gì tao OK, lát gặp”
[Ờ ờ đến nhanh đi, hình như hôm nay là sinh nhật của ai đó đồ ăn trong tầm mắt tao quá trời luôn, hehe]
Tút!
“Mẹ ơi, Duen đi ra ngoài chơi nhé” Thông thường khi tôi nói điều này, mẹ
tôi sẽ rất sốc nhưng không phải hôm nay vì ba đã nói rồi. Eh hình như
quên cái gì đó…Aw quên mất số tiền ba nói để sau tủ lạnh chắc có lẽ
cũng không nhiều lắm…đâu.
Ặc!!
Tôi bị sặc nước miếng của chính mình.
“Bảy nghìn?!” Ba cho nhiều dữ vậy nè! Nhưng đi uống rượu với bạn bè, có thực sự tốn kém đến như vậy không? Phải gọi tìm chủ nhân của số tiền này một chút rồi.
[Có chuyện gì con tr…]
“Ba có cho con nhiều tiền quá không?! Hay là bị nhầm, chỉ cần một tờ là quá đủ rồi ạ”
[Ối mày đó, phụ nữ không thích con trai cổ mềm đâu, họ thích con trai cổ
cứng đó, hừ] (*cổ mềm nghĩ là không giỏi uống rượu dễ say, còn cổ cứng
là ngược lại*)
“Há? Rồi liên quan gì đến nhau vậy ba”
[Aw
thằng ngơ này, thì mày chưa bao giờ uống rượu chứ sao vì để làm cho gà
con như mày trở thành một con chim thủ lĩnh như tao, biết phải làm sao
rồi chứ. Duen lạnh con yêu?]
“Hừm…không biết ạ”
[Phải uống đến mất ý thứcluôn mới được, hahaha]
“…”
[Khi mày say đến mức không biết mình say thì cơ thể mày sẽ bắt đầu làm quen
với rượu. Ngay sau khi uống xong, cơ thể mày sẽ tạo ra khả năng chống
lại rượu được gọi là ‘miễn dịch rượu’! Vì vậy uống nhiều vào và cũng có
thể quăng cái ly rượu đi thay bằng cái chậu thì càng tốt] Lý thuyết gì
vậy trời, chưa nghe chưa thấy bao giờ!
“Ba! Vậy gan phải đủ khỏe”
[Ôi sợ cái gì, bây giờ tao đang ngồi uống rượu với lính ở cơ quan, chú Somtoem mời/ Vâng thưa Thống soái]
“Ba đủ rồi, nhưng số tiền đó thực sự quá nhiều” Tôi nhìn vào những tờ tiền
trong tay một lần nữa với đôi lông mày bắt đầu nhíu lại với nhau thành
hình cánh cung. Bình thường tôi cũng hiếm khi mua đồ, tiền gửi trong
ngân hàng của tôi không phải để chơi, nó chỉ ra rằng tôi là một người
tiết kiệm. Ôi thật là biết cách dùng tiền, thế đấy… khi ba đưa cho
nhiều mà giống như không biết giá trị của nó như thế nào nên tôi có chút thất vọng.
[Điên à, tao vẫn đang nghĩ là cho mày nhiêu đo có quá ít hay không đó] Này mà ít! Ba giàu lắm hay sao! Ờ thì giàu nhưng mà… bình thường bố mẹ phải nói với con những câu như ‘Tiêu tiết kiệm một
chút nhé con’ hoặc không thì ‘Biết tiêu tiền một chút đấy’ như thế này
chứ!
“Không ít đâu ba! Nhiều nữa là đằng khác! Ba đang làm cho con không biết giá trị của đồng tiền đó!”
[Không biết thì kệ mày, tao giàu. Nuôi mày đến già còn được, không biết thì mày cũng phải tiêu cho bằng hết, vậy thôi]
Tút!
“Ba…hới” Cuối cùng tôi cũng phải tiêu hết số tiền mà ba cho, tiêu như thế nào cho tốt đây.
“Duen lạnh?” Mẹ tôi gọi tôi với giọng ngạc nhiên nhìn giống như có điều gì đó.
“Dạ mẹ”
“Con nói với mẹ là sẽ đi đâu mà?”
“Quán rượu ạ”
“Bộ đồ này?!”
“Ah…làm sao, không được ạ” Tôi nghĩ rằng mặc như thế này là bình thường…Áo
phông quà tặng từ sản phẩm sữa bột (Lúc đó đang trong đợt khuyến mãi mua hai hộp tặng một áo), quần short có họa tiết mèo cười màu xanh lá cây,
kết thúc với một đôi dép lê.
Làm sao vậy, không được ở chỗ nào?
“Xấu xí chết đi được!!! Đi theo mẹ” Sau đó, mẹ tôi kéo tôi trở lại phòng ngủ. Ưm tại sao lại phải mắng P’Duen nữa…
Mẹ tôi từng là một người mẫu, mẹ rất nổi tiếng trước khi gặp ba. Lối đi
trong mỗi buổi chụp hình đông đúc đến nỗi gần như không có không gian để thở. Ba đi ở chỗ nào cũng không biết thế mà tán dính. Được rồi, chúng
ta hãy quay trở lại hiện tại nào, đến đâu rồi nhỉ…Ờ chính vì vậy mà mẹ khá coi trọng chuyện ăn mặc của chồng và con. Tủ đồ của N’Dao có hàng
trăm bộ váy, có sẵn để thay đổi theo mùa giống như một cô người mẫu nho
nhỏ của mẹ.
Nhưng bình thường tôi không ra khỏi nhà, còn khi ở
nhà tôi mặc như tôi đang mặc bây giờ. Vì vậy tôi không biết khi đi ra
ngoài chơi thì phải ăn mặc như thế nào.
“Chết rồi Duen lạnh, con
nên quan tâm nhiều hơn đến thời trang đó. Tủ đồ của con mẹ luôn sắm đồ
để cho con mặc, sao con không học cách chọn ra và mặc đi chứ!” Thực sự
là như vậy, mẹ tôi mua quần áo cho tôi hàng tháng, tùy thuộc vào những
gì đang hot vào thời điểm đó.
“Thì Duen không thích điều này, nhìn nó không phải là kiểu của Duen á”
“Con trai của mẹ đẹp trai muốn chết, dáng cũng đẹp. Nếu con ăn mặc đẹp một
chút có lẽ mẹ sẽ không khó để tìm một cô con dâu đâu”
“Ưm…nhưng…”
“Mặc chiếc áo này, chiếc quần này và…ah cả đôi giày này nữa. Eh… tốt hơn là lấy luôn chiếc đồng hồ này. Đi đi thay quần áo trong phòng”
Mẹ không nghe Duen chút nào luôn.
“Mẹ ơi, Duen thấy nó lạ lạ á…” Tôi xoay đi xoay lại trước gương ba trăm
lẻ chín lần, nó nhìn không phải tôi. Mẹ ơi…nhìn cứ lạ lạ.
“Đâu có đâu, ối chết rồi! Con của mẹ đẹp trai quá đi”
“Đẹp trai ạ, Duen thấy nó…”
“Bây giờ là 20h40 rồi đó. Đi đi, bây giờ đi được rồi” Mẹ tôi nhìn đồng hồ
trước khi đẩy lưng tôi đi ra khỏi nhà, lén quay lại nhìn thì thấy
DaoNuea vẫy tay tạm biệt…Khi tôi nhìn em ấy tôi lại nghĩ về chuyện khi chiều. Hư…thằng nhóc xấu xa.
Nghĩ đến lại muốn khóc, chuyện
này có nên nói với ba không nhỉ? Cho thằng nhóc đó chết luôn. Tôi nghĩ
là ba sẽ lấy một chiếc máy bay chiến đấu để bắn nó chắc luôn. Hồi Dao
còn nhỏ (nhỏ hơn bây giờ) từng có lần bị một đứa to đầu bắt nạt đến bị
thương. Ba tôi liền bay về từ trụ sở chính, đặc biệt là chỉ để tát vào
đầu đứa to đầu đó…mẹ tôi khi đó mắng cho một trận tơi bời.
“Mẹ mày, sao mày dám hôn em gái tao! Húi”
Tôi càm ràm trong khi ngồi trên chiếc xe đáng tin cậy Supachai. Hôm nay, bố sẽ đưa con đi chơi đêm…Gì chứ? Không muốn đi hả? Ôi bố cũng không
muốn đi nhưng ba đã ra lệnh rồi nên chúng ta phải làm theo thôi con,
haiz.
Tôi lái xe đi trên đường, vào buổi sáng Bangkok trông giống như một thành phố tấp nập bận rộn nhưng vào ban đêm nó lại trở nên đẹp
đến khó tin. Ah… đó là món đồ uống huyền thoại, muốn uống quá đi. Khi
không chịu nổi cơn thèm thế là tôi quyết định đỗ xe ở cạnh đường bên
cạnh xe của người bán.
“Chị ơi cho tá ạ” (*một tá 12 chai*)
“Vâng một tá đây nhé” Chị ấy lặp lại lời nói trước khi đưa cho tôi cái túi,
trong túi có đến mười ba chai. Úi cô ấy cho tôi thêm nữa, chắc chắn là
do vẻ ngoài ưa nhìn của P’Duen…Chết cha, phải nhanh lên thôi nếu không đến kịp chắc tụi thằng Ram nhai đầu luôn quá.
‘Nhà Vợ’
Ôi trời, từ trước đến giờ chỉ từng lái xe đi ngang. Lần này tự mình đi
vào, cảm giác cũng là lạ…Người ta có cho đem đồ uống bên ngoài vào
quán không nhỉ, có lẽ chắc là được. Bởi vì tôi nhìn thấy người trước mặt bước vào với một cái chai gì đó không biết. Tôi đỗ xe trong gara của
quán rượu mà không biết rằng hành động của mình đang bị nhiều cặp mắt
nhìn chằm chằm.
Tôi bước đến trước cửa, anh người bảo vệ nhìn
quanh một chút trước khi chỉ tay cho đi vào. Tại sao dễ dàng quá vậy, cứ tưởng phải kiểm tra giấy tờ này nọ hay là do mặt tôi già? Nói luôn
là…tôi thấy anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ nhé. Kệ bà nó đi, lo
cầm đồ uống trên tay thì tốt hơn.
Kéttttt!
“Ah mừng quá”
Thằng Phu nói cái gì ta, cái bàn gần cái quầy, cái quầy, cái quầy…ah
đó kìa thấy rồi, đó là nhỏ Ting ghẹo ghan tôi thấy rồi.
Bụp!
“Úi xin lỗi ạ”
“Ah không sao đâu, tôi đi cũng không nhìn đường” Tôi xin lỗi cô gái xinh
đẹp trước mặt, chắc do hơi lơ đễnh không để ý nên đụng phải người khác.
“Không phải đâu là lỗi của Nang, xin lỗi nhé ạ”
“Ah xin lỗi nhé, tôi có hẹn với bạn xin phép đi trước” Tôi cười khan, lùi
lại một bước để giữ khoảng cách với người kia bởi vì cảm thấy rằng đối
phương tiến đến quá gần. Nhưng thay vì lùi lại cô ấy lại tiến vào sát
hơn nữa đến nỗi ngực cô ấy chạm vào ngực tôi.
Ô hổ… Như này đúng không, cái thứ mà người ta gọi là dụ dỗ?
Ok ok, tôi có thể hơi ngây thơ một chút nhưng không ngây thơ đến nỗi không biết việc mà cô gái này làm gọi là gì. Tôi thấy từ bộ phim truyền hình
sau giờ tin tức mà mẹ tôi hay thích xem. Mẹ nói rằng nếu bất kỳ người
phụ nữ nào cư xử như vậy thì được coi là một kẻ ti tiện, cấm không cho
vào nhà vì mẹ không chấp nhận làm con dâu.
“Nói chuyện với nhau
trước đã, anh đẹp trai” Cô gái xinh đẹp phía trước nói với giọng quyến
rũ, cố tình quàng cả hai cánh tay thon gọn qua cổ tôi. Ghê gớm, dụ dỗ
tao thật nữa chứ, làm sao bây giờ…Ba nói, nếu được thì đưa cả phụ nữ
vào khách sạn nhưng mẹ nói rằng nếu một người phụ nữ làm như thế này hãy tránh xa và đừng dính líu đến. Chết tiệt tôi nên tin ai thì tốt đây,
trong khi tôi đang suy nghĩ não chợt nhớ đến lời của ba.
‘Vợ tao nói cái gì cũng luôn luôn đúng’
Ừm…
Phương pháp:
Vợ ba = Mẹ
Vợ ba nói cái gì cũng luôn luôn đúng = Mẹ nói cái gì cũng luôn luôn đúng
Ans:
Ừm…
“Xin lỗi nhé………hiểu mà phải không?” Tôi lấy bàn tay mềm ra và ngay lập tức đi thẳng vào bàn, người kia đứng hình làm như không biết nói gì.
Liệu cô ấy có hiểu ý tôi không?
“Không nhẹ đâu thằng Duen, cô gái xinh đẹp kia cũng vậy” Vừa đặt chân đến bàn thằng Phu lập tức chọc
ghẹo, những người khác cõ lẽ cũng muốn chế nhạo nhưng miệng không rảnh
bởi vì miệng đang nốc rượu.
“Nhìn thái độ mày không muốn chơi
cùng và bộ dạng em ấy có vẻ ngạc nhiên. Mày đã nói cái gì vậy?” Ting
ngồi bắt chéo chân hỏi, hôm nay nó đúng sexy. Một chiếc váy đen bó sát
người và một đôi giày cao gót sang chảnh, mà tôi nghĩ nó đắt ngang ngửa
với chiếc ống kính máy ảnh yêu quý của nó.
“Vừa rồi á”
“Ừm, mày mắng con bé hả nhìn con bé có vẻ khó chịu”
“Cũng không có gì” Tôi nhún vai và với tay lấy chai nước uống huyền thoại.
“Cuối cùng là nói cái gì?”
“Tao chỉ nói là ‘Mẹ tôi không cho dính líu đến phụ nữ như cô’ chỉ thế thôi”
“…”
“Thằng Duen…mày thật là tàn nhẫn quá đi”
“Hửm? Cái gì nhẫn nhẫn, tay tao hả? Đâu có, hôm nay tao đeo đồng hồ không có
đeo nhẫn” Tôi nghiêng đầu hỏi nhẫn gì? nhãn? Nó là cái gì…
“Đôi khi mày thật ngây thơ”
“Ừm”
“Tao cũng thấy vậy…” Cái gì của tụi mày vậy, tao không nói chuyện với tụi mày nữa uống nước trên tay đi còn tốt hơn.
Pặc!
Ực ực ực!
“Ah đã quá” Tôi nói với một nụ cười và đặt chiếc túi lên bàn cùng với ánh
mắt của bạn bè nhìn có vẻ như quan tâm. Ở đây tối quá, có lẽ nhìn không
ra cái gì.
“Đó là cái gì vậy?”
“Này á” Tôi buông cái ống
hút trong miệng, chỉ tay vào túi đồ uống huyền thoại mới mua đến. Mọi
người kể cả thằng Ram cũng cùng nhau gật đầu.
“Đó là thuốc…chứ sao” Tôi đáp và quay lại hút chất lỏng trong chai, ôi ngon quá.
“Há!!!!”
“Đệch! Tụi mày hét lớn làm cái gì chứ”
“Mày nói lại lần nữa đi. Có phải lỗ tai tao nghe nhầm không, trong quán rựu
ồn ào quá haha…” Giọng mày to nhất đó thằng khốn Tang.
“Ờ tao
cũng vậy” Thằng Phu nói thêm trong khi dùng ngón tay giữa để ngoáy tai
rồi thổi vào nhỏ Ting. Mày đang thách thức sức mạnh tối tăm của
Pornnapha hả thằng Phu.
3
2
1
Pốk!
“Ối Ting tao đau đó nha”
“Đáng đời! Ai bảo mày thổi cái ráy tai bẩn thỉu của mày lên khuôn mặt xinh
đẹp của tao chứ! Í kinh tởm quá đi” Tôi thực sự muốn cho bạn nghe những
lời bẩn thỉu và tởm lợm của con mẹ Ting. Rrrrrất rõ ràng, rõ ràng hơn cả Woody nói.
“Thôi được rồi, để chùi ra cho”
“Nhưng sự bẩn thỉu từ vi khuẩn trong ráy tai của này đó! Vẫn! Đang! Bám! Ở! Đây! “
“Thì…”
“…đủ rồi, để tao nói chuyện với Duen” Thằng Ram ngắt lời để ngăn chặn cuộc chiến của hai đồng đội.
“Ờ ờ”
“Đó là cái gì vậy? Chầm chậm, từ từ thôi!”
Tại sao tụi nó phải làm vẻ mặt như vậy chứ, đó không phải chỉ là nghi ngờ
thôi mà còn nhiều hơn thế nữa nhưng tôi cũng không biết đó là gì. Thôi
kệ đi, nếu tụi nó muốn biết tôi nói cho biết cũng được.
“Ya…kult”
“…” Sao mà lại cùng nhau im lặng, tao làm gì sai? Hay là có ai đó đang đứng sau lưng tao? Nhưng khi quay lại nhìn thì chẳng thấy ai cả, rồi nhìn
cái gì mà làm làm sao phải ngơ ra cả lũ.
“Thằng Duen! Mày mang theo Yakult đi vào quán rượu hả?!!!”
“Đúng, làm sao à” Tại sao vậy, người anh đi trước tao vẫn mang cái chai gì vào được mà. Của tao chỉ là mấy cái chai nhỏ nhỏ, tại sao lại mang vào
không được?
“Bảo vệ không ngăn mày hay sao” Thằng Ram nói trong
khi hai tay day day thái dương. Mày căng thẳng cái gì Ram, chỉ là tao
mang Yakult vào quán rượu thôi mà.
“Cũng không có gì, chỉ nhìn nhìn rồi thôi”
“Haiz!”
Tại sao vậy, mang theo Yakult vào quán rượu rồi sai ở chỗ nào?