Chương 8 - Bông Hoa Số 7: Papa
- Trang Chủ
- My Engineer: Có Áo Thực Tập Kỹ Thuật, Có Bánh Răng, Có Vợ Chưa?
- Chương 8 - Bông Hoa Số 7: Papa
[Duen lạnh]
Eh… Sao nó yên ắng thế nhỉ? Nếu nói là chưa đọc thì không phải vì màn hình hiển thị ‘Đã đọc’ to đùng, hay là…
Aww thằng này, trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi, nhưng thôi kệ chắc xấu hổ
vì thân hình của P’Duen chuẩn hơn của bản thân mình. P’Duen là một người tốt, vì vậy sẽ không khiêu khích bất cứ ai. Thật tốt khi chúng ta là
phiên bản giới hạn.
Nghĩa là sao… nghĩ rằng bản thân
đẹp trai đến mức tao không thể tập trung vào việc học. Ô hổ người gì mà
tự luyến vãi, đẹp trai hơn mày có đầy, mặt thì bình thường mà còn dám
khoe khoang nữa.
Thằng Bohn mẹ nó cực kỳ ghẹo gan, nếu
tôi có bạn mà tính cách như này chắc điên chết. Nhóm P’Boss làm sao chịu đựng làm bạn với nó được hay vậy. Eh…hay là nó mua chuộc mấy anh ấy
đến? Hóa ra là nó giàu đến như vậy.
Ưmm, hình như như tôi đã quên cái gì đó…Nhưng kệ đi, DaoNuea nói rằng nếu quên điều gì đó thì nghĩa là điều đó không quan trọng. Don’t worry it ok. Em gái tôi đáng yêu quá đi, tôi và em ấy cách nhau hơn mười tuổi. Em ấy năm nay bảy tuổi đang
học lớp 1 ở một trường tiểu học có tiếng trong khu vực. Các thành viên
trong gia đình rất yêu quý em ấy vì em ấy rất dễ thương ngoài ra còn ít
tuổi hơn tôi rất nhiều nên bố mẹ rất hạnh phúc khi có N’Dao. Chấp nhận
là con trai như tôi luôn luôn là người thua em ấy. Trong mắt tôi, bất kể DaoNuea làm gì mọi thứ đều dễ thương. Tôi thích em ấy gọi mình là Duen
lạnh và xưng bản thân là DaoNuea, điều đó thật dịu dàng, thật dễ
thương…e hèm vậy thôi. Nhưng tôi thích nhất là khi em ấy gọi tôi là
anh ơi.
Ah Line lại đến nữa rồi, nhưng lần này là ba.
Haiz…bố ai mà nhẫn tâm, ốiiii! Chứ bố tôi vẫn còn tốt bụng.
nhắc lại nếu có thể thì quên đi. Mày cũng có thể đưa gái đi khách sạn nữa>
Lâu lắm rồi tôi mới nói chuyện với ba nhiều như thế này. Bình thường thì ba rất bận rộn và không có nhiều thời gian cho gia đình. Có lẽ bạn đang
thắc mắc ông ấy làm công việc gì. Thấy những hình ảnh này bạn nghĩ ông
ấy đang làm việc với tư cách là chủ tịch hay là đối tác của một công ty
nào đó. Không đâu, hãy đoán xem. Doanh nhân? Hử không liên quan luôn.
Ông trùm? Ba ấy…ờ giống như là hahaha. Trả lời đi thì tốt hơn.
Là không quân.
Và không phải là thứ hạng gà đâu nhé mà lên đến chức thống soái không quân Hoàng gia Thái Lan. Wow bố ai mà ngầu thế! (Lưu ý: Thứ hạng này ở Thái
Lan đã lỗi thời từ lâu. Tác giả viết vì… nó ngầu)
Khi tôi còn
là một đứa trẻ và Dao thì chưa được sinh ra, ba còn là idol của tôi nữa
đó. Dù ông ấy không có nhiều thời gian dành cho gia đình. Nhưng mỗi khi
có thời gian nghỉ ngơi (điều mà ông hiếm khi có), ông ấy lại chọn đưa
gia đình đi du lịch. Tôi đã từng hỏi ba là tại sao không nghỉ ngơi đi,
biết là ông ấy trả lời như nào không? ‘Người bố mà không có thời gian
cho con với người chồng mà không có thời gian cho vợ, nó không vó ngầu’
cảm động quá đi.
“Thằng Duen, tan học rồi đó, ngồi cười cái gì
của mày?” Nhỏ Ting, sao mày thích chen ngang quá vậy. Tao đang hồi tưởng về khi còn là một đứa trẻ với ba cũng không được nữa sao.
“Không có”
“Rồi có đi đâu nữa không hay là về nhà luôn hả” Ờ vẫn chưa mời tụi nó nữa.
“Hôm nay tụi mày rảnh không?”
“Rảnh, sao á” TingTing vừa trả lời vừa lấy túi. Mặc dù trong túi chẳng có gì
ngoài chiếc máy ảnh, cuốn sổ và vài cuốn sách nhưng mà nó rất rất nặng,
nặng vãi luôn. Tôi đã từng muốn làm một người tốt, giúp nó mang đi.
Nhưng khi tôi mang nó lên, đột nhiên loạng choạng rồi thì…
“Tao cũng rảnh, có chuyện gì vậy”
“Hôm nay cùng đi quán rượu nhé”
“…”
“?” Tại sao cùng nhau ing lặng, bây giờ khuôn mặt tụi nó buồn cười chết mẹ. Miệng thì há hốc, mắt giống như sắp rơi ra ngoài.
“Mày là ai vậy!?” Há? Mày hỏi tao hả nhỏ Ting.
“Tao Duen lạnh đây”
“Mày không phải, mặc dù bên ngoài thì phải nhưng bên trong thì không phải!”
Thằng Tang với nhỏ Ting bọn họ cùng nhau bước đi tránh xa tôi trước khi
lắc đầu như muốn nói ‘không phải’.
“N’Duen bạn tao nó không mời
tụi tao đến những nơi như thế đâu! Nói đi mày bắt nó mang đi đâu!” Aw
mấy đứa này. Tao là Duen đây, anh bác sĩ Duen người tốt ở trường đại học SRI.
“Hới cái gì vậy, tao chỉ mời tụi mày đi chơi thôi mà” Tôi
hỏi và chuẩn bị bước lại gần nhưng tụi nó giơ tay lên hành động như muốn nói với tôi là ‘Mày dừng lại ngay tại đó’.
“Bị cái gì, từ khi
sinh ra mày chỉ đến quán rựu có hai lần” Thì đúng rồi, lần đầu tiên là
khi nhận đàn anh cùng mã số. Lần thứ hai là khi nhỏ Ting giành giải
nhiếp ảnh ở hoạt động từ thiện.
“… tao đang mơ chắc luôn, Ting tát tao thử c…”
Bốp!
Vẫn chưa kịp nói xong thì bàn tay mảnh khảnh của sao khoa đã đánh thật mạnh vào má. Đệch tao đau giùm luôn…Ô hổ khi nhỏ Ting hạ tay xuống trên
khuôn mặt của thằng Tang hiện rõ năm vết ngón tay đỏ ửng. Phải nói rằng
nhỏ Ting không dễ thương như mọi người nói, bị lừa bởi lớp vỏ bọc bên
ngoài của nó.
“Ối, mày tát tao làm gì?!”
“Thì mày kêu tát”
“Mày cũng nghe lời của tao quá ha, nhẹ nhẹ thôi là được rồi, huh”
“Cuối cùng là có đi không vậy” Để cho tụi nó không quên thế là tôi hỏi lại một lần nữa.
“Đi…đi, nhưng mà mày có bị bệnh không Duen”
“Người cũng không nóng, hay nó bị triệu chứng gì phức tạp bên trong” Vẫn còn
chưa thôi nữa cái tụi này, mày chuẩn đoán vô cùng bừa bãi…không biết
đọc ở cuốn sách nào tao sẽ thiêu rụi cuốn sách đó luôn. Mà tụi nó không
phải chỉ nói không thôi đâu mà còn tiến tới dụi dụi mắt nhìn tôi giống
như sinh vật lạ nữa.
“Tao nghĩ phải nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện, nếu để lâu có thể chuyển thành bệnh ác tính”
“Tụi mày bình tĩnh đi, tao OK tao bình thường”
“Rồi nghĩ làm sao mà mời tụi tao đi quán rựu vậy”
“Ba cho tiền rồi ra lệnh phải rủ bạn bè đi quán rựu, còn nói nếu được thì đưa cả gái vào khách sạn luôn”
“Thằng Duen, tao đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi nhé”
“Ba mày ấy kỳ lạ vãi luôn á”
“Ờ có người bố nào ở đâu ra mà ra lệnh cho con mình làm những việc như thế này chứ” Tao sẽ nói là…thì là bố của tao đây chứ đâu.
“Và điều tuyệt vời hơn nữa, bố mày chính là một Lực lượng Không quân đó”
“Ờ ha ha ha ha”
“Bố tao ngầu mà slay…tao gọi cho thằng Phu một chút” Nói rồi tôi bấm ngay vào số của thằng Phu. Tôi rất ít khi gọi cho ai, nếu có việc gì thì sẽ
sử dụng Line nếu không thì gửi tin nhắn. Facebook Twitter và Instagram
cũng có, nhưng họ không chơi, ảnh đại diện hiện tại của họ vẫn là ảnh
hồi cấp ba.
[Halooooooổ]
“Tao đã bao giờ nói với mày rằng giọng nói của mày giống như tụi bóng lộ chưa vậy, ôi trời ơi”
[Trời cái gì mày, sao nào có chuyện gì, để P’Phu phục vụ N’Duen] Eo ơi đừng
có làm cái giọng nheo nhéo, ngọt ngào đó với tao thằng Pinchan! Tao nổi
da gà.
“Tao s…”
[Nhớ P’Phu hả, P’Phu cũng nhớ N’Duen tốt bụng híhí) Đấy, đây là tính cách của nó. Thằng Phu thích thả thính tôi
giống như là người yêu của nhau vậy đó. Eh, nói chính xác hơn thì mọi
người trong nhóm đều thích làm điều đó với tôi. Những gì tôi thường nghe từ miệng họ là ‘N’Duen ơi P’Ting yêu N’Duen nhé’ ‘P’Duen à hôm nay đến
ngủ ở nhà Tang không’ Còn về phần thằng Ram, nó nhẹ hơn một chút
‘Yêu…’ và thích rúc vào người như một chú cún con.
Bời vì điều này mà tôi đã quen với thằng Bohn…
“Vậy thôi, tao cúp máy nhé”
[Hới hới, đợi đã đùa mới có một chút mà hù dọa cúp máy rồi mày, cuối cùng là có chuyện gì]
“Đi quán rượu không”
“Mày là a…” Tôi biết ngay là nó sẽ nói ‘mày là ai’. Tất nhiên…
“Sáng nay bố tao nói rằng tao là một người con trai quá tốt, phụ nữ thích đàn ông đểu đểu nên để trở thành người đểu đểu giống như phụ nữ thích nên
phải bắt đầu uống rượu hút thuốc nhảy dây. Mày còn cái gì thắc mắc
không?”
[Đệch, bố mày tuyệt vời quá đi, tao sẽ đề cử ông ấy là
người bố tuyệt vời nhất của năm. Nhưng tao nghĩ là nhảy dây không phải
là phong cách của con trai, mày tự thêm vào phải không]
“Ờ ờ tao nhớ nhầm một chút, cuối cùng là có đi không, hỏi Ram nữa”
[Đi…đi, Ram thằng Duen mời đi uống rượu mày đi không/ Há? Ai chứ…]
[Thằng bác sĩ Duen, có đi không? / Bị bệnh?]
[Haha, không phải, bố nó ra lệnh bắt làm người đểu đểu] Ô hổ, coi nó kể kìa…
[Cuối cùng như nào? / Ừm đi]
“Vậy để tý nhắn Line cho biết phải đi đâu”
[Ờ ờ]
Tít!
“Đi đâu thì được đây” Tôi quay lại hỏi hai người đang ngồi trừng mắt nhìn tôi.
“Nhà Vợ không, gần đây” ‘Nhà Vợ’ không phải nhà của ai mà đó là một quán
rượu nổi tiếng mà những người trong trường đại học đều biết ngay cả tôi
cũng biết. Đã từng đi ngang qua trong khi lái xe về nhà nhưng chưa bao
giờ bước chân vào.
“Ờ…vậy cũng được” Thực sự không muốn đi quán này đâu, mỗi lần đi qua là mỗi lần thấy xe cấp cứu.
“Mày biết mà phải không Duen”
“Ừm quán sau trường, nơi mà người ta thường đánh nhau phải không?”
“Ờ hahaha”
“Vậy tao đi đón em cái đã” Để tý là N’Dao sẽ phải chờ P’Duen một hồi lâu,
nghĩ đến đây tim như muốn vỡ ra, mấy tiếng đồng hồ rồi không gặp nhau.
“DaoNuea hả? Tao cũng muốn đi nữa, nhớ em ấy”
“Mơ đi”
“Chỉ có vậy thôi mà cần gì phải ghen dữ lậy, thằng cuồng em gái ới”
Nhìn được nhưng tay không được chạm, chạm thì cấm nhìn, nhìn thì cấm chạm,
vừa nhìn vừa chạm phạt hai triệu. Em P’Duen, P’Duen ghen!!!
Cập nhật: 02/05/2023