Chương 76: Anh ấy mà cấm dục cái gì
- Trang Chủ
- Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em) - Dạ Tử Sân
- Chương 76: Anh ấy mà cấm dục cái gì
Beta: Sue
Nhìn thấy Mộng Thanh Du từ trong phòng tắm đi ra, Khương Ngâm nhanh chóng tắt khung chat với Doãn Toại, hai má ửng hồng, giả bộ bình tĩnh, khẽ thở ra một hơi.
Mộng Thanh Du thoa sữa dưỡng thể lên người, nhìn cô một chút: “Sao mặt cậu lại đỏ vậy?”
“Có lẽ là do máy sưởi nóng quá.” Khương Ngâm bình tĩnh trả lời.
Mộng Thanh Du bôi lung tung xong, vén chăn lên chui vào: “Không phải lúc trước cậu và ông xã cậu kết hôn hợp đồng sao, kỳ hạn nửa năm cũng đã đến, có muốn li hôn không?”
Nói xong, cô ấy đưa tay kéo cổ áo Khương Ngâm ra, liếc nhìn vào trong.
Khương Ngâm vốn không ngờ tới cô ấy sẽ làm hành động này, nhớ đến vết đỏ trước ngực, nhanh chóng đánh vào tay cô ấy: “Mộng Thanh Du, cậu có thể bớt háo sắc một chút được không? Tớ cũng không phải ông xã cậu, cậu làm gì vậy?”
“Chậc chậc, tớ đã bảo trên cổ có dấu sao trên người lại không có được.” Khóe môi Mộng Thanh Du cong lên: “Tớ thấy tình hình của hai người, không giống sẽ ly hôn.”
Khương Ngâm chỉnh áo lại, quấn chăn ngồi dựa vào đầu giường: “Chúng tớ vốn không ly hôn.”
Nói đến đây, cô cười đắc ý, nói với Mộng Thanh Du: “Đêm Giao thừa, anh ấy còn cầu hôn tớ nữa nha.”
“Cũng ra gì đấy bé Khương Khương.” Mộng Thanh Du nâng cằm cô lên: “Làm thế nào mà cậu có thể thu phục được trai đẹp cấm dục như ông xã cậu vậy, truyền lại kinh nghiệm cho tớ đi?”
Anh ấy mà cấm dục cái gì.
Chính là một con sói đội lốt cừu!
Khương Ngâm mắng thầm nhưng ngoài mặt lại thận trọng trả lời: “Thật ra cũng không có kinh nghiệm gì, chủ yếu là do dáng vẻ xinh đẹp này của tớ khiến cho mọi người yêu thích, có người đàn ông nào nhìn thấy mà không thích được? Dù Doãn Toại là người ngoài tầm với nhưng anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, tiên nữ đây chỉ cần ngoắc tay, anh ấy liền vui vẻ chạy đến.”
Mộng Thanh Du: “… Tắt đèn đi ngủ.”
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein’s Home ]
——
Quảng cáo lần này quay chụp thuận lợi hơn nhiều so với dự tính, sáng thứ sáu đã kết thúc.
Tiểu Hà đã sớm về Trường Hoàn, Khương Ngâm ở lại đây thêm một ngày, Mộng Thanh Du dẫn cô đi xem điêu khắc băng.
Thành phố H có một lâu đài băng rất nổi tiếng, nhìn từ xa giống như một vương quốc cổ tích được xây bằng pha lê, xung quanh là sân trượt băng rất lớn, có không ít người lớn và trẻ em đang mang giày trượt băng chơi đùa trên sân.
Khương Ngâm không biết trượt băng, sau khi trượt băng ngã vài lần liền bỏ cuộc, vịn vào lan can không dám cử động.
Mộng Thanh Du nhịn không được chế nhạo nói: “Sao cậu lại nhác gan thế, làm gì có ai học trượt băng mà không bị té, khi còn bé tớ còn bị ba tớ ném vào sân trượt băng, ngã đau mới có thể tự đứng lên.”
Khương Ngâm bật cười: “Đúng là ba ruột.”
Mộng Thanh Du trượt một vòng trên băng, đi tới dựa vào lan can, đứng với Khương Ngâm.
Thấy ánh mắt Khương Ngâm nhìn chằm chằm một bạn nhỏ đang té ngã trên sân trượt, trên mặt vô thức mỉm cười, cô ấy nhướng mày: “Nếu đã không ly hôn, cậu và ông xã cậu dự định khi nào có con?”
Nghe vậy, Khương Ngâm run lên, lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”
Bất kể có phải là kỳ an toàn hay không, mỗi lần Doãn Toại đều nhớ dùng áo mưa, có lẽ anh vẫn chưa muốn có.
Mộng Thanh Du thở dài: “Gần đây mẹ tớ luôn khuyên tớ, nếu kinh tế đã đủ rồi thì vẫn nên sinh sớm một chút, càng trẻ càng có lợi cho quá trình hồi phục sau sinh, tớ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.”
Cô ấy nhìn về phía Khương Ngâm: “Với ông chồng có giá trị toàn thân như ông xã cậu, sau này không phải lo tiền sữa bột của con, sinh sớm một chút cũng tốt.”
Khương Ngâm nói: “Thật ra hai chúng tớ mới kết hôn nửa năm, cũng chỉ vừa phát triển mối quan hệ ba tháng gần đây thôi, đoán chừng anh ấy cảm thấy vẫn còn quá sớm.”
Mộng Thanh Du gật đầu: “Nói vậy cũng đúng, nếu có con, hai cậu sẽ nhanh chóng trở thành trạng thái vợ chồng già, thế giới hai người cũng sẽ chấm dứt.”
Cô vỗ vỗ bả vai Khương Ngâm: “Vẫn nên tận hương hiện tại, hưởng thụ cuộc sống vợ chồng son nhiều hơn, chuyện con cái cũng không cần phải gấp.”
Vốn dĩ buổi tối Khương Ngâm đã hẹn sẽ đi ăn buffet với Mộng Thanh Du nhưng Mộng Thanh Du nhận được điện thoại của gia đình, nói rằng có chuyện gấp nên hai người liền tách ra.
Có lẽ mấy ngày trước quay chụp quá mệt mỏi, hôm nay cơ thể của Khương Ngâm không quá thoải mái, vẫn luôn gắng gượng.
Sau khi Mộng Thanh Du đi, cô cũng không muốn ăn cơm, bắt taxi về khách sạn, định nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ bay về Trường Hoàn.
Cô không biết sao mình lại ngủ thiếp trên xe taxi, thậm chí còn nằm mơ.
Cuối cùng bác tài phải đánh thức cô.
Cô mở mắt ra, nhìn Thành phố H xa lạ trong màn đêm qua cửa sổ, mơ màng nhận ra bây giờ mình vẫn còn ở thành phố H.
Trả tiền rồi bước xuống xe, cô xoa cái đầu đang nặng trĩu, quay về khách sạn.
Cả người buồn ngủ, cô cũng chẳng muốn tắm mà nằm thẳng lên giường.
Mơ mơ màng màng nghe thấy chuông điện thoại di động, cô tiện tay đặt ở bên tai, giọng nói miễn cưỡng: “Alo?”
Bên kia im lặng một lát rồi truyền đến giọng nói dịu dàng đầy quan tâm của Doãn Toại: “Sao vậy?”
Khương Ngâm đưa tay xoa xoa cái mũi đang khó chịu: “Chắc là mệt nên hơi buồn ngủ.”
“Mệt mà còn đi trượt băng với bạn cùng phòng?”
“Thì khó khăn lắm em mới tới đây một lần, Mộng Thanh Du muốn mời em đi chơi, em không thể không đi đúng không?” Cô nói xong cảm thấy mũi hơi ngứa, sau đó hắt hơi một cái.
Doãn Toại đã sớm nghe ra giọng cô không ổn, lúc này anh trầm giọng xuống: “Có phải bị cảm không?”
“Hình như có một chút.” Giọng Khương Ngâm mềm mại nhưng có vẻ không có sức lực.
Cô ho khan vài tiếng, nhíu mày: “Anh đừng quấy rầy em nữa, em muốn đi ngủ, ngày mai sẽ trở về.”
Cúp điện thoại.
Cô cảm thấy có chút lạnh, quấn chặt chăn lên người.
Doãn Toại vừa xuống máy bay, đang trên đường đến khách sạn.
Vốn dĩ tối nay anh muốn đến đón cô về, cho cô một bất ngờ, không ngờ Khương Ngâm lại bị ốm.
Ngồi trong xe taxi, tâm trạng anh hơi lo lắng, đưa tay nhìn đồng hồ, thúc giục:
“Bác tài, phiền bác lái nhanh một chút.”
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein’s Home ]
——
Khương Ngâm vừa cúp điện thoại liền ngủ thiếp đi, nhưng ngủ cũng không được sâu.
Đầu óc như một cuốn phim, lúc thì cô đang quay chụp, lúc thì giống như rơi vào trong một hầm băng tối tăm, khiến cô vừa lạnh lẽo vừa sợ hãi.
Trong thoáng chốc, cô mơ hồ nghe được giọng nói quen thuộc: “Ngâm Ngâm?”
Ngay sau đó liền rơi vào lồng ngực ấm áp.
Cô ráng hé mở đôi mắt, mượn ánh đèn vàng ấm nhìn thấy hình dáng gương mặt anh tuấn, cảm thấy như đang nằm mơ.
Nhưng cô vẫn dán cơ thể vào trong ngực anh, càng ôm càng chặt.
Doãn Toại sờ cái trán nóng hổi của cô, lập tức ôm ngang cô lên: “Em phát sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện.”
Cho đến khi được Doãn Toại ôm vào trong xe, Khương Ngâm mới nhận ra hình như mình không nằm mơ.
Cô dựa vào trước ngực anh, nỉ non hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Doãn Toại khoác áo lông lên người cô: “Tới đón em.”
“Ngày mai em về rồi, sao anh lại đến đây, như vậy rất phiền phức.”
Doãn Toại nhìn cô, ôm chặt cô vào lòng hơn: “May mà anh tới.”
Từ nhỏ cơ thể Khương Ngâm đã dễ phát sốt mà mỗi lần phát sốt đều phải truyền dịch.
Lần này cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Sợ cô ngồi ở khu truyền dịch không thoải mái, Doãn Toại đưa cô vào phòng bệnh VIP, vừa truyền nước cô liền ngủ thiếp đi.
Lúc Khương Ngâm tỉnh lại đã là nửa đêm, đã truyền nước xong, trên mu bàn tay vẫn dán băng y tế.
Đầu không còn đau nữa, cả người tỉnh táo hơn nhiều so với lúc trước.
Doãn Toại nằm sấp bên giường ngủ thiếp đi, anh mặc áo len màu đen, áo khoác đặt trên giường ngủ.
Khương Ngâm rón rén cầm áo khoác tới, đắp lên người cho anh.
Anh ngủ không sâu, chỉ cần một động tĩnh nhỏ liền mở mắt, đôi mắt sâu thẳm, nhuộm màu đục ngầu của người vừa tỉnh ngủ.
Anh đưa tay sờ lên trán của cô, lành lạnh, xem ra đã hết sốt.
Doãn Toại mặc áo khoác vào, hỏi cô: “Còn khó chịu không?”
Khương Ngâm lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Doãn Toại giúp cô đắp lại chăn: “Tối nay em ngủ ở chỗ này đi, sáng ngày mai chúng ta sẽ về nhà.”
Khương Ngâm nhìn xung quanh một chút, phòng bệnh VIP này khá sang trọng, không gian rộng rãi, trên sàn phủ thảm nhung màu xám, kế bên có bàn trà và ghế sô pha, còn có thêm giá sách, bên trên trưng bày các loại sách.
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein’s Home ]
Nhìn chằm chằm chiếc ghế sô pha vài lần, cô cảm thấy hẳn là Doãn Toại sẽ không ngủ được với đôi chân dài kia: “Vậy đêm nay anh ngủ thế nào?”
Doãn Toại chống cằm nhìn cô, đôi mắt tràn đầy dịu dàng: “Anh ở đây trông em.”
Khương Ngâm do dự, xê dịch sang bên cạnh, chừa chỗ cho anh, cắn môi nhỏ giọng nói: “Cái giường này vẫn đủ chỗ.”
Hai người lặng im một lát, Doãn Toại đứng dậy khóa trái cửa phòng, nằm xuống bên cạnh cô, tự nhiên ôm người vào trong ngực.
Anh hôn lên trán của cô, bất đắc dĩ thở dài: “Em thật là, chỉ đi công tác thôi vậy mà cũng khiến mình ngã bệnh?”
Khương Ngâm vùi mặt vào ngực anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, ôm lấy eo của anh, mềm mại nói: “Quảng cáo lần này là quay chụp cảnh tuyết nha, có lẽ em nằm trong đống tuyết quá lâu nên mới bị cảm. Nhưng lần này em chụp khá tốt, chờ quảng cáo chiếu sẽ cho anh xem.”
Nghe cô nói mình nằm trong đống tuyết quay chụp, lông mày Doãn Toại hơi nhíu lại, trên mặt mang theo mấy phần không vui.
Anh không nghĩ công việc của Khương Ngâm cực khổ như vậy, trong nhà cũng không cần cô cố gắng kiếm tiền đến thế nhưng lời vừa đến khóe miệng lại nuốt trở về.
Nhiếp ảnh là công việc mà cô yêu thích, từ cuộc nói chuyện của cô có thể nhận ra cô rất tự hào.
Muốn cô từ bỏ chính là đang tước đoạt một nửa vui vẻ của cô.
Doãn Toại nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc dài mềm mượt của cô, môi dán vào trong tai cô, khẽ nói: “Sau này phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, nếu không anh sẽ đau lòng.”
Hơi thở ấm áp bên tai, Khương Ngâm run rẩy, khuôn mặt đỏ ửng.
Cô nhẹ nhàng gật đầu: “Đã biết.”
Nói xong cô ôm cổ anh, tiến tới hôn môi anh một cái.
Thậm chí còn không cẩn thận phát ra tiếng hôn.
Trong phòng quá yên tĩnh, Khương Ngâm cảm thấy dường như âm thanh khó xử kia bị phóng đại lên gấp mấy lần, thậm chí âm cuối còn khẽ ngân, lưu luyến không ngừng vọng lại bên tai.
Cô cảm thấy có chút mất mặt, vùi mặt vào trong ngực anh, chưa kịp hết xấu hổ, liền cảm thấy có gì đó đang chọc vào mình.
Lưng Khương Ngâm hơi cứng lại, sau khi nhận ra là cái gì, nhẹ nhàng đưa tay đẩy ra, muốn để mình cách anh xa một chút.
Doãn Toại kêu lên một tiếng đau đớn, đè tay cô lại.
Khương Ngâm lặng lẽ giương mắt nhìn sang, anh nhíu mày, khẽ thở ra một hơi.
Trên khuôn mặt anh tuấn, biểu cảm vô cùng tinh tế, một cái nhăn mày cũng toát lên sự quyến rũ, gợi cảm, hormone bùng nổ, sự ham muốn không giải thích được.
Tay của Khương Ngâm vẫn đang bị anh đè lại, bàn tay bị anh đưa xuống phía dưới, cô cả kinh nhanh chóng rút tay về, nhịp tim như trống nổi.
Nơi này là bệnh viện, cô thật sự sợ Doãn Toại sẽ làm loạn.
Nhưng mà anh chẳng hề làm gì, càng không nói chút lời vô vị trêu chọc cô như trước kia.
Anh chỉ ôm cô như cũ, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng nói bình ổn mà êm tai: “Còn sớm, em ngủ tiếp đi.”
——
Bởi vì biết Khương Ngâm một khi sốt sẽ dễ lên cơn sốt nhiều lần nên liên tục mấy ngày Doãn Toại theo dõi cô rất chặt chẽ.
Sợ cô lạnh cô đói rồi sợ cô mệt mỏi.
Quả thực coi cô thành búp bê bằng thủy tinh dễ vỡ.
Lần này được quan tâm chăm sóc cẩn thận như vậy nên cơ thể Khương Ngâm đã không sao, không lên cơn sốt lần nữa.
Buổi tối cuối tuần, Khương Ngâm bị Doãn Toại nhìn chằm chằm suốt hai ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa, thừa dịp anh đang họp trong thư phòng, vụng trộm ngồi trên giường mở máy tính của mình ra, chỉnh sửa tác phẩm quảng cáo mấy ngày trước quay chụp ở Thành phố H.
Ban đần cô còn vô cùng cảnh giác, thỉnh thoảng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sợ bị Doãn Toại phát hiện.
Sau đó, cô dần dần đắm chìm trong trong công việc, quên mất đi.
Thẳng đến khi cửa phòng ngủ bị người mở ra từ bên ngoài kêu “cạch” một tiếng, Khương Ngâm mới giật mình, nhanh chóng nhét máy tính vào trong chăn.
Nhưng bởi vì phản ứng quá chậm, động tác này đã bị nhìn thấy.
Đôi mắt thâm trầm đào hoa của anh hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Khương Ngâm đang chột dạ: “Anh đã thấy rồi còn giấu gì nữa?”
Khương Ngâm ôm máy tính từ trong chăn ra, cười ngọt ngào với anh: “Ông xã, anh họp xong nhanh vậy, đi vào không phát ra tiếng động gì cả làm em hết hồn.”
Doãn Toại ngồi xuống mép giường, nghiêng đầu nhìn cô: “Lúc anh đi vào, còn phải gõ cửa để cảnh báo em?”
“…”
[ Đọc truyện ở trang Wordpress và Wattpad của Serein’s Home ]
Máy tính trên tay bị Doãn Toại lấy đi, tiện tay đặt trên tủ đầu giường.
Khương Ngâm biện minh cho mình: “Không phải em không nghe lời nhưng cơ thể em em biết, bây giờ em đã hoàn toàn không có vấn đề gì rồi, vô cùng khỏe mạnh, em có thể làm việc rồi!”
“Thật sao?” Cánh tay Doãn Toại duỗi ra, kéo cả người và chăn tới, Khương Ngâm bị ép ngồi lên đùi anh.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Thật sự khỏe rồi?”
Khương Ngâm gật đầu như giã tỏi: “Còn thật hơn cả chữ thật.”
Rồi chỉ vào mặt mình: “Anh nhìn vẻ mặt của em tốt lên bao nhiêu, đã mập hơn rồi đó!”
Anh cúi đầu, thân mật cọ vào trán cô, ngón tay cái vuốt ve đôi môi đỏ hồng của cô, giọng nói khàn khàn, gợi cảm như đang tán tỉnh: “Nếu đã khỏi bệnh rồi vậy em có nhớ mình thiếu anh mấy buổi tối rồi không? Có phải nên trả hay không?”
Khương Ngâm bị anh hỏi thế nhịp tim cũng nhanh hơn một nhịp.
Sau khi đi công tác trở về, anh cố kỵ thân thể cô chưa hồi phục, buổi tối đi ngủ vô cùng kiềm chế, không mảy may chạm vào cô.
Đúng lúc hai ngày nay là cuối tuần, anh ở nhà cùng cô, thỉnh thoảng cô cũng sẽ cố tình hoặc vô ý mà làm ra một chút hành vi châm lửa.
Nhưng dường như Doãn Toại đã về lại trạng thái vô cùng cấm dục thuở ban đầu, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Cô suýt chút nghĩ rằng Tuế Tuế nhà cô đã hối cải, quyết định nghiêm túc làm người một lần nữa.
Không nghĩ tới bây giờ mới mấy ngày mà đã bại lộ bản tính một cách triệt để.
Thì ra trước đó đều là do thấy cơ thể cô không thoải mái, cố tình giả bộ.
Doãn Toại vuốt ve gương mặt của cô, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ gì đó: “Em hở một chút liền bị ốm rồi phát sốt, có thể đi đâu được chứ, hẳn là tố chất cơ thể quá kém, sau này phải vận động nhiều hơn.”
Nói xong, anh ôm chặt cô vào trong ngực, mút vành tai của cô: “Tối nay ông xã mang em đi tập thể dục, em cảm thấy thế nào?”
“Ai nha!”
Khương Ngâm đưa tay đỡ lấy cái trán, tỏ vẻ rất khó chịu, xoa xoa mấy lần: “Hình như đầu em lại bắt đầu đau nữa rồi.”
Cô vô cùng đáng thương nhìn về phía Doãn Toại: “Ông xã, vừa rồi em chỉ trấn an anh thôi, thật ra bệnh của em vẫn chưa khỏi hoàn toàn.”
“Thật sao?” Doãn Toại ôm cô đặt lên giường, rủ mắt nhìn cô, khẽ cười thành tiếng, từ chối cho ý kiến.
Khương Ngâm quấn chặt chăn, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đầu em đau, cần nghỉ ngơi thật tốt.”
“Đau đầu?”
Doãn Toại trầm ngâm, vén chăn lên nằm vào, chống người dậy: “Vậy ông xã sẽ tiêm cho em, thuốc vào bệnh khỏi.”
– —–
Lấy cái gì để tiêm zọ=)))))
– —–
Sorry mn lúc nãy danh sách chương hơi lộn xộn ảnh hưởng đến quá trình đọc của mn, tụi mình đã sửa lại rồi bây giờ mn cứ đọc thoải mái nhóoo