Chương 102: NHAN TƯ NHIÊU x THÂN TỬ DU (CHÍN)
- Trang Chủ
- Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em) - Dạ Tử Sân
- Chương 102: NHAN TƯ NHIÊU x THÂN TỬ DU (CHÍN)
Beta: Xu
“Thân Tử Du, anh có thích em không?”
Nhan Tư Nhiêu đột nhiên hỏi vậy khiến lưng Thân Tử Du cứng đờ một lát, anh ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt ngấn nước của cô, trong đó còn ẩn chứa vài phần bất an.
Cô cắn môi, im lặng một lát, bình tĩnh nói tiếp: “Em hỏi như vậy không phải vì em thích anh đâu, anh đừng hiểu lầm.”
Thân Tử Du nhìn chằm chằm cô, đôi mi dài rũ xuống: “Vậy thì là vì cái gì?”
Nhan Tư Nhiên không biết phải nói gì.
Dừng lại hai giây, cô cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Vì, nếu anh thích em, em sẽ suy nghĩ xem có nên thích anh không.”
Thân Tử Du bị cô chọc cười: “Muốn biết đáp án à?”
Anh nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau, một lần nữa phủ kín môi cô, úp úp mở mở: “Lát nữa sẽ nói em biết.”
Lần đầu tiên thân mật sau hai tháng, lần này còn dữ dội hơn lần trước.
Không biết có phải vì vấn đề Nhan Tư Nhiêu vừa hỏi không, cô cảm thấy Thân Tử Du như biến thành người khác vậy.
Anh làm rất thô bạo, khiến cô suýt nữa không chịu nổi.
Cô vòng tay ôm chặt lưng anh, lưng anh ướt sũng mồ hôi, nhưng dường như anh không cảm thấy mệt chút nào.
Ngay lúc cô cảm thấy bản thân sắp ngất đi, anh mới tốt bụng buông tha cho cô.
Sau một hồi mãnh liệt, anh vùi đầu vào cổ cô thở hổn hển.
Thân Tử Dụ nhẹ nhàng mút vành tai cô, anh khẽ thì thầm: “Đáp án là…”
Anh dừng lại một chút, sau đó gằn từng chữ: “Anh, rất, yêu, em.”
Rốt cuộc cũng nghe được đáp án mà cô mong đợi, trái tim Nhan Tư Nhiêu đập phập phồng, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt của người kia, chủ động ôm cổ anh, hôn thật sâu.
Thân Tử Du nhẹ nhàng ôm eo cô, lật người đè cô xuống: “Vậy, làm thêm lần nữa nhé?”
Bụng Nhan Tư Nhiêu chợt kêu ùng ục.
Thân Tử Du hơi giật mình, sau đó mỉm cười nhéo mặt cô: “Em vẫn chưa ăn tối à?”
Nhan Tư Nhiêu bất mãn đẩy anh ra: “Vốn dĩ em và bọn Thẩm Nghiên đi ăn cơm với nhau, nhưng cuối cùng vẫn chưa ăn được gì.”
Cô đấm nhẹ lên ngực anh một cái, “Còn không phải tại anh sao?”
Thân Tử Du kéo cô dậy, bế cô đi vào phòng tắm: “Tắm rửa trước đã, lát nữa anh nấu cho em ăn.”
Trong bồn tắm xả đầy nước, Nhan Tư Nhiêu nằm trong bồn, nhìn về phía Thân Tử Du đang kì cọ dưới vòi hoa sen: “Anh còn biết nấu cơm sao?”
Thân Tử Du tắt nước, lấy áo choàng tắm mặc vào, cười: “Trước đây vì mở quán bar mà anh trở mặt với ba, bị ông đuổi ra khỏi nhà, khóa hết tài khoản, nghèo đến nỗi phải học nấu ăn để tiết kiệm tiền.”
Nhan Tư Nhiêu xúc động nói: “Không ngờ cuộc sống của anh lúc trước lại khổ cực như vậy.”
“Cũng không hẳn, lúc đó, mẹ thường xuyên lén lút tiếp tế cho anh.”
Anh đi tới, cúi đầu hôn lên trán cô: “Em nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa xuống dưới ăn cơm.”
Nhan Tư Nhiêu nằm trong bồn tắm ngâm mình thêm một lát mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc vừa bước ra khỏi bồn tằm, hai chân cô mềm nhũn, trên người in đầy dấu hôn, thế mới biết lúc nãy hai người điên cuồng đến mức nào.
Cô lấy áo choàng tắm mặc vào, đứng trước gương, cô lại nghĩ tới lời Thân Tử Du nói với mình: Anh rất yêu em.
Khóe môi cô cong lên, hai gò má lập tức ửng đỏ.
Thay quần áo xong đi xuống tầng, Thân Tử Du đang bận rộn trong bếp.
Nghe thấy tiếng động, anh quay người liếc cô một cái: “Em ra phòng khách ngồi một lát đi, anh xong ngay đây.”
Nhan Tư Nhiêu vẫn đứng ở cửa phòng bếp, cô dựa vào khung cửa, chăm chú ngắm nhìn người đàn ông dưới đèn kia.
Bên ngài trời đã khuya, chỉ có một góc đèn lóe lên, tản ra mấy phần ấm áp, mơ hồ.
Nhan Tư Nhiêu cảm thấy rất thần kỳ, lúc trước cô còn bất an suy đoán, có khi nào Thân Tử Du không thích cô không, nếu vậy thì có lẽ hôn nhân của hai người phải đi đến hồi kết rồi.
Nhưng bây giờ, đối với hình ảnh trước mắt, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, dường như thấy được cuộc sống tương lai hạnh phúc, tốt đẹp dường nào.
Lúc cô đang thất thần, Thân Tử Du quay đầu gọi cô: “Giúp anh buộc lại tạp dề với, bị lỏng ra mất rồi.”
Nhan Tư Nhiêu ngoan ngoãn đi tới, đứng sau lưng anh: “Như này được chưa anh, hay chặt thêm chút nữa?”
“Không lỏng quá cũng không chặt quá.”
“Kén chọn!” Ngoài miệng thì Nhan Tư Nhiêu oán trách như vậy nhưng tay vẫn nhanh chóng buộc nút cho anh: “Được rồi ạ.”
Thấy cô vẫn đứng đó, Thân Tử Du cười: “Em đứng đấy không thấy mệt sao?”
Nhan Tư Nhiêu vừa định nói không mệt thì thấy anh nhướng mày, biếng nhác nói: “Không nhìn ra đấy, thì ra em bám người như vậy, không nỡ xa anh đến vậy hả?”
“Anh đừng có tưởng bở!” Nhan Tử Nhiêu thẹn quá hóa giận, đạp một phát lên mắt cá chân của anh rồi quay người đi đến phòng khách.
Thân Tử Du nghiêng đầu nhìn bóng lưng của cô, bật cười.
Sức khỏe của Nhan Tư Nhiều vừa mới hồi phục, Thân Tử Du không muốn để cô ăn mấy món có dầu mỡ nên nấu cơm sốt nấm chay – món tủ của mình cho cô ăn.
Thành phẩm trông cực kỳ đẹp mặt, hương vị thì khỏi phải bàn.
Sau khi ăn xong, Nhan Tư Nhiêu xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, bắt đầu khiếu nại: “Tại anh cả, đêm hôm khuya khoắt còn lôi em đi ăn, em mà tăng cân là anh phải chịu trách nhiệm đấy.”
Thân Tử Du chống cằm nhìn cô: “Cho dù em béo hay không thì cả đời này anh đều phụ trách cả.”
Nhan Tư Nhiêu hơi hoảng hốt, đột nhiên cô cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Trước kia, anh sẽ không nói với cô mấy câu như vậy.
Hai người đều không buồn ngủ, Thân Tử Du cầm áo khoác mặc vào cho cô, hai người cùng nhau ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.
Giờ này, xung quanh khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh, đèn đường ẩn hiện nơi gốc cây, lấp ló tia sáng màu cam.
Trên bầu trời đen kịt điểm xuyết vài ngôi sao lấp lánh, có vài ngọn gió thổi qua mặt hồ, tạo thành những gợn sóng nhỏ.
Tay Nhan Tư Nhiêu bị Thân Tử Du nắm chặt, hai người bất giác đi đến đình nghỉ chân bên cạnh hồ.
Nhan Tư Nhiêu chợt hỏi: “Anh nói thật sao?”
“Hả?” Thân Tử Du nghiêng đầu nhìn cô.
Nhan Tư Nhiêu cúi đầu, vén tóc ra sau tai: “Mấy lời anh nói lúc đó… là thật sao?”
Thân Tử Du ôm cô từ phía sau, cái cằm cọ nhẹ lên vai cô, bỗng dưng anh bật cười, chậm rãi mở miệng: “Anh vẫn luôn nói với bản thân, hai chúng ta đã kết hôn rồi, có mấy chuyện không cần nhắc đến nữa, từ từ rồi em sẽ hiểu ra. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, anh phải thừa nhận rằng bản thân không có đủ dũng khí nên cố tình tìm cho mình một lý do.”
Nhan Tư Nhiêu quay đầu lại: “Ý của anh là gì?”
Thân Tử Du rũ mắt xuống, xoay người cô lại, nghiêm túc nhìn cô: “Em có tin vào vừa gặp đã yêu không?”
Ánh mắt thâm thúy của anh như đang ẩn giấu cơn sóng dữ, nhịp tim Nhan Tư Nhiêu bỗng đập nhanh hơn, cô ngượng ngùng liếc sang chỗ khác: “Không lẽ anh vừa gặp em đã yêu sao?”
Cô nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau, cảm thấy rất xấu hổ: “Lần đó em vụng trộm đến quán bar nhìn anh, còn cầm vở ghi chép ấn tượng về anh nữa.”
Nhan Tư Nhiêu không biết như vậy có tính là vừa gặp đã yêu không, nhưng sau lần gặp anh, cô không còn chê bai việc liên hôn nữa.
Thân Tử Du cười, lắc đầu: “Không phải lần đó.”
Nhan Tư Nhiêu kinh ngạc nhìn anh, nghiêm túc nhớ lại: “Nhưng mà trước đó chúng ta chưa từng gặp nhau mà?”
“Anh từng gặp em rồi.” Thân Tử Du nói.
Lúc đó Doãn Toại mua một căn chung cư gần Đại học C, nhà vừa trang trí xong thì lập tức gọi mấy người anh em đến chơi.
Kết quả lúc Thân Tử Du và Khương Bái dẫn một đám anh em đến thì phát hiện căn hộ Doãn Toại vừa trang trí xong đã biến thành một mớ hỗn độn, như thể vừa trải qua một cuộc chiến đẫm máu vậy.
Doãn Toại khoanh tay ngồi dựa trên sofa, sắc mặt cực kỳ âm u.
Khương Bái ngạc nhiên bước tới: “Chuyện gì thế này, nhà cậu có cướp à?”
Doãn Toại đau đầu nhéo nhéo mi tâm, nhẹ giọng trả lời: “Phòng bếp bị nổ.”
Thân Tử Du hơi bất ngờ: “Không phải cậu biết nấu cơm à, sao phòng bếp lại nổ được.”
Điện thoại Doãn toại chợt reo lên, anh nhíu mày ấn nghe.
Phía bên kia phát ra một giọng nói mềm mại: “Anh à, em không cố ý đâu, không phải anh nói hôm nay đưa bạn về nhà liên hoan sao, em chỉ muốn thể hiện trước mặt anh một chút, không ngờ lại lỡ tay…”
“Nhan Tư Nhiêu.” Doãn Toại cắt đứt lời cô, “Em biết em bao nhiêu tuổi rồi không hả, em nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn sống đi. Mấy ngày nay, tốt nhất là em đừng có xuất hiện trước mặt anh, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả.”
Sau khi Doãn Toại cúp máy, Thân Tử Du đi qua vỗ vai anh: “Ai thế? Nghe giọng có vẻ là phụ nữ.”
Doãn Toại đang tức giận tùy tiện đáp: “Em họ.”
Thân Tử Du nhìn căn bếp mới của Doãn Toại bị nổ tanh bành, cười đến run rẩy: “Em họ của cậu trâu bò thật đấy.”
Ngày đó, Thân Tử Du và đám anh em phải giúp Doãn Toại thu dọn đến hơn nửa đêm.
Không ngờ hôm sau, anh lại gặp được đầu sỏ ở Đại học C.
Hôm ấy không có tiết, Thân Tử Du và mấy người trong hội học sinh ngồi trong văn phòng đánh bài poker.
Doãn Toại và Khương Bái không ở đây, một mình anh thắng liên tục, cảm thấy chả có ý nghĩa gì, bèn đứng lên: “Các cậu chơi tiếp đi.”
Ra khỏi văn phòng, anh đứng dưới một gốc cây, lấy thuốc ra châm lửa.
Lúc ngước mắt lên, anh thấy một cô gái xinh đẹp trắng trẻo trốn phía sau cây ngô đồng ở đối diện, trong tay cầm một túi đồ, thỉnh thoảng lại nhìn trái ngó phải.
Khoảng hai phút sau, cô gái lấy hết dũng khí đi về phía văn phòng hội học sinh.
Đúng lúc trong phòng có một người đi ra, cô vội chào hỏi người đó: “Bạn học, Doãn Toại có ở trong không? Mình là em họ của anh ấy, cậu có thể giúp mình gọi anh ấy ra đây một chút không?”
Bạn học kia lắc đầu: “Anh Toại hả? Hôm nay anh ấy không đến, chắc là không có tiết.”
“Vậy cậu có biết anh ấy học lớp nào không?”
“Tôi không rõ lắm.”
Nhan Tư Nhiêu buồn bực cắn cắn môi, hai má phồng lên trông rất đáng yêu.
Do dự một lát, cô giơ túi trong tay lên: “Vậy cậu giúp mình giao cái này cho anh ấy được không.”
Bạn học kia nhận lấy: “Tôi sẽ giúp cậu đặt trong văn phòng.”
Lúc cậu ta định đi vào, chợt quay đầu quan sát Nhan Từ Nhiêu vài lần, trêu chọc cô: “Cậu là em họ của anh Toại hả? Trông cậu rất dễ thương, hay là để lại phương thức liên lạc đi?”
Nhan Tư Nhiêu mím môi nhìn cậu ta: “Cậu cảm thấy mình rất dễ thương sao?”
Bạn học kia: “Đúng vậy.”
Nhan Tư Nhiêu: “Vậy cậu muốn lấy phương thức liên lạc của mình là vì thích mình, muốn mình làm bạn gái cậu sao?”
Bạn học kia không ngờ cô sẽ hỏi thẳng như vậy, cậu ta ngượng ngùng gãi đầu.
Còn chưa nói gì, Nhan Tư Nhiêu đã nghiêm túc hỏi: “Vậy sau này mình làm nổ phòng bếp của cậu thì sao? Nhà cậu có tiền không, đủ để mình làm nổ không?”
Bạn học kia: “???”
Thân Tư Du vừa hít một hơi thuốc lá, nghe cô nói vậy thì xoay người ho sặc sụa.
Nhan Tư Nhiêu nghe thấy, quay đầu liếc nhìn một cái, nhưng cũng không để tâm lắm, cô dí dỏm nháy mắt với bạn học kia: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, mình đi trước đây!”
Sau đó tung tăng rời đi.
Thân Tử Du chăm chú nhìn bóng lưng Nhan Tư Nhiêu, lặng lẽ nở nụ cười.
Lúc bạn học kia định đi vào văn phòng, khóe mắt liếc thấy Thân Tử Du đang đứng dựa vào thân cây: “Học trưởng Tử Du, thì ra anh ở đây à, vừa rồi cô bé kia tìm anh Toại đấy, nói là em họ của anh Toại.”
Nói xong, cậu ta giơ cái túi trong tay lên: “Còn bảo em đưa cái này cho anh ấy.”
Thân Tử Du dập tắt điếu thuốc, đi tới cầm đồ trên tay cậu ta: “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc của mình đi.”
Trong túi là một hộp kẹo, và một tờ giấy.
Ánh mặt anh nhìn thoáng qua dòng chữ trên, mở ra xem thử: [Anh à, một người lý trí và tốt bụng như anh sẽ không tức giận vì chút sai sót của một người có ý tốt đâu nhỉ. Với lại, đối phương là cô gái đang yêu nhất trên đời này, nên càng đáng được tha thứ!]
…
Ký ức bị kéo về, Nhan Tư Nhiêu vừa mừng vừa sợ: “Thì ra người đứng dưới gốc cây ho sặc sụa hôm đấy là anh à, lúc đó anh xoay người đi nên em không thấy mặt.”
Cô tiếc nuối thở dài, chợt nhớ tới câu Thân Tử Du nói lúc nãy, ngượng ngùng hỏi: “Vậy là anh thích em từ lúc đó sao?”
Nhan Tư Nhiêu không có từ nào để diễn tả cảm xúc của này lúc này.
Cô nghĩ, nếu Thân Tử Du vừa gặp cô đã yêu thì ít ra cũng là vì cô đã làm một chuyện tốt chứ?
Ví dụ như đỡ bà cụ qua đường, giúp đỡ bạn nhỏ bị lạc đi tìm mẹ, nếu không thì, cô ở ven đường vươn đôi tay ưu nhã gấp hoa cũng được a.
Nhưng sao lại vì…
Cô làm nổ phòng bếp của Doãn Toại chứ???
Chuyện này thật vô lí!
Thân Tử Du ôm chặt eo cô, cúi đầu cọ nhẹ lên trán cô: “Lúc ấy anh chỉ có ấn tượng với em thôi, đến anh cũng không biết anh có thích em không nữa. Mãi về sau, lúc ba anh bàn chuyện kết hôn, có nhắc đến tên em.”
“Anh đột nhiên nhớ tới lúc em từ chối bạn học kia, thế là nghĩ, tiền nhà anh chắc là đủ để em làm nổ mấy phòng bếp lận. Nếu cưới cô gái này về có lẽ sẽ rất thú vị.”
Nhan Tư Nhiêu: “…”
Thân Tử Du nói tiếp: “Anh vẫn luôn sống một mình, nhưng trước khi em chuyển tới, anh nhớ đến căn chung cư kia của Doãn Toại, nên đã thay đổi quyết định, để dì Trương về nhà phụ trách việc nấu ăn.”
“Vì sao? Anh không bằng lòng để em làm nổ phòng bếp à?”
“Nổ phòng bếp thôi mà, không có gì ghê gớm cả, nhưng nghĩ đến khả năng em sẽ bị thương…”
Anh véo chóp mũi cô, cưng chiều nói: “Là anh lại thấy không nỡ.”