Chương 17
Nhưng vừa rồi anh thấy rõ ràng Vân Miên đã nhìn thấy anh.
Nhưng người bình thường không thể nào nhìn thấy mình được.
Vân Miên..
Bùi Thanh Việt lại một lần nữa xem xét cái tên này ở một góc độ khác, sau khi về nhà thì tìm hết các tư liệu về Vân Miên.
Lúc đầu bởi vì hôn ước, hai gia đình tương đối thân thiết, về cơ bản anh biết mọi thứ về Vân Miên, lúc hai người còn nhỏ người trong nhà còn chụp rất nhiều ảnh.
Trong ảnh Vân Miên cười ngây ngô, nhưng lúc đó Bùi Thanh Việt chỉ cảm thấy ánh sáng từ máy ảnh hết sức đau mắt, cho nên không phối hợp lắm.
Từ một tuổi đến bốn tuổi đều có.
Nhưng kể từ năm đó, tính cách của Vân Miên thay đổi rất nhiều, lúc chụp ảnh chung cũng không phối hợp nữa, cho nên những thứ này cũng không còn nữa.
Lúc đó Bùi Thanh Việt còn đề tiếu giai phi, một đứa trẻ rõ ràng lúc trước còn đi theo sau mình luôn miệng gọi anh muốn chơi với anh đẹp trai, muốn kết hôn, sao mà sau này lại không muốn nhìn mình nữa.
啼笑皆非: Đề tiếu giai phi-nghĩa là khóc cười đều không phải, hiểu nôm na là dở khóc dở cười.
Nhưng người ta là một đứa trẻ, nhận thức của anh cũng không phải là một đứa trẻ bình thường.
Bây giờ nghĩ lại, hình như có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ năm đó đã phát sinh chuyện gì? Có liên quan đến chuyện cô ấy nhìn thấy chân thân của mình không?
* * *
Nhiệm vụ đầu tiên mà ‘Tốc độ cuộc sống’ mang đến cho những vị khách mới trong tuần này là cắt tỉa những cây ăn quả trong vườn.
Như thường lệ, đạo diễn Kim xuất hiện từ sáng sớm, dưới chân để đầy các công cụ: “Để nâng cao hiệu quả và chất lượng, lần này chúng ta sẽ sử dụng phương thức thi đấu, hôm nay ai cắt sửa cây nhiều nhất tốt nhất thì nhiệm vụ ngày mai sẽ không phải làm, được nghỉ ngơi một ngày.”
Mắt mọi người đều sáng lên.
Nếu thắng, không chỉ đại đại diện cho việc ngày hôm nay được lên hình nhiều, ngày mai lúc nghỉ ngơi cũng là người đặc biệt nhất, một mũi tên trúng hai đích.
An Đinh trước tiên thăm dò tình hình quân địch: “Mọi người đã ai làm việc này chưa?”
Không có gì đáng ngạc nhiên, mọi người đều lắc đầu, chưa có ai từng làm qua cả.
An Đinh thở phào một hơi, xuất phát điểm đều giống nhau.
Không đúng, còn có một Bug.
Cậu quay đầu nhìn Vân Miên, thầm nghĩ: Có kinh nghiệm đúc kết rồi, chỉ cần lần này chuyên tâm một chút, không quan tâm đến hình tượng gì nữa, cậu cũng có thể làm nhanh được. Lần này không để Vân Miên được vị trí thứ nhất nữa.
Không chỉ có mình An Đinh nghĩ như vậy, những người khác cũng thật sự nghĩ thế, tất cả mọi người đều đang để mắt đến Vân Miên.
Trịnh Vũ Châu và Phong Minh đứng ở vòng ngoài nhưng nhìn tình hình thế này cũng theo đuôi đi.
Vân Miên đứng ở trong góc không nói lời nào, chỉ đợi nhiệm vụ bắt đầu để nhanh làm rồi kết thúc.
Trịnh Vũ Châu tùy ý nói: “Mấy người nhìn em ấy làm cái gì, nhìn nữa em ấy cũng không phải thứ nhất?”
An Đinh không nhịn được trả lời lại: “Nhưng mấy lần trước đúng là chị ấy.”
Trịnh Vũ Châu: “…”
Nếu như trí nhớ của anh không sai, Vân Miên yếu ớt da động một tí là rách tính khí lại lớn, cái này mà cũng có thể diễn?
Anh tựa tiếu phi tiếu nói: “Vậy thì hôm nay tôi phải mở to mắt ra nhìn rồi.”
Vân Miên thực sự không có mong đợi mình giành được vị trí thứ nhất, thói quen của cô là làm việc gì thì phải làm cho tốt.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Có khả năng làm anh phải thất vọng rồi.”
Thật ra hôm nay cô không muốn giành vị trí thứ nhất, nếu giành được vị trí thứ nhất thì tâm điểm ngày mai sẽ tập trung trên người mình, có bao nhiêu mệt chứ.
Mọi người chia nhau lấy dụng cụ và cùng nhau lên đường.
An Đinh nói nhiều, vừa đi vừa kéo Trịnh Vũ Châu kể về những chuyện xảy ra trong lúc ghi hình, Trịnh Vũ Châu vừa nghe vừa liếc mắt để ý đến Vân Miên, phát hiện khoảng cách giữa cô và Phong Minh xa mười vạn tám nghìn dặm, một chút giao lưu cũng không có.
Chậc, tình yêu chưa qua khảo nghiệm này.
Khi đến vườn cây ăn quả, lần này đạo diễn đưa video hướng dẫn ra mọi người đều xem rất nghiêm túc, hiệu quả cắt tỉa thu được cao hơn nhiều so với trước kia.
Đạo diễn quan sát một tuần, trong lòng thầm nghĩ: Mọi người đều nỗ lực như vậy, tiến độ chỗ Vân Miên chắc chắn sẽ càng nhanh.
Trong vài ngày qua, anh ta hoàn toàn tin tưởng vào khả năng có thể vượt qua người khác của Vân Miên.
Chỉ là khi ống kính quay đến, lại phát hiện lần này Vân Miên làm chậm hơn người khác rất nhiều, nói cô lười biếng thì cũng không đúng, vởi vì những cây cô cắt tỉa đều đạt tiêu chuẩn, nhưng tốc độ quá chậm, đối với mỗi cành cây đều đối xử cẩn thận như một tác phẩm nghệ thuật.
Người quay phim liền hỏi: “Cô không vội sao? Mọi người đều vượt qua cô rất nhiều rồi đó.”
Vân Miên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Thật không? Vậy quá tốt rồi.”
Nhìn biểu cảm rất chi là chân thành.
Người quay phim: “Như thế này thì cô không giành được vị trí thứ nhất đâu.”
“Không sao.” Vân Miên tiếp tục vùi đầu vào ‘tác phẩm nghệ thuật’ của mình, không để ý nói “tôi như thế này cũng không lấy được vị trí thứ nhất.”
Tôi không muốn vị trí thứ nhất, mấy chữ này thiếu chút nữa thôi là như được viết lên trên mặt.
Lúc những người khác đang làm việc chăm chỉ cũng âm thầm bí mật hỏi thăm tin tức của Vân Miên.
Anh Đinh hỏi anh quay phim: “Thế nào rồi? Anh nói cho em biết ai là người nhanh nhất?”
Anh quay phim đi theo An Đinh vẫn đang nghe tin tức trong tai nghe, trả lời: “Bây giờ cậu là người nhanh nhất.”
“Vân Miên thì sao?”
“Chậm nhất.”
An Đinh yên tâm.
Nhưng quay phim của Vân Miên đã nhận được chỉ thị từ đạo diễn, phải làm cho Vân Miên tích cực lên chút.
Anh quay phim cố gắng thuyết phục: “Người giành được vị trí đầu tiên ngày mai sẽ được nghỉ, cô thật sự không động tâm sao?”
Vân Miên thản nhiên nói: “Vẫn tốt, tôi không mệt lắm.”
Anh quay phim tò mò: “Tại sao? Giành được vị trí thứ nhất rồi cô muốn làm gì thì làm cái đó.”
Vân Miên cười cười dừng lại động tác, ngẩng đầu lên quang minh chính đại nhìn anh quay phim, vậy cũng đừng trách tôi lười biếng nhé.
“Nếu thật sự là như vậy, tại sao anh cứ cố thuyết phục tôi giành vị trí đầu tiên thế?” Ánh mắt cô như muốn nhìn thấu ý nghĩ của anh quay phim “hau là mấy người chuẩn bị sẵn những thứ khác đợi tồi rồi?”
Lại đến rồi, cái cảm giác áp lực khi bị nhìn chằm chằm này lại đến rồi.
Anh quay phim cảm thấy chột dạ, nói: “Không có a.”
“Tôi chỉ nghĩ cho cô thôi.” Anh quay phim nói “Mỗi khi cô làm nhiệm vụ đều rất vất vả.”
“Không sao.” Vân Miên cụp mắt cười cười, tiếp tục động tác trong tay, tùy ý nói “Việc chúng tôi đang làm chẳng phải là việc mà người ta đều làm hàng ngày đó sao.”
Anh quay phim bị nụ cười của cô làm cho rung động, nhất thời không biết thuyết phục tiếp như thế nào.
Sau khi Vân Miên tỉa xong cái cây này, lại từ trên thang đi xuống chậm chậm trèo lên một cái cây khác ở phía xa hơn.
Vị trí cô chọn là ở trong góc của vườn cây ăn quả, gần với vườn cây của những nhà khác trong thôn, vừa trèo lên cô liền nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngồi chụm đầu vào nhau ở góc tường đá bên cạnh, chơi làm người tuyết.
Nhìn thấy từ trên cái cây bên cạnh nhô ra một người, lũ trẻ giật mình, đầu người tuyết vừa vất vả làm xong rơi xuống đất vỡ nát.
Ý thức được mình đã dọa đến người khác, Vân Miên nhẹ giọng nói: “Chị làm hai đứa sợ sao? Xin lỗi nhé.”
Nghe cô nói dịu dàng như vậy, một cô bé trong đó lễ phép lắc đầu: “Không sao đâu ạ.”
Nhưng cậu bé còn lại thì có chút cảnh giác: “Đây là vườn cây của nhà ông Lý, chị là ai?”
Vân Miên cười nói: “Chị là người thay ông bà Lý chăm sóc mấy cây ăn quả này.”
“Em biết rồi.” Cô bé giật giật áo của anh trai “Anh, có phải rất giống tiên nữ trong Tây Du Ký không?”
Cậu bé nghiêm túc giải thích: “Đấy đều là giả, trên đời này không có tiên nữ.”
Cô bé ‘ồ’ lên một tiếng, lại nói: “Nhưng chị ấy đẹp hơn tiên nữ.”
Vân Miên không khỏi bật cười: “Cảm ơn em, em cũng rất dễ thương.”
Cô nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy người nhà của hai bé, vườn cây này tương đối hẻo lánh, sao lại có hai đứa trẻ tự chơi ở đây?
Vân Miên hỏi: “Sao chỉ có hai người các em vậy? Bố mẹ các em đâu rồi?”
“Bố mẹ em còn đi làm bên ngoài, chưa về.” Cô bé nói “Anh trai dẫn em đi chơi.”
Cậu bé bịt miệng em gái lại, nhỏ giọng nói: “Đừng nói với người lạ cái này.”
Cô bé cũng nhớ ra, liền che miệng lắc đầu, không nói chuyện nữa.
Cậu bé này thật sự rất thông minh, cũng biết chăm sóc em gái.
Vân Miên biết trong lòng cậu bé cảnh giác, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hai em còn nhỏ, không thể đi đến một nơi xa như vậy chơi một mình, người nhà sẽ lo lắng.”
Cậu bé mím môi kéo em gái đứng dậy, nói: “Nhà em cách đây không xa, đi một tí là đến rồi.”
Vân Miên thực sự có chút lo lắng, gần đây thời tiết lạnh còn có tuyết rơi, cô không biết bọn nhóc có bình an vô sự trở về hay không, cô chỉ muốn nói với tổ đạo diễn.
Cậu bé lúc này vội vàng kéo theo em gái, lúc nhảy xuống từ trên mỏm đất thì bất ngờ giẫm phải một hòn đá, hai người lần lượt ngã xuống.
Đứa bé trai không biết ngã ở chỗ nào, một lúc rồi vẫn không đứng dậy được, khóc không ngừng.
Em gái cậu bé cũng bị dọa sợ, khóc đến lợi hại.
Vân Miên lập tức ném dụng cụ trong tay xuống đất, bước lên chiếc thang nhỏ trèo lên bức tường sau đó nhảy xuống.
Vẫn không quên nói với anh quay phim: “Phiền anh gọi thêm mấy người nữa tới.”
Anh quay phim vốn dĩ còn muốn đi sang quay lại cảnh tương tác giữa Vân Miên và hai đứa trẻ, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc thì cũng bị hoảng, chưa kịp phản ứng thì Vân Miên đã lao sang bên đó. Bức tường này không thấp, không biết có sao không.
Anh quay phim vội vàng hướng ra xa hô to: “Người đâu mau tới đây, có chuyện rồi.”
Vân Miên cũng không quản những thứ đó, cô ước định vị trí sau đó nhảy xuống, nhưng đột nhiên cô bị trượt chân, mắt cá chân bị đập nhẹ, có chút đau đớn.
Cô nhíu mày nhưng vẫn cắn răng bước tới.
Đầu tiên cô bế bé gái đang khóc lên, hỏi: “Em đau ở đâu?”
“Không đau.” Cô bé lắc đầu nói “Anh trai bị đau, chị gái, chị đi xem anh trai đi.”
Vân Miên đặt cô bé xuống, lại đi đến chỗ bé trai.
Trên mặt cậu bé lúc này không còn sự bình tĩnh nữa, hai chân khụy xuống, trên mặt giàn dụa nước mắt: “Đau.”
Vân Miên thấp giọng dỗ dành: “Để chị gái xem giúp em có được không?”
Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng bế cậu bé lên, lúc này mới thấy tay cậu bé ôm lấy chân mình toàn bùn đất còn có cả máu nữa.
Cậu bé vừa khóc vừa nói: “Chân em đau quá, không cử động được nữa.”
Vân Miên vỗ đầu an ủi: “Không sao, không sao, chị đưa em đi bệnh viện.”
Thấy quần cậu bé bị rách, trên quần áo cũng dính bùn và tuyết, Vân Miên liền đem áo khoác của mình bọc cậu bé lại, nói: “Đừng sợ.”
Cô quay đầu, lau nước mắt cho bé gái, nhẹ giọng hỏi: “Đừng khóc nữa, chúng ta đưa anh trai đi bệnh viện, em có thể tự đi được không?”
“Có thể.”
Vân Miên muốn cho cô bé cảm giác an toàn nên lại cởi khăn quàng cổ của mình ra quấn quanh người cô bé: “Thật giỏi, vậy em đi phía trước, cẩn thận chút nhé.”
Tổ đạo diễn đương nhiên không thể trèo tường đi sang, lúc bọn họ tìm đường vòng để đi đến, Vân Miên chỉ có mặc trên người một chiếc áo len, ôm cậu bé bị thương đi ra ngoài, bên cạnh còn có một cô bé vẻ mặt nghiêm túc nhưng đôi mắt thì đỏ hoe.
Đạo diễn đi được tới nơi, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không cẩn thận nên bị ngã.” Vân Miên cau mày “Cậu bé này bị ngã chân có khả năng bị thương rồi, cần đưa tới bệnh viện.”
Trịnh Vũ Châu muốn nhận lấy cậu bé: “Để tôi, để tôi.”
Vân Miên thấy để Trịnh Vũ Châu ôm thì sẽ thuận tiện hơn vì vậy cũng không cậy mạnh nữa, đưa cậu bé cho anh.
Nhưng đứa bé vừa bị thương, lúc này khóc đến hôn thiên hắc địa, không chịu buông tay, rất cảnh giác với người khác.
“Không sao, vậy để em ôm cậu bé.” Vân Miên cúi đầu nhẹ giọng hỏi “Em có biết tên và số điện thoại của người lớn trong nhà không?”
“Biết.”
Bé gái cũng nói: “Em cũng biết.”
Vân Miên gật đầu nói với đạo diễn: “Vậy làm phiền đạo diễn gọi cho người nhà cậu bé trước.”
Đạo diễn: “Được.”
Không dám lãng phí thêm thời gian, Vân Miên ôm cậu bé đi ra ngoài.
Bách Lệ Sinh cũng đi tới lo lắng hỏi: “Em có sao không?”
Vân Miên lắc lắc đầu: “Em không sao.”
Cô cúi đầu thì thầm vào tai Bách Lệ Sinh: “Chị nhìn bé gái kia đi, em ấy nhút nhát, có chị đi bên cạnh chắc sẽ bớt đề phòng hơn chút.”
Bách Lệ Sinh gật đầu: “Em cứ yên tâm.”
Vân Miên gật đầu ôm bé trai rời đi.
Trịnh Vũ Châu nhìn theo bóng lưng cô, tầm mắt lại di chuyển xuống dưới chân cô, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng Vân Miên đi nhanh, ngay cả cơ hội để hỏi cũng không cho anh hỏi.
Tình huống đặc biệt, cho nên không phải ai cũng cần đi theo đến bệnh viên.
Cuối cùng chỉ có đạo diễn, hai nhân viên công tác, Bách Lệ Sinh và bé gái, những người khác đều quay lại địa điểm ghi hình.
Nghĩ đến lúc vừa rồi Vân Miên đi lại có chút không ổn, Vân Cảnh lại đặc biệt ủy thác Trịnh Vũ Châu chăm sóc cô em gái này, cho nên sau khi về thì lại cầm áo khoác ngoài chuẩn bị đi đến bệnh viện.
Không ngờ vừa đi xuống lầu liền nghe thấy tiếng người đang gọi điện thoại từ tầng hai truyền đến.
“Tìm vài người đợi ở cửa bệnh viện, đợi lúc tôi đưa áo cho cô ta thì căn góc chụp vài bức ảnh.” Phong Minh đè thấp giọng nói “Tôi biểu hiện tốt một chút thì thái độ của cô ta chắc sẽ mềm đi, qua hai ngày nữa anh đem ảnh tung ra, có thể sẽ kéo thêm ít nhiệt độ.”
Bởi vì lần này có Trịnh Vũ Châu đến, Sâm Đằng dẫn theo cả đoàn đội của mình đến, ở gần địa điểm ghi hình, đợi sau khi ghi xong thì sẽ cùng nhau về, cũng là muốn xem xem có cơ hội nào để cọ nhiệt hay không.
Lần này chụp Vân Miên cũng được.
Nghe được những lời này Trịnh Vũ Châu yên lặng nhướng mày.
Cái tên tiểu bạch kiểm này đầu óc vặn vẹo thật, quả là không theo lẽ thường.
Lúc Phong Minh đi xuống lầu, Trịnh Vũ Châu chặn đường, liếc xéo hắn: “Câu đây là muốn đi đâu vậy?”
Thấy trong tay đối phương cũng cầm áo khoác giống mình, Phong Minh đại khái cũng hiểu ra, nhưng anh ta không ngờ mối quan hệ giữa Trịnh Vũ Châu và Vân Miên lại thân thiết đến mức ảnh đế tự mình mang quần áo đến cho?
Điều này có nghĩa là cho đến bây giờ thì cái sợi dây Vân Miên này không thể bị đứt được.
Phong Minh: “Tôi thấy áo khoác của Vân Miên đã đưa cho cậu bé kia rồi, tôi mang áo khoác đến cho cô ấy.”
“Thật chu đáo.” Trịnh Vũ Châu nói “Nhưng không cần đâu, tôi đi là được rồi.”
Phong Minh uyển chuyển nói: “Vậy thì phiền anh quá, tiền bối mà đi đến bệnh viện thì sẽ náo loạn lắm, không thuận tiện?”
“Không đâu, tôi đã quen rồi.” Trịnh Vũ Châu mỉm cười “Với lại anh con bé còn đặc biệt nhờ tôi chăm sóc, về tình về lý tôi vẫn phải đi.”
Phong Minh: “Tôi và cô ấy cùng một công ty, là bạn bè.”
“Bạn bè?” Trịnh Vũ Châu cười cười, đơn giản trực tiếp nói “Ý cậu là cuộc điện thoại mà cậu vừa gọi?”
Sắc mặt Phong Minh lập tức trở nên khó coi.
Trịnh Vũ Châu nhìn không vừa mắt người dùng những thủ đoạn loạn thất bát tao đó, huống chi địa vị Vân Miên bây giờ còn có chút đặc biệt, tuy rằng đang trong giai đoạn quan sát, nhưng cũng không thể để người khác đánh chủ ý lên người cô.
Vì vậy Trịnh Vũ Châu cảnh cáo nói: “Thu ngay lại những tâm tư nhỏ của cậu, tôi ít nhiều cũng xem như một nửa anh trai của Vân Miên, nếu như tôi mà nhìn thấy một bài báo nào không nên thấy, thì cậu tự biết hậu quả.”
Phong Minh thầm nghiến răng.
Suốt thời gian qua vốn dĩ Vân Miên luôn đi theo anh ta, căn bản không có bạn bè nào, thậm chí người nhà cũng chưa thấy xuất hiện qua, nhưng bây giờ ảnh đế xuất hiện lại còn coi như một nửa anh trai cô, còn nâng đỡ nữa.
Phong Minh: “Là hiểu nhầm thôi, tôi không làm vậy.”
“Tốt nhất là như vậy.”
* * *
Ở bên phía bệnh viện, sau khi Vân Miên giao cậu bé cho bác sĩ, cô thì ngồi chờ ở bên ngoài, ở đây không có điều hòa, ngoài trời thì đang lạnh, sắc mặt cô có chút tái nhợt.
Đạo diễn Kim đi tới xem tình hình của cô: “Cô lên xe trước đi, trong xe ấm áp, tôi ở đây là được.”
Vân Miên cũng không muốn đem mình đóng băng, nhưng cô cũng phải xử lý đôi chân của mình trước, lúc cô đứng lên mọi người mới phát hiện mắt cá chân của cô đã sưng lên rất to.
Đạo diễn Kim vừa gấp vừa giận: “Sao vừa rồi cô không có nói?”
“Tình huống đặc biệt.” Vân Miên lúc này vẫn chưa trở lại bình thường nhưng vẫn an ủi mọi người “Không sao đâu, không nghiêm trọng lắm.”
“Không nghiêm trọng, cô còn bế người ta cả quãng đường?” Đạo diễn Kim lúc này không biết nên nói gì với cô nữa.
Bây giờ anh ta hoàn toàn thấy những tin tức trước kia về Vân Miên đều là giả, một người yếu ớt sẽ nhịn đau cả đoạn đường để ôm người đi à? Cô gái này đúng là chịu giỏi thật, cứng cỏi đến nỗi người khác không phát hiện ra chân cô bị thương.
Bách Lệ Sinh vẫn đang an ủi bé gái, đạo diễn Kim liền gọi một nhân viên công tác đi tới: “Mau đỡ cô ấy đi tìm bác sĩ.”
Nhân viên công tác đến đỡ Vân Miên đi gặp bác sĩ, lúc đi xuống cầu thang thì gặp Trịnh Vũ Châu mang áo khoác đến.
Thấy cô đang bị người khác đỡ, Trịnh Vũ Châu biết lúc trước mình không có nhìn sai, anh đem áo khoác đưa cho Vân Miên: “Em lớn như vậy rồi, chân đau mà còn đi cõng người khác làm gì?”
Vân Miên biết mọi người đều quan tâm đến mình, nên chỉ biết cúi đầu thấp giọng nói: “Đạo diễn Kim đã dạy bảo một lần rồi.”
“Cảm ơn chiếc áo của anh Vũ Châu.”
Trịnh Vũ Châu: “Đều là anh em nhờ vả.”
Trong lòng Vân Miên có chút ấm áp, mặc dù nguyên chủ trước kia không nghe lời, nhưng những người trong gia đình chưa bao giờ rời bỏ cô, nếu không đã không cung cấp tài nguyên cho cô, cuối cùng còn bị liên lụy phá sản.
Nghĩ đến cái kết trong truyện, sau khi Vân Thị bị phá sản, anh trai một mình gánh vác khoản nợ khổng lồ, còn phải chăm sóc cha mẹ mắc chứng trầm cảm, cuối cùng vì làm việc quá sức mà đột ngột qua đời, trái tim Vân Miên như bị bóp chặt.
Trịnh Vũ Châu đỡ Vân Miên từ tay nhân viên công tác, bày ra tư thế của một trưởng bối nói: “Tiểu Vân Miên, lời này đáng nhẽ anh không nên nói, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, anh trai em rất quan tâm đến em, em không nên tùy hứng làm bậy như vậy.”
Từ trong miệng của anh trai Vân Miên cũng biết quan hệ giữa anh và Trịnh Vũ Châu cũng không tệ, cho nên ngoan ngoãn trả lời: “Em biết.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Vũ Châu giảng đạo lý với tiểu bối, lại thật sự có chút thành tựu của người làm anh trai, làm anh có chút đắc ý: “Ừm, biết là tốt rồi.”
Vân Miên chân thành nói: “Cảm ơn anh Vũ Châu.”
Trịnh Vũ Châu nhìn cô một cái, càng ngày càng cảm thấy thuận mắt.
Thật ra hồi đó trong vòng của bọn họ chỉ có Vân Cảnh là người có em gái, lúc đó mọi người đều muốn đối xử tốt với em gái này, đều muốn làm anh trai.
Chỉ là sau này.. thôi quên đi, quên đi, chịu đựng không nổi.
Nhưng bây giờ Vân Miên đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngông cuồng đáng ghét trước đó, lúc này anh đột nhiên cảm thấy cảm giác lúc đó lại quay trở lại rồi.
Một người em gái xinh đẹp hiểu chuyện, ai lại không ghen tị chứ?
Khi đó Vân Miên kêu đau chỉ khiến người ta thấy phiền, bây giờ đau cũng không kêu một tiếng càng khiến cho người ta đau lòng.
Chậc, nếu Bùi Thanh Việt biết mình đau lòng cho vị hôn thê cũ đã từng cắm sừng cậu ta, chẳng phải là sẽ tức chết sao?
Có áo khoác rồi, Vân Miên sau khi khám chân xong cũng không vội quay về xe, mà quay lại xem tình hình cậu bé thế nào rồi.
Qua một lúc, ông nội cậu bé cũng chạy tới, ông không ngừng kéo Vân Miên nói lời cảm ơn, lúc thấy chân Vân Miên cũng bị thương thì mới bảo cô ngồi xuống.
Sau khi biết cậu bé không sao, Vân Miên cùng mọi người quay trở lại nhà, lần này cô bị thương vẫn là trong họa có phúc, ngày hôm sau không cần tham gia hoạt động gì nữa.
Nhung tổ tiết mục không để cô nhàn rỗi, mà yêu cầu cô hoàn thành lời hứa viết thư pháp với ông nội Lý thời gian trước.
Lúc đó khi giao hẹn với ông nội Lý, Vân Miên không nghĩ đến tổ tiết mục sẽ ghi hình lại sau đó đăng làm trailer, nhưng đã đáp ứng rồi không thể không làm.
Cho nên chỉ có thể đồng ý.