Chương 5: Anh thích rượu hả?
- Trang Chủ
- Muốn Kích Thích Hormone Oxytocin Của Bác Sĩ Viễn - Tố Diệp
- Chương 5: Anh thích rượu hả?
“A bữa ăn này ngon quá, anh Viễn lần sau mình đi ăn món anh thích đi.” Lý Mỹ Nguyệt tung tăng đi trước rồi quay lại nói với Hà Chí Viễn.
Bữa ăn này nhờ “sự trợ giúp” của Diệp Thanh Du, anh thoát được một màn thức ăn đầy dầu mỡ, món cơm gà xé phay Diệp Thanh Du giới thiệu dù không muốn nói nhưng thật sự nó rất vừa miệng anh. Cơm được nấu từ nước luộc gà, thơm lừng mùi gà và nghệ, gà được luộc chín tới, từng sớ thịt săn và ngọt. Aaa thật sự rất là ngon!
“Tôi có một quán quen thường ăn, ở đó họ nấu đồ ăn trưa cũng khá ngon đấy, chỉ là không biết có hợp khẩu vị mọi người hay không.”
Lý Mỹ Nguyệt vui vẻ, gật đầu: “Tụi em dễ ăn lắm ạ, vậy bữa ăn trưa lần sau trông cậy vào bác sĩ Viễn nha!”
Nói lời tạm biệt với Lý Mỹ Nguyệt và Hạ Giai Thuỵ xong, Hà Chí Viễn quay lại nhìn tên tóc vàng còn chưa chịu đi, đang đứng dựa người vào quầy lễ tân, chống cằm nhìn anh. Hà Chí Viễn khó hiểu, nếu là mấy tiếng trước đây anh chắc chắn sẽ quay đi không thèm để ý gì đến Diệp Thanh Du nhưng lúc nãy cậu đã gọi cho anh món cơm ngon cũng như giúp anh nhặt ớt ra nên bây giờ trở mặt thì thấy có chút vô ơn…
Anh đi đến trước mặt Diệp Thanh Du, hắng giọng: “Ừm thì lúc nãy, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, cậu uống cà phê không, tôi mua cho cậu nhé?”
Diệp Thanh Du nhìn người trước mặt có chút miễn cưỡng lên tiếng cảm ơn làm cho cậu nổi hứng muốn chọc ghẹo anh một chút.
Cậu suy nghĩ rồi nũng nịu lắc đầu
“Không, tôi không thích cà phê~”
“Vậy cậu thích uống gì?”
“Rượu.”
Hà Chí Viễn ngơ ngác nhìn cậu, gì vậy trời, có bác sĩ nào mà lại đòi uống rượu trong giờ làm việc? Anh khẽ nhăn mày nhắc nhở: “Đang trong giờ làm việc đấy, cậu đứng đắn chút đi.”
Diệp Thanh Du cười lớn, hết sức vui vẻ trước thái độ nghiêm túc của anh, cậu nghiêng người tiến lại gần Hà Chí Viễn, hương gỗ thông ấm áp nhưng lại mang đầy tính xâm lược, ngang ngược như chủ nhân của nó, xông thẳng vào khoang mũi Hà Chí Viễn, khiến anh bất giác mà lùi về sau.
“Oan ức quá bác sĩ Viễn, tôi đâu có nói là uống bây giờ đâu mà~”
“Ý tôi là anh khao tôi đi uống rượu sau giờ làm đi, tôi có một quán quen bán rượu cũng được lắm, được không hả bác sĩ Viễn?” Diệp Thanh Du nói xong thì hí hửng trông chờ một đợt giáo nghiêm của bác sĩ Viễn. Chắc là sẽ nói anh không nghiêm chỉnh, rồi mắng anh là tên bợm nhậu, bla bla…
“Vậy cũng được.”
“Tôi biết ngay mà-”
“HẢ?”
Hà Chí Viễn nheo mắt, nổi cơn gì đây: “Cậu lại làm sao nữa vậy, điên hả?”
“Anh đồng ý đi uống với tôi?” Diệp Thanh Du khó tin hỏi lại, không mắng cậu à, “Anh thích rượu hả?”
Nhận được cái gật đầu từ Hà Chí Viễn vẫn không khiến Diệp Thanh Du thôi không hoang mang được. Hình tượng nghiêm túc, nói không với rượu bia và sống lành mạnh của Hà Chí Viễn trong đầu cậu hoàn toàn sụp đổ…
Bạn nhỏ Thanh Du hiện tại đang rất là suy sụp luôn.
Anh nhìn cậu cứ xác nhận rồi tự phủ nhận rồi lại hỏi anh là anh thật sự đi uống rượu với cậu hả khiến kiên nhẫn của Hà Chí Viễn hoàn toàn mất sạch.
Lấy điện thoại bấm bấm vài cái rồi giơ trước mặt cậu.
“Tôi kết bạn facebook với cậu rồi, nếu còn muốn đi thì nhắn tôi thời gian và địa chỉ”. May là lúc nãy Lý Mỹ Nguyệt cao hứng gửi cho anh một loạt facebook của các nhân viên làm ở khoa ngoại thần kinh này, bảo rằng là cho anh tiện liên hệ công việc, trong đó có cả facebook của Diệp Thanh Du.
Nói xong anh quay đi, đi thẳng một nước, bỏ lại Diệp Thanh Du vẫn còn đang ‘suy sụp’ đứng bơ vơ ở quầy lễ tân…
…
Sau khi thoát khỏi Diệp Thanh Du, Hà Chí Viễn đi đến khu trả kết quả xét nghiệm của bệnh nhân. Người trực quầy là một nhân viên nữ, lúc trông thấy Hà Chí Viễn cô còn tròn xoe mắt nhìn lom lom cho đến khi anh chủ động chào hỏi cô mới hoàn hồn.
“Xin chào, tôi đến lấy kết quả chụp CT của bệnh nhân Lê Văn Nghị. Không biết đã có kết quả chưa?”
Nghe được tông giọng trầm ấm của Hà Chí Viễn khiến cô gái đấy ngẩn ngơ hồi lâu nhưng không quên hoàn thành nhiệm vụ, mở ngăn kéo lấy ra một tệp giấy nhỏ được xếp ngăn nắp rồi hai tay ngoan ngoãn đưa anh
“Dạ kết quả của bệnh nhân Lê Văn Nghị đây ạ!”
Hà Chí Viễn nhận lấy, đứng tại chỗ lật tài liệu, tập trung xem nhưng cũng không quên nói lời cảm ơn đến nhân viên: “Cảm ơn em, vất vả rồi.”
Mặt của nhân viên trực quầy ửng đỏ, lắp bắp đáp lời.
Xem xong giấy tờ anh mới ngẩng đầu lên mỉm cười hài lòng rồi xoay người rời đi, để lại cô bé nhân viên mặt và tai đang nóng rực lên, dõi theo bóng lưng gầy của anh.
“Bác sĩ mới sao…? Đẹp trai quá!!”
…
Hà Chí Viễn nhận xong giấy xét nghiệm, theo lối cũ mà quay về gặp bệnh nhân Lê Văn Nghị lúc sáng.
Lúc anh đến, bệnh nhân đang được con gái dắt về giường, họ trông thấy anh liền mỉm cười chào, song lại nhìn thấy giấy xét nghiệm trên tay anh liền lo lắng hỏi vội
“Có kết quả rồi sao bác sĩ? Ba em bệnh tình có khả quan không ạ?”
Hà Chí Viễn mỉm cười, anh kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, ổn tồn giải thích: “Bệnh nhân và người nhà yên tâm, may mắn là phát hiện bệnh kịp thời nên hiện tại mọi thứ vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát được. Dựa theo các xét nghiệm và phim chụp thì vị trí bị dị dạng nằm ở phần có thể tiếp cận được của não và ít có nguy cơ gây tổn thương đáng kể cho các vùng lân cận.”
Anh ngừng lại một nhịp quan sát thái độ phía bệnh nhân và người nhà rồi nói tiếp
“Sau khi hội chẩn thì bên phía bệnh viện sẽ quyết định làm phẫu thuật để có thể can thiệp và loại bỏ dị dạng một cách triệt để. Ca phẫu thuật sẽ diễn ra sau 4 ngày nữa, bệnh nhân và người nhà chuẩn bị tinh thần nhé, sẽ ổn thôi.”
Anh không giỏi nói lời cổ vũ hay an ủi nhưng từng lời anh nói ra đều xuất phát từ tấm lòng, nó khiến người khác cảm thấy an tâm và yên lòng đến lạ.
Ông Lê Văn Nghị và con gái sau khi nghe xong thì cảm ơn Hà Chí Viễn rối rít, ba con họ ôm chặt nhau, trong đôi mắt của hai người đều đong đầy nước mắt nhưng đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm và vui mừng. Nhìn bệnh nhân phấn chấn, tâm trạng của Hà Chí Viễn cũng theo đó mà phấn khởi theo.
Trước khi rời đi, anh dặn họ một một số thứ kiêng cử trước khi phẫu thuật, ăn uống lành mạnh và quan trọng là phải thả lỏng tinh thần, bất kỳ ca phẫu thuật nào ít nhiều cũng đều sẽ có rủi ro nhưng anh và các y bác sĩ đều sẽ cố gắng hết sức…
Tinh thần phấn khởi khiến hiệu suất làm việc của Hà Chí Viễn theo đó mà tăng cao, loáng cái mà anh đã khám xong bệnh nhân, vừa lúc đến giờ tan làm. Hôm nay là ngày đầu tiên Hà Chí Viễn đến làm, chưa có lịch trực cụ thể nên anh được phép mà đúng giờ tan làm về, cũng trộm vía ngày đầu tiên chưa gặp khó khăn gì, ngoại trừ gặp phải đồng nghiệp hơi ngứa đòn một tí thì mọi thứ từ bệnh nhân đến công việc đều ổn.
Anh đi đến bàn làm việc, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhân tiện lấy điện thoại ra kiểm tra. Đúng như anh nghĩ, Diệp Thanh Du đã chấp nhận lời mời kết bạn và cộc lốc gửi thời gian và địa chỉ quán rượu. Hà Chí Viễn nhìn tin nhắn mà xì một tiếng, người gì chả biết kính trên gì cả, dù gì anh cũng hơn cậu ta đến 5 tuổi đấy, đồ nít ranh láo toét!
Hà Chí Viễn tháo áo blouse, khoác áo măng tô, xách cặp công vụ ra về, khi đi ngang qua đồng nghiệp và quầy lễ tân anh hoà nhã mà mỉm cười chào tạm biệt, đổi lại là tiếng gào rú của các y tá nữ làm anh hoảng hốt mà bước chân vội hơn, tiếng gào rú đó sức công phá không hề bé tí nào đâu!
Căn hộ mà Hà Chí Viễn mới dọn đến sống cách bệnh viện khoảng 15 phút đi xe, một căn hộ phù hợp cho 1 người sống thoải mái với đầy đủ tiện nghi và các tiện ích xung quanh nhà. Khi đi xem căn hộ này lần đầu, Hà Chí Viễn đã ưng ý và đặt cọc ngay lập tức. Xung quanh đều là những người có ý thức cao nên sẽ không lo có ẩu đả hay những tiếng ồn vô cớ nữa, yên tĩnh và trong lành.
Về đến nhà anh liền nằm dài người ra sofa, thật êm ái và mềm mại làm sao~
Nhìn đồng hồ đã 6 giờ 30 tối, Diệp Thanh Du hẹn anh 8 giờ, quán đó lúc nãy anh có xem bản đồ thì sẽ mất 30 phút đi xe nên hiện tại anh sẽ có khoảng một tiếng để chuẩn bị. Thả lỏng người xong, anh vươn vai đi vào bếp nhâm nhi một chút đồ ăn sáng còn sót lại rồi mới lục đục vào tắm rửa.
[7 giờ 50 phút tối…]
Hà Chí Viễn biết tối nay sẽ có dùng rượu nên anh không tự lái xe mà gọi taxi đến cho an toàn. Từ lúc mà anh rời khỏi taxi, chậm rãi đi đến trước cửa quán rượu thì đã có không ít ánh nhìn khát khao dõi theo anh. Hôm nay Hà Chí Viễn ăn mặc đơn giản: một chiếc áo sơ mi đen cởi bỏ hai cúc đầu để lộ một tí phần ngực, màu đen của áo dù trong đêm nhưng vẫn khéo léo mà làm nổi bật làn da trắng trẻo của anh. Đi kèm theo là quần tây đen phẳng phiu tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, tối nay Hà Chí Viễn vẫn vuốt tóc ra sau như lúc đi làm nhưng lúc này anh lại gợi cảm hơn…
Thật ra Chí Viễn mặc một set đồ đen vô cùng bình thường như bao người nhưng khi anh mặc nó lên dáng người cao, cân đối của mình cùng với khuôn mặt lạnh nhạt tóc vuốt ngược ra sau, những thứ đó cộng hưởng lại làm cho Hà Chí Viễn hiện tại trông vô cùng lịch lãm nhưng vẫn không thiếu phần quyến rũ. Và tất nhiên điều đó cũng kéo theo là Hà Chí Viễn đã phải từ chối người thứ 10 tiếp cận muốn xin phương thức liên lạc từ mình.
Ngay lúc chuẩn bị có người thứ 11 muốn xin số điện thoại thì anh nghe tiếng gọi không thể nào quen thuộc hơn.
“Ông chú à~”
________
Vài lời từ tác giả: hí hí hai bạn nhỏ chưa gì rủ nhau đi uống rượu rồi hí hí *nụ cười dần mất nhân tính*