Chương 3: Người yêu em đó
- Trang Chủ
- Muốn Kích Thích Hormone Oxytocin Của Bác Sĩ Viễn - Tố Diệp
- Chương 3: Người yêu em đó
Diệp Thanh Du giễu cợt, thẳng lưng đối diện với anh. Nhìn vẻ đứng đắn và nghiêm chỉnh của Hà Chí Viễn khiến cậu vô cùng tò mò, nếu anh ta mà nổi điên lên chắc sẽ vui lắm.
Diệp Thanh Du cũng chẳng biết lý do tại sao cứ gặp anh là cậu phải mở miệng kiếm chuyện thì mới cảm thấy thoả mãn được, việc bị đổ cà phê khi trước cậu đã sớm quăng nó ra sau đầu từ lâu nên Diệp Thanh Du hết sức trịnh trọng khẳng định: cậu làm vậy chỉ vì muốn thấy Hà Chí Viễn nổi giận xem như thế nào thôii.
Thế rồi ý định khiến Hà Chí Viễn gỡ bỏ vẻ nghiêm túc, tức giận với cậu đã được hình thành trong đầu.
Hà Chí Viễn nhìn đối phương công khai kiếm chuyện thì trong lòng tràn ngập sự bất đắc dĩ. Tự nhớ lại xem ngoài việc làm đổ cà phê lên áo cậu ta thì anh còn làm gì điều gì khiến tên nhóc này một câu đàng hoàng cũng chẳng nói với anh được.
“Tuỳ cậu, muốn gọi gì thì gọi, còn giờ thì xong chưa? Xong rồi thì tránh đường để ÔNG CHÚ đây đi khám bệnh.”
Nói xong anh lách qua người Diệp Thanh Du, mặc kệ cậu ta đang chuẩn bị nói ở đằng sau, chậm rãi vừa đi vừa xem bệnh án. Chắc trưởng khoa vì muốn anh làm quen dần với nhịp làm việc nên những bệnh án anh được giao tương đối đơn giản.
Bệnh nhân Lê Văn Nghị, giới tính nam, 58 tuổi. Nhập viện khi có các triệu chứng đau đầu kéo dài, buồn nôn và suy giảm thị lực.
“Bác sĩ Viễn, đây là kết quả xét nghiệm MRI(1) của bệnh nhân Lê Văn Nghị ạ”
Hà Chí Viễn nhận lấy kết quả từ một y tá phụ trách, lật vài tờ xem xét rồi quay sang hỏi
“Ngoài MRI đã cho bệnh nhân chụp CT(2) chưa?”
“Dạ đã sắp xếp phòng, trong sáng nay bệnh nhân sẽ được đưa đi xét nghiệm ngay.”
Vừa nói vừa đi chẳng mấy chốc Hà Chí Viễn đã đến được giường bệnh của bệnh nhân Lê Văn Nghị. Người trên giường thần sắc mệt mỏi nhưng không hề yếu ớt, vẻ nghiêm nghị vẫn phảng phất trên gương mặt đứng tuổi ấy.
Thấy bác sĩ đến, người trên giường muốn ngồi dậy khiến người nhà hoảng hốt nâng đỡ
“Ấy ba từ từ đừng gấp.” Người con gái vội vàng đỡ lấy Lê Văn Nghị, gọi ba thì chắc là con gái của ông ấy nhỉ.
Hà Chí Viễn nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi
“Xin chào tôi là bác sĩ Viễn, sẽ là người trực tiếp điều trị cho ông.”
“Vâng, mong bác sĩ giúp đỡ.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, bệnh nhân được người nhà kê gối chậm rãi ngồi dậy
“Bây giờ tôi sẽ thực hiện một vài bước kiểm tra tổng quát, mong ông Nghị sẽ phối hợp cùng tôi.”
Hà Chí Viễn lấy ống nghe khỏi áo blouse, từ tốn thực hiện các bước khám tổng quát. Suốt quá trình anh luôn nhẹ nhàng bảo bệnh nhân hít vào thở ra, liên tục nói chuyện thăm hỏi để đối phương đỡ căng thẳng. Thực hiện xong, anh vắt ống nghe lên cổ, đứng thẳng người hỏi
“Có thể làm phiền ông Nghị đây kể lại các triệu chứng của mình trong thời gian qua không?”
Hà Chí Viễn bấm nhẹ cây bút, tập trung lắng nghe
“Thật ra việc đau đầu và buồn nôn tôi đã bị lâu rồi, lúc trước chỉ bị đau đầu nhẹ, uống thuốc một chút là khỏi. Dạo gần đây mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn, có những hôm đầu đau đến mức ngất đi, tầm nhìn phía trước mờ mịt nhưng một lát sau là thấy rõ như bình thường.”
“À còn nữa bác sĩ, có những hôm ba tôi ông ấy lên cơn co giật, đến khi hết thì lại chẳng nhớ là mình đã trải qua cái gì. Không biết ông ấy có bị gì nghiêm trọng không ạ?” Lần này là lời của người con gái ngồi kế bên giường bệnh, giọng điệu vô cùng gấp gáp và lo lắng.
Hà Chí Viễn yên lặng lắng nghe, đồng thời là xem lại các kết quả xét nghiệm cũng như đối chất lại với lời kể của người nhà và bệnh nhân.
Sau khi nghe họ nói xong, anh gập lại bệnh án, từ tốn lời tiếng: “Trước hết thì chúng tôi nghi ngờ ông nhà đang có những biểu hiện của bệnh dị dạng động – tĩnh mạch. Động mạch chịu trách nhiệm lấy máu giàu oxy từ tim đến não, còn tĩnh mạch mang máu ít oxy trở lại phổi và tim. Khi bị dị dạng động – tĩnh mạch sẽ làm gián đoạn quá trình này, các mô xung quanh không nhận được đủ oxy. Các động mạch, tĩnh mạch bị ảnh hưởng trở nên suy yếu và vỡ dẫn đến ông Nghị xuất hiện các triệu chứng như đau đầu, buồn nôn và suy giảm thị lực kèm theo là sa sút trí tuệ (3).”
“Nhưng để chắc chắn hơn chúng tôi sẽ cho ông làm thêm vài xét nghiệm nữa để xác định được mức độ nặng nhẹ, từ đó sẽ có phác đồ điều trị hợp lý. Người nhà cũng đừng lo lắng, dựa theo tình hình hiện tại thì ông Nghị vẫn đang ở mức độ nhẹ, có thể kịp thời phẫu thuật can thiệp giảm nguy cơ biến chứng về sau.”
Cô gái nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, cô quay sang nắm lấy tay ba mà đôi mắt rưng rưng. Ông Nghị cũng trở tay nắm lấy tay con gái mình, mãi một lúc sau cô con gái mới quay sang hỏi Hà Chí Viễn
“Vâng, vậy khi nào thì ba tôi sẽ được đi xét nghiệm vậy ạ?”
Hà Chí Viễn giơ tay gọi nhân viên phụ trách
“Ông Nghị sẽ được đi ngay bây giờ, đến nơi sẽ có nhân viên hướng dẫn ông nhà thực hiện các thủ tục nên cô yên tâm. Buổi chiều tôi sẽ quay lại một lần nữa khi đã có kết quả, đừng căng thẳng, ổn thôi.”
“Bệnh nhân Lê Văn Nghị và người nhà đi theo tôi để đến phòng xét nghiệm ạ.” Vừa dứt câu, y tá đẩy đến một chiếc xe lăn nhỏ, nhẹ nhàng đỡ bệnh nhân lên xe rồi đưa họ đi.
Diệp Thanh Du đứng gần đó theo dõi toàn bộ quá trình Hà Chí Viễn khám bệnh. Từ lúc anh đeo ống nghe lên, giải thích bệnh tình cho đến khi lên tiếng trấn an và tiễn bệnh nhân đi, suốt quá trình cậu đều nhìn thấy. Cậu thấy được dáng vẻ dịu dàng, bình tĩnh của anh, giọng nói từ tốn nghiêm túc khiến đối phương cảm thấy thả lỏng và vô cùng tin tưởng.
Cậu cứ đứng ngây ngẩn như vậy một hồi lâu thì mới giật mình phát hiện hành động của mình chẳng gì một kẻ bám đuôi theo dõi người khác, vội vàng liếc nhìn xung quanh xem có ai thấy dáng vẻ ngây ngẩn của mình không rồi mới nhanh chân chạy đi chỗ khác…
Hà Chí Viễn phía bên này vẫn chưa hay biết đã có kẻ nhìn ngắm mình. Sau khi ông Nghị được đưa đi xét nghiệm, anh tiếp tục công việc đi thăm khám các bệnh nhân khác.
Chạy tới chạy lui giữa các khu, chẳng mấy chốc đã đến giờ nghỉ trưa.
Hà Chí Viễn nhớ là khi sáng Lý Mỹ Nguyệt có hẹn anh đi ăn trưa cùng, định gọi hỏi cô đang ở đâu thì điện thoại đã rung lên thông báo có cuộc gọi đến. Hà Chí Viễn lấy điện thoại từ túi áo blouse, nhìn màn hình hiện số điện thoại mà lúc nãy anh và Lý Mỹ Nguyệt có trao đổi số với nhau. Khoé môi bất giác cong lên, trưởng khoa nói không sai: mới “nghĩ” đến tào thào, tào tháo liền gọi.
“Alo Mỹ Nguyệt?”
“Anh Viễn ơi, anh xong việc chưa ạ?” Giọng nói mềm mại của Lý Mỹ Nguyệt liền phát ra từ điện thoại, “Em đang ở quầy lễ tân đợi anh đây!”
Hà Chí Viễn vừa vặn đi đến bàn làm việc của mình, tháo xuống chiếc áo blouse, xếp gọn gàng rồi cầm theo ví tiền, chìa khoá và điện thoại chuyển hướng đến quầy lễ tân
“Tôi vừa xong, đang đi đến quầy.” Anh vừa đi vừa áp điện thoại vào tai trả lời, ngay khi rẽ trái thì quầy lễ tân liền xuất hiện, lúc này ngoài Lý Mỹ Nguyệt ra thì còn có thêm hai người khác. Ngay khi thấy rõ hai người bên cạnh cô thì Hà Chí Viễn khựng lại một chút nhưng vẫn bình thản mà đi đến.
“Ồ có ông chú này đi chung nữa à?” Còn ai ngoài Diệp – cợt nhả, thích gọi ông chú – Thanh Du đang nói nữa. Sao anh không thể né tên này trong vòng vài tiếng được vậy?
“Ờ tôi mời anh ấy đi cùng đấy, cậu có ý kiến gì?” Lý Mỹ Nguyệt trông thấy Hà Chí Viễn liền giơ tay vẫy gọi anh nhiệt tình nhưng mắt và mồm vẫn không quên liếc xéo, đá kháy Diệp Thanh Du
Diệp Thanh Du khoanh tay dựa vào quầy, mỉm cười trả lời: “Tôi nào dám đâu ạ”, Lý Mỹ Nguyệt nghe xong liền mặc kệ cậu, tự nhiên vui vẻ cười nói với Hà Chí Viễn
“Anh Viễn, anh có ghét hay dị ứng với gà không? Tụi em định đưa anh đi ăn một quán cơm gà gần đây, ăn rất ngon!!”
“Hấp dẫn đấy, tôi chỉ không ăn được cay còn lại thì đều có thể ăn được.” Thực ra anh còn không thích ăn đồ dầu mỡ nữa nhưng không muốn khiến đối phương khó xử nên đành thôi vậy.
“Dạ, vậy mình đi thôiii.”
Lý Mỹ Nguyệt hào hứng, cô trong vô thức đụng nhẹ vào cánh tay Hà Chí Viễn thì liền nghe người bên cạnh Diệp Thanh Du hắng giọng ho: “À hèm…!”
“Hình như cậu quên gì rồi đó Nguyệt.” Diệp Thanh Du đứng gần đó bắt đầu cười, giọng điệu như mong ngóng trò vui sắp sửa xảy ra. Khi cậu nhoẻn miệng cười sẽ để lộ hàm răng trắng sáng thẳng tắp, đôi mắt nâu hơi híp nhẹ, vẻ thoải mái như có như không xuất hiện trên gương mặt vô tình thu hút ánh nhìn của Hà Chí Viễn nhưng anh không nhìn lâu, chỉ liếc một cái rồi xoay chỗ khác trước khi Diệp Thanh Du kịp phát hiện.
“A em quên” Lý Mỹ Nguyệt bừng tỉnh, cô vội chạy đến bên cạnh người đàn ông đứng kế Diệp Thanh Du, thân mật khoác tay, “Giới thiệu với anh, đây là Hạ Giai Thuỵ, bác sĩ ở khoa tim và là người yêu em đó.”
Thảo nào từ khi Lý Mỹ Nguyệt đến gần anh thì như có như không anh cảm nhận có một ánh nhìn luôn liên tục nhìn chằm chằm mình, thì ra là người yêu. Hạ Giai Thuỵ cao gần bằng với Diệp Thanh Du. Nếu Diệp Thanh Du cho người ta thấy một vẻ đẹp càn rỡ, yêu nghiệt thì Hạ Giai Thuỵ lại nghiêng về sự trầm lắng, yên tĩnh hơn. Dù chỉ đứng yên, không làm gì vẫn khiến người khác không tự chủ được mà phải ngoái đầu nhìn một lần.
Trong lúc anh đang âm thầm so sánh thì đối phương đã tiến đến lịch sự giơ tay chào hỏi
“Xin chào, nghe danh bác sĩ Viễn đã lâu nay mới có cơ hội gặp mặt. Tôi là Hạ Giai Thuỵ, hiện công tác ở khoa tim lầu 7. Hân hạnh quen biết với anh.”
Hà Chí Viễn hoàn hồn nhưng vẻ ngoài vẫn điềm nhiên, anh nắm nhẹ tay đối phương: “Hà Chí Viễn, hân hạnh khi được bác sĩ Thuỵ biết đến.”
Nói xong cả hai vừa vặn rút tay về
“Bé con em dẫn đường đi, đừng để bác sĩ Viễn đợi lâu.” Hạ Giai Thuỵ nghiêng đầu sang nói với Lý Mỹ Nguyệt, giọng điệu nhẹ nhàng cưng chiều khác hẳn với vẻ âm trầm ban nãy. Lý Mỹ Nguyệt cười tươi gật đầu đáp ứng, hai người họ nắm tay đi trước dẫn đường
“Vâng, vậy chúng ta đi thôi.”
______
(1): Chụp cộng hưởng từ (còn gọi nôm na là chụp em-rai) theo viết tắt tiếng Anh MRI của Magnetic Resonance Imaging) là một phương pháp thu hình ảnh của các cơ quan trong cơ thể sống và quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan. Ảnh cộng hưởng từ hạt nhân dựa trên một hiện tượng vật lý là hiện tượng cộng hưởng từ hạt nhân.
(2): CT là phương pháp không xâm lấn cung cấp hình ảnh nhanh chóng của nhu mô não và hộp sọ. CT vượt trội hơn chụp cộng hưởng từ (MRI) trong việc mô tả chi tiết về xương của hố sau, nền sọ, và ống sống (nhưng kém hơn với hình ảnh tổ chức bên trong).
(3): Dị dạng động tĩnh mạch (AVMs) là các đám rối mạch máu bị giãn, trong đó các động mạch dẫn máu trực tiếp vào tĩnh mạch. AVM thường gặp nhất ở chỗ nối của các động mạch não, thường là trong nhu mô não vùng trán – đỉnh, thùy trán, tiểu não bên, hoặc thùy chẩm. AVM cũng có thể gặp ở màng cứng.
*Các thông tin y khoa đều được tham khảo từ msdmanuals.com