Muôn Hoa Trên Gấm - Chương 155 - Khai mở cục diện
Lục Trạm tuy chưa quay lại, nhưng tin tức vẫn lần lượt truyền về.
Minh Cẩm cuối cùng đã hiểu tại sao phải cần nhiều người phối hợp mới có thể hoàn thành cái gọi là báo thù của Sở Hoài Uyên.
Hiển nhiên, đặc điểm ‘có thù tất báo’ và ‘chết cũng không chịu thiệt’ trong
tính cách của một số người, khiến cho nhiệm vụ này không chỉ đơn giản là đối phó với một mình Triệu Quân Nghiên, mà biến thành đối phó với Triệu Quân Nghiên cùng với đám bất lương sau lưng cô ả. Còn Triệu Quân Nghiên là người bọn họ quyết định tính sổ sau cùng.
Gần gũi quan sát Sở Hoài Uyên vài ngày, Minh Cẩm cuối cùng đã có một số hiểu biết đại khái về gã đàn ông này.
Trước đó sau khi tiếp xúc với y vài!ần, Minh Cẩm vẫn luôn cho rằng đặc điểm
lớn nhất của y là cái tôi vô cùng lớn. Ngoại trừ vài người được y quan
tâm, số còn lại dường như đều không phải là người dưới mắt y, tất cả
hành vi của y đều dựa trên tiêu chuẩn này.
Cho nên, Sở Hoài Uyên
sẽ hết lòng vì Lục Trạm, dung túng Tiểu Văn đến mức tối đa, thuận theo
mọi người trong Đông Viên vô điều kiện. Còn đối với những người mà y đã
xác định ngoài vòng kết nối của mình — — khinh thường và phớt lờ.
Hiện tại, nhận xét của Minh Cẩm về Sở Hoài Uyên lại thêm một điều — — mang thù.
Người này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, hơn nữa bình thường cũng không có “Chính
sự” gì có thể làm hắn phân tâm. Bởi vậy, chỉ cần người bị y ghi hận thì y sẽ dốc toàn lực thực hiện hành vi trả thù, cho đến khi đạt được mục
đích mới chịu dừng lại.
Lúc trước khi Sở Hoài Uyên đối với Minh
Cẩm âm dương quái khí, nàng cảm thấy thật không ưa nổi tên này. Bây giờ
chứng kiến cách y chuyên tâm đối phó với một cô ả Triệu Quân Nghiên tự
nhiên phát khùng si mê y, còn không ngừng tung ra đủ mọi trò hại người,
thế mà lại khiến Minh Cẩm cảm thấy với tính cách như vậy thì làm bạn
đồng hành cũng không tệ lắm. Hơn nữa, nàng còn cảm thấy vô cùng may mắn
lúc trước Sở Hoài Uyên chỉ làm lơ và coi thường nàng mà thôi, hai người
không kết thù hận gì.
Còn phần Tiểu Văn, Lục Trạm nhắn tin về nói Sở Hoài Uyên vẫn có điểm do dự, chưa quyết định sẽ làm thế nào đối phó
với đứa con do chính mình nuôi lớn hơn nữa chiều hư này.
Minh Cẩm cũng nghe được một số tin tức từ những người trở lại thay ca. Lần này
Giang Du chủ động giúp họ giải quyết bao nhiêu vấn đề, thậm chí còn mang đến cho họ rất nhiều thông tin, điều này đã rút ngắn thời gian cho giai đoạn điều tra của họ…
Kế hoạch lần này xem như Giang Du đích thân an bài, bố trí và tham gia.
Ngay cả Lục Trạm cũng cảm thấy thiếu niên ngây ngô lúc trước đã trưởng thành với một tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Tuy Sở Hoài Uyên ngứa tay muốn giết người, nhưng cũng biết Lục Trạm sẽ
không đồng ý y lạm sát kẻ vô tội, đây là quy tắc chuẩn mực cho hành vi
của người Đông Viên, dù bị chọc giận cũng không được phép vi phạm.
Mặc dù Minh Cẩm cảm thấy Lục Trạm quá khắt khe với bản thân, nhưng nàng vẫn rất hài lòng với cách tiếp cận như vậy. Nếu người Đông Viên không thể
nghiêm khắc kiềm chế bản thân mà trở nên khát máu và tàn nhẫn, những
người này sẽ mang đến tai họa cho bá tánh còn khủng khiếp hơn cả chiến
tranh.
Nhưng lần này không chỉ là chuyện đúng sai thiện ác, dù
sao muốn giết người dưới chân Thiên tử cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu
không có lý do gì mà trực tiếp ra tay giết chóc, chắc chắn sẽ khiến bá
tánh kinh thành hoảng sợ.
Vì vậy, sau khi trở về cuộc sống bình
thường, đây giống như một trận chiến đầu tiên mà các cựu chiến binh Đông Viên bắt đầu huy động và chính thức tham gia.
Tuy sắc mặt mọi
người đều thực bình tĩnh, chưa từng biểu đạt bất luận điều gì đối với
chuyện này, nhưng Minh Cẩm vẫn có thể cảm nhận được từ bầu không khí ở
Đông Viên, cánh đàn ông đều cảm thấy rất cao hứng.
Ngẫm lại cũng
phải thôi, rút lui khỏi chức nghiệp sở trường nhất của mình, kéo một
thân thương tật đi làm những việc bình đạm vô vị nhất, quả thật sẽ khiến những người đàn ông mang tuyệt kỹ sẽ cảm thấy khá tịch mịch.
Vị
nào cụt tay thì khỏi cần phải nói, tất cả đều tranh nhau đi thay ca,
ngay cả những vị thiếu một chân chỉ có thể chống nạng cũng vỗ bàn hò hét muốn góp sức.
Mỗi ngày Minh Cẩm nhìn bộ dạng khí thế ngất trời của đám đàn ông đều nhịn
không được muốn phì cười.
Kể từ đầu tháng này, kinh thành trở nên không quá yên bình.
Một vài kẻ đã từng làm nhiều việc ác, bất kể hiện tại hắn che giấu hoàn hảo cỡ nào đều bị nguồn tin tức bí ẩn vạch trần, thời gian địa điểm phạm
tội và nhân chứng đều hoàn toàn trùng khớp không có chỗ hở, tất cả mọi
chứng cứ sẽ được tìm thấy ở cổng nha môn vào ngày hôm sau.
Đây
vẫn chưa hết chuyện, một khi vụ án được lôi ra ánh sáng, những kẻ làm ác sẽ chết vào ngày hôm sau vì đủ loại tai nạn. Có thể nói đây là tai nạn
bất ngờ nhưng lại rơi trúng phóc vào những kẻ phạm tội. Còn nếu nói là
cố ý thì cho dù vây quanh kẻ đó có biết bao nhiêu thị vệ và quan binh
đều không cách gì ngăn cản thần chết tiến đến — bị ngựa lồng dẫm chết,
bị chậu hoa rơi xuống đập chết, thậm chí tệ hơn nữa còn có kẻ đi đường
vấp ngã rồi bị đống cọc tre vót nhọn đặt bên cạnh đâm chết, nhưng chưa
hề có kẻ nào thật sự bị người khác ra tay lấy mạng.
Trong kinh
thành đã có bốn năm người chết liên tiếp mà ngay cả cái bóng hung thủ
cũng chẳng thấy. Không khí trong thành bắt đầu biến hóa, mọi người đang
thảo luận về những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.
Bá tánh vui
mừng khôn xiết, mấy kẻ lăn ra chết đều là quan viên trong triều bị vạch
trần làm ác nhiều năm. Mọi người cảm thấy đây là quả báo của trời, Bồ
Tát hiển linh.
Đám quan viên vô cùng hoảng sợ, không biết khi nào sẽ đến lượt mình. Mỗi ngày ở cửa nha môn đều tụ tập đủ loại người hầu
cải trang, sau khi xem xét để xác nhận hôm nay không có bọc chứng cứ hay vật chứng nào liên quan đến chủ nhân nhà mình mới lập tức giải tán.
Dần dần, nhóm quan trên cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp.
Quan viên bị giết tuy chỉ có mấy kẻ, hơn nữa đảm nhiệm chức vụ ở các nơi, cũng không phải đồng liêu quen biết nhau.
Nhưng có một chuyện dần dần trồi lên mặt nước, những chứng cứ này chậm rãi
vạch ra một sự thật, mấy kẻ chết đi dường như có quan hệ chặt chẽ với
một vị Hoàng tử nào đó.
Mà nhiều ngóc ngách lộ ra khiến sự chú ý của mọi người chuyển sang hướng khác.
Chức nghiệp của mấy kẻ mất mạng và sự vụ mà chúng tiếp xúc đột nhiên trở nên tinh tế hơn. Nếu kiên nhẫn phân tích thêm một chút, sẽ có người phát
hiện những chứng cứ này liên kết với nhau loáng thoáng chỉ về hướng một
sự kiện.
Đó là sự kiện mấy vị Hoàng tử đều làm, cũng tuyệt đối không thể nói ra.
Và ai là người đứng sau vụ việc này thậm chí càng thêm ý vị sâu xa.
Kinh thành là nơi nào? Tất cả những chuyện đen tối và hủ bại trong thiên hạ
đều tập trung ở nơi nhỏ bé này. Kẻ có thể tồn tại cho đến khi thẳng lưng đi trong kinh thành, ai trong số kẻ đó không có thuộc hạ dính đến mạng
người? Ai có thể nói bản thân mình vô cùng sạch sẽ? Vì sao cố tình chỉ
có thuộc hạ của vị nào đó xảy ra chuyện không may?
Đúng là đào ra những việc này không có gì khó khăn, thế nhưng, người có thể lợi dụng
việc nhỏ lông gà vỏ tỏi để ngầm chỉ ra một phương hướng nào đó rất to
tát thì không còn là vấn đề thay trời hành đạo đơn giản như vậy.
Có thể biết được nội tình bí mật đến thế, lại có thể thiết kế một cục diện như vậy, thậm chí còn làm một cách vô cùng bí ẩn, nếu không để tâm suy
ngẫm thì không thể nào phát hiện ra ẩn ý phía sau. Một kiệt tác đến mức
này xảy ra ở kinh thành, không phải bất cứ người nào cũng có thể làm
được.
Người có năng lực làm loại chuyện này chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà người có tư cách cạnh tranh vị trí nào đó, tựa hồ chỉ có một.
Lúc này Hoàng đế lại không nóng nảy, kiên nhẫn quan sát xem mọi chuyện sẽ biến hóa theo chiều hướng nào?
Giang Du an bài một nước cờ này thật sự khiến người kinh diễm.