Muôn Hoa Trên Gấm - Chương 107 - Chuyện nhà
Khi Lục Trạm hỏi Tiểu Nguyên có thật sự nguyện ý đến trường hay không,
Tiểu Nguyên chần chờ một hồi mới ấp a ấp úng thú nhận: Vốn dĩ hắn không
có hứng thú gì mấy, chỉ vì sợ bị phiền chán nên mới muốn tránh xa; tuy
nhiên, sau khi được Minh Cẩm dạy học, lại đọc được mấy quyển sách vỡ
lòng nên dần dần thật sự có chút thích thú; vì thế hắn cũng không biết
nên kết luận thế nào.
Nghe xong lời này khiến Lục Trạm dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn là Minh Cẩm đứng ra giải quyết, nói hiện tại Tiểu
Nguyên còn chưa học xong chương trình vỡ lòng, chỉ mình nàng cũng đủ dạy hắn một hai năm, chi bằng để Tiểu Nguyên tiếp tục học với nàng, trong
khoảng thời gian này cũng suy nghĩ xem rốt cuộc bản thân thích làm
chuyện gì, nghĩ kỹ rồi mới quyết định.
Trường học không có chân chạy khỏi nơi đó, khi nào chuẩn bị tốt thì đi học cũng không muộn.
Minh Cẩm đã sớm cân nhắc cẩn thận, nếu Tiểu Nguyên muốn đi học thì vừa lúc
có thể miễn cho nhau sự xấu hổ khi chung đụng, có vốn kiến thức cũng sẽ
trợ giúp rất nhiều cho tương lai của hắn; nếu Tiểu Nguyên không thích đi học cũng không sao, có thể tiết kiệm được một số tiền lớn, trong gia
đình có thêm sức lao động, tương lai chỉ cần tìm cho hắn một cô vợ thích hợp ở trong thôn, tựa hồ cũng không mang lại phiền toái lớn lao gì.
Tiểu Nguyên không ngờ Minh Cẩm sẽ tôn trọng ý nguyện của hắn như thế, mặc dù hắn tự hỏi liệu có điều gì bí ẩn đằng sau nụ cười của Minh Cẩm hay
không, nhưng hắn vẫn khá cảm động, đối xử với Minh Cẩm không còn sự bài
xích như lúc ban đầu, hơn nữa vì Minh Cẩm dạy hắn học hành nên còn có ý
kính trọng Minh Cẩm.
Dạy dỗ và giáo dục con người trước đây Minh
Cẩm chưa từng thử qua. Nàng không đủ năng lực để giảng bài thao thao bất tuyệt như cha Phó, bình thường cũng không nói nhiều, chỉ dạy Tiểu
Nguyên đọc một lượt Tam Tự Kinh và Thiên Tự Văn cho thật trôi chảy, hóa
ra lại biến thành hai người cùng học.
Minh Cẩm đọc một quyển,
Tiểu Nguyên đọc một quyển, nếu Tiểu Nguyên có thắc mắc gì thì nêu ra để
Minh Cẩm giải thích sơ lược, thỉnh thoảng Minh Cẩm đọc được câu nào tâm
đắc cũng sẽ dừng lại, thảo luận với Tiểu Nguyên một hồi.
Tiểu
Nguyên chưa từng học qua người thầy nào khác, cách dạy của Minh Cẩm thật ra rất hợp ý hắn, loại ăn ý này thậm chí đã được đưa vào cuộc sống hàng ngày. Khi vóc dáng Minh Cẩm bắt đầu cồng kềnh, Tiểu Nguyên sẽ ngẫu
nhiên yên lặng giúp đỡ Minh Cẩm chút việc trong khả năng cho phép, cuối
cùng hai người bắt đầu có điểm sống chung hòa thuận. Hãy ủng hộ bà còm ở wattpad nhé!
Bụng Minh Cẩm lớn lên từng ngày, hành động không
còn nhanh nhẹn. Cũng may phòng ốc đều đã bố trí chu toàn dựa theo sở
thích của nàng, mỗi ngày chỉ còn lại chút chuyện đơn giản một mình nàng
cũng có thể ứng phó. Nàng không phải loại người cả ngày nằm trên giường
chẳng chịu làm gì chỉ giương mắt nhìn, cho dù chỉ có thể vận động không
nhiều nhưng trong tay lúc nào cũng có việc.
Lục lão nương rất tán thưởng điểm này của Minh Cẩm, dưới mắt của bà, cần cù quan trọng hơn năng lực rất nhiều.
Lục Đại tẩu xuất thân nông gia, làm việc lưu loát hơn Minh Cẩm nhưng luôn
lười biếng. Công việc của ba ngày thì chị ta chỉ làm một ngày, dư lại
hai ngày không đụng tay đến việc gì mà đi khắp mọi nhà trong thôn ngồi
lê đôi mách. Riêng Minh Cẩm thì mỗi ngày đều làm việc, không bao giờ vì
ngày hôm trước làm nhiều mà hôm sau không làm, cũng sẽ không làm xong
chuyện để đi ra ngoài lê la. Thật ra cũng không phải nàng là loại người
nghiêm cẩn nghiêm túc gì, chỉ vì đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với
công việc nhà nông nên chưa quen tay, nàng lại không biết một ai trong
thôn, cũng không thích những thôn phụ lắm mồm chuyên bàn tán những vụ
ngoại tình của quả phụ hoặc lão cha chồng nhà ai không đứng đắn linh
tinh bậy bạ, chi bằng ngồi ngốc trong nhà mình mà thoải mái hơn.
So sánh hai cô con dâu theo cách này, Lục lão nương cảm nhận sự khác biệt ngay. Mời vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Thời tiết dần dần trở lạnh, Minh Cẩm sợ bị cảm làm ảnh hưởng đến thai nhi
nên rất cẩn thận giữ gìn, chỉ cần thời tiết không tốt thì không ra khỏi
cửa, cơm nước đều do Diệp Tử hoặc Tiểu Nguyên đưa giúp vào phòng.
Tuy Tiểu Nguyên không có căn bản nhưng khả năng học tập thật có chút năng
khiếu. Thỉnh thoảng có những câu Minh Cẩm chưa kịp hiểu rõ ý nghĩa nhưng Tiểu Nguyên có thể đĩnh đạc giải thích, còn có vài phần hứng thú học
hành làm cô giáo Minh Cẩm vô cùng hãnh diện.
Tiểu Nguyên cũng
không thích kinh điển Nho giáo nhưng lại rất hứng thú đối với kiến thức
thực tiễn, thậm chí rất thích giải đề số học. Tiểu Nguyên khéo biện
luận, có lẽ vì hoàn cảnh nên hắn rất mẫn cảm và nhạy bén đối với rất
nhiều vấn đề, nói chuyện chỉ cần một câu ngắn là chỉ ra được chỗ trọng
yếu, thường xuyên khiến Minh Cẩm phải trợn mắt há hốc mồm.
Minh
Cẩm nhìn Tiểu Nguyên cúi đầu đọc sách trông rất ngoan ngoãn vô hại,
trong lòng âm thầm thở dài. Con trai à, thiếu niên đẹp trai độc miệng
rất được hâm mộ không sai, nhưng khổ nỗi con chưa được coi là đẹp trai
đủ để làm vốn! Gương mặt này chỉ có thể xem như thanh tú ưa nhìn mà
thôi, hơn nữa cộng thêm cái miệng thiếu đánh kia, sợ là không có cách
nào khiến đám tiểu loli si mê được đâu!
“Nhị tẩu.” Diệp Tử thở hổn hển chạy tới, đặt mông ngồi phịch xuống bên cạnh Minh Cẩm, chộp chén nước uống ừng ực một hơi.
Tiểu Nguyên nghe động tĩnh, giương mắt liếc Diệp Tử một cái rồi tiếp tục đọc sách.
“Thằng khỉ này học hành đến mức choáng váng rồi hả?” Diệp Tử bực bội giơ tay
chọc chọc Tiểu Nguyên, “Sao thấy ta lại đây mà một câu chào hỏi cũng
không có?”
“Cô cô mạnh khỏe.” Tiểu Nguyên thản nhiên buông sách vở hành lễ với Diệp Tử, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Diệp Tử bị chọc tức đến phát nghẹn, cô nàng đã tới tuổi kết hôn và vẫn chưa
định được mối nào, nghe Lục lão nương mỗi ngày nhắc mãi nên hiện giờ sợ
nhất người khác đề cập đến tuổi tác của mình.
Minh Cẩm ở bên cạnh cười trộm, tâm tình rất tốt rót một chén nước cho mình.
Một lúc sau Diệp Tử mới quay đầu than với Minh Cẩm: “Nhị tẩu đừng dạy hắn
học nữa, vốn dĩ là kẻ xấu tính, hiện giờ có học càng thêm đáng ghét.”
Minh Cẩm nhìn sang Tiểu Nguyên, thấy hắn mỉm cười nhưng vẫn không lên tiếng, nhịn không được gật đầu khen: “Mấy quyển sách này thật không uổng công
học qua, đúng là bây giờ không còn hấp tấp như trước.”
“Nhị tẩu còn bênh hắn!” Diệp Tử mặt mày đen xì, gần như muốn nhảy chồm chồm.
“Chạy một mạch tới đây chẳng lẽ không phải có chuyện gì muốn kể?” Minh Cẩm
cười nhìn Diệp Tử quơ chân múa tay, kéo cô em chồng ngồi xuống bên cạnh.
“À, thiếu chút nữa đã quên,” Diệp Tử vỗ vỗ đầu, chun mũi, “Vừa rồi mẹ bảo
Đại tẩu đi băm rau làm đồ ăn cho gà, tẩu đoán xem Đại tẩu nói gì?”
“Nói gì đó?” Minh Cẩm hỏi cho có lệ.
Từ khi Minh Cẩm hoài thai, Lục Đại tẩu bắt đầu trở nên kỳ quái. Bởi vì Lục Trạm đã lớn tuổi, đây lại là đứa bé đầu tiên của anh chàng, cho nên Lục lão nương rất chiếu cố Minh Cẩm khiến trong lòng Lục Đại tẩu không bình tĩnh nổi, nói chuyện làm việc không còn khách khí, đã bị Lục lão nương
mắng vài lần.
“Đại tẩu nói nguyệt sự kỳ này không tới, chắc hẳn
cũng có thai, muốn chuyên tâm dưỡng thai không thể làm việc nặng.” Vẻ
mặt Diệp Tử có chút cổ quái, cười khẩy, “Muội thấy Đại tẩu đã to bụng
suốt ba năm, nào phải có thai gì đâu?!”
Minh Cẩm nhớ tới vóc dáng của Lục Đại tẩu, trong lòng cũng cười thầm nhưng trên mặt không biểu
hiện gì, còn giơ tay nhéo má Diệp Tử trách nhẹ: “Những lời thô tục như
vậy để cho một cô nương nói hả, không sợ người ta chê cười à?”
“Thì muội chỉ nói cho Nhị tẩu nghe thôi mà,” Diệp Tử đáng thương hề hề lắc
lắc cánh tay Minh Cẩm, lấm la lấm lét, “Cũng đừng để mẹ nghe được, bằng
không muội sẽ rất thảm.”
“Hôm nay trời nắng đẹp, muội theo ta ra sân xem có giúp gì được không.” Minh Cẩm ngẫm nghĩ một lát rồi đứng dậy xuống đất.
Minh Cẩm thật sự rất muốn cười, sau khi Lục Đại tẩu nghe tin Minh Cẩm mang
thai, mỗi buổi tối đều lôi kéo Lục Đại ca nghỉ ngơi sớm, hiện giờ truyền ra tin có thai, mỗi tối trước đó muốn làm gì dĩ nhiên không cần nói
cũng biết. Minh Cẩm thật ra hơi tội nghiệp Lục Đại ca chất phác thành
thật, bị Lục Đại tẩu dùng như một công cụ để chèn ép em trai và em dâu,
mỗi ngày đều bị bắt buộc “trả bài” gắt gao, với loại hoạt động này mà
phải ở trong thế bị động, e rằng không có người đàn ông nào thích nổi.
Bị Đại tẩu kiếm chuyện như vậy chắc chắn trong lòng Lục lão nương không dễ chịu. Minh Cẩm ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi tìm Lục lão
nương trò chuyện, miễn cho bà mẫu quá phiền muộn.
“Không cần
đâu.” Diệp Tử đỡ Minh Cẩm, “Hiện tại trời lạnh lắm, vừa rồi muội đã làm
xong hết việc nhà, mẹ cũng nói không cho Nhị tẩu ra ngoài. Bây giờ bụng
của tẩu lớn như vậy không tiện đi lại, nên ở trong phòng nghỉ ngơi thì
hơn.”
Minh Cẩm cúi đầu suy nghĩ rồi gật gật, nếu bà mẫu đã dặn dò rõ ràng, nàng cũng không cần nhúng chân vào vũng nước đục.
Tuy Lục lão nương cảm thấy con dâu cả lòng dạ hẹp hòi, nhưng nếu Lục gia có thể thêm một đứa bé cũng tốt thôi, vì thế chỉ bực bội chút xíu rồi thực mau vô cùng cao hứng thu xếp đem hai đứa nhỏ nhà Đại ca về phòng mình
chăm sóc, để Lục Đại tẩu chuyên tâm dưỡng thai.
Có lẽ vì bị Minh
Cẩm kích thích quá độ, lần này Lục Đại tẩu khoa trương cực kỳ, ra cửa
vào cửa đều bắt Lục Đại ca dìu đỡ, hôm nay muốn ăn bánh nướng thôn Đông, ngày mai muốn ăn điểm tâm thôn Tây, hành hạ Lục Đại ca tất bật đến xanh mặt, phải nhờ Lục lão nương khuyên vài câu mới không cần bôn ba khắp
nơi vì cái miệng ăn của bà vợ.
Ông trời dường như luôn thích trêu đùa con người, khi toàn thôn đều biết Lục gia có song hỷ lâm môn,
nguyệt sự của Lục Đại tẩu đột nhiên xuất hiện. Hóa ra chẳng qua là vì
mấy tháng này tâm tình không tốt nên nguyệt sự không đều mà thôi.
Lục Đại tẩu cảm thấy mất mặt, tâm trạng ức chế, vừa lúc ngày nọ Lục Đại ca
uống chút rượu với bạn bè về nhà, chị ta bèn mượn cớ gây lộn một trận,
quăng chén đập đồ, đêm khuya tĩnh lặng phát ra tiếng động lớn đến thế,
coi bộ mấy nhà hàng xóm đều nghe rõ mồn một.
Ngày hôm sau sắc mặt Lục lão nương đen xì đến dọa người, Lục Đại tẩu dường như có chút hối
hận, nhưng thấy Lục lão nương và Lục lão cha đều sưng mặt, chị ta bỗng
nổi cơn tức nhảy lên xe ngựa vội vàng về nhà mẹ đẻ đánh đòn phủ đầu.
Trò khôi hài của Lục gia lúc này mới hạ màn, Lục lão nương tức giận đến chết khiếp, ngay cả Diệp Tử cũng xụ mặt một ngày.
Minh Cẩm và Lục Trạm không tiện hỏi đến chuyện nhà của Đại ca, đôi vợ chồng
son lẩn tránh nguy hiểm, cùng nhau trốn tiệt trong phòng không ló mặt ra cửa. Ủng hộ bà còm ở wattpad nhé!
Mùa đông ở đây rất lạnh, có
người bên cạnh sưởi ấm cũng tốt, Minh Cẩm dựa vào người Lục Trạm, vô
cùng cảm kích màn gây rối của Lục Đại tẩu.
Ngoài cửa bỗng nhiên
có người kêu Lục Trạm, Lục Trạm đi ra ngoài một chuyến, khi trở về trong tay nhiều thêm một phong thơ, là thư nhà từ Minh Lan.
Minh Cẩm mở thư đọc kỹ, lúc thì nhíu mày lúc thì mỉm cười.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Trạm tò mò hỏi.
“Hiện tại Minh Thụy không những có thể đứng lên, còn có thể đi vài bước,” Nụ
cười của Minh Cẩm xen lẫn vui sướng và xót xa, “Chỉ sợ tương lai không
thể chạy nhảy giống người bình thường.”
“Có thể đi được là tốt nhất rồi.” Lục Trạm thấp giọng an ủi.
“Mẹ rất lo lắng vụ tìm vợ cho nó,” Minh Cẩm thấp giọng nói, “Dù sao không bằng người thường, cô nương nhà ai nguyện ý gả đến.”
“Bây giờ mà lo chuyện đó không khỏi quá sớm,” Lục Trạm lắc đầu, “Mọi người
nên thay hắn tính toán lúc này có thể làm gì, làm quan e rằng không dễ,
hắn có dự định gì cho tương lai hay không?”
“Hiện tại tâm tình
của nó thật không tốt,” Minh Cẩm thấp giọng nói, “Chỉ sợ mỗi khi nghĩ
đến tương lai thì nó sẽ khổ sở trong lòng, ai còn dám đề cập đến chuyện
này.”
Lục Trạm nhíu mày không nói gì nữa.