Chương 162 - Cảnh giác
Minh Cẩm kinh ngạc đến mức lập tức cao giọng.
Lục Trạm tay mắt lanh lẹ bịt miệng nàng, hất mặt về hướng Lục Phi nháy mắt.
Tiểu Phi vẫn ngủ say sưa, không có động tĩnh gì.
Minh Cẩm bị bịt kín miệng mũi suýt nữa không thở nổi, vội vàng giãy giụa kéo tay Lục Trạm xuống nắm lấy, nhỏ giọng hỏi: “Cha Xuân Hương sao lại quen biết với Tiểu Văn?”
Minh Cẩm luôn chán ghét Tiểu Văn, nhưng đối với cha Xuân Hương, trong lòng nàng vẫn có chút khó xử.
Xét cho cùng, cái chết bi thảm của Xuân Hương không thoát khỏi liên can đến Phó gia — — Nếu lúc ấy Tề thị và bà cụ Phó không phát sinh mâu thuẫn
đến nỗi bà cụ Phó muốn cảnh cáo Tề thị, Xuân Hương cũng không đến mức
xảy ra chuyện, vì thế Minh Cẩm luôn cảm thấy áy náy với một nhà Xuân
Hương. Nhưng mặt khác, nếu cha Xuân Hương muốn mượn thế lực của Quân
Nghiên để báo thù Phó gia, vậy thì Minh Cẩm phải cực kỳ đề phòng ông ta.
Minh Cẩm tự nhận mình là người lương thiện sẵn sàng giúp đỡ mọi người, nhưng rốt cuộc thân sơ có khác. Nàng có thể nhớ đến gia đình Xuân Hương để
giúp đỡ cả đời, nhưng tuyệt đối sẽ không nguyện ý để bất luận người thân của mình vì chuyện này mà chịu thương tổn. Cho dù Phó gia thật sự có
sai, Minh Cẩm cũng không hề cho rằng gia đình mình phải bị nhà tan cửa
nát vì Xuân Hương mới là chính nghĩa.
“Hai người đó đều muốn gây
hại cho Phó gia.” Lục Trạm cũng thấp giọng, ngồi bên cạnh bàn rót cho
Minh Cẩm chén nước, “Đi theo Quân Nghiên cũng vì cô ả muốn nhắm vào Phó
gia. Ngặt nỗi Quân Nghiên và thượng cấp của cô ả nhằm vào Phó gia bởi vì nguyên nhân khác, hiện tại thế cục hỗn loạn làm vị thượng cấp kia sứt
đầu mẻ trán, không hơi sức đâu chống lưng cho Quân Nghiên. Vì thế Quân
Nghiên lâm vào quẫn cảnh không thể chọn con đường thông qua Phó gia được nữa, nói cách khác, Tiểu Văn và cha Xuân Hương không có khả năng nhận
được kết quả mong muốn từ chỗ Quân Nghiên.”
“Quân Nghiên chỉ muốn thu phục Đông Viên,” Minh Cẩm tiếp lời, “Cho nên tạm thời gác lại vấn
đề đối với cô ả không quan trọng gì. Trong suy nghĩ của cô ả, chỉ cần có thể thu được Đông Viên thì đối phó nhà ai đều giống nhau. Nhưng cha
Xuân Hương và Tiểu Văn chỉ muốn khiến Phó gia xui xẻo, cho nên khi biết
không có hy vọng thì muốn tách khỏi Quân Nghiên?”
“Đại khái là
thế.” Lục Trạm gật đầu rồi bổ sung, “Nhưng không chỉ là muốn tách khỏi
đơn giản như vậy. Nghe nói ngay từ đầu Quân Nghiên chả coi trọng hai kẻ
kia, mấy ngày nay càng chẳng quan tâm đến bọn chúng. Từ nhỏ Tiểu Văn đâu bao giờ chịu qua đãi ngộ như vậy, vì thế khuyến khích cha Xuân Hương hạ độc Quân Nghiên.”
“Cha Xuân Hương cứ nhắm mắt nghe theo Tiểu Văn làm bậy?” Minh Cẩm cảm thấy kỳ quái, cha Xuân Hương và Tiểu Văn có quan hệ tốt đến thế từ khi nào?
Nếu nói Tiểu Văn là đứa bị bệnh tâm
thần cũng không sai, nhưng cha Xuân Hương đâu phải là kẻ thích sinh sự
từ việc không đâu, sao có thể chờ không được mấy ngày là phải hạ độc
giết người? Tuy nói ông ta bị ảnh hưởng bởi vì vợ con chết thảm, nhưng
chẳng lẽ tâm lý vặn vẹo đến độ này?
Minh Cẩm suy nghĩ như vậy, tức khắc trong lòng càng thêm bất an, nhớ đến
Xuân Hương hoạt bát dễ thương, mẹ Xuân Hương hiền lành hòa nhã, nàng
cũng cảm thấy ảm đạm.
“Đừng suy nghĩ miên man.” Lục Trạm cắt
ngang mạch suy nghĩ của Minh Cẩm, “Tiểu Văn nhận cha Xuân Hương làm
dưỡng phụ. Lão kia thật coi Tiểu Văn như con gái ruột, mọi thứ đều tùy
thuộc vào tính khí của nó.”
“Tiểu Văn rốt cuộc là loại con gái kiểu gì thế này?” Minh Cẩm lẩm bẩm.
Ban đầu nàng chỉ cho rằng Tiểu Văn là một đứa con gái không thể kiểm soát
tính tình vì bị chiều hư, nhưng lúc này lại khiến nàng phải nhận thức
Tiểu Văn một lần nữa.
Một người coi người khác là kẻ ngốc chắc chắn có chỉ số thông minh không cao.
Minh Cẩm thầm niệm câu châm ngôn không biết đọc được từ đâu, đồng thời tự
vấn xem bản thân có phải xuyên qua thời gian quá lâu, cuộc sống quá
thuận lợi nên càng ngày càng bị cuốn đi?
Lục Trạm nhìn thê tử
không ngừng thất thần, trong lòng thở dài, vươn tay ôm nàng vào ngực, cọ cọ chóp mũi nàng: “Hiếm khi được về nhà, sao trông nàng không vui vẻ
chút nào?”
“Đâu có.” Lúc này Minh Cẩm phản ứng thực mau, vội nắm
lấy tay Lục Trạm, toàn thân ép vào vòm ngực chàng, cười phân trần, “Em
chỉ bị tin tức này làm cho hoảng sợ, miên man suy nghĩ vậy thôi.”
“Ừ,” Lục Trạm tuy không thực vừa lòng với câu trả lời của Minh Cẩm nhưng
cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nói, “Hai kẻ kia vốn định đến chỗ Quân Nghiên hỏi thăm tin tức, ai ngờ vừa lúc nghe được Quân Nghiên nói xấu
sau lưng bọn chúng với người khác. Tiểu Văn bị chọc giận bèn khuyến
khích cha Xuân Hương giúp đỡ hạ độc Quân Nghiên.”
“Hiện tại Quân Nghiên ra sao?” Minh Cẩm hỏi.
“Tình cờ Tri Xuân uống hơn phân nửa độc dược, Quân Nghiên thì lại không sao.” Lục Trạm bĩu môi, “Cô ả chỉ uống một chút, không có gì trở ngại.”
“Vậy sao các huynh không nhân cơ hội động thủ chẳng phải càng tốt?” Minh Cẩm thắc mắc.
“Ngặt nỗi ngay sau đó Quân Nghiên được đưa đến biệt viện của vương gia để
tĩnh dưỡng, nơi đó còn có một nhân vật trọng yếu nên phòng thủ quá dày
đặc. Hơn nữa Triệu Quân Nghiên đang bệnh, trong phòng có rất nhiều nha
hoàn bà tử chăm sóc, không tiện ra tay, vì thế mới quay về.”
Lục Trạm thở dài, sự tình diễn tiến đến loại tình trạng này, thật đúng là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Tuy Sở Hoài Uyên muốn thủ tiêu Triệu Quân Nghiên, đám người Lục Trạm cũng
đi theo hỗ trợ vì tương lai của Đông Viên, nhưng không có nghĩa Lục Trạm sẽ đồng ý ra tay với nhiều đàn bà con gái vô tội như vậy.
Mười
mấy người túc trực xung quanh, hơn nữa vì Quân Nghiên đang uống thuốc
chữa bịnh, ban ngày ban đêm đều có người trông chừng, bận rộn ra vào.
Nếu muốn đụng đến Quân Nghiên mà không kinh động bất luận kẻ nào, trừ
phi vừa lẻn vào là phải thẳng tay diệt trừ vài người. Nhưng bất kể là vì Quân Nghiên chọc trúng nỗi đau của Sở Hoài Uyên, hay là vì cánh đàn ông Đông Viên bị dồn ép phải xì ra một ngụm ác khí, đều không nên trút giận bằng bao nhiêu tánh mạng nha hoàn bà tử vô tội.
Minh Cẩm cũng
không còn lời gì để nói, chỉ có thể thấp giọng an ủi: “Thật sự không còn cách nào, nếu các huynh ra tay với những người vô tội trong viện kia,
vậy thì còn tàn nhẫn hơn đám tham quan ô lại dồn thảo dân vào đường
cùng.”
“Tuy nói như vậy,” Lục Trạm cười khổ, bất mãn lẩm bẩm,
“Nhưng nếu trong viện kia toàn là đàn ông, không chừng chúng ta có khả
năng ra tay.”
Bọn họ không phải chưa hề giết đàn bà, nhưng đó đều là nữ tử bưu hãn tinh
dũng trên chiến trường không thua nam nhi, so với lần này không hề giống một chút nào.
Phải đối phó với những nữ lưu yếu ớt hoàn toàn không có khả năng chống trả, thật sự không ai có thể xuống tay.
Nhóm người đó không chỉ là một đám đàn bà con gái, mà họ còn đại diện cho
những người đã âm thầm giữ vững hậu phương để cánh đàn ông có thể yên
tâm xông pha trên chiến trường. Họ là mẹ, là vợ, là chị em, là con gái,
là những sinh mạng yếu ớt cần được bảo vệ chứ không nên chịu đựng cái
chết oan ức như vậy.
“Giang Du kêu các huynh quay về?” Minh Cẩm nhớ tới cái gì, lại hỏi.
“Ngoại trừ Triệu Quân Nghiên, tất cả vấn đề khác đều được giải quyết xong
xuôi, không quay lại thì ở kinh thành làm gì?” Lục Trạm bất đắc dĩ, lần
đầu bất mãn đối với khả năng thần tốc của huynh đệ nhà mình.
Nếu
động tác của bọn họ chậm một chút, không chừng còn có thể kéo dài thời
gian, thuận tiện chờ đến khi Triệu Quân Nghiên ra khỏi biệt viện, cho dù tốn công nhưng ít nhất sẽ không bất lực trở về.
Hiện tại ở trong tình trạng này, thật giống như Sở Hoài Uyên đặc biệt chạy tới chủ động
trợ giúp phe đảng của Giang Du, cuối cùng bản thân chẳng được lợi gì.
Phe
đảng của Giang Du vốn chỉ muốn đối phó với những tên quan bị xử trước
đó, còn phần Triệu Quân Nghiên chết sống thế nào căn bản không ở trong
phạm vi suy xét của phe này. Hiện giờ Quân Nghiên bị đưa đến phạm vi thế lực của phe kia, phe của Giang Du đương nhiên không muốn gây thêm
chuyện.
Tuy rằng không cam lòng, người Đông Viên vẫn hiểu rõ tình cảnh hiện tại, không thể không rút lui.
Nói cách khác, lúc này Sở Hoài Uyên trở về, không chỉ chả hoàn thành được
kế hoạch của y, mà còn bởi vì loại tình cảnh trời xui đất khiến này
khiến y nghẹn uất hỏng rồi.
Nếu là đối mặt chính diện, lấy cứng đối cứng mà bị thất bại, có lẽ trong lòng y còn cảm thấy thoải mái hơn chút.
“Tri Xuân thì sao?” Minh Cẩm nghĩ đến cô ả chẳng đáng thương nhưng cũng không phải kẻ đại ác, nhíu mày.
Quân Nghiên tựa hồ luôn có một loại năng lực đặc thù, có thể dẫn truyền tai
họa rơi xuống trên người cô ả tới những thân nhân hoặc người bên cạnh.
“Tiểu Văn hạ độc gây thương tổn lớn nhất đến làn da,” Lục Trạm thở dài, giọng càng trầm thấp, “Mạng sống giữ được nhưng gương mặt coi như huỷ hoại.
Hiện tại cũng theo Quân Nghiên qua tĩnh dưỡng, nhưng phỏng chừng không
có biện pháp khôi phục.”
Nếu có thể dễ dàng khôi phục, Sở gia cũng đâu cần chỉ lưu truyền phương thuốc trong gia tộc.
Minh Cẩm hít một hơi, cảm thấy trên người ớn lạnh.
Bất kể là nam hay nữ, gương mặt là nét quan trọng nhất, bị hủy dung đồng
nghĩa với việc cả đời không thể hạnh phúc, chưa nói đến hôn nhân gả
cưới, cho dù là tương lai kiếm việc làm nuôi gia đình đều sẽ gặp trở
ngại rất lớn.
Minh Cẩm nhớ lại khi Tiểu Văn muốn ra tay với nàng
mà rùng mình, nếu Tiểu Văn thật sự hạ loại độc này lên người nàng, bây
giờ nàng sẽ sống ra sao?
“Tiểu Văn con khốn này…” Minh Cẩm nghẹn lời, lần đầu tiên trong lòng nàng
dâng lên một cỗ sát ý mãnh liệt. Đến bây giờ Tiểu Văn vẫn tận sức đối
phó nàng không hề ngừng nghỉ, vậy nghĩa là nàng và Lục Phi sẽ không hề
được an bình.
Nếu hôm đó nàng trở về từ nhà Mạc đại ca chậm đi
một chút, nếu lúc ấy không phải nàng phát hiện bóng dáng Tiểu Văn liền
bắt đầu đề phòng mọi nơi mọi lúc…
“Đừng nghĩ nữa.” Lục Trạm nắm chặt bả vai Minh Cẩm, một tay khác nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng,
“Không sao đâu, ta sẽ xử lý Tiểu Văn.”
“Nó sẽ không bỏ qua cho
em.” Minh Cẩm ngước nhìn Lục Trạm, ánh mắt mang theo sợ hãi, “Ngay cả
Quân Nghiên nói xấu nó vài câu mà nó có thể hạ độc ác đức như vậy, huống chi em đã chiếm lấy chàng…”
Lục Trạm không để nàng tiếp tục nói hết, dùng môi chặn lại lời nàng.
Đôi môi Minh Cẩm vô cùng lạnh lẽo, cả người phát run, được Lục Trạm âu yếm hồi lâu mới dần dần phục hồi tinh thần.
Lục Trạm bao bọc lấy cả người Minh Cẩm, không ngừng xoa bóp bàn tay nàng,
rồi nắm lấy bàn chân nàng ủ trong lòng chàng, muốn truyền độ ấm cơ thể
qua cho nàng.
“Nàng hãy yên tâm,” Lục Trạm thì thầm bên tai Minh
Cẩm, “Sở Hoài Uyên đã tiêu hủy tất cả độc dược Tiểu Văn có được. Hiện
giờ chân nó đã què, hơn nữa không có độc dược bảo mệnh, không có khả
năng làm ác.”
“Nhỡ nó biết phối chế độc dược thì sao?” Giọng Minh Cẩm hơi run rẩy.
“Sẽ không.” Lục Trạm trả lời một cách dứt khoát, “Hoài Uyên có chiều chuộng nó thế nào đi nữa, cũng không dám trao ra phương thuốc gia truyền cho
một đứa con gái.”
Câu này nghe đậm mùi chủ nghĩa đại nam tử cực đoan, nhưng Minh Cẩm lại cảm thấy yên tâm, thân thể dần dần thả lỏng.
Lục Trạm nói rất đúng, Tiểu Văn đã không có độc dược, lại không biết phối
chế, hiện tại chỉ là một đứa thọt, Đông Viên lại có một đám đàn ông bảo
hộ, nếu được vậy mà nàng còn sợ muốn chết, thế thì bản thân thật quá vô
dụng.
Minh Cẩm nghĩ đến khẩu súng đã làm sẵn nhưng chưa bao giờ được sử dụng luôn giấu bên mép giường, trong lòng thầm hạ quyết tâm.