Chương 179: Ngoại truyện 2. CHUYỆN ỐM NGHÉN
- Trang Chủ
- Muôn Hoa Trên Gấm - Bỉnh Chúc Du Tất Viên
- Chương 179: Ngoại truyện 2. CHUYỆN ỐM NGHÉN
Minh Cẩm nghẹn ngào cắn một miếng mứt hoa quả, cố gắng hết sức để kìm nén cảm giác buồn nôn.
Lục Phi ở bên cạnh lo lắng nhìn mẹ, nắm chặt tay mẹ giống như làm vậy là có thể san sẻ nỗi khổ sở của mẹ qua người mình.
Cặp song sinh chưa đủ lớn để hiểu rõ những cảm xúc quá phức tạp này, nhưng luôn luôn học theo vị ca ca thần tượng của mình, mỗi bé vươn một bàn tay mũm mĩm cố gắng bao trùm phần tay Minh Cẩm chưa được nắm hết, ân cần muốn bày tỏ tuy hai bé chưa thể lý giải nhưng luôn có cảm xúc giống hệt anh trai.
Hôm kia Lục Trạm đã rời nhà đi đến kinh thành.
Bên đó Giang Du xảy ra phiền toái, đắc tội với người không nên đắc tội. Sau hơn mười ngày gặp phải nhiều tai nạn khác nhau trên đường đi làm mỗi ngày, suýt nữa thì gãy tay què chân, cuối cùng Minh Lan không còn cách nào khác đành phải xin anh rể giúp đỡ.
Mặc dù tin tức mang thai vừa được xác nhận và nàng thực sự không muốn để chồng ra ngoài làm việc, nhưng Minh Cẩm vẫn thuyết phục Lục Trạm đến kinh thành giúp đỡ. Nàng đã sinh ba đứa con, nếu bây giờ mà đưa ra lý do sợ hãi gì đó thì không khỏi làm ra vẻ quá mức.
Ngay cả Giang Du cũng đã bảo đảm, vụ này tuy hơi phiền toái nhưng cùng lắm là một tháng đã đủ đề hắn giải quyết xong xuôi.
Một tháng so với hoài thai mười tháng, thật không tính là thời gian quá dài.
Lục Trạm cũng sảng khoái đáp ứng, tạm thời giao công tác chăm sóc Minh Cẩm cho Mạc đại tẩu và Ngọc Lan, hai hôm trước đã khởi hành đi kinh thành.
Ai ngờ lần này không biết vì sao mà Minh Cẩm ốm nghén trầm trọng hơn hai lần trước rất nhiều.
Từ khi Lục Trạm rời đi, hầu như mỗi ngày nàng đều nôn chẳng phân biệt sáng tối, sau đó ăn không vô bất cứ thứ gì, thậm chí ngửi một chút mùi dầu mỡ đều khó chịu rồi nôn đến mức đầu óc choáng váng.
Không chỉ hoàn toàn không có cách nào làm việc nhà, ngay cả nấu cơm cho mấy đứa nhỏ cũng phải nhờ Mạc đại tẩu.
“Hai lần trước đâu thấy tỷ có phản ứng gì?” Ngọc Lan phụ trách chăm sóc Minh Cẩm bưng chén cháo trắng, bất đắc dĩ nhìn Minh Cẩm ỉu xìu.
Ngọc Lan thật là một cô nàng kỳ lạ, lúc ban đầu mọi người đều không thể nào tin cô ta, cũng có chút đề phòng, nhưng ai ngờ khi hầu hết phụ nữ bình thường đều lưu lại trong thôn, Ngọc Lan lại toàn tâm toàn ý đi theo người chồng tàn tật tới đây, còn sinh hai bé gái. Chồng Ngọc Lan thật không có khái niệm trọng nam khinh nữ, anh ta có thể tìm được một nữ tử cam tâm tình nguyện gả cho mình, còn có thể sinh dưỡng con cái vì anh ta là đã làm anh ta vô cùng cảm kích.
Những năm gần đây, cuộc sống của Ngọc Lan thoải mái vô cùng, mọi việc trong nhà đều không cần nàng ta đụng một ngón tay, mỗi ngày nàng ta và hai cô công chúa nhỏ trong nhà đều được anh chồng nâng như trứng hứng như hoa.
Minh Cẩm từ từ thân thiết với Ngọc Lan hơn, chuyện quá khứ đều đã qua, sau khi lui tới một thời gian mới phát hiện Ngọc Lan có tính tình vô cùng thẳng thắn, thậm chí trước mặt người quen còn hơi chút độc miệng, khiến Minh Cẩm tức khắc có một loại cảm giác hân hoan vui sướng tìm được người hợp ý, thực mau đã cùng Ngọc Lan trở thành bạn thân nói chuyện với nhau không cần giữ mồm giữ miệng.
Nhớ trước đây, nàng cũng từng có một người bạn thân giống y như vậy.
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, lần này thật quá hành người.” Minh Cẩm thều thào, từ khi nàng sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân mảnh mai yếu ớt đến thế.
Đã vậy lúc này Lục Trạm còn không ở bên cạnh, Minh Cẩm không khỏi càng thêm than thân trách phận.
“Ăn nhanh đi,” Ngọc Lan đưa chén cháo cho Minh Cẩm, “Không dính dầu mỡ gì đâu.”
Vừa nghe hai chữ “dầu mỡ”, Minh Cẩm lập tức giơ tay bịt kín miệng, ọe lên một trận.
Ngọc Lan nhanh như chớp đẩy ống nhổ đến trước mặt Minh Cẩm, sau đó nhìn nàng cúi xuống nôn mật xanh mật vàng.
Khó khăn lắm mới bình ổn, Minh Cẩm chả còn sức ăn cơm, miễn cưỡng húp vài thìa cháo rồi uể oải nằm lại trên giường.
“Ta không ăn nữa.” Minh Cẩm nhịn xuống cảm giác vẫn muốn nôn, bất đắc dĩ nói.
“Thật khó hầu hạ.” Ngọc Lan tả oán, thuận tay đặt chén cháo sang một bên, bắt đầu thuyết giáo Minh Cẩm, “Hiện tại không phải chỉ ăn cho một người, tỷ ăn ít như vậy, đứa bé trong bụng phải làm sao?”
“Ta biết mà,” Minh Cẩm bất đắc dĩ thở dài, “Nhưng ta cũng không hiểu vì sao, chẳng những không ngửi được mùi mà ngay cả lời nói cũng không thể nghe.”
“Đây là cái hĩm hay thằng cu,” Ngọc Lan buồn cười nhìn bụng Minh Cẩm nói giỡn, “Không chừng là thần tiên hạ phàm đấy, không muốn dính khói lửa phàm tục.”
“Nhất định là một tiểu tiên nữ xinh đẹp.” Vừa nhắc đến đề tài con cái, tim Minh Cẩm tức khắc tràn ngập tình mẫu tử.
Trời biết nàng đã mong một đứa con gái biết bao nhiêu năm rồi.
“Ta thấy tỷ vẫn nên suy nghĩ lại.” Ngọc Lan bày ra vẻ mặt nghĩ mà sợ, “Đám nam tử của nhà tỷ nói không chừng sẽ dưỡng ra một nữ tặc.”
“Xí, xí, xí,” Minh Cẩm mắng, “Nói bậy bạ cái gì đâu không, vì sao nhà ta lại dưỡng ra nữ tặc?”
“Thì cứ nhìn ba thằng nhóc nhà tỷ kìa,” Ngọc Lan không chịu lép vế, tiếp tục tố cáo, “Hôm trước cặp song sinh nhà tỷ lột quần Mạc Tiểu Tam nhà đối diện, tháng trước Lục Phi đánh Tiểu Lục cao hơn nó một cái đầu đến phát khóc, còn có đầu năm…”
“Được rồi.” Minh Cẩm giơ tay ngăn Ngọc Lan, đau đầu than, “Ngươi đừng nói nữa, bệnh hay quên của ta vẫn chưa tới mức trầm trọng đâu.”
“Mấy tiểu tổ tông nhà tỷ đã nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới,” Ý cười trên mặt Ngọc Lan càng đậm, “Nếu nhà tỷ thật có một bé gái, đi theo mấy ca ca thì chẳng phải sẽ thành nữ tặc?”
Minh Cẩm nghe Ngọc Lan nói mà rùng mình, chép miệng quyết định: “Nếu thật sinh đứa con gái, đương nhiên ta phải mang theo sát bên người.”
“Tỷ thật là được tiện nghi còn khoe mẽ.” Ngọc Lan rốt cuộc không kìm được, giơ tay chọc chọc vào trán Minh Cẩm, giọng trở nên trầm thấp, “Người khác hâm mộ tỷ biết nhường nào.”
“Hâm mộ cái gì?” Minh Cẩm nghe Ngọc Lan nói đến đề tài này, vực dậy tinh thần nhìn cô nàng, “Anh chàng nhà ngươi không để bụng vụ này, nhà anh ta cũng không còn ai, con trai hay con gái đều tốt cả.”
“Con trai hay con gái sao có thể giống nhau?” Ngọc Lan cười khổ, ánh mắt có chút ảm đạm, “Chính vì nhà chàng không có ai, mới càng cần con trai nối dõi tông đường.”
Minh Cẩm cứng họng, đối với tư tưởng ăn sâu bén rễ của người cổ đại, nàng không có cách gì khuyên bảo, chỉ đành nói: “Nếu có một đứa phá phách như Lục Phi, không chừng chỉ vài năm là tóc ngươi đã bạc rồi.”
“Ta tình nguyện bạc tóc.” Ngọc Lan trợn mắt lườm Minh Cẩm một cái, như đang lên án nàng không biết tốt xấu, lại thở dài, “Nói thật, ban đầu ta thật không quan tâm sinh trai hay gái, nhưng mấy năm nay ông nhà ta đối xử với ta rất tốt. Con người ta thế nào tỷ cũng biết rồi đấy, tính tình thất thường, lại không biết làm việc nhà, cùng lắm có thể may được bộ quần áo là hết sức, lúc trước ta thật không nghĩ tới sẽ có người đối tốt với ta…”
Minh Cẩm vỗ vỗ vai Ngọc Lan, cười nói: “Đây không phải quá tốt rồi sao, tìm được một người đàn ông biết quan tâm, so với cuộc sống trước đó của ngươi tốt gấp trăm lần, ngươi còn than thở gì?”
“Chính vì chàng rất tốt với ta,” Ngọc Lan lẩm bẩm, “Ta mới cảm thấy nên sinh một đứa con trai cho chàng, nhưng mấy năm nay chả có động tĩnh gì. Tỷ nói có phải ta sẽ không cách gì sinh nữa hở?” Giọng nói Ngọc Lan trở nên nôn nóng.
“Đừng nói bậy.” Minh Cẩm gạt đi, “Hai lần ngươi sinh con đều rất thuận lợi, ở cữ cũng điều dưỡng rất tốt, tuổi còn trẻ, muốn sinh nữa vẫn có rất nhiều cơ hội. Ngươi nhìn Đại tẩu nhà ta kìa, đã ba mươi mấy gần bốn mươi mà năm ngoái vẫn có mang đấy thôi.”
“Nói cũng đúng.” Ngọc Lan được an ủi, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.
“Có thể ngừng nghỉ vài năm còn không tốt sao?” Minh Cẩm gần như than vãn, “Ngươi nhìn ta nè, mấy năm nay đều bị tã lót vây quanh, khó khăn lắm mới thoát ra thì lại có thai, thật là…” Nàng cắn răng.
“Ta không nói chuyện với tỷ nữa,” Ngọc Lan thở phì phì đứng lên, xoay ngoắt người đi ra ngoài, “Nghe kìa, muốn khoe khoang với ta chứ gì? Đêm nay ta sẽ về nỗ lực.” Cô nàng đỏ mặt, khiêu khích lườm Minh Cẩm một cái.
“Sớm sanh quý tử.” Minh Cẩm vẫy vẫy tay.