Chương 140: Sấm sét
Lục Trạm xuống xe ngựa, trên vai còn vác một người đang hôn mê.
Minh Cẩm nghe động tĩnh dẫn Tiểu Hồng tới nhà giúp đỡ ra đón, thấy Lục Trạm ôm về một người khiến nàng bị kinh hãi đến lắp bắp.
[Còn may không bế kiểu công chúa], Minh Cẩm chớp chớp mắt, hy vọng có thể thoát khỏi suy nghĩ vớ vẩn này trong đầu. Nàng làm bộ tiến lên xem xét, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thật may Lục Trạm vác người khác chứ không phải bị người khác đưa về.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì,” Lục Trạm thấy Tiểu Hồng bên cạnh bèn lắc lắc đầu, nói với Minh Cẩm, “Đi đến nhà kề bên trái nhé!”
Minh Cẩm thấp giọng bảo Tiểu Hồng: “Cháu hãy về trước, rảnh rỗi ta sẽ đến thăm cháu.” Nói xong dợm bước đi về hướng nhà kề, đi được hai bước chợt dừng lại, ngoái đầu cười dặn Tiểu Hồng: “Trên bệ bếp có bánh trứng gà mới làm, cháu đem về chia cho các đệ đệ muội muội nhé!”
Tiểu Hồng mang đến một rổ trứng gà, Minh Cẩm nghĩ nhà con bé còn mấy đứa nhóc như mèo con thèm ăn bèn dùng trứng gà đó làm bánh đáp lễ.
Tuy Tiểu Hồng còn chút tò mò có chuyện gì vậy, nhưng nghe có bánh ăn bèn lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, hưng phấn nói cảm ơn Minh Cẩm rồi vọt vào phòng bếp.
Minh Cẩm theo Lục Trạm cùng vào nhà kề, mở hết cửa sổ cho thoáng khí, đi vô buồng lấy chăn đệm trải giường xong xuôi, lúc này mới nghiêm túc quan sát người được Lục Trạm đưa về.
Quần áo thực quen mắt, dáng người trông cũng quen thuộc, dây cột tóc kia nàng tuyệt đối đã thấy qua, còn có…
Minh Cẩm càng nhìn càng ngạc nhiên, trợn to mắt, dùng ánh mắt dò hỏi Lục Trạm.
Lục Trạm nhìn vẻ mặt thắc mắc của Minh Cẩm, đơn giản lật người nọ xuống giường đối mặt với Minh Cẩm.
Hóa ra thật là Sở Hoài Uyên!
“Tại sao lại là y?” Minh Cẩm giật mình.
“Đáng đời.” Lục Trạm từ kẽ răng nặn ra hai chữ.
Minh Cẩm nhịn không được bật cười, nhớ tới Sở Hoài Uyên trong tối ngoài sáng che chở Tiểu Văn, nỗi khó chịu trong lòng rốt cuộc cũng có cảm giác được giải tỏa.
“Y làm sao vậy?” Minh Cẩm không che giấu giọng nói vui sướng khi người gặp họa.
“Bị hãm hại.” Lục Trạm nhíu mày. Anh chàng hiếm khi ‘kiệm chữ như vàng’, thông thường tình huống khiến Lục Trạm nói năng cộc lốc như vậy chứng tỏ tâm tình của chàng không được tốt.
“Tiểu Văn?” Minh Cẩm nhướng mày, ngoại trừ con khốn gây hoạ kia, nàng thật sự không nghĩ ra được ai khác. Huống hồ Sở Hoài Uyên bị như vậy mà không thấy Tiểu Văn bên cạnh hắn, hiển nhiên không đúng lắm.
Chẳng lẽ con khốn kia đã tìm được người lợi hại hơn giúp đỡ, vì thế bèn ra tay với dưỡng phụ luôn canh giữ nó, hay là Sở Hoài Uyên muốn ngăn cản hành động ngu xuẩn gì đó của nó, kết quả bị hạ bệ thay thế?
Lục Trạm gật đầu thở hắt ra, vẻ mặt chán ghét: “Vậy cũng tốt, có thể trực tiếp xử lý con nhỏ kia.”
“Y còn hôn mê bao lâu?” Minh Cẩm nhíu mày. Tuy ‘Lấy ơn báo oán’ là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, nhưng nàng thật sự không muốn hầu hạ một kẻ đã từng đối xử ‘âm dương quái khí’ với nàng, thiếu điều trợ giúp người khác hại nàng.
“Không biết.” Sắc mặt Lục Trạm ảm đạm, “Vừa nhận được thư cầu cứu của hắn là ta lập tức chạy tới nhưng vẫn chậm một bước, đến nơi đã phát hiện hắn ở trong tình trạng này.”
“Nói cách khác,” Minh Cẩm thở dài, hỏi một cách miễn cưỡng: “Trước khi y tỉnh lại vẫn phải ở nhà chúng ta?”
Lục Trạm không trả lời, làm phu thê một thời gian cũng đủ để chàng ta nghe được sự bất mãn trong giọng nói Minh Cẩm, ngặt nỗi tánh mạng của chiến hữu lại không thể không màng, chỉ đành khó xử nhìn Minh Cẩm.
“Thôi được,” Minh Cẩm xua tay, “vậy cứ để y ở đây. Nhưng sau khi y tỉnh lại mà vẫn cà chớn với em, đừng trách em tống cổ y ra khỏi nhà.”
“Được được,” Lục Trạm cuống quít gật đầu, cười làm lành, “Đâu cần nàng phải động thủ, nếu hắn dám có nửa điểm bất kính với nàng, ta sẽ lập tức ném văng hắn ra ngoài.”
Minh Cẩm gật đầu, tương đối hài lòng với câu trả lời của Lục Trạm. Nàng không thể yêu cầu nhiều hơn thế, nếu nàng tỏ vẻ một cách rõ ràng không chào đón Sở Hoài Uyên trong nhà, ước chừng Lục Trạm sẽ không cứng rắn một hai phải giữ y lại, thế nhưng quan hệ giữa phu thê khó tránh khỏi bị thương tổn. Thôi thì hãy chịu đựng đến khi Sở Hoài Uyên tỉnh lại, chắc hẳn cũng không khó khăn lắm.
Cũng may lần này Sở Hoài Uyên chưa cho Minh Cẩm thêm phiền toái, qua ba ngày sau đã tỉnh lại nhưng thân thể cực kỳ suy yếu, cần có người bên cạnh chăm sóc mới được.
Lục Trạm đối với chuyện này có chút oán niệm, anh chàng là người thô kệch, sau khi kết hôn thích hú hí với thê tử trong phòng nhưng không có nghĩa cũng thích mỗi ngày hầu hạ bên giường huynh đệ.
Lúc này Tiểu Nguyên bèn tiến lên đảm nhận công việc chăm sóc Sở Hoài Uyên. Việc này nhẹ nhàng hơn nhiều so với ra đồng làm ruộng, hơn nữa còn có thể đọc sách trong lúc trông chừng.
Hai cha con thập phần ăn ý trong vụ phân công này, mọi chuyện được giải quyết đâu vào đấy.
Để bày tỏ thiện ý của mình, Minh Cẩm nấu cháo đưa đến cho Sở Hoài Uyên, vừa đẩy cửa vào đã thấy ba gương mặt khó coi.
“Có chuyện gì vậy?” Minh Cẩm đi vô phòng đặt cháo nóng lên bàn, quay đầu thuận miệng hỏi Lục Trạm.
“Không có gì.”
Lục Trạm lắc đầu nhưng vẻ mặt trầm trọng dọa người.
Minh Cẩm nhìn vẻ mặt xin lỗi của Sở Hoài Uyên và ánh mắt lo lắng củaTiểu Nguyên, trong lòng bừng lên một tia bất an, nhìn chằm chằm Lục Trạm hỏi: “Có chuyện gì liên quan đến em phải không?”
Ánh mắt Lục Trạm sâu thẳm, hoàn toàn nhìn không ra manh mối, nhưng tai Minh Cẩm lại bắt được hơi thở không ổn định của Tiểu Nguyên.
“Có liên quan đến em.” Đây là một câu khẳng định chứ không phải nghi vấn. Minh Cẩm đi đến trước mặt Lục Trạm, dịu dàng nhìn chồng, “Có chuyện gì mà chàng phải giấu giếm em sao?”
“Chuyện này chúng ta sẽ xử lý,” Lục Trạm cũng hạ giọng, đưa tay giữ vai Minh Cẩm, “Nàng đừng nghĩ nhiều.”
Có gì đó không ổn.
Minh Cẩm càng nghi ngờ nặng hơn. Tuy tính tình Lục Trạm hào phóng không kềm chế được, nhưng rất ít khi làm ra cử chỉ thân mật trước mặt người khác, trừ phi… thật bất an.
“Em muốn biết.” Minh Cẩm nắm lấy tay Lục Trạm, hơi mỉm cười, “Nếu thật sự có liên quan đến em hoặc liên quan đến Phó gia, để em ra mặt là lựa chọn tốt nhất.”
“Nàng…” Giọng Lục Trạm hơi thô ráp, hồi lâu mới gật đầu, “Được.”
Chuyện này đích xác có liên can đến Minh Cẩm, nếu vòng qua Minh Cẩm để Phó gia ra mặt cũng không thực ổn thỏa, Lục Trạm suy xét mãi, cuối cùng đồng ý.
“Là ta sai rồi.” Sở Hoài Uyên thấy Lục Trạm gật đầu đồng ý, thanh âm hơi nghẹn ngào: “Thực xin lỗi tẩu tử.”
Minh Cẩm nhướng mày, rốt cuộc chịu nói tiếng xin lỗi.
“Tin tức nhạc mẫu đưa tới quả nhiên không sai,” Lục Trạm thấp giọng nói: “Bọn họ thật sự đang có âm mưu gì đó.”
“Bọn họ muốn dùng chuyện của Xuân Hương để khởi kiện à?” Minh Cẩm cau mày, “Bắt buộc phải làm lớn vậy sao?”
“Còn một chuyện nữa,” Sở Hoài Uyên ngồi dậy, thở hổn hển nói: “Bọn họ muốn hại tẩu tử.”
“Tôi?” Minh Cẩm nghi hoặc, “Tôi đã kết hôn rồi, cho dù bọn họ thật sự kiện đổ Phó gia cũng không có khả năng lôi tôi tiến vào.”
“Phó gia còn một tội danh hạng nhất,” Ánh mắt Sở Hoài Uyên lóe lên một tia đau lòng, “Xé bỏ hôn ước.”
Bốn chữ giống một đạo sấm sét giáng xuống, làm Minh Cẩm cảm giác đầu óc như bị nổ tung.