Chương 161 - Ngoại truyện: Christmas
- Trang Chủ
- Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Hoàng Nguyệt Minh
- Chương 161 - Ngoại truyện: Christmas
*****
– Merry Christmas!!!
– Giáng sinh an lành.
Những câu nói quanh quẩn bên tai nàng, Hạ Băng đảo mắt, hàng mi cong vút khẽ rũ. Nàng nâng ly rượu, uống cạn đến những giọt cuối cùng, sau đó lại chống cằm nhìn về anh chàng bartender đang chuyên nghiệp pha chế cho vài khách hàng. Hạ Băng nhếch môi, đúng là Giáng sinh, thậm chí những lời chúc mừng còn lan đến tận đây.
Hạ Băng nhìn một lúc lại chán.
– One more.- Nàng nói.
Chàng Bartender nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám chiếc răng trắng sáng cùng vẻ đẹp trai ngời ngời.
– Có ngay người đẹp.
Sau đó vài phút, chàng liền đẩy ly rượu vừa pha cho nàng. Hạ Băng gật đầu đón nhận.
Lúc này, trên sàn nhảy hiếm hoi vang lên tiếng nhạc ngập tràn không khí lễ hội. Tiếp đến là giọng ca của một ca sĩ nào đó vang lên, ngâm nga theo ca khúc Giáng sinh được remix thêm phần sôi động. Những thân hình bốc lửa cũng dần thích ứng, hoà mình mà chuyển sang điệu nhảy nhẹ nhàng hơn.
– Sai rồi, sai rồi.- Hạ Băng nâng ly rượu lên ngang tầm mắt.
Nhìn xuyên qua lớp chất lỏng nâu óng ánh, những hình ảnh con người biến dạng, như bài hát cùng thứ âm nhạc này vậy.
Vài cô gái đến bên cạnh nàng, nháy mắt, vuốt tóc, đủ loại câu dẫn. Nhưng Hạ Băng lúc này chẳng hiểu sao lại đưa tay ra dấu từ chối, sau đó lại cười nhạt. Nàng dường như chẳng phải là nàng.
Cảm giác trống rỗi bủa vây trái tim là thế nào?
Hạ Băng đưa tay chạm lên tim mình. Rõ ràng tim vẫn đập như bình thường, nhưng cảm giác hụt hẫng, cô đơn cứ bám víu lấy nội tâm nàng. Nàng vậy mà lại từ chối hết thảy những cô nàng bốc lửa. Vì sao?
Hạ Băng hít vào một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi nồng đậm mùi rượu. Nàng xoay người đứng dậy, từng cảnh tượng âu yếm nóng đến bỏng mắt. Nàng chọn quay mặt làm ngơ, cứ thế bước ra cửa.
Rời đi.
Biệt thự nhỏ của Nguyệt Minh lại một lần nữa thay da đổi thịt, nói chính xác là do mùa Giáng sinh đầu tiên được chủ nhà trang hoàng đúng điệu, không thua bất kì một ngôi nhà nào trong khu vực này.
Bây giờ nơi này mới thật sự là nhà.
Từ đầu tháng 12 Nguyệt Minh đã ráo riết sắp xếp người chuẩn bị trang trí. Hàng rào sắt phía trước được bao bọc bởi những dây lá thông, quả châu, cùng chuông cửa. Trong sân thì tràn ngập những mô hình tuần lộc, ông già Noel phát sáng rực rỡ khi trời về đêm, thậm chí còn có cả một cây thông thật được nhập khẩu từ nước A về với một ngôi sao lấp lánh bằng vàng thật trên đỉnh. Có thể nói, thứ bình thường nhất người ta nhìn vào ở mặt tiền nhà Nguyệt Minh hẳn là vòng nguyệt quế treo trên cửa.
Nhưng đối với chủ nhà, chiếc vòng nguyệt quế này là thứ quý giá và ý nghĩa nhất Giáng sinh này, bởi nó được chính tay Gia An và Joy tạo nên.
Ngập tràn yêu thương.
Nguyên liệu là do Nguyệt Minh chọn. Gồm lá thông thật, vòng gỗ khô, cam khô, quả thông từ vùng đất Alaska lạnh giá… cùng hàng trăm thứ vân vân mây mây. Sau khi nhận về, Nguyệt Minh liền bày ra sàn rồi tự bắt tay vào thực hiện.
Vốn dĩ cả hai người lớn đều không nghĩ tới Joy sẽ cùng tham gia. Nhưng khi thấy bé chập chững tự đi từng bước đến nhìn với vẻ tò mò, sau đó sắm vai một trợ lý đắc lực cầm từng thứ lên đưa cho Gia An, Nguyệt Minh liền nảy số trong đầu. Cô bày các nguyên liệu như chơi đồ hàng ở một góc, rồi bảo Gia An sang đấy ngồi, sau đó cô bế Joy lên và bảo:
– Con chọn rồi đưa cho cô An.
Joy ngước mặt nhìn Nguyệt Minh, hai mắt to tròn chớp chớp, sau đó đưa tay lên chọt má phúng phính của mình như thể đang suy nghĩ rồi lại gật đầu như đã hiểu rõ. Tiếp đó, bé liền cúi đầu nhìn vào đống nguyên liệu như thể đang lựa chọn. Cục cưng vẫn chưa đi vững, nên những thao tác có chút cồng kềnh, để ngồi xuống nhặt nguyên liệu yêu thích, bé phải chống hai tay xuống đất, chổng mông lên trời; khi lấy xong lại phải nhờ đến sự trợ giúp của Nguyệt Minh mới có thể đi đến đưa cho Gia An kết thành vòng nguyệt quế.
Bác sĩ An nhìn cục cưng chập chững đi từng bước mà cười tít cả mắt, thấy Joy lại gần liền ôm bé vào lòng, thơm lên má như phần thưởng. Tổng giám đốc thấy vậy cũng muốn ganh đua, cầm một món lại đưa Gia An, sau đó hai mắt long lanh ý bảo: “Em cũng muốn hôn hôn.” Nhưng chỉ nhận được sự ghét bỏ của Joy, và cái nhéo má của Gia An.
Cứ thế một lúc.
Joy cục cưng thích gì lấy đó, nên vòng nguyệt quế không có quy tắc mà rất lộn xộn, tuy nhiên, hai người lớn lại thấy nó thật sự rất xinh, rất ý nghĩa. Bởi chính cảm giác hạnh phúc trong tâm can mỗi người đã biến chiếc vòng này thành “chiếc vòng nguyệt quế đẹp nhất thế gian”, theo cách mà Gia An gọi. Thậm chí vì muốn lan toả niềm hạnh phúc, mà gia đình nhỏ này còn làm thêm 1 cái đặc biệt gửi tặng hai người ông của Joy cục cưng.
Gia An bế Joy lên, Nguyệt Minh dang tay ôm trọn hai người một lớn một nhỏ này.
– Rất muốn, rất muốn cùng chị và Joy bên nhau hết Noel này đến Noel khác.
– Chị cũng muốn.
– A…a
Không khí Noel tràn ngập khắp mọi nẻo đường, rộn ràng, tưng bừng khiến ai ai cũng đều phấn khởi. Và năm nay ở HOPE, một bệnh viện luôn duy trì hình tượng đẹp cũng không nằm ngoài sự kiện. Giám đốc đã ra lệnh trang hoàng cho bệnh viện ngập tràn không khí Giáng sinh, vừa theo dòng sự kiện, lại vừa giúp người bệnh không cảm thấy u oán khi nằm viện. Tất nhiên việc này cũng rất hợp ý của vị Chủ tịch TOMORROW cao cao tại thượng kia, người mà như đã kể, đã bỏ ra không ít tiền trang hoàng nhà riêng từ tận trước cả tháng.
Không gian lung linh ngập tràn lễ hội là vậy, chứ ở phòng bác sĩ trực ban, có một “linh hồn u uất” à nhầm, có một người đang rất u uất ngồi đó mà đấm vào mặt bé gấu bông đáng thương.
– Đáng ghét, đáng ghét…- Mỗi lần từ “đáng ghét” vang lên là mặt bé gấu đáng thương lại lõm vào một cái.
Mùa Giáng sinh đầu tiên yêu nhau, ấy vậy mà bấy giờ bác sĩ Hà nhà ta lại phải trực ban vào ca tối, dự định của cô là cùng thư ký nhỏ Khả Hân trải qua tối hôm nay thật ấm áp ở một nhà hàng sang trọng bật nhất.
Tính cách Uyên Hà luôn rất tự tin, vậy nên ở cái màn bốc thăm trực ban ngày lễ, cô đã nghĩ rằng, chỉ có 1/20 phần trăm thua thì làm gì mà đến lượt mình? Vậy là cô đặt hết thảy mấy dịch vụ bên nhà hàng, đến tiền cũng cọc một nửa. Khi bắt đầu trò vui, Uyên Hà còn xông xáo nhào lên tranh giành bốc đầu tiên.
“TRỰC”
Một chữ viết bằng mực đỏ đầy gai mắt.
Các đồng nghiệp nhìn thấy, dù muốn giấu đi niềm vui và thay bằng vẻ đồng cảm, nhưng xin lỗi không kìm nổi.
– Chà chà, em nên đi mua vé số.- Một đồng nghiệp cảm thán.
– Bốc đầu tiên mà dính luôn, đỡ phải bốc tiếp.- Lại một đồng nghiệp thêm dầu vào lửa.
Chỉ có bác sĩ Hà nhà ta là đứng đơ như cây cơ, mỗi câu nói như một miếng lọ nồi trét vào mặt cô. Hừ, giờ thì cô hiểu được cảm giác trái tim vỡ nát là gì rồi!
– Bốc lại được không mọi người?- Uyên Hà mếu máo nhìn mọi người xung quanh.
Vốn dĩ họ còn đang thêm dầu, nghe Uyên Hà nói, chân ai cũng như lắp động cơ, bỏ chạy 7749 hướng. Ở đây đều là người học Y, đầu óc thông minh, ai lại ngu ngốc mà chịu chết lần nữa chứ!?
Kết quả là giờ này bác sĩ Hà ngồi đây oán thán.
Tiền bỏ ra không được hoàn lại đã đau đứt ruột, càng đau lòng hơn khi Khả Hân cười dịu dàng nói hai từ “Cố lên” mà không phải vẻ luyến tiếc bảo cô đừng đi trực.
Uyên Hà nằm dài ra giường trực.
– Em không yêu chị, không yêu chị.- Uyên Hà uất ức lẩm bẩm, vừa tức vì phải đi trực, vừa tức vì người yêu vô tâm.
Cái khỉ gió gì viết truyện ngọt đến sâu răng, mà tâm lý dỗ bạn gái ngoài đời lại gần như 0% thế này trời.
Chụt—
– Em có yêu chị mà, người yêu.
Uyên Hà:…
– One more time.- Lam Hạ tự lẩm bẩm, càng siết chặt bé khoai tây trong tay mình.
Dù đã cố lắm rồi, nhưng hát đến bài thứ tư giọng đã không còn ổn định nữa. Lam Hạ đã cố hết sức lờ đi mọi người xung quanh, nhưng sau bài thứ ba thì dường như là…hết sức thật. Ví dụ dễ liên tưởng cho dễ hiểu thì giống như mọi sự chú ý đang đổ từ từ vào chiếc bình thuỷ tinh mang tên ngượng ngùng, tích tiểu thành đại, đến lúc tràn bình là đến giới hạn của cô.
Vậy nên, dù có cố đến cỡ nào, giọng cô vẫn run rẩy.
Lam Hạ xụ mặt, thất vọng hồi lâu, dự định sẽ thu dọn đồ đạt để đến thăm Giang Đông. Nếu giờ nhanh chân thì sẽ vẫn kịp cùng em trải qua đêm Noel.
Chỉ là lúc này, một đôi chân chầm chậm đi đến bên cạnh cô, giọng nói êm ái đầy quen thuộc vang lên.
– Có thể hát cho chị nghe một ca khúc được không?
Lam Hạ ngẩng mặt, đập vào mắt cô là nụ cười của Hạ Băng, tuy không quá rạng rỡ nhưng lại đầy chân thành.
– Chị…- Lam Hạ lắp bắp gọi một tiếng.
Hạ Băng nhún vai không đáp.
Cả hai cứ thế im lặng mà nhìn nhau dưới ánh đèn trang trí xanh xanh đỏ đỏ lập lòe. Xung quanh là quảng trường ngày lễ đông người, huyên náo thật nhiều tạp âm, vậy mà hai người lại dường như tách rời khỏi phần còn lại của thế giới, cứ thế lặng yên nhìn nhau.
Hạ Băng nhếch môi, nàng cảm thấy mình điên mất. Rời quán bar với nội tâm trống rỗng, nàng không hiểu vì sao lại đi đến quảng trường trung tâm.
Là vì muốn tìm ít không khí náo nhiệt, cùng hơi người?
Hay chỉ đơn giản muốn ngắm cảnh đêm lễ hội?
Không, là chân nàng tự bước, cứ thế tự đi đến góc này.
Nàng không biết hôm nay đứa nhỏ này có ở đây hay không, nàng vẫn muốn đi đến thử. Cho đến khi trước mặt nàng hiện lên bóng dáng cô nhóc nhỏ ôm đàn đứng suy tư ở đó.
– Thật là…- Hạ Băng thốt lên một tiếng, tặc lưỡi lắc đầu.- Lại không đủ tự tin, hẳn là hôm nay không hát được tiếp rồi.
Nàng đã nói thế, nhưng khi bước đến, nàng vẫn muốn cô hát cho nàng nghe.
Không hiểu vì sao lại muốn như vậy, đơn giản chỉ là muốn nghe cô nhóc này hát.
– Em… được ạ.- Hai mắt Lam Hạ long lanh, phản chiếu hình ảnh Hạ Băng.
Những tưởng phải rất lâu nữa mới gặp được cái con người thoắt ẩn thoắt hiện này, vậy mà giờ chị ấy lại xuất hiện ngay vào đêm Giáng sinh. Trong mắt Lam Hạ lúc này, không biết vì sao chỉ có mỗi bộ dạng tươi cười, nhưng đầy cô đơn của Hạ Băng. Cô không hiểu, chỉ là khi cô nhìn nàng, liền như thấy cô độc hóa thành một bóng đen ôm lấy người con gái xinh đẹp ấy.
Lam Hạ muốn đưa tay xua đuổi, nhưng chỉ sợ nếu chạm vào sẽ khiến nàng không vui, nên chỉ có thể luôn là đứa trẻ rụt rè cúi mặt, vâng vâng dạ dạ.
Nhưng, cô lúc này thật muốn hát cho nàng nghe.
– Vậy em hát cho chị nghe.- Lam Hạ quyết tâm.
Bài thứ tư gì chứ?
Chuyện nhỏ đúng không?
Chỉ là, lúc Lam Hạ bắt đầu bấm hợp âm, bàn tay mềm mại của Hạ Băng liền đưa ra ngăn lại, sau đó không nói không rằng, thu dọn đồ Lam Hạ vào túi tote. Một tay nàng xách túi đồ, tay còn lại kéo cô nhóc còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra cùng chiếc guitar cồng kềnh xồng xộc đi về phía trước.
Bang—
Cây guitar đáng thương quẹt vào siêu xe đắt tiền rồi kéo thành một mảng dài bởi vì Hạ Băng kéo Lam Hạ thật gấp. Lam Hạ xanh mặt, ánh mắt đáng thương nhìn về Hạ Băng như thể muốn nói: “Không phải do em, em không có tiền đền.”
Hạ Băng nhìn vạch trầy dài kia, lại nhìn sang Lam Hạ đáng thương, gương mặt có chút nghiêm lại, sau đó đột nhiên nâng tay.
Lam Hạ giật thót người vì tưởng Hạ Băng nổi điên lên rồi định đánh mình. Lam Hạ liền ôm đầu nói lớn: Em còn thận! Em còn thận, em sẽ bán đền xe cho chị!
Bàn tay vẫn rơi xuống, Lam Hạ cắn răng chịu đựng, nào ngờ lại cảm nhận được bàn tay nàng đặt trên đầu mình xoa xoa vài cái, không nói bất cứ lời dư thừa nào.
Lam Hạ:…
Hạ Băng thấy Lam Hạ muốn khóc, liền trực tiếp nhét nàng vào xe còn guitar thì bỏ vào cốp, cũng may hôm nay nàng đi BMW nên có chỗ để.
– Chị…- Bé Hạ vẫn cứ là sợ sệt.
Hạ Băng không đáp, khởi động xe, trực tiếp nhấn chân ga chạy một mạch.
– Nguyệt ơi, em xong chưa? Hai daddy đang chờ đấy.- Gia An đứng trước cửa phòng Joy trong lúc Nguyệt Minh bế cục cưng vào thay bộ đồ đỏ rực, đúng không khí chào đón Noel.
– Em xong rồi đây.- Nguyệt Minh bế Joy bằng tư thế trong phim vua sư tử, nâng bé con lên đầy tự hào mà giới thiệu.
Joy mặc bộ váy đỏ cách điệu, lại còn đội nón Noel, đáng yêu vô cùng. Bởi vì bé đang tập đi, nên dạo gần đây hơi ghét chuyện bế bồng, không thương tiếc đạp đạp vào mặt Nguyệt Minh, tỏ ý muốn tự đi. Nguyệt Minh đành mếu máo bỏ Joy xuống, nhìn bé con chập chững đi từng bước. Cô đi theo sau, từ từ nắm tay Gia An, sau đó hai người cùng nhau theo sau Joy ra ngoài.
– Ôi, cháu cưng của ông.- Ralph thấy Joy tự đi ra, một cục bông đáng yêu muốn chết, liền dang tay ra tỏ ý đón bé.
Joy bẻ cua đi vào lòng Gia Minh.
Gia An nhìn Nguyệt Minh, cả hai cùng phá lên cười. Kể cả Joy đứng trong lòng Gia Minh cũng cười tít cả mắt.
– Xì, ghét con.- Ralph bĩu môi, sau đó bế Joy vào lòng.
Một nhà năm người ngồi cạnh lò sưởi mà trò chuyện, tiêu điểm vẫn là Joy cục cưng. Gia An không kiềm được cảm giác ấm áp trong lòng, liền nghiêng người tựa vào vai Nguyệt Minh. Tổng giám đốc vòng tay qua ôm eo nàng, lại thỏ thẻ vào tai nàng vài lời đường mật. Gia An ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người yêu.
– Ôi trời ơi, hai cái đứa vô tâm này, ngấy chết mất!- Ralph híp mắt, nhìn con gái với “con dâu” không ngại ngùng bày tỏ tình cảm nơi công cộng.
Ông đã 50 tuổi hơn, có chồng ngồi bên cạnh mà vẫn phải ăn cơm chó, thật quá sức tổn thương! Hèn chi Hạ Băng không đến, chắc sợ bị thồn cơm chó vào mồm đây mà.
Nguyệt Minh gãi gãi đầu ngượng ngùng. Gia An lại cười tít mắt.
– Tới tiếc mục tặng quà rồi.- Gia Minh ở một bên bế Joy, sau đó hướng mắt về cây thông thật của Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc đã mua về hẳn hai cây thông thật, một cây to đặt ở ngoài sân trước và một nhỏ ngay bên trong phòng khách. Dưới gốc cây lúc này là vô số những hộp quà to to nhỏ nhỏ, đại đa số là quà mọi người dành tặng cho Joy – bé con ngậm thìa vàng.
Như thường lệ, Ralph tặng Joy một tủ quần áo mùa đông vừa thiết kế, Nguyệt Minh được một đống đồ công sở cùng đồ ở nhà và Gia An thì cũng tương tự. Ông vốn là nhà thiết kế cơ mà.
Gia Minh tặng Joy một bộ sưu tập thú bông, bé dường như rất thích nên vừa nhận quà là lập tức đạp con mèo bông – Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang mà Nguyệt Minh tặng sang một bên. Ông tặng cho Nguyệt Minh một cây viết máy được làm thủ công, thân bút đen tuyền nhưng lại phảng phất mùi sang trọng, phần nắp bút cùng ngòi bút được cách điệu, cùng với đó là những hoa văn độc đáo do chính chuyên gia trong nghề tạo nên trên thân bút. Riêng cô con gái cưng thì nhận được một bộ sách cổ rất quý, đủ thỏa mãn ham muốn đọc sách trong nàng.
Gia An để ý Nguyệt Minh dạo gần đây bị khô da, nên liền tặng cho cô một bộ dưỡng da. Bởi tính Nguyệt Minh không quá cầu kỳ, nên đây là một bộ sản phẩm tối giản, đầy đủ nhưng không quá rườm rà. Tuy nhiên, nàng nhận được từ hai người ba rồi, nhưng về phần Nguyệt Minh chỉ thấy cô đứng cười cười nhìn nàng.
Nguyệt Minh nghiêng người thơm lên má Gia An một cái.
– Tặng chị một cuộc tình không tan.
– Oẹ!!- Ralph cúi người muốn nôn.
Cái gì zẫy chời?
Mù cả mắt ông rồi, cực phẩm cơm chó?
Gia Minh:…
Joy đi đến ôm chân Nguyệt Minh mà cắn, dám bắt nạt chị đẹp của bé à!?
Chỉ có Gia An mặt mày đỏ ửng, lật đật bế Joy lên che vẻ ngượng ngùng, sau đó oán trách Nguyệt Minh có người lớn ở đây mà cứ nói lời sến súa. Rõ ràng là học hư mất rồi, lúc trước có nói mấy lời buồn nôn này đâu?
– Tất nhiên là em có yêu chị mà.
Ở một nơi khác, cụ thể là bệnh viện HOPE, trong phòng trực ban, Khả Hân lại hôn lên má Uyên Hà thêm một cái. Người yêu của nàng hẳn là giận dỗi dữ lắm, nên mới uất ức đến độ nàng đẩy cửa đi vào vẫn không hề biết.
– Sao em ở đây?- Uyên Hà bật dậy đầy thảng thốt
– Không muốn em ở đây sao?- Khả Hân tỏ vẻ đau khổ, giả vờ lau lau nước mắt.
Với danh nghĩa là thư ký chủ tịch, nàng hoàn toàn dễ dàng biết người yêu ở đâu, lại càng dễ dàng vào phòng trực của bác sĩ, không ai dám làm khó dễ.
– A, không… không phải.- Uyên Hà nhận thức được sự việc liền vui đến nói không thành lời.
Rõ ràng là giây trước vừa trách móc người yêu không biết lãng mạn, giây sau lại đưa tay tự vả mặt mình mà muốn hét lên.
Lãng mạn vãi cả ra!
Ánh mắt của cô va vào mắt nàng, lại nhìn đến mớ đồ ăn trên tay Khả Hân, liền muốn khóc, hung hăng ôm lấy nàng, lại mạnh bạo hôn như chưa từng được hôn. Dây dưa quên cả trời đất…
Khả Hân còn đang quỳ dưới đất tự dưng bị đẩy lên giường mà hôn đến nóng mặt, lây cả cái nóng này cho đồng nghiệp đáng thương vừa đẩy cửa đi vào lại lặng lẽ đóng cửa lại. Không có bồ, Noel phải đi trực lại còn bị ăn cơm chó, cái kiểu nhọ gì thế này? Ông trời ngược cẩu độc thân! Thật quá đáng, thật quá đáng!
– Về phòng chị đã.- Khả Hân có chút khó khăn đẩy Uyên Hà đang hưng phấn ra.
Tất nhiên ý nàng là về phòng bày đồ ăn ra mà ăn, mà vị bác sĩ nào đó lại nghĩ về phòng khám của cô bày nàng ra để ăn…
Tài lái xe của Hạ Băng thì không phải bàn cãi nữa, đỉnh tới nỗi đã từng khiến Nguyệt Minh chết lên chết xuống bao lần. Cũng may Lam Hạ không nhạy cảm như Nguyệt Minh, nên là chỉ hơi sợ trong lòng một chút, còn lại là cảm thán thật nhanh đã đến nơi.
Thật ra Hạ Băng cũng không chở Lam Hạ đi đâu xa, chỉ lên đỉnh đồi trong khu cô sống, nơi có thể thu hết cảnh đêm thành phố vào tầm mắt, rất hợp để ngắm cảnh. Bình thường nàng không thích mấy vụ thế này, chỉ là trong vài giây đã cảm thấy nếu lúc nãy giọng hát của Lam Hạ phát ra, liền có thể lấn át tạp âm mà đi vào tai cô. Chỉ là, cô không muốn bất cứ ai nghe được ca khúc này.
Không biết, chỉ là muốn ích kỷ một chút.
Đột nhiên muốn nghe một mình, vậy nên kết quả là thế này đây.
– Chị.- Lam Hạ ôm đàn đi đến trước mặt Hạ Băng.
Lúc này, nàng đang ngồi ở trên nắp capo xe, tự cười nhạo chính bản thân mình, trên tay là một điếu thuốc cháy hồng.
Lam Hạ hơi nhăn mặt. Cô đối với khói thuốc thật sự rất không thích, càng không thích hơn khi nhìn thấy Hạ Băng hút, dù cảnh tượng ấy đặc biệt đẹp mắt.
– Hút thuốc không tốt cho sức khoẻ.- Lam Hạ nói lí nhí, muốn khuyên răn người ta nhưng lại sợ người ta, kết quả chỉ có thể nói nhỏ như vậy.
Vậy mà lời vẫn có thể lọt vào tai Hạ Băng. Nàng không khó chịu chút nào, chỉ rít một hơi, rồi thổi ra làn khói trắng ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn xe.
– Nhưng có lợi cho tâm hồn. Được rồi, hát cho chị nghe đi.- Nàng hất mặt, tư thế nữ vương ra lệnh.
– Vậy em…- Lam Hạ đi đến đứng trước mặt nàng. Dù khói thuốc lá làm mắt có chút đỏ, cô vẫn mặc kệ.
– Không cần nắm bé khoai tây buff sức mạnh sao?- Hạ Băng trêu đùa, hơi ngã người ra sau, tư thế đầy phong tình.
Lam Hạ nuốt ực một cái.
Không lẽ nàng lại nói bé khoai tây cũng từ chị mà ra, bây giờ nhìn chị thì không cần nhìn khoai tây nữa à…
I don’t want a lot for Christmas
Em chẳng muốn gì nhiều vào Giáng sinh này.
There is just one thing I need
Chỉ có một điều duy nhất em cần mà thôi.
Lam Hạ đã chọn hát chay đoạn đầu, cứ thế dùng chất giọng trời phú của mình mà ngân vang.
I don’t care about the presents underneath the Christmas tree
Em cũng chẳng quan tâm tới những món quà, đặt bên dưới gốc cây thông kia.
I just want you for my own
Em chỉ muốn chị là của riêng mình.
More than you could ever know
Khát khao ấy mãnh liệt hơn chị nghĩ rất nhiều.
Hạ Băng mỉm cười, rõ ràng là cùng một ca khúc kinh điển lúc nãy trong bar, mà cô nhóc nhỏ này hát lên lại như thể mang một màu sắc khác, như thể nước sông và nước giếng, tựa hồ như thiên đàng và địa ngục. Giọng Lam Hạ khi không run rẩy sợ hãi, quả là cực phẩm nhân gian. Thậm chí Hạ Băng không rõ vầng hào quang trên người cô nhóc nhỏ lúc này là do đèn xe của nàng, hay là do chính lời hát của cô ấy.
Make my wish come true
Xin hãy biến ước mơ của em thành hiện thực đi.
All I want for Christmas is you
Tất cả những gì em cần trong Giáng sinh này là chị.
Santa Claus won’t make me happy…
Ông già Noel cũng không làm em hạnh phúc được
– Em yêu chị.- Giây phút chuông nhà thờ phía xa xa ngân vang, Nguyệt Minh ôm Gia An vào lòng, giữa ban công nên thơ của tổng giám đốc, nơi không biết hai người đã tình tứ bao nhiêu lần.
Nhưng mỗi lần đều như lần đầu.
– Chị cũng yêu em, Nguyệt.
– Noel là Merry Christmas phải không?- Buông người yêu ra, Nguyệt Minh nhẹ nhàng hỏi.
– Ừm…- Gia An nghiêng đầu tựa vào vai cô.
– Còn chị thì marry em.
– Thật không?
– Chị muốn không?
– Ai lại cầu hôn đơn giản thế này.
– Ha ha.
…With a toy on Christmas Day
Với món đồ chơi xinh đẹp vào Giáng sinh.
I won’t ask for much this Christmas
Em sẽ không đòi hỏi gì nhiều vào Giáng sinh này.
Dưới ánh nến mập mờ, phòng khám ban ngày đầy bọn nhóc khóc lóc vì bị tiêm vào mông cũng trở nên nên thơ lạ lùng. Khả Hân lồm cồm bò dậy vừa tìm áo vừa cằn nhằn Uyên Hà không đứng đắn, không biết nghĩ đến hoàn cảnh, thậm chí còn làm áo nàng bị rách.
– Rách vậy mặc thế nào?
Nhưng Uyên Hà lại hết sức không đứng đắn cười ngoác mồm, đi đến ôm Khả Hân.
– Em mặc gì cũng đẹp, không mặc càng đẹp.
Khả Hân ghét bỏ đẩy Uyên Hà ra.
– Không biết, mặc kệ chị có được không.
Uyên Hà bĩu môi, lại dí mặt vào cổ Khả Hân.
– Em mặc gì cũng được, đừng mặc kệ chị.
I won’t even wish for snow
Thậm chí cũng chẳng muốn những bông tuyết kì diệu rơi.
I’m just gonna keep on waiting underneath the mistletoe
Em chỉ muốn tiếp tục chờ đợi chị, dưới nhánh cây tầm gửi.
I won’t make a list and send it to the North Pole for Saint Nick
Em sẽ không lên danh sách quà tặng gửi đến ông già Noel ở bắc cực xa xôi.
I won’t even stay awake to hear those magic reindeer click
Em sẽ không thức khuya mà trông ngóng tiếng động kì diệu của những chú tuần lộc.
Cause I just want you here tonight
Bởi em chỉ muốn chị ở đây tối nay.
Holding on to me so tight
Muốn vòng tay chị ôm em thật chặt.
Hạ Băng khẽ nhịp chân, từng giai điệu vui tươi lại ngập tràn chân tình cứ âm vang trong đầu nàng. Chẳng hiểu vì sao, không cần ánh đèn sân khấu ngập tràn, không cần những tiếng hò reo nâng cao bầu không khí, Hạ Băng chỉ muốn nghe Lam Hạ hát mãi thôi, ước gì ca khúc này mãi chẳng chấm dứt.
Chỉ là, nàng đưa tay đặt lên lồng ngực mình, cảm giác trống rỗng đã không còn, nhưng nội tâm nàng giằng xé mãi.
Vì sao nàng cứ muốn nhìn Lam Hạ mãi thôi?
Vì sao Lam Hạ lại nở nụ cười như thế với nàng?
Trong khoảnh khắc, Hạ Băng cảm nhận được điều kì lạ.
Ngọt ngào đan xen đắng chát.
Không, không, không.
What more can I do?
Em phải làm gì đây chị?
Oh, baby, all I want for Christmas is you
Tất cả mọi thứ em cần trong Giáng sinh này là chị.
Santa, won’t you bring me the one I really need?
Ông già Noel ơi, liệu ông có mang người con cần đến được không?
Won’t you please bring my baby to me?
Liệu ông có thể mang chị ấy đến bên con được không?
Hạ Băng càng siết chặt bàn tay, lại vô tình bắt gặp ánh mắt long lanh phảng phất một tia nước của Lam Hạ.
Vì sao?
Vì sao Lam Hạ lại khóc?
Vậy mà vẫn cố hoàn thành hết bài.
Hạ Băng đã vứt điếu thuốc đi, muốn rõ một chút cảm giác đau đớn này là gì, liền nhảy khỏi xe, bước đến bên cạnh Lam Hạ, vứt đi cây đàn của cô, khẽ ôm cô vào lòng.
Không gian yên lặng tĩnh mịch. Chỉ là ngay trên ngọn đồi quen thuộc, ấy vậy mà như ngăn cách cả thế giới, chỉ còn tiếng thở, cùng tiếng nhịp tim đập rối loạn không thể phân rõ là của ai nữa.
Hạ Băng thở dài, đã tìm được câu trả lời của riêng mình. Nhưng nàng không muốn không khí thêm tồi tệ, chỉ nhẹ đẩy Lam Hạ ra rồi nở nụ cười mà nói.
– Bởi vì ai cũng muốn ước có người yêu hoàn hảo, nên tuần này chị bị Santa Claus bắt đến bảy lần rồi đấy!