Chương 159 - Chương 159
- Trang Chủ
- Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Hoàng Nguyệt Minh
- Chương 159 - Chương 159
Khả Hân tự nhiên đẩy cửa lớn mà đi vào, liền thấy chị sếp vẫn còn chăm chú xem văn kiện.
– Chị ơi, tới giờ hẹn rồi.
– Hả?- Nguyệt Minh có chút ngạc nhiên, sau đó nâng tay lên xem đồng hồ.- Nhanh vậy sao? Mãi đọc tài liệu nên chị không để ý.
– Thật ra là muộn luôn giờ trưa rồi.- Khả Hân chu đáo lấy áo khoác giúp Nguyệt Minh.
Kể từ ngày Nguyệt Minh đi làm lại, phần công việc của Khả Hân nhẹ đi không ít, có sếp lớn ở đây, mọi việc diễn ra thuận lợi hơn hẳn lúc chỉ có một mình nàng lo liệu.
Khả Hân nhìn Nguyệt Minh, bất giác mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, chị lớn đau ốm, nàng cũng đau lòng
– Đi thôi em.- Nguyệt Minh quay người khẽ gọi cô em gái đang ngẩn ngơ.- Suy nghĩ gì vậy?
– Không có, em nghĩ mấy cái tào lao thôi.- Khả Hân lập tức quay trở về thực tại, đi theo sau Nguyệt Minh, vị trí mặc định quen thuộc của nàng.
– Làm gì mà cứ luôn ở phía sau vậy? Đi lên đây, chị nói cũng chẳng nghe.- Nguyệt Minh khựng lại.
– A, dạ.- Khả Hân gãi gãi đầu, có chút chần chừ.
– Nhanh?- Nguyệt Minh có chút không nhẫn nại mà nhíu mày.- Đừng lúc nào cũng nguyên tắc như vậy, không chịu tiếp quản vị trí phó tổng thì thôi đi, dạo này lại luôn tạo khoảng cách với bọn chị, chúng ta chẳng phải là người nhà sao?
– Dạ, em xin lỗi.- Khả Hân hơi cúi đầu.
Nguyệt Minh lại nhíu mày, ánh mắt đặt trên đỉnh đầu Khả Hân.
– Mới tí tuổi đã có tóc bạc, mai nghỉ phép vài ngày đi refresh lại mình đi, cả năm nay em cực khổ rồi. Em thế này bác sĩ Hà không nói gì à?
– Nhưng… còn nhiều công…
– Nghỉ ngơi đi, chị cho phép, có chị ở đây rồi.- Nguyệt Minh cắt ngang lời của Khả Hân rồi đi thẳng vào thang máy.
Khả Hân cũng theo vào, thang máy bắt đầu di chuyển, Nguyệt Minh mới dùng ánh mắt chị lớn nhìn nàng.
– Dạ.- Khả Hân bĩu môi, lộ ra dáng vẻ nên có của một đứa em gái.
Nguyệt Minh bất giác mỉm cười.
– Hỏi chị Fuyu của em chỗ làm đẹp đi, mấy cái này chẳng phải nhỏ rành nhất sao? Thẻ của chị, em vẫn giữ đúng không? Cứ dùng đi. Chị chẳng thấy em tiêu gì cả.
Tuy giọng điệu cứng rắn, nhưng lời nói đầy quan tâm khiến Khả Hân ấm lòng, tay nàng hơi siết chặt, ánh mắt long lanh nhìn Nguyệt Minh.
– Nhắc đến chị Fuyu… giờ chị ấy đang phủ sóng trên các mặt báo điện tử đó chị…
Thang máy mở ra, cả hai lại vừa đi vừa nói chuyện.
– Sao? Hẹn hò với người nổi tiếng hay đánh đấm với ai nữa hả?
– Dạ, hôm nay ngày công chiếu show…
– À, cái show tạp nham của đạo diễn Vy ấy hả? Cậu ta quấy rối trẻ vị thành niên sao!?
– Ây ây, nào có! Để chị Fuyu nghe được chị ấy sẽ giận đó chị.
Cả hai đi trên đại sảnh, nhân viên thấy Nguyệt Minh và Khả Hân liền tự giác đứng nép sang một bên, hơi cúi đầu chào hai người. Nguyệt Minh ở công ty vẫn luôn là một tảng băng không cảm xúc, một mạch đi thẳng ra xe dưới sự trợ giúp của vệ sĩ.
Vừa vào xe, Khả Hân nhanh nhảu mở iPad, Nguyệt Minh nhận lấy, đọc lướt qua vài tiêu đề, lại lướt xem vài video ngắn minh hoạ, sau đó xoa xoa thái dương.
– Không ngờ lại đến mức này, Fuyu và đạo diễn Vy cũng thật là…- Nguyệt Minh bó tay.
– Bây giờ vẫn đang live đó chị, tới tận khuya.
– Ha, lắm trò.
Nguyệt Minh trả iPad cho Khả Hân, sau đó chống tay trên thanh tựa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
– Cứ để cậu ta vui vẻ khi còn có thể đi…-Nguyệt Minh lẩm bẩm như tự nói với bản thân mình.
Khả Hân ở cạnh bên hết nhìn Nguyệt Minh lại nhìn vào Hạ Băng bên trong màn hình, trong đầu có chút phức tạp.
– Chào dì. Xin lỗi, con đến trễ.
Bước vào phòng riêng tại nhà hàng, Nguyệt Minh có hơi bất ngờ khi thấy Thiên Hương đã chờ sẵn. Dù còn tận 15 phút mới đến giờ hẹn nhưng vì lịch sự, Nguyệt Minh vẫn nói câu xin lỗi, Thiên Hương vốn là “mâm trên”, việc để bà đợi chờ quả là không thích hợp.
– Đến là tốt rồi, ngồi đi.- Thiên Hương vẫn điềm tĩnh như cũ.
Nguyệt Minh và Khả Hân mau chóng ngồi xuống đối diện với Thiên Hương. Nguyệt Minh đánh giá tình hình một chút, người phụ nữ này vẫn luôn giữ cho nhan sắc trẻ trung nhất có thể, gương mặt lúc nào cũng tràn đầy vẻ cao ngạo, mà cũng chẳng ai dám phàn nàn trước toàn bộ thành quả mà bà gây dựng nên.
Thoạt nhìn, Hạ Băng cũng phảng phất vài đường nét giống mẹ.
– Dì gọi món cho hai đứa rồi.- Thiên Hương cười nhẹ.
Nguyệt Minh gật đầu coi như đáp lại.
Việc ăn uống rõ ràng cũng là một điểm bất đồng giữa hai mẹ con nhà này, nếu như Hạ Băng luôn thích các món Châu Á, đặc biệt là đồ ăn nước J thì Thiên Hương luôn và sẽ luôn dùng bữa ở các nhà hàng Tây cao cấp bậc nhất. Mỗi cuộc gặp với Thiên Hương đương nhiên cũng không phải gặp gỡ thông thường, từ việc đặt món giúp đã thấy rõ sự áp đặt… Có thể thấy, Hạ Băng trước giờ sống khó khăn đến biết nhường nào.
Thức ăn rất nhanh được mang ra bàn, từng món từng món với cách trang trí thoạt nhìn đơn giản nhưng lại đầy nghệ thuật. Ba người dùng xong bữa ăn trong những câu hỏi thăm xã giao, lúc này, Thiên Hương mới cất tiếng vào chủ đề.
– Hẳn con đã biết lý do của cuộc hẹn ngày hôm nay.
– Vâng ạ.
Nguyệt Minh sao có thế không hiểu, có cuộc hẹn nào không liên quan đến cô bạn thân Hạ Băng đâu?
Chỉ là, lần này Nguyệt Minh nghĩ sẽ không bình thường lắm, chắc chắn là có ẩn tình!
– Mai Phước Hưng, con vẫn đang điều tra?
Ngay khi Thiên Hương dứt lời, đồng tử Nguyệt Minh hơi nở to hơn, dù chỉ diễn ra trong chớp mắt, vẫn không thể nào qua mắt được Thiên Hương, kết quả chính là nụ cười hài lòng của bà ta ở phía đối diện.
– Hơi chậm đó Nguyệt.- Thiên Hương nói với giọng đều đều, nhưng thật ra là đang mỉa mai cô.
Phải, trong tài liệu Thiên Hương từng đưa cho Nguyệt Minh có liên quan đến cái tên này, cũng thể hiện cho việc bà đã và đang nắm rõ mọi thông tin.
– Con trai của Mai Phước Sang, ứng cử viên sáng giá cho ngai vàng trong chiến dịch tranh cử lần này.- Thiên Hương lại thong dong nói tiếp.- Có mỗi một thằng con trai riêng, lại tạo điều kiện cho nó một tay che trời, hại chết học trò của dì.
Thiên Hương vẫn rất thản nhiên như thể chẳng có gì to tát, dù bầu không khí trong phòng đã thay đổi rõ ràng. Khả Hân lặng lẽ nhìn Thiên Hương, rồi lại theo ánh mắt dò xét của bà mà đáp lại trên người một Nguyệt Minh vẫn đang cố tỏ ra bình tĩnh.
– Con phải hiểu con đang đối mặt với điều gì, ngay cả bên cảnh sát còn bị mua chuộc, thì phần trăm con thắng là bao nhiêu? Mai Phước Hưng còn trẻ, nhưng lại quá tinh ranh và hơn con về kinh nghiệm ở mặt tối rất nhiều… Trước giờ con luôn ngay thẳng, giao toàn bộ chuyện ở những mặt tối cho Nhật, con nghĩ con làm được gì lúc này hả Nguyệt?
Nguyệt Minh vẫn im lặng để Thiên Hương dẫn dắt chủ đề, đánh động cả trùm cuối vào, vấn đề quả thật không đơn giản.
– Buôn lậu, sản xuất chất cấm, rửa tiền, mại dâm, giết người, náo loạn thị trường chợ đen,… rất nhiều người biết, nhưng đều nhắm mắt cho qua bởi không muốn đụng vào. Tương lai hắn còn muốn trèo cao hơn nữa.- Thiên Hương chầm chậm nhấp ngụm vang đỏ, vẻ mặt đầy tận hưởng.-Tiếc cho Nhật Minh yêu đến mù quáng, quá bất cẩn, xảy ra chuyện không may.
Nguyệt Minh hơi nghiến răng, hai bàn tay đặt dưới gầm bàn đang siết chặt vào nhau, cô biết mình không nên để lộ cảm xúc.
– Con cũng đang bất cẩn đấy, học theo Hạ Băng à? Con nhìn con xem, đang làm gì trên mặt báo thế? Tất nhiên, dì biết rằng yêu đương không sai, nhưng con có quá tự tin không khi để lộ người yêu lên công chúng? Con quên Nhật vì sao mà chết à? Chẳng phải là bởi vì thằng nhóc cảnh sát ngầm kia sao?
Nguyệt Minh đương nhiên hiểu, dù đã chuẩn bị kỹ càng tinh thần nhưng cô không thể phủ nhận rằng lời của Thiên Hương khiến mình dao động không ít.
– Tuy rằng con bé đó là con gái của cặp đôi Ralph và Waldo, có gia thế và có cửa sau, nhưng…
Thiên Hương cố tình nhấn mạnh, chưa từng một giây rời mắt khỏi Nguyệt Minh, bà đang đọc vị đứa nhỏ này, dù sao bà cũng nhìn mấy đứa con nít này lớn lên.
Muốn giúp Hạ Băng sao?
Không có cửa đâu.
– Dì biết con và hai ông bố tất nhiên có hàng chục cách bảo vệ con bé, nhưng ngược lại, bọn nó cũng có hàng trăm cách để giết con bé, cái chết của Nhật Minh là một ví dụ.
Nguyệt Minh càng nghe lại càng xúc động, chỉ là đang gồng cả người kìm nén lại mà thôi.
– Con đủ thông minh để hiểu, dì nói như vậy, đồng nghĩa với việc dì có cách giải quyết, nhỉ?
Thiên Hương đặt ly rượu xuống mặt bàn, sau đó tựa vào ghế, thản nhiên dành cho Nguyệt Minh ảnh mắt như một nữ hoàng đang nhìn con dân thấp bé.
– Dì muốn thế nào?- Nguyệt Minh lần đầu lên tiếng, vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm.
– Dì muốn Hạ Băng, thuyết phục con bé về SUNSHINE đi.
Nguyệt Minh cùng Khả Hân cùng cúi nhẹ đầu nhìn theo xe của Thiên Hương dần khuất tầm mắt, sau đó cả hai mới lên xe mà rời khỏi nhà hàng.
Khả Hân thấy Nguyệt Minh tỏ vẻ đăm chiêu, cũng tự biết trong lòng cô gợn sóng không ít, thư ký nhỏ khẽ đặt tay lên vai chị mà an ủi.
– Chị này, nếu có cách giải quyết dứt khoát vấn đề làm mấy chị không vui, em nghĩ rằng chúng ta nên cân nhắc.-Khả Hân thật nghiêm túc nói thêm.-Đôi lúc, cũng nên nghĩ chuyện về sau thật kỹ càng…
Nguyệt Minh quay đầu, đôi mắt đen láy cứ như vậy xuyên thẳng vào mắt của Khả Hân.
Nguyệt Minh và Khả Hân đối mặt nhau thật lâu, cô trượt tầm nhìn xuống khoé môi với nụ cười chân thành của em gái, rồi lại khẽ buông hơi thở dài.
Cô khẽ “Ừm” một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ý Khả Hân là muốn bán Hạ Băng?”
Mười hai giờ trưa, ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp khí quyển, kiêu ngạo xuyên đến từng ngóc ngách nhưng cuối cùng lại thua bởi những tán lá dày đặc trong khu rừng này.
– Nhanh chân lên.- Một người đàn ông vạm vỡ, vết sẹo trên mặt càng làm cho vẻ ngoài của gã thêm hung tợn, gã quay người, tay cầm súng chỉ chỉ về phía trước.
Một đám người phía sau men theo đường mòn ẩm ướt mà đi, trên vai mỗi người là một ba lô quân đội đã sờn, không biết bên trong chứa thứ gì mà chiếc nào cũng căng cứng.
– Phải chuyển số hàng này đến nơi trước hoàng hôn.-Gã lại cất giọng, chân chầm chậm đi về phía cuối hàng, dùng báng súng đánh vào người đi cuối.- Nhanh cái chân lên.
– Yeah.- Joy cục cưng chăm chú nhìn màn hình iPad, cả người đứng thẳng, tay lại đưa lên không trung mà múa may theo nhạc điệu.
Nguyệt Minh ngồi một bên nhưng trong lòng lại có chút u sầu, càng ngày Joy cục cưng càng lộ rõ sở thích ca hát múa may thế này… cô thật sự quan ngại…!!!
“Ôi Joy của dì, con phải vào showbiz.”
Nhớ đến lời Hạ Băng vào hôm sinh nhật Joy, Nguyệt Minh càng thêm đau đầu và ớn lạnh. Lo lắng đau buồn là thế, nhưng tâm tư vẫn cất gọn vào trong, Tổng giám đốc nào dám ý kiến với cục cưng nhà mình, cô còn phải vỗ tay khen Joy hát hay múa đẹp nữa kia kìa.
Trong lúc hai dì cháu còn đang người múa kẻ vỗ tay thì cửa nhà mở ra, bác sĩ An chầm chậm đi vào, cả hai người vẫn là chưa phát hiện ra sự xuất hiện của nàng.
Bao ngày đi công tác, nàng thật sự rất nhớ gia đình nhỏ này, nhưng trước khi ôm ấp, nàng nghĩ mình nên chấn chỉnh lại một vấn đề.
– E hèm.- Bác sĩ An tằng hắng một tiếng.
Hai dì cháu vẫn múa hát hăng say, không biết gì.
– Khụ khụ.
Bác sĩ An cố tình ho lớn, nhưng kết quả vẫn như cũ, nàng đành bỏ cặp da cùng áo khoác sang ghế trống, trực tiếp cầm iPad lên, đóng ập vào một cái.
Joy cục cưng và Nguyệt Minh đang vui ca thì bị chen ngang, có chút bất mãn định “mắng” kẻ phá đám một trận, nhưng vừa nhìn thấy bóng ai đó, hai dì cháu ngay lập tức “quay xe”.
– Bà xã, em biết lỗi rồi.- Nguyệt Minh tự giác từ trên ghế sofa trượt xuống mà quỳ gối, sẵn tiện được kéo Joy vào lòng mình.
– An… An…- Joy cục cưng cũng bày ra vẻ mặt sợ hãi.- Nhin nhin nhỗi nhỗi…
– Lỗi gì, nói chị nghe?- Gia An bế Joy cục cưng vào lòng.
Nguyệt Minh thấy vậy cũng đưa tay đòi ôm, nhưng lại bị bác sĩ An ấn quỳ xuống tiếp.
– Em không nên cho Joy xem iPad, em thề là em mới cho Joy coi 5 phút thôi!- Nguyệt Minh giơ hai tay lên theo tư thế đầu hàng, giọng nói thành khẩn.
– Còn con thì sao?- Gia An nâng Joy lên ngang mặt mình.
– Ba la ba la bô…
Gia An đại khái có thể hiểu rằng bé cũng đang khẳng định chắc nịch như Nguyệt Minh.
– Cả hai chắc chưa?- Bác sĩ An nhíu mày.
– Dạ chắc.- Nguyệt Minh gật đầu khẳng định.
– Coá coá!- Joy cục cưng cũng minh hoạ theo dì út.
– Được.- Gia An bế Joy bỏ lại vào lòng Nguyệt Minh, sau đó nàng mở iPad lên.
– Đấy chị thấy chưa… chưa tới 5 phút nữa…- Nguyệt Minh khẩn trương nói, giọng lại đầy uất ức như mình oan lắm.
– Ồ, ra vậy.- Gia An gật gù tỏ ra tin tưởng Nguyệt Minh, nhưng hành động thì ngược lại.
Nguyệt Minh mở to hai mắt, dây thần kinh căng theo từng cái lướt tay của người yêu. Sau cùng, lúc nàng ấn vào lịch sử xem, cả thân người cô đổ đầy mồ hôi.
A, điên rồi, sao cô có thể nghĩ rằng sẽ qua mặt được người có IQ cao như Gia An chứ!?
Hết sức mất não!
Joy cũng tỏ ra rất sợ hãi, bàn tay mũm mĩm đẩy đôi tay đang run rẩy của Nguyệt Minh ra khỏi người mình, trực tiếp chạy lại ôm chân Gia An.
– Ba la nghiệt nghiệt… a a… – Joy vẫn tiếp tục nói ngôn ngữ ngoài hành tinh, tay nhỏ liên tục chỉ về phía Nguyệt Minh.
Gia An xoa xoa đầu Joy rồi mỉm cười đầy chuyên nghiệp, nàng đưa màn hình iPad đến trước mặt Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh nuốt nước bọt.
Đúng vậy, cái clip kia quả thật là chưa tới 5 phút, nhưng lịch sử xem ngày hôm nay cộng lại đã hơn 1 tiếng đồng hồ…
– Joy nói là em xúi Joy xem, Joy không biết gì hết.
Gia An dịch thuật lại lời của Joy, bé con chứng nhận dịch chuẩn bằng hàng loạt cái gật đầu.
Nguyệt Minh gãi gãi đầu, khẽ lườm đứa cháu “phản bội”, sau đó thở dài, lộ vẻ mặt đáng thương nhìn bác sĩ An.
– Em sai rồi, hu hu, tại vì… a, đôi lúc cháu chán nên em cho nghe nhạc giải trí một chút…- Nguyệt Minh thành khẩn khai báo.
Gia An rất không hài lòng với việc cho trẻ tiếp xúc với điện thoại và máy tính bảng khi quá nhỏ. Nàng không có ý kiến với cách dạy con của đa số phụ huynh hiện giờ, cũng không đánh giá và phán xét, mỗi người có quan điểm riêng. Nhưng Joy như là con ruột của nàng, tất nhiên nàng phải chú trọng và giáo dục một cách tốt nhất, không thể vì bé quấy khóc là liền đưa iPad, điện thoại dỗ bé là xong được.
Nàng không thể chấp nhận Joy bị lệ thuộc.
– Joy đang trong giai đoạn tìm hiểu thế giới xung quanh, em cho xem một chút thì được. Bật tivi lên cho Joy xem thế giới động vật hoặc nghe nhạc thì chị không ý kiến, nhưng iPad lại rất hại mắt, mấy ngày nay ở nhà xem nhiều không?
– Thật sự là không nhiều. Mới lúc nãy em lấy iPad làm việc, Joy đòi nên em định cho xem một tí, một tí thôi…. Em nói thật.- Nguyệt Minh dùng đầu ngón tay diễn tả.
Cô cũng muốn giáo dục Joy một cách tốt nhất và hoàn toàn tin tưởng vào người theo nghề Y như bác sĩ An. Mấy ngày nay, chỉ cần cô ở nhà, đa phần thời gian sẽ cùng Joy chơi đùa, luyện một ít trò chơi nhận thức sự vật… Ấy vậy mà, chỉ vừa cầm iPad lên một tí, Gia An đã về, oan ức thật sự!?
– Joy.
Gia An lần nữa bế bé con lên đối mặt với mình, biểu cảm nghiêm túc nhưng không hung dữ, đây là gương mặt giảng giải, phân tích cho cục cưng.
Người lớn cứ luôn nói trẻ còn nhỏ không biết gì, không hiểu gì, nhưng thực chất đây là độ tuổi quan trọng quyết định tâm tính trẻ sau này, Gia An không trách mắng Joy, nhưng nàng sẽ nói chuyện, giảng giải cho bé hiểu.
– Con không nên làm nũng để đòi thứ con muốn, ỷ vào tình yêu thương của người khác sẽ làm con lệ thuộc vào họ mà thôi. Hơn nữa, muốn xem ca nhạc thì phải xem trên tivi lớn, ngồi xa ít nhất 2 mét, con hiểu chưa?
Joy gật gật đầu, Gia An mỉm cười rồi hôn nhẹ lên má bé cưng.
– Cô chủ mới về.- Bảo mẫu từ phòng Joy đi ra, tươi cười chào Gia An.
– Chào chị.- Gia An lịch sự gật đầu đáp lại rồi nhìn đồng hồ, sau đó trao bé lại cho bảo mẫu.- Joy cục cưng đi tắm nhé.
Bảo mẫu bế Joy đi rồi, bây giờ là lúc nàng dạy vợ mình.
– Đứng dậy đi.- Gia An kéo Nguyệt Minh lên.
Tổng giám đốc khịt khịt mũi, sau đó nhào vào ôm bà xã, muốn hôn hôn nàng vài cái cho đỡ nhớ nhung mấy ngày qua, liền bị Gia An ghét bỏ đẩy ra.
– Nói chuyện nghiêm túc với chị.
– Dạ…- Nguyệt Minh như bé cún cụp đuôi.
– Em không nên chiều Joy quá, không tốt cho Joy.- Gia An bất lực nói.
Cháu cưng duy nhất, ai mà không yêu?
Nhưng Joy càng lớn, Gia An lại càng buộc phải vào vai ác trong mắt mọi người.
Nguyệt Minh yêu chiều, hai daddy nhà nàng cực kỳ nâng niu, lại thêm dì Hạ Băng và dì Khả Hân tuy lâu lâu mới sang nhưng cũng chiều chuộng không kém… Để bất kỳ ai trong mấy người này đi shopping cùng Joy, chỉ cần bé chỉ vào một món đồ, họ cũng sẵn sàng mua cả một cửa hàng để làm bé vui.
Nếu Gia An ngăn cản, nàng dám tự tin sẽ đoán đúng câu trả lời của bọn họ.
Nguyệt Minh: “Em thấy đáng yêu mà, Joy thích là được, em có tiền!”
Ralph: “Ôi giời ơi, sao con keo kiệt vậy? Honey, nhà mình thiếu tiền hay sao? Lúc nhỏ, con muốn gì đều có nấy mà…”
Waldo Gia Minh: “Joy sắp khóc rồi…”
Hạ Băng: “Này bác sĩ An, đừng cố giết chết tuổi thơ của một đứa con nít, cảm giác thích một thứ gì đó mà không có được khó chịu lắm. Hơn nữa, chúng ta có thiếu tiền đâu?”
Khả Hân là đỡ nhất trong đám người này, ngoan ngoãn nghe lời nàng khuyên nhưng sau đó vẫn sẽ len lén mua rồi tặng cho Joy sau.
Nàng không phải là người chỉ vì tiếc một chút tiền mà ngăn Joy mua một món đồ, như họ nói, nàng có tiền mà, nàng thậm chí mua món đồ tốt nhất cho Joy, thứ đáng lên án ở đây chính là sự yêu chiều quá đà sẽ khiến trẻ ngạo mạn từ nhỏ, nhất là một đứa trẻ ngậm thìa kim cương. Gia An mạnh dạng khẳng định nếu Joy cứ sống trong chưng chiều vô độ của những người này, bé con khi lớn sẽ là “ông trời con” còn đáng ghét hơn Nguyệt Minh lúc ban đầu cho xem!
Nàng hiểu rõ, người lớn đều vì Joy từ khi mới chào đời đã thiếu tình thương ruột thịt mà không tiếc bất cứ thứ gì để bù đắp cho bé, nhưng như thế này thật sự rất không tốt cho sau này…
Nghĩ đến đây, Gia An lại thở dài, khiến Nguyệt Minh sợ muốn chết, lật đật nắm lấy tay nàng.
– Bà xã, em xin lỗi, em sai rồi, em hứa sẽ không cho Joy chơi iPad nữa! Chị đừng dỗi, có được không?
Gia An nhìn bé Nguyệt nhà mình hoá cún con tíu tít một bên, khẽ bật cười, xoa đầu cô vài cái.
– Được rồi, tâm lý phiền muộn của mẹ bỉm sữa một chút ấy mà.- Bác sĩ An dịu dàng nói.
– Ừm ừm, tâm lý tốt- Nguyệt Minh nịnh nọt.- Joy và em có chị là tốt, là may mắn.
– Được rồi, đừng có mà nịnh hót nữa, chị có thứ này cho em.- Gia An không đẩy Nguyệt Minh ra, hơi rướn người lấy từ trong túi da ra chiếc USB.-Cho em.
– Cái này…
Nguyệt Minh nhận lấy, ánh mắt nũng nịu thoáng chốc thay đổi, cô lập tức ngồi thẳng người, dè chừng nhìn Gia An, cảm giác ớn lạnh chạy khắp sống lưng.
– Lại là USB của Fuyu sao!?
– Trọng Nhân đưa cho chị.
Nguyệt Minh đã biết việc Gia An gặp Trọng nhân qua báo cáo của vệ sĩ, ngay tối hôm ấy, hai người cũng có đề cập qua điện thoại. Chỉ là lúc này, nhìn chiếc USB trong tay mình, Nguyệt Minh lại cảm thấy mọi chuyện ngày càng thêm phức tạp.
Đang yên đang lành, Trọng Nhân đưa USB cho Gia An làm gì?
Cô cảm thấy lòng bàn tay nặng trịch.
– Em có đủ bằng chứng cả chưa?- Gia An cẩn thận hỏi.
– Cũng tương đối. Nhưng để lật đổ Mai Phước Hưng thì không chắc chắn, hắn như con tắc kè vậy, có thuật ẩn mình. Số bằng chứng hiện tại chỉ đủ kéo được đám râu ria chết thay thôi.
Những bằng chứng Nguyệt Minh thu thập được đều rất quan trọng, dễ dàng đánh sập nhiều thành phần chủ chốt, vấn đề của tên đầu đàn mới khó. Nếu cứ ngửa bài lúc này, chỉ sợ rằng bứt dây động rừng, người chết không phải trùm cuối mà là bù nhìn thế thân.
Hai người im lặng nhìn nhau, kể từ lúc bị Thanh Phương hại đến giờ, Nguyệt Minh chưa từng giấu Gia An thêm bất cứ việc gì nữa, mọi thứ đều nói với nàng, nhưng tuyệt nhiên không muốn nàng dính quá nhiều vào bãi bùn.
– Phía Hạ Băng thế nào?- Gia An vuốt ve tay Nguyệt Minh, trấn an người yêu.
– Vẫn theo kế hoạch thôi.- Nguyệt Minh gượng gạo kéo khoé môi, nghĩ đến Hạ Băng là lại nghĩ đến một phần phiền não trong lòng cô.
Mặt trời khuất bóng, màn đêm tĩnh mịch buông xuống vùng núi non hiểm trở, từng bước chân mệt nhọc cứ thế dẫm đạp lối mòn, thẳng tiến đến căn nhà sáng rực một góc xa xa.
Đặt đống balo bên cạnh đống lửa bập bùng, ai nấy đều thở hổn hển.
– Làm tốt lắm.- Giày da bóng loáng đạp trên nền đất đầy lá khô, một người đàn ông xuất hiện với âu phục chỉnh tề hoàn toàn đối lập với đám người bặm trợn lôi thôi này.
– Hàng đây rồi, nhanh thanh toán.- Mặt sẹo liền tiến lên mặt đối mặt với người đàn ông.
Gã hất mặt, hai tên đàn em cũng y phục chỉnh tề bước lên phía trước, lần lượt mở từng balo ra đếm.
– Hàng đủ số lượng anh Đăng.- Lát sau, một tên báo cáo.
Gã gật đầu, sau đó ra hiệu cho hai tên đàn em khác cầm hai vali đưa cho mặt sẹo. Mặt sẹo cũng học theo cách kiểm kê của phía người đàn ông kia, chỉ khác là thứ trong vali là tiền… rất rất nhiều tiền.
– Tốt lắm, hi vọng tiếp tục hợp tác lần sau.- Mặt sẹo hiếm hoi mà cười sảng khoái, đóng vali lại đầy thoả mãn.
Người đàn ông nhếch môi.
– Hi vọng vậy.
Hai bên nhận lấy thứ mình muốn, gã cùng đàn em mang “hàng” và rời đi, bỏ lại đám người mặt sẹo đang sung sướng lấy bia từ một balo khác ra mà “liên hoan”.
Người đàn ông với tây trang thẳng thớm đứng một góc nhìn các cấp dưới lần lượt cho các món hàng ra xe chuyên dụng, xong hết thảy, giày da bóng loáng mới bước sang hướng khác, chầm chậm đi trên đường mòn nhỏ.
Rốt cuộc cũng đến được phía cuối cánh rừng, nơi có một chiếc xe đen hầm hố chờ sẵn, đèn xe không hoạt động, nhưng động cơ vẫn nổ máy.
Thấy gã đi đến, một tên áo đen mới cung kính giúp gã mở cửa.
– Sếp Đăng.
Quang Đăng ngồi vào chỗ bên phải của Mai Phước Hưng, hắn đang ngậm trong miệng một điếu xì gà xa xỉ. Gã liền hiểu ý, lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc bật lửa mà mồi cho Mai Phước Hương.
– Thế nào?- Mai Phước Hưng vẫn giữ gương mặt đầy kiêu ngạo xem trời bằng vung như thường ngày.
– Mọi thứ đều ổn.
Mai Phước Hưng đảo mắt nhìn gã, biểu cảm đầy khó đoán. Quang đăng vẫn cúi đầu, không dám trực diện nhìn vào mắt Mai Phước Hưng.
– Chú làm tốt lắm.- Sau một hồi im lặng, một trận cười sảng khoái vang lên, Mai Phước Hưng đưa tay sang vỗ vai gã hầu cận của mình, giọng nói đầy khen ngợi.- Phía gián điệp thế nào?
– Có báo rằng hôm nay con nhỏ Fuyu đến nhà ông Kim Đức, nhưng đã xảy ra một trận cãi nhau thật lớn. Kết quả là cô con gái út bỏ đi cùng Fuyu, ông Đức giận đỏ cả mặt quay về phòng.
Mai Phước Hưng “chậc” một tiếng thay cho lời đáp. Hắn chủ động mở cửa kính nhìn ra bên ngoài, từng mảng rừng đen thăm thẳm đều bị bỏ lại phía sau.
– Lũ kinh tởm.- Hắn rít một hơi xì gà, sau đó lại nhả khói ra, chân phải vắt lên chân trái, chễm chệ ngồi tựa người vào lưng ghế da sang trọng.
Quang Đăng vẫn thẳng người ngồi cạnh hắn, không dám một lời dư thừa.
– Ông Đức bảo thủ cũng có tiếng.- Cuối cùng, Mai Phước Hưng buông ra lời nhận xét.- Nhưng chú mày không thấy có quá nhiều sự trùng hợp ở đây sao?
Trong màn đêm tối, ánh mắt hắn sâu hun hút, lại như có thể nhìn xuyên thấu cả cánh rừng xa vạn dặm.
– Theo như em điều tra được thì con gái ông ấy và Fuyu đúng là đã qua lại với nhau từ thời đại học, khá lâu về trước, cả hai vẫn duy trì đến bây giờ. Về phía Fuyu từng qua lại với rất nhiều người, nhưng số người qua lại với Jade ít hơn, chỉ là…- Quang Đăng trầm ngâm, có chút suy nghĩ.
Điều này khiến Mai Phước Hưng nhướng mày.
– Chỉ là, dù thế nào, hai người này vẫn duy trì gặp nhau…
– Ha.- Hắn lại bật cười.- Cái lũ biến thái đó thì làm sao chúng ta có thể hiểu nỗi! Bảo bên đó tiếp tục nằm vùng, nếu Fuyu tiếp cận quá gần với ông Đức, nói gì về việc chúng ta, lập tức báo cáo.
– Dạ anh.
Nói đến đây, Quang Đăng có thể nhận thấy được tâm trạng của Mai Phước Hưng dường như đi xuống, không còn cao hứng nữa. Gã nhìn đôi bàn tay to lớn của hắn dứt khoát dập tắt điếu xì gà đắt tiền dù còn hơn nửa điếu. Gã không dám nhiều lời, vì ở đây, Mai Phước Hưng là lớn nhất.
– Khó thật.- Chợt, Mai Phước Hưng lên tiếng.
Quang Đăng lại cúi đầu tỏ ý lắng nghe.
– Đụng con Fuyu này là đụng bà Hương, đụng đến con nhỏ bác sĩ thì dính đến Nguyễn Gia.
Đều là những người không ăn chay, chẳng cần lý do liền có thể băm nhỏ hắn.
Quang Đăng lén nhìn Mai Phước Hưng, gã hiểu rõ câu nói này, đây chẳng phải là điều khiến một con sư tử đầy tự tôn như Mai Phước Hưng day dứt hàng đêm hay sao?
Lúc trước, có thể xử cô cả nhà họ Hoàng là vì nhận thấy cô ấy không có chỗ dựa sau lưng bên mặt tối, lại có điểm yếu chí mạng. Bây giờ, vốn cũng đã nắm được điểm yếu của cô em, nhưng cái điểm yếu này vô cùng khó xơi.
Tạm thời bỏ qua “cái gai” của SUNSHINE, chỉ nói riêng về cô bác sĩ kia, không phải muốn đụng là có thể đụng được.
Nguyễn Gia Minh, sau này về nước với tư cách là Waldo Nguyễn, con trai duy nhất của dòng tộc Nguyễn Gia, một dòng tộc lâu đời trong mặt tối xã hội. Tuy rằng từ lúc dứt áo ra đi lập nghiệp ở nước ngoài, Gia Minh chưa từng nhúng chàm, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta dễ xơi. Ông không nhúng chàm, nhưng quan hệ trong giới đó chắc chắn là vẫn còn.
Buổi tiệc công bố cô con gái Nguyễn Gia An với giới thượng lưu, còn không phải đang định dằn mặt Mai Phước Hưng hay sao?
Tuy Mai Phước Hưng luôn tự tin một tay che trời, nhưng cũng phải biết điều không động chạm vào những vùng trời khác.
– Em sẽ suy nghĩ thấu đáo tìm cách.
– Không cần.-Mai Phước Hưng quay đầu, hơi cao giọng.- Chuyện đàn bà, cứ để đàn bà giải quyết.
Hắn lại bật cười, âm thanh nghe thật man rợ.
Quang Đăng ngước mặt, lần đầu từ lúc lên xe dám lén nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi con ngươi trong bóng đêm lại như phát sáng theo từng điệu cười. Gã lại cúi đầu, hai tay khẽ khàng siết chặt thành nắm đấm.
– Cậu hiểu ý tôi chứ, Quang Đăng?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Nguyệt Minh: Cậu ta quấy rối trẻ vị thành niên à?
Hạ Băng: Mày có thể nghĩ cái gì tốt hơn về tao được không?