Chương 153 - Khám thai
Có nằm mơ Nguyệt Minh cũng không thể ngờ rằng có ngày mình sẽ như một thiếu nữ bám dính lấy người yêu không buông thế này, chỉ cần là lúc Gia An rảnh rỗi, cô sẽ bên cạnh nàng suốt thế này.
– …?
Bác sĩ An cũng vậy, nàng có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng có ngày mình sẽ yêu phải một chiếc người yêu với giao diện của bá đạo tổng tài nhưng lại chạy hệ điều hành của mấy em gái mới lớn. Nàng bất lực nhìn Nguyệt Minh, mà hình như “ở lâu trong cái khổ, nàng cũng quen khổ rồi”, bây giờ mà cô ra vẻ ngầu thì nàng lại chỉ thấy buồn cười, nhìn kiểu gì cũng thấy không quen. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
– Chị ơi, em đố chị cái này ha.- Nguyệt Minh dụi dụi mặt vào tay của Gia An.
– Em nói đi.- Gia An cưng chiều đáp.
– Chị biết tim em nằm ở đâu không, honey?
Bác sĩ An cười cười, nàng biết chắc Nguyệt Minh hỏi điều này là định thở ra vài câu sến rện gì đó, nhưng hình như cô quên nàng làm bác sĩ thì phải?
Được rồi, nàng sẽ trả lời chuẩn khoa học nhất có thể.
– Tim được đặt ở khoang giữa của trung thất trong lồng ngực, nằm phía bên dưới lồng xương sườn, chếch về bên trái xương ức và ở giữa phổi… Đây này.- Gia An nắm lấy tay Nguyệt Minh, đặt lên lồng ngực cô, rồi nở một nụ cười thật tươi.- Là vị trí này. Tất nhiên cũng có vài trường hợp nội tạng đảo ngược, tim nằm bên phải.
Nguyệt Minh ngớ người, cảm nhận được nhịp tim đập liên hồi, hai má bất giác ửng đỏ, nhưng rất nhanh, cô lắc lắc đầu, thính còn chưa thả hết, không được gục vì nụ cười kia.
– Không phải, không phải. Chị sai òi!
– Thế ở đâu?- Gia An nhướng mày, tỏ ý chờ lắng nghe.- Bao nhiêu năm học hành chị học như vậy đó.
– Chị năn nỉ em đi rồi em nói cho nghe, hôn em bên đây một cái, rồi bên này một cái.- Nguyệt Minh chỉ vào hai má mình. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
– Rõ ràng em đố chị, còn bắt chị hôn, nghỉ đi.- Bác sĩ An véo véo hai má của cô.
– Ấy ấy, để em nói, tim của em ở trong tay chị rồi nè.
Nguyệt Minh nắm tay Gia An, mở lòng bàn tay trái của nàng ra, sau đó bỏ một viên kẹo vào, hệt như nàng đang cầm tim của cô vậy.
– Chị không biết lãng mạn gì hết trơn á bác sĩ An.- Nguyệt Minh bĩu môi trách móc.
– Honey à, cái này không phải là lãng mạn, là lãng xẹt đó con…
Đúng lúc này, một tràng tiếng ho phát ra, cả hai cô con gái quay sang đã thấy hai người ba ngồi đó như thể đang quan sát sinh vật lạ.
Ralph xắn tay áo lên, chỉ vào cánh tay đang nổi đầy da gà của mình.
– Sel honey, con làm daddy ước mình không hiểu ngôn ngữ này luôn á.
Gia Minh cười mỉm, sau đó tiếp tục chuyên tâm đọc báo.
Gia An thật sự rất xấu hổ, nhưng ngay sau khi nhìn thấy Nguyệt Minh bị đứng hình, nàng từ ngại ngùng chuyển sang buồn cười. Bạn lớn ngốc nghếch chắc lại quên thân phận ở ké rồi, hai người ba của nàng cái gì cũng giỏi, đặc biệt là hóng hớt.
– Honey à, anh biết tim người ta nằm đâu hông hả?- Ralph lúc này sà vào lòng Gia Minh, diễn lại một màn không thể giống hơn.
Gia Minh hiếm khi có hứng đùa mà đáp trả Tổng tư lệnh.
– Đây, ở bên cạnh em.
Nguyệt Minh khóc không ra nước mắt, lúc này mới nhận ra được cái thính mình vừa thả nó buồn nôn thế nào…
Bác sĩ An thật không biết nên làm gì để về sau hạn chế loại tình huống này, ở thư viện Thành phố có cuốn sách nào hướng dẫn và phân tích cách xử lý khi em người yêu hay nói mấy câu ngốc nghếch ngọt ngào mà lại sến rện đến buốt đầu không nhỉ?
Dù nàng đã dần quen với việc lâu lâu Nguyệt Minh sẽ bất ngờ diễn trò thế này, nhưng chưa bao giờ là nàng thấy ổn cả.
– Hưm….Hưmmmm…
Nguyệt Minh hết đi sang trái lại chạy sang phải, tay trái để dưới cằm không ngừng xoa, cô đang săm soi standee của bác sĩ An được đặt tại sảnh vào khoa Sản.
– Chủ tịch… có vấn đề gì không ạ?
Giám đốc bệnh viện từ đâu xuất hiện, cúi đầu hỏi ngay bên tai khiến Nguyệt Minh giật thót tim.
– Hù chết tôi rồi.- Tổng giám đốc vuốt vuốt ngực tự trấn an vì tưởng chị An phát hiện ra cô lén theo đến bệnh viện chứ. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Còn chưa kịp gây bất ngờ cho người yêu đã bị phát hiện sẽ nhọ thế nào cơ chứ!?
– Ủa? Cô đi đâu đây?- Nguyệt Minh chỉ vào giám đốc bệnh viện rồi hỏi ngược lại.
– Tôi đến diện kiến chủ tịch.- Giám đốc bệnh viện niềm nở đáp.
Còn phải hỏi sao!?
Nghe nhân viên báo Chủ tịch Nguyệt Minh đến khoa sản đã hơn 30 phút đồng hồ rồi khiến bà sợ muốn chết, cô gái trẻ này rất khó chiều, khó nắm bắt tâm tư lắm, nhỡ đâu không may làm phật ý, còn không phải sẽ bay mất chén cơm sao?
– Vậy… standee này có gì không vừa ý Chủ tịch ạ?- Giám đốc bệnh viện thu hết can đảm hỏi.
– À…- Nguyệt Minh đứng thẳng người lại, phủi phủi áo vest của mình vài cái.- Không có gì… Mà, tách ra.. Tách cái này ra, standee này của bác sĩ An nên để một mình, chất lượng standee chưa tốt lắm, cảm giác kém người thật xa lắm.
Rốt cuộc, Nguyệt Minh cũng nói ra điều làm cô bận tâm, ngoài standee của Gia An còn có của vài bác sĩ khác nữa, có standee của một bác sĩ nam nào đó đặt ngay cạnh nàng, cô có chút không hài lòng.
Giám đốc bệnh viện gật đầu liền gật đầu, sau đó ra hiệu cho bảo vệ bước lên cân chỉnh standee theo ý Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc xoa xoa cằm, tách ra rồi vẫn thấy chưa ổn, tuy chị người yêu cười rất xinh, áo blouse trắng thẳng thớm trông sạch sẽ lại thanh thoát, nhưng vẫn cứ thiếu thiếu cái gì đó…
Giám đốc bệnh viện lấy khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, thấy Nguyệt Minh cứ tiếp tục đăm chiêu một lúc lâu, bà thật sự muốn hỏi cô có vấn đề gì với standee của bác sĩ An sao… Dù cũng nghe phong thanh các tin đồn lan truyền trong bệnh viện, nhưng bà không dám chắc nịch khẳng định như những người cấp dưới khác.
– Đặt thêm vài chậu hoa lá gì ở cạnh bác sĩ An đi, cho màu sắc tí.- Một lúc sau, Nguyệt Minh cũng nghĩ xong.
Ban đầu, Nguyệt Minh định bảo là thiếu standee mình đứng cạnh Gia An, nhưng cũng tự thấy quá vô lý, mà làm vậy thì kiểu gì chị người yêu cũng không hài lòng, nên rốt cuộc chọn hoa. Nguyệt Minh muốn cho cả thiên hạ này thấy rằng hoa dù có đẹp đến mấy cũng bị bác sĩ An làm cho lu mờ, dù chỉ là cái standee không đẹp bằng người thật.
– Dạ dạ, được được.- Giám đốc bệnh viện gật đầu.- Chủ tịch còn khuyên bảo chuyện gì không ạ?
– Không, Giám đốc về làm việc đi, để tôi tự nhiên.- Nguyệt Minh phất tay.
Giám đốc bệnh viện:…
Cái khỉ gì vậy?
Đến bệnh viện rồi còn mong tự nhiên, nói như đang ở nhà vậy?
Ờ, đúng thật bệnh viện này cũng thuộc sở hữu của Nguyệt Minh, mà cô cũng nhập viện như ăn cơm bữa, xem là nhà cũng không sai…
– Phải công nhận là có standee của bác sĩ An đứng đây, nhìn khoa Sản uy tín thật… Được thì đặt làm biển quảng cáo trước bệnh viện, cho bác sĩ An làm đại diện luôn đi!
Giám đốc bệnh viện:…
Bà lại thầm khinh bỉ Nguyệt Minh trong lòng, cái bệnh viện này là di sản mấy đời của nhà cô đó, bộ hồi trước không có bác sĩ An là không uy tín à!? Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Rồi cô có dự định biến bệnh viện đa khoa này thành bệnh viện chuyên khoa sản luôn không?
– The New HOPE sắp tới sẽ tập trung vào khoa sản, cũng nên chú ý chất lượng, mở rộng tuyển dụng đi.
Nguyệt Minh nhắm mắt trái, săm soi, lại nhắm mắt phải chỉnh sửa standee lần nữa.
– Mà thôi… không ấy dẹp cái standee của bác sĩ An luôn đi.
Cô cảm thấy tâm lý mình có chút vặn vẹo, nhưng biết sao được!?
Vừa muốn khoe người yêu xinh đẹp hơn hoa, nhưng khi thấy người khác nhìn người yêu hoài lại có chút không thích…
Nếu được, cô chỉ muốn gói bác sĩ An cho vào túi, chỉ để riêng cô ngắm mà thôi.
– Dạ… vậy…
Giám đốc bệnh viện còn chưa nói xong thì Nguyệt Minh lại nói bằng giọng điệu khác.
– Mà thôi đi, vẫn là nên giữ, nhìn mới uy tín. Còn cái quảng bá trên bảng quảng cáo của HOPE thì khỏi, nhiều người thấy quá.
Giám đốc bệnh viện đang phải niệm chú “Không được đánh sếp, không được đánh sếp” liên tục trong đầu, nhưng khổ sở thay, ngoài mặt, bà vẫn phải tươi cười rạng rỡ nghe lời Chủ tịch trẻ.
Nguyệt Minh đứng trầm trồ trước standee của bác sĩ An đến tận một tiếng đồng hồ, sau khi đuổi Giám đốc bệnh viện đi rồi, cô mới đì về phía bàn tiếp tân của khoa Sản.
Các em gái tiếp tân nãy giờ bận buôn dưa lê về Nguyệt Minh, thấy cô lại gần liền vội vội vàng vàng thẳng người dậy, ngồi nghiêm túc.
– Hi, bác sĩ An còn lịch trống không?- Nguyệt Minh rất tự nhiên hỏi.
Tiếp tân 1 nhìn Nguyệt Minh đầy nghi hoặc, sau đó khẽ liếc mắt xuống phần bụng có hơi nhô ra vì bị thương đã lâu rồi không tập gym của cô.
Chủ tịch Nguyệt Minh tới khám thai hay khám phụ khoa?
Nếu khám thai thì tin đồn Nguyệt Minh đồng tính là giả à?
À đâu, bây giờ hiện đại rồi, đồng tính vẫn có thai như thường…
– Cô ơi.- Nguyệt Minh thấy em gái tiếp tân hồn bay phách lạc, liền gọi thêm vài lần.
– A, dạ, bác sĩ An kín lịch cả tuần rồi ạ. Thông thường phải đặt bác sĩ An sớm hơn hai, ba ngày mới được.
– Ồ…- Nguyệt Minh tặc lưỡi, có chút tự hào.
Trước đây, đu bám theo Gia An mỗi ngày, cô cũng biết tần suất làm việc của nàng rất cao, hầu như không có khoảng trống.
– Nhưng nếu Chủ tịch cần gấp thì vẫn có thể sắp xếp ạ, ca khám gần cuối của bác sĩ An có dư ra ít thời gian, em có thể xếp lịch của chủ tịch ở đó ạ.- Tiếp tân 2 nhanh nhẹn.
– Ồ…- Nguyệt Minh nghĩ một chút, còn có thể mua đồ ăn trưa cho bác sĩ An, cũng được.- Phiền cô rồi.
– Vậy thì hôm nay Chủ tịch đến khám gì ạ?-Tiếp tân 1 rốt cuộc cũng có cơ hội để bộc lộ thắc mắc.
Có một group kín đẩy thuyền Chủ tịch cùng thiên kim nhà SUNSHINE, đặc biệt, thuyền này đa phần đều đẩy Nguyệt Minh công, bây giờ có nguy cơ lật thuyền vì Chủ tịch có thai sao?
Em gái tiếp tân 1 phải thay các đồng chí lôi cha đứa bé ra ánh sáng…
– Phải hỏi cái này sao?
– Vâng ạ, để làm hồ sơ tổng hợp cho bác sĩ An ạ.
– Vậy thì ghi tôi bị đau…
– Đau ở đâu ạ?
Nguyệt Minh nhìn nhìn bụng mình, đau lòng là đau bụng đúng không nhỉ…?
Sau đó, cô chỉ vào bụng.
Em gái tiếp tân tay run run, thầm nghĩ thuyền lật rồi, đành nghẹn nuốt nước mắt ghi vào hai chữ “khám thai”. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
– Mời Chủ tịch qua phòng cân đo trước ạ.
– Phải làm đến vậy sao?- Nguyệt Minh nhíu mày.
Cô đâu có định khám thật đâu, hừm, lần trước là có chuẩn bị trước chứ không phải đột nhiên nổi hứng như hôm nay nên không phải trải qua mấy bước râu ria thế này!?
– Dạ… không cũng được ạ. – Tiếp tân 1 rầu rĩ, thuyền lật nên cái gì em gái cũng không màng nữa rồi.
– Okey, thank you.- Nguyệt Minh cong khoé môi.
Dù gương mặt không-có-mặt-trời-Gia-An-là-auto-lạnh-lùng của cô tạo cảm giác rất khó gần, nhưng cũng gây thương nhớ rất nặng, hai em gái tiếp tân mặt ửng đỏ, đâu phải chưa từng thấy Chủ tịch, nhưng lần nào trái tim cũng đập bình bịch thế này.
Chiếc visual che lấp luôn cả cánh tay bó bột, tuyệt vời…
Gia An khám xong cho thai phụ cuối cùng thì một hồ sơ công việc mới lại được thêm vào, tiếp tân luôn sắp xếp rất hợp lý các ca khám của nàng, đột xuất thêm vào thế này khiến nàng khá ngạc nhiên.
Việc đã đến tay thì nàng cũng không ngại, trực tiếp ấn vào xem.
Hoàng Nguyệt Minh?????
Gia An buông chuột, dùng hai tay dụi dụi mắt vài lần rồi click lại lần nữa.
Vẫn là Hoàng Nguyệt Minh.
Gì vậy trời?
Nữa hả?
Bác sĩ An cảm thấy hoang mang, Hoàng Nguyệt Minh có phải là một cái tên phổ biến không nhỉ?
Nàng liền nhớ đến lần Nguyệt Minh trùm kín mít đến đây chọc phá nàng, hừm, cái con người này…
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là y tá mở cửa hướng dẫn, không ngoài dự đoán, cái tay bó bột kia còn ai ngoài em người yêu lắm trò đâu!?
Xem cái gương mặt khó ở chỉ cần y tá vừa đi cái là liền cười nịnh nọt nàng kìa…
Gia An đưa tay lên miệng vờ ho một cái để che giấu nụ cười, muốn xem bạn gái mình lại định bày trò gì đây.
– Mời ngồi.- Nàng trưng ra vẻ mặt công nghiệp.
Nguyệt Minh cũng kéo ghế ngồi theo.
– Hôm nay cô đến đây để khám… thai?- Bác sĩ An đọc hồ sơ bệnh án rồi “hưm” một cái.
Nguyệt Minh thì đầu đầy chấm hỏi…
Ủa em gái tiếp tân ơi?
Đau bụng là đi khám thai sao?
Chuyên môn của em có vấn đề hả?
– Không… em không… sao có thai được? Chị có thể làm em có thai được sao?
Gia An dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn người yêu đang lắp bắp.
– Chị có thể đó.- Bác sĩ An nhấn mạnh
– Hả? Chị thần kỳ như vậy luôn hả? Chị thật sự có thể làm em có thai?
Gia An với ánh mắt khinh bỉ nhân hai:
– Có thể!
– Vậy thì tốt quá, mình làm liền bây giờ được không? Em nên nằm ở đâu.
Nhìn Nguyệt Minh ngây thơ đi tìm chỗ nằm, bàn tay dưới mặt bàn của Gia An đã siết thành nắm đấm đến trắng bệch. Nàng phải dùng hết mười phần công lực để nín cười, nhận thấy không chịu được liền dùng chiêu cũ, đưa tay lên miệng ho vài cái thật to, sau đó lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, cầm tài liệu lên viết viết.
– Có hai phương pháp, một là thụ tinh trong ống nghiệm IVF và hai là bơm t*ng trùng vào tử cung IUI, em lựa chọn phương pháp nào? Chị sẽ tư vấn cho em.
Gia An thành thạo lục trong tủ ra hai tờ thông tin về hai phương pháp mà nàng vừa nói đến.
– Ngân hàng t*ng trùng của HOPE rất đa dạng, em là Chủ tịch, chị cho em đi cửa sau được.
Bác sĩ An càng nói, Nguyệt Minh càng hoa mắt.
Cái gì vậy trời?
Trêu chọc một chút mà người yêu nói luyên thuyên chóng hết cả mặt…
– Không… không, em đau bụng, không muốn mang thai.- Nguyệt Minh ngồi ngay ngắn lại mà giải thích.
– Thế bị cái gì?
– Em… bị đau.
– Đau ở đâu?
– Đau lòng.
Nguyệt Minh làm mặt cún con, chỉ chỉ vào bụng, sau đó lại nhớ đến em gái tiếp tân nghĩ sai, đành sửa lại chỉ vào tim.
– …?
Gia An ngẩng mặt lên nhìn Nguyệt Minh bình thản nói.
– Hoàng Nguyệt Minh, lòng nằm ở phía bụng.
Nguyệt Minh mếu máo, vội phân bua:
– Nói chung em đau lắm huhu.
– Thế sao? Đau tim thì qua khoa tim, đau bụng khoa dạ dày, khoa tiêu hoá… Em đến khoa Sản? À mà… có đau bụng dưới không? Nếu có thì chị khám thử buồng trứng, tử cung em xem sao.
– Em…- Hai má Nguyệt Minh ửng đỏ.- Rồi chị định khám người ta như nào? Như tối…
– Thì cho em đi rút một ống máu, à không, hai ống đi.- Gia An vội vàng cắt ngang.
Nguyệt Minh không nói nên lời, nghĩ thôi đã thấy đau muốn chết rồi. Cô chạy vèo qua bàn làm việc, trực tiếp khuỵu gối xuống, nhào vào lòng Gia An.
– Bà xã, người ta biết lỗi rồi mà.