Chương 152 - Chương 152
- Trang Chủ
- Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Hoàng Nguyệt Minh
- Chương 152 - Chương 152
Hạ Băng đối với ẩm thực luôn có yêu cầu khắt khe, dụng tâm thế này cũng đủ thấy nàng xem trọng các vị khách thế nào. Nguyệt Minh hiểu điều này, dù cô với ẩm thực nước J không quá mặn mà, nhưng vẫn cảm kích nhỏ bạn, dù đôi lúc hay gây chuyện, cơ mà xem ra tâm cũng còn tốt lắm, còn cứu được.
– Cô Fuyu, phòng đã chuẩn bị xong, mời mọi người theo tôi.- Người phụ nữ đón tiếp chính là quản lý nhà hàng, bà ta nói hoàn toàn bằng tiếng nước J với Hạ Băng.
Nhà hàng này như một ngôi làng nhỏ nằm giữa những tòa nhà cao tầng đồ sộ tại trung tâm thành phố X. Quản lý dẫn họ men theo lối mòn dưới ánh đèn vàng phảng phất, xuyên qua những rặng trúc được chủ nhân dày công chăm chút, mỗi nhóm khách đến sẽ được ngồi những gian nhà riêng tách biệt, không gian có giới hạn nên mỗi ngày nhà hàng chỉ đón một lượng khách nhất định.
– Fuyu chan, sugoiiiii…-Bác sĩ Hà không dừng được những lời tán thưởng.
Hạ Băng khẽ nhếch mép, dương dương tự đắc mà ngồi xuống.
– Bác sĩ An có đặc biệt yêu cầu gì không ha?- Hạ Băng lịch sự hỏi Gia An.
Dù vẫn còn rất rén cái lực tay của bác sĩ An, nhưng lấy lòng người yêu bạn thân sẽ mang lại nhiều lợi ích, chí ít, những lúc nàng lầm lỗi, Nguyệt Minh muốn đánh nàng sẽ có người giúp nàng giải vây.
– Ừm, tùy Fuyu thôi.- Gia An cười nhẹ, dưới bàn gỗ, tay nàng đang bị bé Nguyệt nào đó nắm lấy, vuốt vuốt xoa xoa.
– Okey, vậy hôm nay tôi mạn phép làm chủ.
Tuy phong cách Omakase thông thường sẽ do đầu bếp quyết định hết, nhưng Hạ Băng vẫn sẽ có những yêu cầu riêng, sao cho phù hợp với khẩu vị của nàng nhất có thể.
Phía sau cửa trượt phát ra tiếng chào hỏi, tiếp sau đó, đầu bếp xuất hiện, lịch sự cúi chào bằng phong cách nước J với mọi người, niềm nở trao đổi với Hạ Băng hệt như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Các nguyên liệu lúc này cũng dần dần được mang lên, điểm khiến Uyên Hà để ý nhất chính là nguyên một con cá ngừ đại dương đông lạnh khổng lồ. Cô há hốc mồm, wow một tiếng, mọi người vì biểu cảm này cũng bật cười. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Khả Hân không ngoại lệ, nhưng thêm vào đó đưa tay nâng cằm Uyên Hà lên tránh cho hàm cô ấy rớt xuống đất.
– Bác sĩ An dùng sake được nhỉ?
– Chị ấy không uống rượu đâu, cậu cho chị ấy uống trà được rồi.- Nguyệt Minh liền ngăn cản.
– Bác sĩ An dùng một chút cũng được, lấy vị, sake hoa anh đào này không quá khó uống đâu.- Hạ Băng hoàn toàn bơ Nguyệt Minh, nàng nháy mắt với bác sĩ An.
– Cũng được, dù sao mai tôi cũng không trực.- Gia An lễ phép tiếp lấy chung rượu nhỏ.
Nguyệt Minh đưa tay chặn lại, ánh mắt lo lắng nhìn Gia An, cô vẫn nhớ cái lần nàng say bí tỉ kia.
– Chị dùng được mà.- Gia An vỗ mặt Nguyệt Minh một cái.
Nguyệt Minh nắm lấy tay nàng, đưa lên môi hôn hôn, đám người còn lại trong phòng đang chờ món Nhật thế mà liền bị thồn một đống thức ăn cho chó.
– Sư phụ, tôi nghĩ chúng tôi không cần ăn cơm cuộn nữa, no rồi.- Hạ Băng trêu.
– Hai chị có thể để Uyên Hà ăn cho hết buổi cơm được không ạ?- Khả Hân bất lực rút khăn giấy ra lau mũi cho Uyên Hà.
Mặt bác sĩ An hơi ửng hồng.
– Bác sĩ Hà?- Hạ Băng nghiêng đầu.- Làm tí cồn là hết chảy máu mũi!
– Được được, mai tôi cũng không trực.- Uyên Hà nhét nhét giấy vào mũi rồi nhận lấy chung rượu của Hạ Băng.
– Dạo này có phải con hơi náo động rồi không?
Quỳnh Chi nhìn chăm chăm vào đĩa sashimi được trang trí một cách hoa lệ ở giữa bàn, bên tai là giọng nói cực kỳ trầm, vang vọng cả gian phòng nhỏ.
Cô ta chốc chốc khẽ liếc mắt quan sát người đàn ông kia, gương mặt nghiêm nghị cùng bộ râu dài cứ vậy run rẩy theo từng lời nói, đôi mắt ông ta sắc lạnh và đầy sự áp bức, như thể bất kỳ ai trong tầm ngắm đều chỉ là kẻ bề tôi.
Ánh mắt ông ta khẽ động, hai ánh nhìn giao nhau, Quỳnh Chi vội vàng dời tầm mắt trở lại với đĩa thức ăn bắt mắt.
– Đàn ông muốn làm được chuyện lớn thì phải luôn biết mình nên và không nên làm gì.
Ông ta tiếp tục giở giọng răng dạy, đối tượng được dạy dỗ chính là người đang ngồi cạnh Quỳnh Chi, Mai Phước Hưng.
– Đây là chỗ con vui đùa được sao?
Hiếm khi gã đàn ông cao ngạo như Mai Phước Hưng lại im lặng lắng nghe, bởi bình thường, hắn luôn là người nắm quyền. Hắn khẽ động, hiểu được ẩn ý trong lời nói, ho một cái, giọng nói điềm tĩnh cất lên.
– Em ra ngoài một chút.
Quỳnh Chi hít một hơi, dù bất mãn, nhưng vẫn thực hiện tròn vai cô người yêu bé nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, lễ phép lui ra.
Cánh cửa trượt vừa khép lại, biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp liền thay đổi, bao nhiêu cáu gắt liền hiện ra, Quỳnh Chi nổi giận đùng đùng đi xuyên qua rừng trúc nhỏ, đến một góc mà cô ta có thể tự do phát tát tính tình. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
– Con mẹ nó chứ, Mai Phước Hưng rốt cuộc vẫn như con chó rụt đầu.- Quỳnh Chi tiến đến giật lấy điếu thuốc trên môi người đàn ông, đưa vào miệng mình, điêu luyện mà rít một hơi.
– Thôi nào, bình tĩnh, dù sao thì hắn cũng cần có ô dù mà em.- Người đàn ông nhẹ giọng an ủi.
Quỳnh Chi lườm hắn một cái.
– Anh cũng chả khác gì con chó của nó.
Bị sỉ nhục như vậy, nhưng gã trai cũng chỉ cười cho qua chuyện.
– Này Đăng, anh có biết ông già đó vừa là ô dù vừa là nhược điểm không?
Quang Đăng nhún vai.
– Mai Phước Hưng cũng điên thật, ba làm quan, con lại thích làm tội phạm.- Quỳnh Chi mỉa mai.
– Mỗi nhà mỗi cảnh, nơi nguy hiểm nhất vẫn là nơi an toàn nhất, chỉ cần lần này ông già đó thành công thăng chức, chúng ta cũng sẽ trụ vững vàng thôi.- Quang Đăng nhìn xung quanh, thấy không có ai mới chầm chậm cúi đầu, khẽ thì thầm vào tai Quỳnh Chi.-Đến lúc thời cơ thích hợp, anh và em sẽ rời đi, không còn ai dám xem em như con tốt nữa.
Quỳnh Chi khẽ hừ một cái, ánh mắt phức tạp, nhưng chỉ sau vài giây, đôi mắt liền ngân ngấn nước, hệt như cô ta đang rất cảm động, cũng hệt như rất hạnh phúc khi nghe những lời này. Cô ta nâng tay, ôm lấy tấm vai vững chãi kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
Lúc này, tiếng bước chân truyền đến ngày một gần, nụ cười của Quỳnh Chi dần thu liễm, cô ta bước lùi hai bước, theo hướng âm thanh mà nhìn.
Mái tóc nâu dài bồng bềnh, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp, gương mặt hiền dịu mang theo khí chất của một tiểu thư đài cát, vẻ thanh tao đó cho dù có nhắm mắt, Quỳnh Chi vẫn có thể vẽ nên được một bức tranh hoàn mỹ, cô ta đẩy Quang Đăng ra, chủ động đi đến ngã rẽ.
– Trùng hợp ghê, Gia An xinh đẹp