Chương 151 - Chương 151
- Trang Chủ
- Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Hoàng Nguyệt Minh
- Chương 151 - Chương 151
– Nô!
– Sao không thương? Thương đi mà? Hôm qua con còn bảo thương đúng không?
– Nô nô nô!!!
Bảo mẫu ngồi một bên nhìn hai dì chú nhà họ Hoàng chơi đùa trêu chọc nhau mà khoé môi vô thức xuất hiện nụ cười.
Ban đầu, cô được Gia An giới thiệu, nhưng làm lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm đặc biệt. Vẫn là làm bảo mẫu, nhưng công việc tương đối nhàn rỗi hơn ở những gia đình khác, được bao ăn ở sang trọng, có phương tiện đưa đón khi cần, lương lại cao, nghỉ ngày cuối tuần, được tự do sinh hoạt, quan trọng hơn hết là Joy rất đáng yêu.
Lúc trước, thời gian làm việc sẽ từ lúc hai cô chủ đi làm cho đến khi hai người tan tầm, nhưng từ sau khi bị gãy tay lần hai, Nguyệt Minh không đến công ty, bảo mẫu cũng nhàn rỗi hẳn lên. Cô rất thức thời, lúc có chủ nhà ở với Joy, cô sẽ sử dụng skill tàng hình, hạn chế sự có mặt, nâng cao không khí riêng tư nhất có thể, khi nào Nguyệt Minh cần thì cô sẽ ngay lập tức xuất hiện hỗ trợ.
– Ừm, chị giúp tôi bế Joy vào phòng là được rồi, cảm ơn.- Nguyệt Minh lịch sự nói.
Cô chủ lớn này khiến bảo mẫu được mở mang tầm mắt kha khá, với người khác sẽ có chút lạnh lùng và khó gần, nhưng chỉ cần có cô chủ lớn thứ hai là ngay lập tức biến thành cún con, thiếu mỗi chiếc đuôi nữa thôi. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
– Vâng ạ, cô còn cần gì nữa không?
– Ừm, không đâu, hôm nay thứ 7 mà phiền chị làm nửa ngày rồi. An sắp về rồi, bây giờ chị có thể nghỉ ngơi…
– Dạ.- Bảo mẫu lễ phép cúi đầu, sau đó từ từ lui ra.
– Phải rồi…- Nguyệt Minh như sực nhớ gì đó mà gọi lại.-Tháng vừa rồi chị làm tốt lắm. Cảm ơn chị, tôi sẽ chuyển vào tài khoản chị một ít tiền thay lời cảm ơn.
– Cô chủ cũng quá khách sáo rồi.
Bảo mẫu có chút ngượng ngùng dù thật ra nội tâm đang tươi như hoa, cứ tiếp tục công việc này thì chẳng mấy chốc cô có thể mua được nhà với xe rồi, một ít của cô chủ Nguyệt Minh không giống “một ít” của người bình thường!
– Ừm, trông Joy cũng vất vả, chị thích mua gì thì mua, thiếu thì cứ nói tôi, hoặc nhắn cho Khả Hân giải quyết cũng được.- Nguyệt Minh ở nhà với Joy toàn thời gian chỉ mới hơn một tuần nhưng cũng đủ hiểu được khổ cực của người trông trẻ.
Ám ảnh từ ả bảo mẫu đầu tiên từng khiến Nguyệt Minh phát sinh tâm lý cảnh giác, nhưng may thay người bảo mẫu này do Gia An giới thiệu rất tốt, cô cũng không tiếc khi cho thêm tiền-thứ mà cô không thiếu.
– Dạ, cảm ơn cô chủ. Chào cô chủ, tôi về.
– Ừm, cảm ơn chị.
Nguyệt Minh gật đầu rồi đóng cửa phòng lại, sau đó lại nhìn chiến thần Joy đang vật lộn với đám mèo bông, hay nói đúng hơn là đang ngồi lên mình một Hoàng Gia Bạch Nguyệt Quang cỡ lớn, hai tay nho nhỏ nắm lấy hai lỗ tai mèo mà giật.
Tổng giám đốc cạn lời, hôm nay cuối tuần, vốn Gia An sẽ được nghỉ theo lịch, nhưng mà công việc của bác sĩ mà, lúc nào cũng dễ xuất hiện hai chữ đột xuất, lâu dần rồi cô cũng không chút bỡ ngỡ.
Buổi chiều khi Gia An về, cả nhà sẽ cùng với Hạ Băng đi ăn, nhỏ bạn phiền phức này không biết lại đang ủ mưu gì đây?
Cứ nằng nặc muốn rủ các cô đi ăn là sao vậy!?
– Ngủ đi con.- Nguyệt Minh nhìn sang Joy.
Bé con nghe vậy lại càng chơi càng hăng, 12 giờ trưa rồi mà bé vẫn không chút buồn ngủ.
– Nô!- Joy nắm tay lại, chừa mỗi ngón trỏ sau đó lắc lắc.
Thậm chí không đợi Nguyệt Minh kịp trả lời, Joy cục cưng bò đến bên cạnh, giật phăng chiếc iPad mà cô đang cầm trên tay.
– Nào, đi ngủ đi, dậy rồi dì cho chơi.- Nguyệt Minh ngọt ngào dụ dỗ, rón ra rón rén lấy iPad lại.
Joy ôm khư khư máy vào lòng, Nguyệt Minh lúng túng cố gỡ tay Joy ra.
– Đi ngủ đi mà cục cưng.
Vâng, chăm trẻ em chưa bao giờ là dễ dàng, nhất là trẻ em bá đạo như cháu Joy nhà này, cuối cùng Nguyệt Minh cũng giật lại iPad sau một hồi khó khăn vì chỉ có một tay, thứ mà cô nhận được liền chính là sự giận dỗi của bé con.
Joy cục cưng hừ một tiếng rõ mạnh, sau đó khoanh tay lại quay mặt đi chỗ khác.
A… cái nết này…
Nguyệt Minh dở khóc dở cười, chạm nhẹ vào tay cháu thì bị gạt ra.
– Hông.
– Dì xin lỗi mà…
– Hông…- Joy bực bội bỏ đi đến mép giường, ôm mèo bông mà đánh.
Nguyệt Minh dở khóc dở cười, lấy điện thoại chụp vội một bức ảnh rồi gửi bác sĩ An với nội dung: “Cục cưng nhỏ của chị lại bắt nạt cục cưng lớn đây này.”. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Tất nhiên là bác sĩ An đang bận rộn trong phòng sinh làm sao mà xem tin nhắn được.
Tổng giám đốc chỉ đành từ bỏ cuộc chiến “Đi ngủ” với Joy, thay vào đó, cô tựa vào đầu giường, co chân lại, để iPad tựa lên chân, bắt đầu xem ít công việc.
Joy cục cưng trước giờ không được tiếp xúc với thiết bị điện tử nhiều, trừ đôi lúc cùng Gia An xem tivi, nghe ca nhạc thiếu nhi. Bác sĩ An có cách nuôi dạy của riêng mình, hạn chế Joy được lúc nào hay lúc đó, tránh cho trẻ lệ thuộc vào các thiết bị này, ảnh hưởng không tốt đến thị lực. Vậy nên, Joy đối với chiếc hộp thần kỳ trên tay dì Nguyệt rất là tò mò.
Bây giờ không có bác sĩ An ở đây, còn ai có thể ngăn cản bé con khám phá thế giới mới chứ?
Không một ai!
Còn nếu bạn nghĩ rằng vẫn còn Nguyệt Minh á, thì Joy sẽ cười nhạt một tiếng, bà dì ngốc không có chút phân lượng nào khiến bé sợ cả!
Joy trực tiếp dùng cánh tay mũm mĩm của mình đánh bay mèo bông ngáng đường, hiên ngang bước đi trên mặt giường mềm mại, hại bé suýt té vài lần, cuối cùng nhờ vào ý chí khám phá kiên cười mà cũng đã đến được cạnh Nguyệt Minh.
– Sao vậy con?
Joy cục cưng lúc này đã quẳng đi bộ mặt khinh thường, thay vào đó là hai mắt tròn xoe đầy đáng yêu như hai viên đạn xoáy thẳng vào trái tim Tổng giám đốc.
Joy nhìn Nguyệt Minh đơ ra, khẽ biết con mồi đã cắn câu, liền sà vào lòng của cô, một tay ôm lấy cánh tay lành lặn, một tay lại chỉ chỉ về màn hình iPad, miệng thì liên tục “Wow Wow Wow”, như thể thứ trước mặt bé không phải là iPad mà là một kỳ quan thế giới vậy.
– Con muốn xem hả?
Nguyệt Minh bị ánh mắt của Joy đánh cho bay đi lý trí, mơ mơ màng màng đưa tay lướt mở tab mới, nhưng lập tức, hình ảnh Gia An nghiêm khắc chạy ngang đầu khiến cô rùng mình.
Nhận thấy Nguyệt Minh do dự, bé cưng liền dồn dập tấn công tiếp tục bằng cách nũng nịu bám chặt lấy tay bà dì già mà dụi dụi. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Đồng chí Nguyệt Minh buông tay đầu hàng, làm gì có ai có thể chịu nổi cái vẻ mặt làm nũng đáng yêu này cơ chứ!?
Nguyệt Minh đã tự an ủi bản thân rằng chắc Gia An cũng sẽ tha thứ cho cô thôi…
Thế là Joy cục cưng lần đầu được thấy iPad gần như vậy, lại còn được xem Baby shark doo doo doo nữa, một chân trời mới như mở ra trước mắt bé.
Còn Nguyệt Minh thì đang bận tận hưởng em bé thơm thơm mềm mềm trong vòng tay mình. Cô nhìn cục cưng xem đến say mê, bé còn tập trung cao độ đến nỗi không chớp mắt, cứ vậy hết clip này đến clip khác, vừa xem lại còn đưa tay nhỏ múa may theo, có lúc lại lẩm bẩm đọc theo bảng chữ cái trong clip.
Bỗng
Gương mặt tươi cười của Joy cục cưng chợt tắt, bé con hất tay Nguyệt Minh ra, sau đó trong sự ngỡ ngàng của dì út mà bò vào một góc, bám thành giường đứng lên.
Nguyệt Minh vẫn còn bàng hoàng, một mùi hương không được thơm cho lắm xộc vào mũi cô, gương mặt nghiêm túc của Joy chợt nở nụ cười thở phào, nhưng vài giây sau… Tẹt tẹt tẹt— Gấp đôi sự “thơm mát”.
Nguyệt Minh được chị bác sĩ tên An nào đó dạy là lúc Joy ị không được làm phiền, cứ để bé tự nhiên xả hết ra ngoài, sau đó mới xử lý. Tổng giám đốc chỉ biết nín thở, không dám động đậy, cứ vậy ngồi im một chỗ nhìn chiếc tã nặng trịch thêm mỗi giây.
Cho đến khi có chất lỏng màu vàng tràn ra ngoài, rơi xuống giường, Nguyệt Minh hoảng hốt trong câm lặng.
– Ehe.- Joy cười tươi, hai mắt long lanh.
Nguyệt Minh cũng vô vọng nhìn Joy ở góc giường, bảo mẫu đi rồi, vệ sĩ toàn nam tay chân lóng ngóng không quen, daddy cũng đang bận, tay cô thì gãy, chị người yêu chưa về…
Vâng.
Đang cố dùng IQ cao của mình để tìm giải pháp cho vấn đề hết sức nhức nhối này, mà trong lúc đó, Joy cục cưng đã tiến lại gần Nguyệt Minh khiến cho thứ vàng vàng thơm tho kia cứ vậy trây ra đầy giường, số phận của chiếc giường này đã định…!
Nguyệt Minh:…
– Selina Ho…
Nhưng may quá, giải pháp của Nguyệt Minh đã tự dâng thân xác tới tận cửa!
Vâng, chính là chị gái xinh đẹp kiều mị diễn catwalk ở sảnh công ty Four Seasons cả tuần nay, chị ta đã vát mạng đến sớm trước giờ hẹn để chơi với bạn thân.
Nhưng khi chị gái xinh đẹp vừa đẩy cửa phòng ra, mùi hương “thơm” nứt mũi đã khiến chị ấy không nói hết câu liền đóng sập cửa lại.
Nguyệt Minh nhếch môi, lấy điện thoại ấn nút gọi.
Hạ Băng tắt máy.
Nguyệt Minh gọi lần thứ hai.
Hạ Băng không trả lời.
Cô liền soạn nhanh một tin nhắn với nội dung hết sức yêu thương: “Vào hoặc chết.”
– Hi, hai dì cháu làm gì zọ?
Hạ Băng đẩy cửa đi vào, trên mặt là nụ cười không thể méo mó hơn. Dùng mắt đa tình đảo quanh căn phòng, nàng lại muốn lao thẳng ra cửa sổ cho rồi, rớt xuống cái thảm cỏ đắt tiền bên dưới chắc chỉ gãy tay gãy chân gì đó thôi, không chết được.
– Bế Joy vào nhà vệ sinh giúp tớ.
Nguyệt Minh chỉ về phía Joy, bé con thì đang vẫy tay với Hạ Băng, nụ cười trên mặt nàng chợt tắt.
– Cậu bế đi…- Nụ cười trên mặt Hạ Băng chợt tắt, nàng yếu ớt đáp.
– Thế này sao bế, lỡ Joy té thì sao?- Nguyệt Minh chỉ vào cánh tay phải bó bột.- Tay tôi vì ai mới bị gãy lại hả? Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Hạ Băng thở dài bất lực.
– Bế vào rửa đ*t hả…?
Nhị công chúa nhà SUNSHINE vẫn không thể nào tin chiếc giường đầy c*t kia là thật được, dù tận mắt chứng kiến.
– Tã hiệu gì vậy? Mặc cũng tràn, có nên bóc phốt không?- Nhị công chúa bất mãn.
– Đôi lúc, bé đi ngoài nhiều sẽ bị tràn thế này. Joy bị tiêu chảy rồi, chút đi ăn gặp bác sĩ Hà sẵn hỏi luôn, còn giờ thì cậu mau bế cháu tôi đi.- Nguyệt Minh hất mặt.
Hạ Băng vẫn dùng ánh mắt long lanh nhìn Nguyệt Minh để chờ kỳ tích., nhưng cô “say no” mà nàng cũng không thể nào đứng đây tiếp tục hành hạ bản thân với cái mùi này được nữa. Nàng nhắm mắt, nín thở bế Joy lên, lao thẳng về phía nhà vệ sinh.
Những tưởng tới đây đã xong việc, nhưng Nguyệt Minh lại tiếp tục ca bài ca “say no”.
Hạ Băng định mở lời, Nguyệt Minh chỉ vào cánh tay của mình rồi đầy oan ức mà nói.
– Không bị ai kia đẩy ngã gãy tay thì tôi còn phải nhờ đến ai kia sao?
Shit!!!
Hạ Băng chửi thầm trong bụng, Nguyệt Minh nói đúng quá nàng không thể nào biện hộ được.
– Rồi, làm gì nói lẹ đi trời.- Hạ Băng méo mặt nhìn Nguyệt Minh.- Thúi muốn chết người ta òi!?
– Xé tã rồi gói lại, sau đó lấy vòi hoa sen trên kia rửa chứ sao?
– Xé cái tã này…- Hạ Băng không tin vào tai và mắt mình.
Vốn chỉ là tới chơi nhà, sao cuối cùng lại thành rửa đ*t vậy nè?
Nàng muốn chống cự lần cuối.
– Tớ gọi Hân đến.
– Từ nhà Hân đến đây bao lâu, để cho thối um lên à?
– Chứ người làm đâu hết rồi, gọi người làm đi.
– Giờ cậu có làm không?-Nguyệt Minh lườm.
– Tớ…- Hạ Băng đáng thương ấp úng.
Tẹt tẹt tẹt—
– Ehe.- Joy cười, làm mặt vô tội.
Âm thanh vang lên đầy dứt khoát, thành công trong việc lôi kéo ánh mắt của hai dì lớn, Nguyệt Minh nhún vai, Hạ Băng hoảng hốt hét toáng lên.
– Cái tã này xé như nào?- Hạ Băng có nằm mơ cũng không ngờ mình có ngày này.
Đang ăn mặc sạch đẹp thơm tho, làm bao ánh mắt phải dõi theo… bây giờ chỉ toàn mùi c*t, trẻ em uống sữa thôi mà ị thối thế à?
Biết thế nàng ở công ty tới chiều rồi sang!
Hạ Băng sầu bi bao nhiêu, Nguyệt Minh trong lòng như mở hội bấy nhiêu.
Ngay lúc Hạ Băng ôm Joy xé tã, Nguyệt Minh làm sao bỏ qua cơ hội vàng, cô lấy điện thoại trong túi quần, chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm.
– Này!- Hạ Băng nghiến răng.
– Sau này còn bày mấy trò trẻ con, tớ đưa cái này lên báo, cậu nghĩ xem đám kẻ thù của cậu sẽ hả hê thế nào!- Nguyệt Minh mỉm cười hài lòng, sau đó đá vào mông Hạ Băng vài cái.- Né ra hộ cái.
Nguyệt Minh ngồi xuống, sau đó nhìn Joy.
– Ôm cổ dì nha.
Joy cục cưng hiểu ý liền dùng hai tay bụ bẫm bám lấy cổ Nguyệt Minh, thay vì bị dì Băng siết chặt thà ôm dì Nguyệt ngốc còn thoải mái hơn.
Hạ Băng chưa kịp mừng rỡ thì Nguyệt Minh lại “tạt gáo nước lạnh” vào mặt nàng lần hai.
– Gói lại hộ cái.- Nguyệt Minh vứt một bọc tả đầy sh*t cho Hạ Băng.
Hạ Băng rất muốn xỉu, rất muốn, ngay-lập-tức!
Nàng bỗng ngứa chân muốn đạp Nguyệt Minh lăn thêm vài vòng nữa, sau đó sẽ cười thánh thiện tặng bạn thân bốn chữ: “Vì bạn xứng đáng.”
Gần 30 năm trời sống trên đời, nàng chưa một giây nào nghĩ đến chuyện mình sẽ phải rửa đ*t cho một đứa con nít, à không, cưng nựng đứa con nít đã là quá tầm với rồi!
Vậy mà giờ đây, một bước sa cơ lỡ vận, ả đàn bà thâm độc Hoàng Nguyệt Minh dám bắt nàng chùi đít cho cháu của ả ta!?
Thù này Hạ Băng mà không trả – tuyết chắc chắn sẽ rơi vào mùa hè!!!
Âm thầm ghi hận là vậy nhưng Hạ Băng vẫn cắn răng ngoan ngoãn cặm cụi gói ghém cái thứ đó lại thành một cục tròn thật tròn rồi vào thùng rác, cả quá trình đều nhịn thở và nhìn đi chỗ khác.
– Cho vào đó làm gì? Cái này gói lại chút nữa mang ra thùng rác bên ngoài, để đây hôi nhà.
Selina Hoàng Nguyệt Minh nào đó ung dung nói, càng nhìn tay Hạ Băng run run nhặt cái thứ đồ vừa ném vào thùng rác ra, cô càng cảm thấy thoả mãn.
Hạ Băng nghiến răng nhìn Nguyệt Minh, nàng muốn hít thở để điều hoà khí tiết, nhưng không thể, bởi không khí tại đây bị ô nhiễm nặng nề rồi!
Rất ô nhiễm!
– Lấy hộ cái vòi hoa sen xuống đi, canh chỉnh nước vừa phải thôi.- Nguyệt Minh vẫn được nước làm tới.- Còn đứng đó ngơ làm gì? Muốn hít cái mùi này bao lâu nữa?
– Rồi rồi, cậu là nhất, cậu thứ hai không ai dám chủ nhật.- Hạ Băng mang cục tức trong ngực với lấy vòi hoa sen trên cao.-Treo cái vòi chi cho cao.
Hạ Băng cũng cao gần một mét bảy, nhưng nàng đang giận cá chém thớt.
– Vòi xịt đ*t cũng không gắn, keo kiệt vậy.
Nguyệt Minh quay sang.
– Nhà này của Mr. Ralph, thần tượng của cậu đó.
Hạ Băng hừ một tiếng.
– Vòi xịt cái gì? Mất thẩm mỹ.- Nguyệt Minh nói tiếp.
– Cậu không thấy bất tiện à?
– Trước giờ cậu dùng cái ấy à? Không phải ở trong bồn cầu có sẵn à?
– Thôi thôi mệt quá, rửa lẹ đi trời.- Hạ Băng chỉnh nước xong thì cúi xuống giúp Nguyệt Minh.
Cả hai loay loay hoay hoay trong toilet hơn 10 phút, cuối cùng, Nguyệt Minh mới ra lệnh cho Hạ Băng bế Joy đang hớn hở về giường.
– Khoan khoan!
Hạ Băng chuẩn bị bỏ Joy xuống giường thì Nguyệt Minh ló đầu ra, hét ầm lên.
– Giường toàn sh*t, mang Joy ra phòng khách đi, tớ đem đồ ra sau.
– Hình như cậu làm bạn tớ hơi lâu rồi đúng không?- Hạ Băng cằn nhằn.
Nguyệt Minh không thèm quan tâm, cô tiếp tục dọn dẹp rồi gom đồ cho vào một chiếc túi.
Hạ Băng đặt Joy cục cưng xuống sofa rộng lớn, bé con quay người dùng hai tay ôm lấy cổ nàng. Nỗi bực dọc trong lòng Hạ Băng liền bay sạch sẽ, nàng gỡ tay Joy ra, cho bé ngồi đối diện với mình, rồi véo cái má phúng phính của cục cưng một cái.
– Nhìn xinh xắn mà sao ị hôi vậy hả?- Nàng mắng yêu.
Joy cục cưng đưa ngón trỏ ra làm động tác No no với nàng.
– Chứ cậu ị không hôi à?- Nguyệt Minh mang túi đi ra. Cô vừa gọi vệ sĩ mua hộ một tấm nệm mới, nệm kia không thể dùng được nữa
– Không! Mỹ nữ không có đi ị!- Hạ Băng bắt đầu cãi lại bài cũ của mình.
– Ok!- Nguyệt Minh đi đến, sau đó quỳ xuống cạnh sofa, đặt Joy nằm ra ghế.
– Làm gì vậy?- Hạ Băng tò mò.
– Thoa phấn đó.- Nguyệt Minh vừa thoa phấn vừa giải thích.
Hạ Băng phút chốc nhìn Nguyệt Minh bằng ánh mắt khác, cùng nhau lớn lên, bàn tay vàng ngọc kia chỉ cầm bút cầm viết để học hành mà giờ còn biết thoa phấn với chùi đ*t, vi diệu làm sao?
– Không nghĩ đến có ngày cậu sẽ thành mẹ bỉm sữa.- Hạ Băng bất giác cảm thán một câu. sau đó lấy trong túi xách của mình ra một chai nước hoa, xịt cho mình xong thì đến Joy.
Thao tác của Nguyệt Minh chậm lại, nụ cười trên gương mặt vụt tắt, cô không đáp, nhưng tiếng thở dài lọt thỏm vào tai Hạ Băng.
Bầu không khí thay đổi đột ngột, Hạ Băng đưa tay đặt lên lưng Nguyệt Minh vỗ nhẹ vài cái, sẵn xịt cho nhỏ bạn thân tí nước hoa. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Joy cục cưng còn đang vui cười vì bị Nguyệt Minh làm cho nhột lúc này cũng mở to mắt nhỏ nhìn hai người dì, bé con chưa hiểu chuyện nhiều, nhưng cũng đánh giá được bầu không khí thay đổi.
– Nếu có thể, tớ cũng không muốn thế này. Nhiều người không biết thì chê dơ chê bẩn, nhưng thật ra đây là thiên chức làm mẹ đó, dù có phải đánh đổi, tớ vẫn ước chị hai được ở đây, làm điều này. – Tổng giám đốc sau một hồi im lặng, lại cất tiếng, cô lấy tã trong túi định mặc cho Joy cục cưng.
Hạ Băng nhìn Nguyệt Minh, ánh mắt phút chốc cũng đượm buồn theo, nhưng nàng chán ghét bầu không khí ảm đạm thế này, liền cố gắng nở nụ cười, nhịp vỗ vai cô trở nên nhanh và có lực hơn.
– Đang im đang lành deep làm gì? Tự nhiên kéo mood người ta xuống theo.
Joy như bắt nhịp được câu chuyện, hai mắt sáng lên. Lúc Nguyệt Minh định cho chân bé vào tả, bé liền giãy cả người ra, bắt lấy Hạ Băng làm điểm tựa rồi tuột xuống ghế.
– Nè, con chạy đi đâu vậy? Đứng lại mặc tã vào!- Nguyệt Minh vội cầm tã đuổi theo.
Hạ Băng ngã người ra sofa, thưởng thức cảnh dì rượt cháu, cứ như phim Tom & Jerry lúc nhỏ nàng xem vậy.
– Này Joy!… Này!…
Nguyệt Minh bất lực nhìn Joy chạy phía trước. Không phải cô không đuổi kịp, những hễ cô bắt được là bé lại vùng vẫy trốn khỏi tay cô. Thấy cháu cưng vui như vậy, Nguyệt Minh cũng không nỡ bắt Joy ngay.
– No no…- Joy vừa cười vừa chạy.
– Con gái con đứa gì không mặc quần mà chạy lung tung vậy!?… Joy!
– Phải đó, con gái không nên ở truồng chạy như vậy nha, người ta thấy hết hàng họ.- Hạ Băng tự lúc nào đã rót ly trà, cầm trong tay lắc lắc.
Hai dì cháu nhà họ Hoàng không hẹn mà gặp đều dừng lại lườm Hạ Băng một cái rõ sắc, ồ, nói thì hay quá, không biết ai có sở thích nude đi vòng vòng nhà ấy nhỉ?
Hạ Băng:??? Tui nói gì sai hả quý zị?
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Nguyệt: Bác sĩ An, chị kê đơn thuốc bình thường được không vậy?
An: Em bị gì hả?
Nguyệt: Em bị cảm rồi.
An: Đâu, chị xem, cảm thế nào? Sốt hả?
Nguyệt: Cảm thấy nhớ chị.
An:…