Chương 16: Sẽ không thích Nguyễn Vũ Thanh nữa
- Trang Chủ
- Mười Lăm Năm Mưa Không Tạnh - Mạnh Chi Vãn
- Chương 16: Sẽ không thích Nguyễn Vũ Thanh nữa
Nguyện vọng của cô là, hy vọng Diệp Tiêu của một năm mới, sẽ không thích Nguyễn Vũ Thanh nữa.
Sau khi kết thúc cuộc thi, liền đến lúc phân chia ban xã hội và tự nhiên.
Dưới sự ép buộc của mẹ, Diệp Tiêu cuối cùng vẫn chọn ban tự nhiên.
Sau hơn một tháng phân ban, Diệp Tiêu từ bỏ việc học chính sử địa, dành toàn bộ thời gian học các môn tự nhiên.
Cô muốn chứng thực một khả năng.
Khả năng này là khi cô dành toàn bộ thời gian để học môn tự nhiên, thì thành tích lý hóa sinh của cô sẽ có cải thiện đáng kể.
Từ bài kiểm tra tháng, bài kiểm tra tuần, đến mỗi bài luyện tập đều trở thành cách để Diệp Tiêu nghiệm chứng năng lực của bản thân.
Nhưng mà kết quả của cuộc nghiệm chứng lúc nào cũng không được như ý.
Cô muốn dựa vào loại chứng thực này để đạt được cảm giác an toàn, nhưng cuối cùng lại vì loại chứng thực này mà mất đi cảm giác an toàn. @Goccuasonem dịch tại wattpad
“Tiêu Tiêu?” Tiêu Tiêu đang mất hồn mà nhìn chăm chăm vào quyển vở bài tập trước mắt, Cố Gia Nam vươn tay vẫy vẫy trước mặt cô, “Không phải cậu bị tẩu hỏa nhập ma đó chứ?’
Diệp Tiêu cười, lắc đầu.
“Tối nay qua năm mới, cậu nghỉ ngơi chút đi.” Cố Gia Nam nói, “Vừa hay buổi chiều chúng ta được nghỉ, cùng ra ngoài chơi không?”
“Chỉ có hai người chúng ta?”
“Vốn muốn gọi thêm cả Hoàng Y Trừng, nhưng cậu ấy nói hôm qua chị họ của cậu ấy sinh em bé, buổi chiều cậu ấy phải đến bệnh viện xem cháu trai của cậu ấy. Vừa hay sáng nay lúc tớ đến có gặp Lạc Nhất Xuyên, cậu ấy nói buổi chiều cậu ấy cũng muốn ra ngoài, tớ nghĩ thêm một người cũng vui hơn, nên đồng ý cho cậu ấy đi cùng.”
“Được.” Diệp Tiêu nói.
Buổi chiều, Diệp Tiêu và Cố Gia Nam đứng dưới KTX nam đợi Lạc Nhất Xuyên. Những nam sinh đi ngang qua nhìn thấy Diệp Tiêu, hầu như đều bước chậm lại, tầm ánh dán chặt trên người của cô, chốc chốc lại quay đầu qua nhìn cô ấy.
“Aizz, cậu y như minh tinh ra đường í, ra đường không đeo kính đen với khẩu trang.” Cố Gia Nam trêu chọc nói, “Cậu và Nguyễn Vũ Thanh, hai người các cậu mỗi người nên đeo một cái kính đen, một cái khẩu trang, tránh làm loạn nhịp trái tim người khác.” @Goccuasonem dịch tại wattpad
“Tiêu Tiêu!” Lạc Nhất Xuyên từ cửa KTX đi ra, nhìn thấy Cố Gia Nam, cũng chào hỏi với cô ấy, “Anh Nam!”
“Đi thôi.” Cố Gia Nam hưng phấn hỏi, “Chúng ta đi đâu chơi đây?”
“Đến nhà tớ không?” Lạc Nhất Xuyên hỏi.
“…”
“Người nhà cậu không có ở nhà à?”
“Có.”
“Vậy ai đi thì đi, tớ không đi.” Vẻ mặt của Cố Gia Nam kháng cự.
“Bố tớ biết cậu muốn học văn, vậy nên mới giao cho tớ nghĩa vụ dẫn cậu qua, hiểu không?”
“Lạc Nhất Xuyên cậu lại bẫy tớ? Đã nói là ra ngoài chơi, kết quả là cậu lại muốn kéo tớ qua học!”
“Tiêu Tiêu, cậu cũng đi một chuyến đi.” Lạc Nhất Xuyên nói, “Bố tớ bảo muốn nói chuyện với cậu.”
“Nói chuyện với tớ?” Diệp Tiêu ngơ người.
Lạc Nhất Xuyên gật đầu.
Trong phòng sách nhà Lạc Nhất Xuyên, Diệp Tiêu và bố Lạc ngồi đối diện nhau ở trên ghế sofa.
“Quyết định học tự nhiên rồi?” Bố Lạc hỏi.
Diệp Tiêu thoáng dừng, gật đầu. @Goccuasonem dịch tại wattpad
“Thành tích mỗi lần thi trong nửa năm này của cháu chú đều xem rồi, nói thật lòng, học xã hội có ưu thế nhiều hơn.” (note: bố của Lạc Nhất Xuyên là thầy giáo trong trường nha)
“Có đôi khi giọng nói xung quanh quá lớn, khiến con người ta nghe không rõ giọng nói trong trái tim mình. Vậy nên trong một vài khoảnh khắc quan trọng, phải học được cách che lại lỗ tai mình.”
“Nào, dùng tay che lại tai.” Bố Lạc trang nghiêm nói, “Rồi trả lời câu hỏi của chú lại một lần nữa, xác định muốn học ban tự nhiên?”
Diệp Tiêu bị chọc cười, thẳng thắn nói: “Thật ra cháu luôn muốn học ban xã hội, nhưng bố mẹ cháu không đồng ý, nhất là mẹ cháu.”
Cô nói thêm: “Cô chủ nhiệm của bọn cháu cũng không đồng ý.”
“Được, còn có nguyên nhân nào khác không?” Bố Lạc hỏi tiếp.
Diệp Tiêu lắc đầu.
Bỗng nhiên bố Lạc lấy điện thoại ra đưa cho Diệp Tiêu: “Nào, lưu số điện thoại của mẹ cháu cho chú.”
“Học kỳ sau cháu cứ yên tâm mà chuyển đến ban xã hội, những vấn đề này chú đều có thể giúp cháu giải quyết.”
Diệp Tiêu sững người nhận lấy điện thoại, trong tim xuất hiện một luồng hơi ấm.
“Cám ơn chú, chú Lạc.” Sau khi Diệp Tiêu nhập xong số, liền đưa điện thoại lại cho bố Lạc, thành khẩn cảm ơn ông ấy. @Goccuasonem dịch tại wattpad
“Không cần phải khách sao, vui lên, đi ra chơi với hai bạn đi.” Bố Lạc vỗ vỗ bả vai Diệp Tiêu nói.
Diệp Tiêu mỉm cười gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng không ngờ rằng vừa đẩy cửa ra, liền bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, không khí bỗng chốc ngưng đọng lại. Diệp Tiêu sững người trong phút chốc,, nhanh chóng tránh đi tầm mắt, nghiêng người nhường chỗ cho Nguyễn Vũ Thanh, sau khi cậu ấy đi vào mới ra khỏi phòng.
“Anh Thanh* đến rồi?” Giọng của Bố Lạc từ trong phòng truyền ra, “Quyết định học ban tự nhiên rồi?”
*Anh thanh (声哥): một cách gọi tên mà ng TQ dùng, bình thường trong truyện thì bạn bè cũng hay dùng từ này để gọi Nguyễn Vũ Thanh.
Cô đứng ngoài cửa, bước chân dường như bị giọng nói ở trong phòng kéo lại, khiến cô không có cách nào rời đi.
Cô nghe thấy tiếng cười của Nguyễn Vũ Thanh: “Chú đừng có chọc cháu nữa, chú Lạc. Cháu chắc chắn học ban tự nhiên ạ, cháu học không nổi ban xã hội.”
“Diệp Tiêu muốn chuyển sang học ban xã hội, lần này cháu có thể được hạng nhất rồi.” Bố Lạc nói. @Goccuasonem dịch tại wattpad
“Chú, tính hiếu thắng của cháu không có lớn như vậy, cháu thi được hạng nhất hay hạng hai thật ra đều như nhau.” Nguyễn Vũ Thanh nói tiếp, “Nhưng cậu ấy thì không như vậy.”
“Sao lại không như nhau?” Bố Lạc thích thú, truy hỏi cậu.
“Chú nhìn cậu ấy mỗi ngày đều chả than lấy một lời, nhưng thật ra cậu ấy có thể chịu đựng hơn bất cứ ai. Chính là áp lực trên người cậu ấy, người bình thường thật sự chịu không nổi.”
“Có thể chịu đựng còn có thể chống đỡ, thật sự là coi bản thân như làm bằng sắt vậy.”
“Nói thật lòng với chú, thua cậu ấy, cháu cũng rất cam tâm tình nguyện.”
Nghe cậu ấy nói đến đây, ngón tay buông thõng bên người Diệp Tiêu vô thức cuộn tròn lại.
“Tiêu Tiêu! Tớ vừa cắt trái cây xong, cậu mau qua đây ăn chút đi!” Cố Gia Nam ở phòng khách bỗng nhiên gọi cô.
Diệp Tiêu trả lời một tiếng, vội vàng đi về phía phòng khách, không tiếp tục nghe nữa.
Sau khi ăn cơm tối ở nhà Lạc Nhất Xuyên, Cố Gia Nam đề nghị mấy người bọn họ cùng nhau đi đến quảng trường xem bắn pháo hoa năm mới. Bởi vì trong nhà bỗng nhiên có khách đến, Lạc Nhất Xuyên phải ở lại, chỉ có ba người là Diệp Tiêu, Cố Gia Nam và Nguyễn Vũ Thanh cùng nhau đi đến quảng trường.
Quảng trường tấp nập người qua lại, lúc họ đến, còn chưa có bắn pháo hoa. Những chiếc đèn đầy màu sắc sặc sỡ được treo trên cây bên đường, những quầy hàng nhuộm sáng bày ra đầy ắp những món đồ thủ công nhỏ và pháo hoa cầm tay. Cố Gia Nam chạy qua mua 3 cây pháo hoa cầm tay, để lại cho bản thân 1 cây, đưa lần lượt 2 cây còn lại cho Diệp Tiêu và Nguyễn Vũ Thanh. @Goccuasonem dịch tại wattpad
“Pháo hoa cầm tay nè! Chúng ta mỗi người một cây!”
“Nguyễn Vũ Thanh, trước khi đi không phải kêu cậu cầm theo bật lửa rồi sao? Mau giúp tớ đốt!” Cố Gia Nam thúc giục nói.
Nguyễn Vũ Thanh móc chiếc bật lửa từ trong túi ra, cúi đầu giúp Cố Gia Nam đốt pháo hoa, nói với cô ấy “Chúc mừng năm mới”.
“Chúc mừng năm mới!” Cố Gia Nam vội vàng trả lời lại, phấn khởi cầm pháo hoa chạy một vòng.
Diệp Tiêu bị tính cách của Cố Gia Nam chọc cho cười, vừa cong khóe môi, liền nhìn thấy Nguyễn Vũ Thanh đi đến trước mặt mình.
Cậu ấy cũng nói câu “Chúc mừng năm mới” y như vậy với cô, rồi ấn nút của cái bật lửa, áp sát lại giúp cô đốt lửa pháo hoa trong tay.
Diệp Tiêu vừa định trả lời lại, bỗng nhiên bị người kế bên đẩy một cái. Bên cạnh có vài đứa nhỏ đang đuổi bắt nhau, trong tay của một đứa trẻ cầm pháo hoa đang cháy ngã vào cô, Diệp Tiêu tránh không kịp, không những đứng không vững, mu bàn tay còn bỗng bị phỏng, pháo hoa tròn tay rơi xuống đất.
Nguyễn Vũ Thanh kịp thời bắt được cổ tay của cô, nhưng không buông ngay, ánh mắt rơi xuống mu bàn tay bị phỏng đỏ của cô. @Goccuasonem dịch tại wattpad
“Cảm ơn.” Hô hấp của Diệp Tiêu ngưng đọng theo động tác của cậu, sau khi phản ứng lại, nhanh chóng rút cổ tay lại.
“Hai cậu sao vậy?” Cố Gia Nam chạy qua hỏi.
“Không sao,” Diệp Tiêu cười với Cố Gia Nam, “Vừa nãy không cẩn thận làm rơi pháo hoa, tớ đi mua cây khác đây.”
“Vậy cậu giúp tớ mua thêm một cây nữa.” Cố Gia Nam hớn hở nói.
“Được.” Diệp Tiêu gật đầu đồng ý, xoay người đi qua sạp hàng bên đường. Nhịp tim trong lồng ngực đập kịch kiệt, kêu thình thịch, là vì lúc nãy cậu ấy kéo cổ tay cô.
Diệp Tiêu nghẹn ngào, câu nói “Chúc mừng năm mới” kia chưa kịp nói ra, cuối cùng cũng bị cô mạnh mẽ nuốt xuống.
Diệp Tiêu trả tiền mua pháo hoa xong, nghe thấy Cố Gia Nam ở nơi khác gọi cô một tiếng.
“Tiêu Tiêu! Ở đây!”
Diệp Tiêu cầm pháo hoa đi về phía Cố Gia Nam: “Sao lại đổi chỗ rồi?”
“Nguyễn Vũ Thanh nói bên đó có một đám nhóc đang chạy, dễ bị đụng vào người, chỗ bên này rộng, cũng ít người. Cậu ấy vừa nói mu bàn tay cậu bị bỏng rồi, không sao chứ? Nhanh đưa cho tớ xem!” Cố Gia Nam nói xong liền kéo mu bàn tay của Diệp Tiêu qua. @Goccuasonem dịch tại wattpad
“Không sao.” Diệp Tiêu nói, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Vũ Thanh, cô hỏi Cố Gia Nam, “Cậu ấy đâu?”
“Cậu ấy vừa nhận được cuộc điện thoại, nói có việc, sau đó liền vội vàng đi rồi.”
“Có lẽ là Hoàng Y Trừng thăm cháu trai trở về rồi, hẹn cậu ấy cùng đi đón năm mới.” Cố Gia Nam nói, “Hai bọn họ năm nào cũng đón năm mới cùng nhau.”
Diệp Tiêu không nói chuyện nữa, tầm nhìn có hơi mơ hồ.
Cố Gia Nam dùng bật lửa giúp cô ấy đốt pháo hoa, ngọn lửa màu vàng “lách bách” sáng lên trong màn đêm tối, sáng chói mắt, Diệp Tiêu lặng lẽ nhìn nó từng chút một cháy hết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người bắt đầu nhìn về kim đồng hồ đang chạy trên tòa kiến trúc cách đó không xa và đồng loạt đếm ngược. Khi tiếng chuông điểm không giờ vang lên, vô số pháo hoa nổ tung trên bầu trời tối đen như mực, tầng tầng lớp lớp nở rộ, bắn tung tóe một cơn mưa ánh sáng xán lạn đầy màu sắc. @Goccuasonem dịch tại wattpad
Diệp Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn pháo hoa lộng lẫy trên bầu trời, trong lòng thầm ước nguyện vọng đầu tiên của năm mới.
Nguyện vọng của cô là, hy vọng Diệp Tiêu của một năm mới, sẽ không thích Nguyễn Vũ Thanh nữa.